Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 282.




Sở Nam Phong rốt cuộc cũng nằm lên giường, hắn nhắm mắt lại định nghỉ ngơi trước, không muốn nghĩ đến những chuyện rối rắm này nữa.

Nhưng căn bản không do hắn, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên bóng dáng của Bạch Tử Ngọc…

Nữ nhân này rốt cuộc có gì tốt, còn từng bỏ thuốc hắn!

Nhưng thứ đồ chơi trong đầu này thật sự là không có cách nào khống chế được, Sở Nam Phong càng dặn lòng mình không được nghĩ đến Mạnh Lâm Thanh, thì lại càng không bỏ được.

Ngoại trừ những hình ảnh của Bạch Tử Ngọc, thậm chí ngay cả rất nhiều hình ảnh từng mơ hồ khi ở chung với Mạnh Lâm Thanh, cũng đều sống lại!

Điên rồi sao?

Sở Nam Phong đột nhiên ngồi bật dậy.

Hắn chưa từng thử qua cảm giác hỗn loạn như vậy, ngay cả khi phát hiện ra bản thân có thể đã thích Bạch Tử Ngọc, thì lòng cũng chưa từng hỗn loạn như vậy.

Mạnh Lâm Thanh đối với hắn thật lãnh đạm, còn giả c.h.ế.t xuất cung, chẳng lẽ là bởi vì nàng căn bản không thích hắn?

Vậy thì khoảng thời gian này hắn luôn chạy đến Bình An y quán, Mạnh Lâm Thanh có phải sẽ cảm thấy hắn rất phiền, rất đáng ghét hay không?

Còn nữa, hắn còn ôm Tam Bảo nhiều lần như vậy, mỗi một lần nhìn thấy hắn ôm Tam Bảo, cùng Tam Bảo chơi đùa, Mạnh Lâm Thanh rốt cuộc là tâm tình gì?

Nghĩ đến đau đầu, Sở Nam Phong chỉ biết thở dài.

Nhưng điều này cũng không hợp lý, nếu Mạnh Lâm Thanh năm đó đã hạ dược hắn, vậy thì không nói nàng có bao nhiêu thích hắn, ít nhất cũng chứng minh nàng muốn ở trong hậu cung ngồi vững vàng phượng vị hoàng hậu chứ?

Đúng vậy, chính là đạo lý này.

Mà nếu có thể thuận lợi sinh hạ tam bào thai, có thêm Đại Bảo, Nhị Bảo hai vị hoàng tử này, vậy thì hậu vị của Mạnh Lâm Thanh chẳng phải là càng thêm vững chắc sao?

Nếu đã như vậy, nàng còn tốn nhiều công sức giả c.h.ế.t xuất cung, rốt cuộc là có ý gì?

Điều này rõ ràng là tự mâu thuẫn, nói không thông.

Với cái đầu của Mạnh Lâm Thanh cũng không thể làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì mà hắn không biết?

Sở Nam Phong nhíu mày, càng nghĩ càng thấy tâm phiền ý loạn, càng đáng sợ hơn là hắn căn bản không dừng lại được.

Từ khi biết Bạch Tử Ngọc có thể là Mạnh Lâm Thanh, rồi đến việc phái Bạch Hổ đi xác minh, cho đến những phân tích suy luận sau đó của hắn, chưa từng dừng lại.

Cứ tiếp tục như vậy, tối nay hắn thật sự có thể ngủ được sao?

Sở Nam Phong không khỏi bắt đầu hoài nghi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là nửa đêm canh ba, đúng là thời điểm tốt để đi vào giấc ngủ.

Thế nhưng hắn cảm thấy bản thân đại khái là không thể nào ngủ được.

Nếu hắn đã không ngủ được, vậy thì kẻ gây ra mọi chuyện là Mạnh Lâm Thanh cũng đừng hòng ngủ.

Đúng vậy, tất cả những nghi vấn này chẳng phải đều là do nàng gây ra sao? Vậy thì nàng phải có trách nhiệm giải thích cho hắn.

Sự tình đã đến nước này, không làm rõ ràng hắn thật sự là khó an, vậy thì một lần nói rõ ràng cho xong, như vậy mới có thể ngủ một giấc an ổn.

Đưa ra quyết định, Sở Nam Phong lập tức đứng dậy thay y phục, từ mật đạo xuất cung.

Lúc này, tại hậu viện Bình An y quán.

"Thiếu gia, mấy đứa nhỏ rốt cuộc cũng đã dỗ ngủ hết rồi, người cũng nghỉ sớm đi." Trương bà tử lên tiếng.

Theo ba đứa nhỏ lớn lên, việc dỗ chúng ngủ cũng trở nên càng ngày càng khó.

Chúng như là có dùng mãi không hết tinh lực, mỗi ngày đều phải quậy phá thật lâu, bởi vì tuổi còn quá nhỏ không thể tự lập.

"Trương bà tử, người cũng nghỉ ngơi sớm đi, chăm hài tử mệt thật sự." Mạnh Lâm Thanh ân cần.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận