Cứ cách mấy ngày, Mạnh Lâm Thanh đều điều chỉnh lại đơn thuốc sau khi kiểm tra.
Trương bà tử vẫn không để Tiểu Bạch tự sắc thuốc, nhưng hắn cứ khăng khăng. Bởi vì trong thời gian này những việc nặng nhọc đều giao cho Tùy Phong làm, hắn không có gì làm thật sự rất nhàm chán.
"Trương bà tử, sắc thuốc cũng không mệt lắm, coi như ta đang nghỉ ngơi."
"Thôi được, thiếu gia nói có chút việc g.i.ế.c thời gian cũng tốt, tự lo đi." Trương bà tử cười.
Một lần kiểm tra nữa, Mạnh Lâm Thanh muốn chắc chắn tụ m.á.u đã được loại bỏ hoàn toàn, liền gây mê cho Tiểu Bạch thêm lần nữa, đưa vào không gian kiểm tra toàn diện.
Nhìn qua máy, thấy tụ m.á.u đã hoàn toàn được loại bỏ, Mạnh Lâm Thanh nghĩ cuối cùng quá trình điều trị dài dòng cũng tới hồi kết.
Cuộc sống bị giám sát của nàng hẳn cũng tới hồi kết.
"Được rồi, ta có thể chắc chắn tụ m.á.u trong đầu ngươi đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt." Mạnh Lâm Thanh ngồi đối diện với Bạch Hổ nói nghiêm túc.
"Vậy ta... có thể rời đi?" Bạch Hổ hỏi.
Nói ra câu này, những ngày qua như một giấc mộng.
Những trải nghiệm ấy đều như không thật.
Nhưng băng trên đầu, tóc mới mọc lưa thưa, vị đắng của thuốc vẫn còn trên môi, nhắc nhở mọi thứ đã xảy ra.
"Phải." Mạnh Lâm Thanh trông ngóng ngày này đã lâu.
Dù người giám sát có là đại mỹ nhân, bị nhìn chằm chằm mỗi ngày thật sự không dễ chịu.
Nhất thời Bạch Hổ không biết nói gì để chia tay.
"Đây là đơn thuốc bổ, ngươi bây giờ không được lơ là, nếu trong khoảng thời gian này có gì bất thường phải tìm ta ngay. Còn đơn này uống đều ba lần sáng trưa chiều một ngày, liên tục một tháng." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.
Bạch Hổ hoàn toàn tin tưởng lời Bạch Tử Ngọc, gật đầu ghi nhớ.
"Bạch đại phu yên tâm, ta chắc chắn uống thuốc đúng giờ."
Hắn biết, Bạch Tử Ngọc ghét nhất loại người bệnh không nghe lời, mỗi lần gặp phải đều rất giận.
Bạch Tử Ngọc đã tốn không ít công sức để cứu chữa cho hắn, nếu không tuân thủ lời dặn của thầy thuốc, Bạch Hổ sẽ thật có lỗi với công sức của người ta.
"Bạch đại phu, ta phải về nhà một chuyến, còn về phần tiền thuốc... đợi ta xác nhận xong sẽ nhanh chóng gửi tới." Bạch Hổ nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, thay vì nói những lời cảm ơn hoa mỹ, thà tặng thêm ít bạc cho Bạch Tử Ngọc có lẽ thiết thực hơn.
Mọi người đều là người thực tế, làm việc có ý nghĩa vẫn hơn.
"Được, tiền thuốc không cần vội." Mạnh Lâm Thanh đáp, nàng cũng nhận ra Tiểu Bạch là người trung thực, nên chẳng lo hắn chạy trốn.
Hơn nữa kể cả Tiểu Bạch có muốn bỏ trốn, với võ công cao cường của hắn, nếu thật sự trốn đi, Mạnh Lâm Thanh làm sao mà đuổi theo để đòi tiền.
"Vậy tại hạ xin cáo từ." Bạch Hổ đứng dậy nói.
Khi đến đây, hắn bị thương nặng nên không có hành lý gì, rời đi cũng tự nhiên chẳng có gì mang theo.
"Ta đi đây, đa tạ các vị thời gian qua đã chăm sóc cho ta." Bạch Hổ chân thành nói với mọi người.
Trương bà tử có chút không nỡ, dặn dò Tiểu Bạch phải giữ gìn sức khỏe, bảo dưỡng tốt đầu óc.
Tử Ngọc giả vờ bực bội, càu nhàu không biết sau này ai làm các việc chân tay.
"Vậy sau này giữa trưa ai đi thu thập dược liệu đây? Ta không quan tâm, Tùy Phong, ngươi làm đi!" Tử Ngọc nói.
Tùy Phong hiếm khi không tranh cãi, chỉ vỗ vai Bạch Hổ, nói: "Bảo trọng."
Vốn dĩ không cùng đường, cuối cùng cũng có ngày phải chia xa.
Sau khi Bạch Hổ rời đi, Mạnh Lâm Thanh mới nhớ ra một chuyện.
"Hỏng rồi!"
"Sao vậy, thiếu gia?" Tử Ngọc nghi hoặc nhìn nàng, thấy vẻ mặt Mạnh Lâm Thanh có chút lo lắng.