“Trẫm cảm thấy bóng lưng tên tiểu công kia rất giống Bạch Hổ, nhưng khuôn mặt của hai người bọn họ, hoàn toàn khác biệt.” Trình Nam Phong nói.
“Thuộc hạ đã rõ, sẽ lập tức phái người theo dõi sát sao.” Biết được người này có thể có liên quan đến Bạch Hổ, Thanh Long nhất thời phấn chấn hẳn lên.
Lập tức chọn lựa vài thuộc hạ đắc lực, Thanh Long phái bọn họ ngày đêm giám sát động tĩnh bên phía Bình An y quán.
“Đặc biệt là tên tạp dịch kia, hắn ta là đối tượng cần theo dõi trọng điểm.”
“Minh bạch.”
Gần đây bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ mặt quanh y quán, nhưng do ngụy trang rất kỹ, Mạnh Lâm Thanh bọn họ căn bản không hề hay biết.
Ngay cả Hồng lão bản hàng xóm, người ngày thường thích la cà khắp nơi buôn chuyện, cũng không hề phát giác ra điều gì bất thường.
Nhưng dù có biến hóa nhỏ nhặt đến đâu, cũng không thể nào qua mắt được giác quan nhạy bén của 138.
Ban đầu, việc xuất hiện thêm những người này, nàng cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng không liên quan đến mình, nàng rảnh rỗi sinh nông nổi mới đi lo chuyện bao đồng sao?
Thế nhưng, khi 138 nhận ra mục tiêu của đám người này là y quán của bọn họ, nàng liền đem chuyện này nói cho Mạnh Lâm Thanh biết.
[Ký chủ, gần đây có người theo dõi chúng ta đó.]
Mạnh Lâm Thanh thầm hiểu rõ, đoán được phần nào, cho rằng đám người theo dõi này có thể là do Trình Nam Phong phái tới.
Dù sao, hứng thú của Trình Nam Phong đối với Tiểu Bạch thể hiện rất rõ ràng.
Lúc trước nhắc đến chuyện long dương, hoàn toàn là cố ý xuyên tạc ý của cẩu nam nhân, Mạnh Lâm Thanh biết hai người này có thể có quan hệ với nhau.
Nhưng chuyện dẫn sói vào nhà là do chính nàng tự làm, đã đi đến nước này rồi, nhất định phải tiếp tục đi tiếp.
[Nếu có gì bất thường khác, ngươi phải báo cho ta biết ngay lập tức.]
[Được.]
May mà có 138, nếu không Mạnh Lâm Thanh bị che mắt, đến lúc để lộ sơ hở gì bản thân còn không hay biết, vậy chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao.
Tối hôm đó Mạnh Lâm Thanh lặng lẽ triệu tập Tuỳ Phong, Tử Ngọc, Trương bà tử ba người lại để 138 canh chừng cho mình.
“Gần đây có người đang âm thầm theo dõi chúng ta.” Mạnh Lâm Thanh nói thẳng.
“Chuyện gì vậy?” Tuỳ Phong lập tức cảnh giác.
Hắn và Tử Ngọc đều kinh hãi, bị người ta theo dõi mà hai người bọn họ lại không hề hay biết, điều này chứng tỏ võ công của đối phương cao hơn bọn họ rất nhiều.
“Đừng hoảng hốt, chúng ta cứ sinh hoạt như bình thường, chớ manh động, chỉ có một điều rất quan trọng. Sau này bất kể lúc nào, đều phải gọi ta là thiếu gia hoặc chủ tử, tuyệt đối không được để lộ ta là nữ nhân.” Mạnh Lâm Thanh nhấn mạnh.
Điều này, vô cùng quan trọng.
Những kẻ theo dõi kia không phải nhắm vào bọn họ, cho nên bọn họ cứ sinh hoạt như thường là được, chỉ cần không để lộ bí mật là được.
Còn muốn theo dõi Tiểu Bạch, thì cứ để bọn họ theo dõi.
Mạnh Lâm Thanh có một loại trực giác, nàng cho rằng giữa Trình Nam Phong và Tiểu Bạch, không phải là quan hệ thù địch.
Có lẽ sự theo dõi này là xuất phát từ việc muốn xác nhận thân phận, chứ không phải là xuất phát từ sát ý.
“Thuộc hạ đã rõ, thiếu gia.” Ba người đồng thanh đáp.
Bởi vậy, sau chuyện này, mỗi người đều hành sự cẩn trọng hơn.
Nhưng để tránh cho những kẻ theo dõi kia phát hiện ra điều bất thường, bọn họ cũng không cố ý thay đổi điều gì, kể cả thái độ đối với Tiểu Bạch đều giống như trước.
Mạnh Lâm Thanh cũng không thay đổi gì, chỉ duy nhất việc cho b.ú sữa.
Trước đây nàng đều cho lũ nhóc b.ú sữa trực tiếp trong phòng, cũng không hề cố ý đề phòng gì, dù sao cũng không có ai dám tự tiện xông vào phòng nàng.