May mắn có Trương bà tử ở đây, nếu không phải bà ấy giúp mình chia sẻ nhiều việc như vậy, Mạnh Lâm Thanh ngày ngày lấy đâu ra tinh lực để khám bệnh cho người khác.
"Vâng, vậy ta về phòng đây!" Trương bà tử rời khỏi phòng Mạnh Lâm Thanh.
Mạnh Lâm Thanh thay y phục, lúc nãy cũng đã rửa mặt chải đầu xong, nhìn thoáng qua dung nhan say ngủ của lũ trẻ, nàng cũng chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, trong đầu lại đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống.
[Sở Nam Phong đến rồi.]
Cái gì?
Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, thậm chí cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, nàng thử dò hỏi 138.
[Ngươi vừa nói gì?]
[Sở Nam Phong đến rồi, hắn ta hiện tại đang đến gần, phỏng chừng rất nhanh sẽ ở trên nóc nhà ngươi.]
138 như thực báo cáo, đương nhiên nó cũng chỉ có thể báo cáo, dù sao cũng không thể thật sự đi ngăn cản Sở Nam Phong.
Giống như việc làm đầu trộm đuôi cướp này, cũng không phải là lần đầu tiên.
Mà 138 có thể làm, chỉ có thể là để cho Mạnh Lâm Thanh biết trước, có sự chuẩn bị tâm lý, hành sự cũng tốt hơn nên cẩn thận một chút, đừng làm ra một số hành động khiến Sở Nam Phong phát hiện dị thường là được.
Cho nên sau khi báo cáo xong, 138 cũng không quá để ý.
Nhưng nó vẫn rất cảnh giác, lưu lại một ít sự chú ý ở chỗ Mạnh Lâm Thanh, nghĩ chờ Sở Nam Phong nhìn trộm đủ rồi nó sẽ kịp thời báo cho Mạnh Lâm Thanh.
Mạnh Lâm Thanh xác nhận xong, lông mày nhíu lại.
Bây giờ đã trễ như vậy rồi, trước kia Sở Nam Phong đến nhìn trộm đều đến tương đối sớm, lúc ấy nàng toàn thân đều là che giấu, chỉ cần hành vi cử chỉ không sai, vấn đề cũng không lớn.
Nhưng lúc này...
Mạnh Lâm Thanh cúi đầu nhìn bản thân, nàng một chút che giấu cũng không có. Vạn nhất bị Sở Nam Phong nhìn thấy, liên tưởng đến "Mạnh Lâm Thanh", phát hiện chỗ không thích hợp vậy chuyện có thể sẽ càng ngày càng hỏng bét.
Nhưng lại không thể không để Sở Nam Phong nhìn trộm, nếu như vậy, càng dễ dàng gây nên hoài nghi.
Cho nên biện pháp duy nhất, chính là để Sở Nam Phong nhìn không rõ.
Nghĩ đến đây, Mạnh Lâm Thanh lập tức trong lòng có quyết đoán, nàng vội vàng thổi tắt nến lên giường nằm, như vậy chẳng phải là có thể để ánh sáng lờ mờ, Sở Nam Phong cái gì cũng nhìn không rõ sao?
Hơn nữa nàng đều lên giường, có nghĩa là trừ ngủ nàng không thể nào lại làm gì khác, cho nên Sở Nam Phong nhìn trộm cũng không có ý nghĩa gì.
Ước chừng nhìn một hồi liền như thường ngày, xem xong liền đi.
Mạnh Lâm Thanh không dám lãng phí thời gian, nàng không biết tốc độ của Sở Nam Phong nhanh chậm, đang cúi người thổi nến…
"Đùng…" Ngoài cửa sổ có động tĩnh.
Trái tim Mạnh Lâm Thanh lập tức nhắc tới cổ họng, lúc này đã không còn quan tâm đến Sở Nam Phong, không dám thổi tắt nến trước.
"Ai?" Mạnh Lâm Thanh cảnh giác nói.
Nếu thật là tên trộm nào, nàng phải nhanh chóng gọi Tuỳ Phong, Tử Ngọc bọn họ đến.
Nếu tình huống quá tệ, Sở Nam Phong lát nữa đến nhìn trộm, nhìn thấy hẳn là cũng sẽ ra tay chứ?
Trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Lâm Thanh nghĩ đến mấy phương án ứng phó.
Thế nhưng, động tĩnh bên ngoài không có ngừng, cũng không có ai đáp lại câu "Ai" của Mạnh Lâm Thanh.
"Rốt cuộc là ai?" Mạnh Lâm Thanh tăng thêm chút âm lượng, thử tạo áp lực cho tên trộm bên ngoài.
Ngay lúc này, cửa sổ bị người từ bên ngoài đẩy ra, một bóng đen trực tiếp lật người vào.
Mạnh Lâm Thanh đang muốn lên tiếng hô lớn, sau khi bóng đen đáp xuống đất, đối phương căn bản không né tránh, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm.
Mạnh Lâm Thanh: "..."