Lần này chẳng phải để hắn bắt được rồi sao?
“Nhưng Bạch đại phu, ta nhớ rõ lúc ta mặc thường phục đến tìm ngươi xem bệnh, ngươi cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng gì với ta.”
“Xem ra, cái chứng... mù mặt của ngươi, e là không chỉ là nhẹ, hay nói cách khác là phải phân người mới phát tác?”
Mạnh Lâm Thanh: “...”
Cẩu nam nhân ngươi đừng có quá đáng!
Vậy mà lại đấu võ mồm với nàng, hừ, Mạnh Lâm Thanh mới không chịu thua, vậy thì xem ai nói giỏi hơn.
“Lời ấy sai rồi, ta bị chứng mù mặt đúng là nhẹ, lúc đó có thể nhận ra ngươi không phải là vì khuôn mặt mà là bệnh của ngươi thật sự quá đặc biệt.”
“Đối với những bệnh nhân có điểm đặc sắc ta đều có chút ấn tượng, cũng không khó lý giải mà. Dù sao ta chính là làm nghề này, thứ duy nhất am hiểu bất quá cũng chỉ là nhớ một số bệnh chứng.”
Khẩu chiến, không có đao kiếm, nhưng lại khói lửa nổi lên bốn phía.
Hai bên ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Nhắc đến hai chữ đặc biệt, Mạnh Lâm Thanh cố ý nhấn mạnh ngữ khí, e là sợ Sở Nam Phong không nhớ nổi mình đặc biệt ở chỗ nào.
Lập tức, gương mặt Sở Nam Phong vốn còn đang tràn đầy ý cười, liền tối sầm lại.
Tấm tắc... Mạnh Lâm Thanh thầm vỗ tay cho màn biến sắc mặt của tên cẩu nam nhân vừa rồi, quả là tuyệt kỹ hiếm có.
Cho nên, việc Bạch Tử Ngọc trước kia nhớ rõ mình, đơn thuần là bởi vì lúc đó hắn ta thích nam sắc!
Vào một lần đến khám bệnh khác, hắn còn tự mình kiểm chứng, lúc đó phát hiện bản thân đối với nam nhân khác đều không có cảm giác, duy chỉ đối với Bạch Tử Ngọc này...
Hai lần kinh nghiệm xấu mặt vì dựng cờ, cho dù là Sở Nam Phong cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Thăm dò gì đó, lúc này đều không còn quan trọng nữa.
"Kê đơn thuốc cho ta." Không còn trêu chọc nữa, Sở Nam Phong trầm mặt nói.
Dường như đến bây giờ mới nhớ ra, mình đến Bình An y quán là vì muốn giải quyết chứng mất ngủ.
Mạnh Lâm Thanh tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt u ám của tên cẩu nam nhân, ngược lại hắn càng đen mặt nàng càng vui vẻ.
"Thuốc này, không thể tùy tiện ăn, không thể chỉ dựa vào một câu nói của ngươi, mà tùy tiện kê đơn."
Khẩu chiến thì khẩu chiến, nhưng khi đối mặt với bệnh nhân, cho dù bệnh nhân này là Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp nên có.
Tuyệt đối không bôi nhọ nghề nghiệp của mình.
"Vẫn là bắt mạch trước đã." Mạnh Lâm Thanh nói.
Sở Nam Phong đưa tay ra, nhìn thấy tay Bạch Tử Ngọc đặt trên cổ tay mình liền nhịn không được nhìn chằm chằm.
Quả thật là một đôi tay đẹp, rất hợp với thẩm mỹ của hắn.
Đủ thon dài, khớp xương không hề thô kệch, nhìn đường nét rất uyển chuyển lại không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, ngược lại có cảm giác mạnh mẽ, có lẽ là do hắn là đại phu.
Quả thật là đẹp!
Mạnh Lâm Thanh bắt mạch xong, bắt đầu kê đơn.
"Đây là cái gì?" Sở Nam Phong cảm thấy mới lạ.
Lần trước đến Mạnh Lâm Thanh còn dùng giấy và bút lông thông thường của thế giới này, vậy mà lần này lại dùng bút mực đen và giấy trắng lấy từ trong không gian ra.
"Giống giấy bút, nhưng lại không giống, vì sao lại khác biệt như vậy?" Sở Nam Phong hỏi, hoàn toàn quên mất bản thân còn đang tức giận, trong lòng tràn đầy tò mò.
Chỉ trách thứ đồ chơi nhỏ này thật sự quá mới mẻ, quá thần kỳ, khiến hắn mở mang tầm mắt.
"Ngươi cứ coi chúng như giấy bút là được, hình thức bên ngoài khác nhau, công dụng như nhau." Mạnh Lâm Thanh đáp.
"Vật này từ đâu mà có?"
Sở Nam Phong thấy Bạch Tử Ngọc dùng rất thuận tiện, muốn nhân cơ hội dò hỏi lai lịch, để Thanh Long cũng đi kiếm chút mang về cho hắn nghịch.