Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 220.




Mạnh Lâm Thanh định nói lại thôi, nghĩ nghĩ, thực ra cũng không phải chuyện lớn, không cần quá căng thẳng.

"Thôi, không có gì."

Tử Ngọc bị hành động của thiếu gia làm cho hoang mang, nhưng Mạnh Lâm Thanh không giống Nhất Nhất, nàng chẳng dám hỏi nhiều làm người ta bực mình, đành lòng tự mình đoán.

Chuyện Mạnh Lâm Thanh quên, nói quan trọng thì cũng quan trọng, mà nói không quan trọng thì cũng không.

Chính là đơn thuốc cuối cùng đó.

Vì đây là đơn thuốc bổ, nên thành phần không thể thiếu các vị thuốc bổ. Trong đó, có vài vị thuốc đặc biệt bồi bổ cho nam nhân.

Thuốc này bổ dưỡng ở mọi phương diện, cũng có nghĩa là Bạch Hổ uống ba lần mỗi ngày, rất có thể sau khi uống sẽ cảm thấy m.á.u trong cơ thể như sôi lên.

Đúng, chính là cái cảm giác nhiệt huyết sục sôi đó.

Mạnh Lâm Thanh nghĩ rằng mình nên nhắc nhở Tiểu Bạch về vấn đề này, nhưng rồi lại cảm thấy mình có phần quá lo lắng.

Ở thế giới này, nhiều nam nhân khi chưa đến mười lăm tuổi đã có người bên cạnh rồi.

Mà Tiểu Bạch dĩ nhiên đã qua mười lăm tuổi, chắc chắn cũng không thiếu.

Nếu vậy, vấn đề cũng không phải là vấn đề nữa.

Cảm thấy nóng trong người, nhiệt huyết sục sôi thì cứ để nó sôi đi, chẳng lẽ Tiểu Bạch có thể chịu không nổi mà nghẹn hỏng chính mình sao!

Nếu Mạnh Lâm Thanh quá nghiêm trọng vấn đề này mà nhắc nhở thêm, ngược lại sẽ làm cho chuyện chẳng có gì trở nên phức tạp, hóa ra thành lắm chuyện.

Thế là, Mạnh Lâm Thanh không để ý đến chuyện này nữa.

Việc đầu tiên khi rời khỏi Bình An Y Quán, Bạch Hổ là trở về cung để báo cáo với chủ tử.

Dù sao mình đã mất tích suốt thời gian dài, dù sau đó Chu Tước có đến thăm dò, bọn họ có lẽ đã biết về tình hình của mình, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết chỉ có hắn mới biết.

Chu Tước cùng đi, Thanh Long và Huyền Vũ cũng đến.

Mọi người đều muốn biết khi đi Tấn Bắc thực hiện nhiệm vụ, Bạch Hổ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta dẫn đội quay về, nhưng bọn truy sát rất nhanh đã đuổi đến."

"Bọn chúng đông, để an toàn, ta và đội quyết định chia ra bỏ chạy. Quả nhiên bọn chúng đuổi theo hướng của ta, trong trận vây công ta bị thương nặng."

Dù hiện tại Bạch Hổ đang đứng ngay bên cạnh, nhưng khi nghe hắn kể lại cảnh mình phá vây thoát thân, Chu Tước vẫn nắm chặt tay.

Quả thật, suýt chút nữa họ đã mất đi huynh đệ Bạch Hổ.

"Sau khi bị thương nặng, ta vẫn cố gắng chạy thoát, đối phương truy đuổi rất quyết liệt. May mà ta gặp được một ngôi chùa, trốn vào mới thoát thân."

Nói đến đây, Bạch Hổ cũng có chút mơ hồ.

Sau thời gian dưỡng bệnh, hắn tin rằng mình đã khôi phục toàn bộ ký ức, những chi tiết trước đây đều nhớ lại được, nhưng riêng...

"Sao vậy?" Sở Nam Phong thấy Bạch Hổ cau mày, hỏi.

"Thật kỳ lạ, ta nhớ Trương bà tử nói rằng Bạch Tử Ngọc nhặt ta ở cửa Bình An Y Quán, nhưng... ký ức của ta chỉ dừng lại ở việc trốn vào ngôi chùa đó." Bạch Hổ nói.

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Ngôi chùa đó cách kinh thành ít nhất một ngày đường, chưa kể lúc ấy Bạch Hổ đang trọng thương.

Rốt cuộc hắn đã mang theo thương tích như thế nào mà lại có thể chạy đến kinh thành?

Nếu đã vào được kinh thành, tại sao không tìm huynh đệ giúp đỡ mà lại ngã gục ngay trước cửa y quán, rồi được Bạch Tử Ngọc nhặt về?

Điểm này, Bạch Hổ mãi không thể giải thích được, mà quả thật trong ký ức của hắn cũng không có đoạn này.

"Ký ức của ngươi chưa hoàn toàn khôi phục?" Sở Nam Phong cau mày hỏi.

Không phải họ muốn nghi ngờ Bạch Tử Ngọc, chỉ là sự việc không hợp lý, họ nghĩ mãi mà không thông suốt.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận