Sao có thể bởi vì sự khác biệt giữa mặc long bào và thường phục, mà trực tiếp không nhận ra chứ?
Còn chưa đợi hắn thăm dò một phen, tiểu đại phu đã để lộ sơ hở, hắn sao có thể không vui cho được?
Hôm nay, Sở Nam Phong không mặc long bào, thay vào đó là một bộ thường phục.
“Bạch đại phu, sao không giả vờ nữa?” Sở Nam Phong trêu chọc, trên mặt tràn đầy ý cười.
Mạnh Lâm Thanh: “...”
Nàng vừa muốn hỏi giả vờ cái gì liền lập tức phản ứng lại, chuyện lúc trước nàng cố ý lừa Sở Nam Phong, giả làm công tử không hiểu phong tình cùng hoàng đế đối thoại.
Kết quả hiện tại bởi vì một lần âm dương quái khí, lại bất cẩn để lộ bản thân.
Hơi ngại ngùng.
Nhưng chỉ cần Mạnh Lâm Thanh tự mình không cảm thấy ngại ngùng, vậy người ngại ngùng nhất định là người khác!
Hơn nữa có gì đáng cười chứ, Mạnh Lâm Thanh nhìn tên cẩu nam nhân cười đến vui sướng, tâm tình không hiểu sao càng thêm khó chịu.
“Ta không giả vờ.” Mạnh Lâm Thanh tiếp tục giả bộ.
“Vậy hôm nay ta không mặc long bào, ngươi lại biết ta có thái y?” Sở Nam Phong truy hỏi.
Mạnh Lâm Thanh đầu óc xoay chuyển cực nhanh, kéo Tử Ngọc ra giúp mình gánh vác.
“Vừa rồi lúc ngươi treo số, dược đồng trong y quán của ta nói cho ta biết, trước đó lúc ngươi bị thương đến băng bó bọn họ cũng ở đó, từng gặp ngươi.”
Mạnh Lâm Thanh nói rất chậm, suy nghĩ xem có sơ hở logic nào không, kiên quyết không để tên cẩu nam nhân kia nắm thóp được nữa.
“Ồ, thì ra là người khác nói cho ngươi biết.” Sở Nam Phong đầy ẩn ý nói.
Hắn hiện tại sẽ không dễ dàng tin tưởng mỗi câu nói của Bạch Tử Ngọc, dù sao sự láu cá của Bạch Tử Ngọc hắn đã được chứng kiến rồi.
Mạnh Lâm Thanh đang muốn mở miệng hỏi hắn rốt cuộc có muốn xem bệnh hay không, nàng không rảnh rỗi bồi hắn tán gẫu, nhưng vừa nghĩ đến nàng đã nhận ra thân phận của hắn...
Thật sự không tốt lại biểu hiện quá ngông cuồng, như vậy không phù hợp thân phận.
Mà Sở Nam Phong cố ý đến khám bệnh, lúc này hoàn toàn quên mất nỗi khổ mất ngủ của mình, trong đầu đều là chấp niệm muốn truy hỏi.
“Bạch đại phu, vì sao lúc trước ngươi không nhận ra ta?” Sở Nam Phong hỏi, ánh mắt kia tràn đầy sự kiên trì không truy hỏi ra kết quả thì không bỏ cuộc.
Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ, nàng hiện tại cưỡi hổ khó xuống, không thể không trả lời.
“Bởi vì ta bị chứng mù mặt nhẹ.”
“Thế nào là chứng mù mặt nhẹ?”
“Chính là đối với dung mạo của người khác không nhạy cảm, từng nhìn thấy một khuôn mặt, biết đây là ai. Nhưng lần sau gặp lại, rất dễ dàng không nhớ ra, hoặc là đối chiếu không được, ngươi có thể hiểu như vậy.”
“Ồ...” Sở Nam Phong gật đầu, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.
Mạnh Lâm Thanh tuy không thể trực tiếp chọc tức tên cẩu nam nhân kia, nhưng vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể khiến hắn thêm bực bội.
Dù sao đây chính là tên cẩu nam nhân kia tự mình đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g của nàng, trách nàng sao được!
“Hơn nữa, ta thân là một đại phu, mỗi ngày phải tiếp xúc với nhiều bệnh nhân như vậy. Nếu như gặp qua một người là có thể nhớ kỹ, vậy trong đầu e là không chứa được thứ khác rồi.”
Nói cách khác, ngươi Sở Nam Phong tính là cái thá gì, ta dựa vào cái gì gặp ngươi một lần là phải nhớ kỹ ngươi?
Đừng có tự mình đa tình nữa.
Giao thiệp với người thông minh, phải luôn giữ cho trí thông minh luôn hoạt động.
Sở Nam Phong từng trải qua bài học càng thêm hiểu rõ đạo lý này, cho nên lúc Mạnh Lâm Thanh nói chuyện, hắn tập trung tinh thần cao độ chính là vì muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng.