“Biết rồi…” Giọng nói bất đắc dĩ của Mạnh Lâm Thanh vang lên trong phòng.
Không còn cách nào khác, ai bảo nàng còn phải nuôi cả gia đình.
Cũng may là bệnh nhân mùa đông còn đơn giản, phần lớn đều là những bệnh nhân bị sốt.
Mà Nhiếp Minh Đạt giỏi nhất là chữa trị các bệnh nhân đau đầu phát sốt, cho nên đại phu bận rộn nhất trong y quán hiện tại lại là hắn.
“Nhiếp đại phu, cha ta đã sốt hai ngày rồi, hôm nay sốt đến mức mê man rồi!”
“Đừng sốt ruột, để ta xem qua đã.”
Mạnh Lâm Thanh nhìn hai vị đại phu này, trong lòng dâng lên chút tự hào, dù sao cũng coi như là do nàng bồi dưỡng ra.
“Tiểu Chu, ngươi cũng giúp Tiểu Nhiếp san sẻ bớt bệnh nhân đi, nhìn hắn bận rộn kìa.” Mạnh Lâm Thanh sắp xếp.
Tử Ngọc ở bên cạnh không nỡ nhìn, thiếu gia nhà mình lúc này cũng không có bệnh nhân, hắn không giúp thì thôi, ngược lại còn sai bảo Chu Thừa An.
“Được, vị bệnh nhân phía sau, hay là ngươi qua đây để ta xem qua cho?” Chu Thừa An chủ động hỏi.
Mọi người đều có quan hệ rất tốt, đối phương quá bận rộn, có thể giúp thì giúp, sẽ không có ai cảm thấy đây là đang tranh giành bệnh nhân.
Thấy không có việc gì để làm lại gần đến trưa người ít, Mạnh Lâm Thanh nghĩ hay là nàng trực tiếp ra sân sau, trêu chọc mấy đứa nhỏ một chút.
Kết quả m.ô.n.g vừa rời khỏi ghế, cửa y quán liền có một người bước vào.
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Sao Sở Nam Phong lại xuất hiện?
Khoảng thời gian này rất yên ổn, Sở Nam Phong không đến Bình An y quán cũng không làm đạo chích nữa, khiến cho cuộc sống của Mạnh Lâm Thanh quá mức an nhàn.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy hắn, liền cảm thấy hắn e là lại đến gây chuyện.
“Vị bệnh nhân này, ngài đã lấy số chưa?” Tử Ngọc chủ động tiến lên, lại giả vờ như không nhận ra.
Giống như chỉ đang tiếp đón một bệnh nhân bình thường.
Chuyện hẹn trước lấy số, Sở Nam Phong cũng đã nghe nói, lập tức nói: “Chưa lấy, lấy số tại chỗ được không?”
“Được, đương nhiên là được.”
“Vậy thì…” Sở Nam Phong chỉ vào Bạch Tử Ngọc đang rảnh rỗi: "Lấy số của vị Bạch đại phu rảnh rỗi nhất này.”
Vốn là một câu nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng Sở Nam Phong nói ra, Mạnh Lâm Thanh nghe sao lại thấy không đúng lắm.
Sao lại có chút mùi vị âm dương quái khí?
“Ngươi chỗ nào không thoải mái?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Sở Nam Phong ngồi xuống trước mặt Bạch Tử Ngọc, nhìn chằm chằm hắn, sau đó mới nói: “Gần đây ngủ không được ngon, muốn đến xem thử thân thể, có phải là có vấn đề gì hay không.”
Chỉ có Sở Nam Phong mới biết nói lời âm dương quái khí sao?
Mạnh Lâm Thanh nào có cam chịu yếu thế, nhân lúc bệnh nhân không nhiều, liền trực tiếp phản bác hắn: “Chỉ là ngủ không ngon thôi, chẳng lẽ thái y trong cung ngay cả chút bệnh nhỏ này cũng không chữa được?”
Ý tứ chính là, mắng Sở Nam Phong nuôi một đám vô dụng.
Lão đại của một đám vô dụng, vậy dĩ nhiên là kẻ vô dụng nhất rồi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Bạch Tử Ngọc, Sở Nam Phong không những không hề tức giận, ngược lại sau khi hắn nói xong câu đó còn cười.
Hắn cười.
Mạnh Lâm Thanh cảm thấy người này thật kỳ quái, bị mắng rồi mà còn cười được?
Nàng không cho rằng Sở Nam Phong không nghe ra lời nói âm dương quái khí của nàng, rõ ràng là nghe ra rồi, nhưng phản ứng này không hợp lý lắm.
“Ngươi cười cái gì?” Mạnh Lâm Thanh bực bội hỏi.
Tâm trạng Sở Nam Phong rất tốt, trước đây hắn đã từng nghi ngờ, vị tiểu đại phu ranh mãnh này đang cố tình giả ngu với hắn.
Hắn đường đường là một trang nam tử, khuôn mặt này tuy không đến mức khiến người khác nhìn một lần là nhớ mãi không quên nhưng tuyệt đối cũng nên có chút ấn tượng.