Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 207.




Bạch Hổ lại nhận ra ý đồ của đối phương, hắn ta khẽ gật đầu coi như đáp lại câu hỏi về người làm, sau đó không nói thêm gì nữa.

Người này thật sự là đến mượn nhà xí sao, sao lại hỏi đông hỏi tây?

Bạch Hổ cho dù mất trí nhớ, nhưng một số bản năng nhạy bén ẩn sâu trong tính cách vẫn chưa hề biến mất.

Hắn ta luôn là người đầu tiên nhận ra ý đồ của người khác.

Nhưng có lẽ người ta chỉ là muốn tỏ ra thân thiện, mới nói chuyện phiếm?

Chu Tước thấy Bạch Hổ thái độ lạnh nhạt như vậy, ngược lại cảm thấy rất phù hợp với tính tình của hắn ta. Chỉ là lâu như vậy không gặp, giữa chừng nàng lại tưởng hắn ta gặp chuyện không may, thậm chí không biết tung tích. Đủ loại như vậy lại đối mặt với Bạch Hổ lạnh nhạt, nàng nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình…

“Bạch Hổ!” Chu Tước nhịn không được kêu lên, từ phía sau nắm lấy tay hắn ta.

Nhưng còn chưa kịp nói thêm gì làm thêm gì, Bạch Hổ bị Chu Tước chạm vào như vậy, lập tức kích hoạt phản ứng ứng kích của hắn ta.

Hắn ta tưởng rằng đây là tín hiệu tấn công, theo bản năng né tránh, thuận thế kéo giãn khoảng cách với Chu Tước.

Vừa lui về phía sau, Bạch Hổ vừa ra chiêu về phía Chu Tước.

Vì tự vệ, Chu Tước lập tức hóa giải chiêu thức.

Hai người liền trực tiếp đánh nhau ở sân sau, Chu Tước nhân cơ hội thử thăm dò chiêu thức võ công của đối phương. Nàng nhắm vào chân của Bạch Hổ tấn công, phát hiện bước di chuyển né tránh của hắn ta rất quen thuộc……

Qua lại vài chiêu, dược liệu phơi trên mặt đất không hề bị xáo trộn.

Trong lúc thử thăm dò qua lại này, Chu Tước đã rất chắc chắn, nam nhân đeo mặt nạ da người này tuyệt đối là Bạch Hổ.

“Ngươi có mục đích gì?” Trong lúc giao đấu, Bạch Hổ lần đầu tiên chủ động hỏi.

Chu Tước lại không trả lời, nàng nhìn vào mắt đối phương, thi triển khinh công trực tiếp rời đi.

Bạch Hổ thấy nàng bay xa, không đuổi theo.

Hắn ta đứng trong sân, nhớ lại cảnh tượng hai người vừa rồi giao đấu, phát hiện đối phương chưa từng có một chiêu một thức nào là sát chiêu, ngược lại càng giống như đang thăm dò trình độ võ công của hắn ta.

Nữ nhân này rốt cuộc là ai?

Lúc rảnh rỗi, Bạch Hổ chủ động nói chuyện này với Mạnh Lâm Thanh.

“Khó trách……” Mạnh Lâm Thanh lúc đầu còn đang nghi hoặc, tại sao vị cô nương xinh đẹp kia vào sân sau rồi, lại không thấy đi ra nữa.

Sau đó lại nghĩ có lẽ là do mình quá bận rộn, lúc người ta đi ra, nàng không chú ý tới.

Còn hơi tiếc nuối, không được ngắm mỹ nhân thêm vài lần.

Kết quả bây giờ mới biết được, mỹ nhân kia thế mà lại là người biết võ công. Hơn nữa xem ra, căn bản không phải đến mượn nhà xí, chính là nhắm vào Tiểu Bạch mà đến……

Mạnh Lâm Thanh nhớ tới lời nhắc nhở của Tuỳ Phong.

Theo như lời Tuỳ Phong nói, Bạch Hổ võ công cao cường hơn hắn và Tử Ngọc. Mà sáng nay hai người ở trong sân giao đấu, nữ nhân này không những có thể đánh ngang tay với Tiểu Bạch còn có thể thuận lợi rời khỏi tay hắn, lại không khiến bọn họ phát giác, chứng tỏ cũng là một cao thủ.

Thấy Bạch Tử Ngọc vẫn im lặng, Tiểu Bạch bỗng có chút bồn chồn.

Xét cho cùng, trước đây Tùy Phong cũng đã cảnh báo hắn, bảo hắn đừng gây thêm rắc rối cho bọn họ. Mặc dù hiện tại có vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sự xuất hiện của nữ nhân kỳ lạ kia, có lẽ là một tín hiệu.

Chỉ là, rời khỏi Bình An y quán, hắn còn có thể đi đâu?

Giá như có thể tìm lại được một chút ký ức, cho hắn một chút gợi ý cũng tốt. Bây giờ như vậy, hắn thật sự không biết mình nên đi đâu về đâu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận