Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 199.




Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cho dù là Mạnh Lâm Thanh xuyên qua mấy cái thế giới, tràn đầy các loại kinh nghiệm lão luyện, đối mặt với ánh mắt như vậy cũng cảm nhận được uy h.i.ế.p và áp bức rõ ràng.

Quả nhiên trêu chọc cẩu nam nhân, không đơn giản như vậy.

Mạnh Lâm Thanh theo bản năng giơ hai tay lên, che trước ngực, làm ra một tư thế tràn đầy phòng bị.

Điều này gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện của nàng, làm một cách vô cùng thuần thục tự nhiên.

“Ta không có Long Dương chi hảo.” Ngữ khí Mạnh Lâm Thanh không còn giống như đang nói đùa nữa.

Nói theo một cách nào đó, đây coi như là Mạnh Lâm Thanh đang ám chỉ cự tuyệt Sở Nam Phong hết lần này tới lần khác thử dò.

Mặc dù sớm đã đoán được chân tướng, biết Bạch Tử Ngọc không có Long Dương chi hảo, nhưng thật sự nghe hắn từ trong miệng nói ra, trong lòng Sở Nam Phong vẫn không được thoải mái.

Giống như là… bị cự tuyệt vậy.

Sở Nam Phong không phải kẻ ngốc, hắn đối với Bạch Tử Ngọc không giống bình thường, có thể lừa gạt người khác lại không lừa gạt được chính mình.

Nhất là phản ứng của thân thể, đó là thứ chân thật nhất.

Chính mình chính là thích vị tiểu đại phu ranh mãnh này.

Cho dù thái y trong cung rõ ràng có thể giúp hắn giải quyết nỗi khổ mất ngủ, nhưng hắn cố ý không nhắc tới, cứ lấy đó làm cớ để cho mình xuất cung tìm hắn.

Nói cho cùng, chẳng phải cũng là vì muốn nhìn Bạch Tử Ngọc một cái sao?

Sở Nam Phong không muốn cưỡng cầu đối phương, chỉ có thể nhịn trong lòng, vừa buồn bực vừa tức giận, hắn từ khi nào lại có loại trải nghiệm này?

Lại có ai dám đối xử với hắn như vậy?

“Hừ!” Sở Nam Phong cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Ở lại thêm nữa không chừng hắn sẽ nổi giận, đến lúc đó làm ra chuyện quá khó coi, cũng không biết là đang tra tấn Bạch Tử Ngọc hay là đang tra tấn chính mình.

Chi bằng đi còn hơn.

Nhìn thấy Sở Nam Phong rốt cuộc cũng rời đi, Mạnh Lâm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại ánh mắt của cẩu nam nhân vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy có chút kinh hãi. Quả nhiên là mình quá mức phóng túng rồi, về sau khi trêu chọc hắn, vẫn là nên chú ý chừng mực.

Kẻo chọc người ta thật sự nổi giận bức bách, đến lúc đó không có quả ngon để ăn, chung quy vẫn là chính mình.

Mạnh Lâm Thanh hiếm khi tự kiểm điểm bản thân về chuyện này.

Sở Nam Phong rời đi sau, trực tiếp tìm đến Thanh Long.

“Bình An y quán có một tạp công mới đến, ngươi chú ý quan sát người này.” Sở Nam Phong ra lệnh.

“Vâng.” Thanh Long tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp ứng.

Khoảng thời gian này, hắn gần như dồn hết tâm sức vào việc tìm kiếm Bạch Hổ, không tìm được huynh đệ, hắn cũng không thể yên tâm.

Nhưng đã là chủ tử có mệnh lệnh mới, hắn vẫn sẽ phái người đi làm.

Nhìn thấy Thanh Long, trong đầu Sở Nam Phong đột nhiên lóe lên cái gì đó.

Lần này, hắn rốt cuộc cũng nắm bắt được mảnh vỡ ký ức.

“Khó trách ta luôn cảm thấy bóng lưng người nọ cực kỳ quen mắt…” Hắn lẩm bẩm, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Thanh Long, Sở Nam Phong tự nhiên nghĩ đến ba người còn lại, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Và tên tạp dịch mới đến kia, lý do vì sao bóng lưng hắn ta lại khiến Trình Nam Phong cảm thấy quen thuộc, là bởi vì mỗi lần Bạch Hổ rời đi, bóng lưng của hắn ta lại trùng khớp với y.

“Trẫm nghi ngờ, hắn ta chính là Bạch Hổ.” Trình Nam Phong thẳng thừng nói.

“Cái gì?” Thanh Long kinh hãi.

Nhưng tại sao lại là nghi ngờ?

Khuôn mặt Bạch Hổ, chủ tử không thể nào không nhớ được.

Đây chính là điểm khó hiểu của Trình Nam Phong.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận