Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 206.




Nhìn nàng như vậy, căn bản không có cách nào đợi đến khi khám xong mới nói.

Nhưng phía trước y quán cũng không có nhà xí, nếu như cho vị mỹ nhân này mượn, chẳng khác nào cho phép nàng ấy đi vào mao phòng ở hậu viện.

Những nơi khác thì cũng thôi đi, nhưng hậu viện…

Vị mỹ nhân này lại là người xa lạ không rõ lai lịch, Tử Ngọc có chút do dự, nhưng nhìn bộ dạng khó chịu của mỹ nhân, nàng lại không đành lòng.

“Cô nương đợi một chút, rất nhanh thôi.” Tử Ngọc nói xong, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh.

Bên tai Mạnh Lâm Thanh lẩm bẩm một trận.

Ánh mắt Mạnh Lâm Thanh rơi vào người nữ tử xa lạ, lại dời lên mặt… ừm, quả nhiên là tuyệt sắc.

“Xinh đẹp như vậy, sao có thể là người xấu được chứ? Cho nàng ấy đi đi.” Bị mỹ sắc mê hoặc, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không do dự.

Tử Ngọc: “…”

May mà biết nhà mình thiếu gia là nữ nhân, nếu không nàng thật sự hoài nghi Mạnh Lâm Thanh là kẻ háo sắc.

Cái này gọi là lời nói gì chứ, cái gì gọi là xinh đẹp thì sẽ không phải người xấu, Tử Ngọc lần đầu tiên đối với Mạnh Lâm Thanh sinh ra tâm thái nghi ngờ.

“Đã rõ.”

Tử Ngọc đến bên cạnh cô nương, nói là đồng ý cho mượn, còn chỉ đường cho nàng.

“Từ bên này đi vào, sau đó rẽ trái, chính là nhà xí.” Tử Ngọc nói.

“Đa tạ.”

Chu Tước gật đầu, dựa theo đường nàng chỉ mà đi. Trên mặt giả vờ vẻ mặt khó nhịn, trên thực tế lại đang nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh, không bỏ qua một tia manh mối nào.

Vốn tưởng rằng sẽ tốn một phen công phu, ai ngờ Chu Tước vừa đến hậu viện, còn chưa kịp nhìn đông ngó tây đã nhìn thấy bóng dáng ngày đêm mong nhớ kia.

Lúc này, Bạch Hổ đang ở hậu viện phơi dược liệu.

Trên mặt đất trải đầy các loại dược liệu được sắp xếp chỉnh tề, Bạch Hổ vừa mới lật một lần, định bụng đem một phần cất đi trước.

Bạch Hổ quả thực có nghe thấy động tĩnh nhưng hắn căn bản không nghĩ nhiều, cho rằng có lẽ là Tử Ngọc đi vào. Dù sao cũng không có ai có thể tùy tiện ra vào hậu viện, cho nên hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục làm việc của mình.

“Bạch Hổ…” Chu Tước gọi một tiếng, mong chờ phản ứng của đối phương.

Thế nhưng, Bạch Hổ sau khi nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Chỉ thấy lông mày hắn hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy xa lạ và đề phòng.

“Ngươi là ai?” Bạch Hổ trầm giọng hỏi.

Chu Tước: “…”

Trong phút chốc muôn vàn cảm xúc dâng trào trong lòng, Chu Tước không thể trả lời câu hỏi này, càng không biết phải trả lời như thế nào.

Vẻ mặt kỳ lạ của đối phương khiến Bạch Hổ càng thêm đề phòng, hắn ta lại lên tiếng, giọng điệu có chút bất mãn.

“Phía sau y quán không cho người ngoài vào, ngươi rốt cuộc là ai?”

Giờ khắc này Chu Tước cuối cùng đã xác nhận, Bạch Hổ căn bản không nhận ra mình, giống như hắn ta không nhận ra chủ tử vậy.

Thật sự là mất trí nhớ rồi sao?

“Ta đến đây để khám bệnh, vì bụng không được khỏe muốn mượn nhà xí một lát, cô nương bên ngoài liền chỉ đường cho ta.” Chu Tước giải thích.

Cô nương bên ngoài? Chắc chắn là Tử Ngọc rồi.

Bạch Hổ lúc này mới buông lỏng cảnh giác, nhưng hắn ta vẫn rất thận trọng, không muốn người lạ đi lại trong sân.

“Nhà xí ở phía đó, ta dẫn ngươi đi.” Bạch Hổ nói.

Làm như vậy cũng coi như là một loại giám sát, không cho nữ nhân xa lạ có cơ hội đi lung tung.

Chu Tước ngược lại rất vui vẻ, như vậy có thể thuận lý thành chương tiếp cận Bạch Hổ, có thể thử thăm dò hắn ta.

“Đa tạ.” Chu Tước ngoan ngoãn đi theo sau Bạch Hổ, nàng như đang tán gẫu, giọng điệu tự nhiên hỏi: “Vừa rồi thấy ngươi đang phơi dược liệu, ngươi là người làm ở đây sao, ở đây bao lâu rồi?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận