Tình huống gì, vậy mà là Sở Nam Phong?
Hôm nay không làm quân tử trên xà nhà, trực tiếp đường hoàng đi vào?
Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn ngây người, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao làm quân tử trên xà nhà cũng coi như là một loại che giấu đi. Hôm nay trực tiếp hiện thân, chẳng lẽ tình huống có biến hóa, sẽ không phải là Sở Nam Phong trúng xuân dược gì đó, tìm nàng làm thuốc giải chứ?
Theo bản năng, Mạnh Lâm Thanh hai tay che ngực, chắn trước người, đề phòng nhìn đối phương.
Không được, giả bộ không được nữa.
Quản hắn hoàng đế gì đó, đêm hôm khuya khoắt chạy đến trong phòng người khác, nàng hoàn toàn có thể xem hắn như tên trộm xử lý.
Để Tuỳ Phong, Tử Ngọc đến đây, người đông dễ làm việc!
"Tuỳ…"
Đánh c.h.ế.t tên sắc lang này trước rồi nói!
"Mạnh Lâm Thanh."
Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, khác biệt ở chỗ thanh âm gọi người của Mạnh Lâm Thanh đột nhiên im bặt, mà Sở Nam Phong sau khi gọi tên Mạnh Lâm Thanh, ánh mắt liền nhìn chằm chằm nàng.
Vừa rồi nàng là xuất hiện ảo giác sao?
Cả người Mạnh Lâm Thanh giống như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ, phản ứng gì cũng quên mất.
Nàng hung hăng chớp chớp mắt, xác định mình vừa rồi hẳn là, có khả năng, hình như không có nghe lầm đi, Sở Nam Phong gọi nàng Mạnh Lâm Thanh?
Mạnh Lâm Thanh?
Hắn biết thân phận của nàng rồi!
[Vừa rồi hắn gọi là gì?]
Không thể hỏi Sở Nam Phong cũng không thể biểu hiện quá khoa trương, trước khi xác nhận, nàng phải giả bộ dáng vẻ bình tĩnh hết mức có thể. Mà Mạnh Lâm Thanh biết 138 nhất định sẽ chú ý đến tình huống bên này, cho nên liền ở trong lòng hỏi nó.
Trạng thái của 138 lúc này cũng không khá hơn chút nào.
Nó vốn chỉ để lại hai phần chú ý ở bên này, thế nhưng câu "Mạnh Lâm Thanh" kinh thiên động địa của Sở Nam Phong trực tiếp làm bọn họ ngây người.
Bất ngờ a, phát triển này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Sở Nam Phong đã biết rõ chân tướng?
[Ký chủ, ngươi không nghe lầm, chính là Mạnh Lâm Thanh.]
Giờ khắc này, hai chữ tuyệt vọng như treo lơ lửng trên đầu Mạnh Lâm Thanh.
Xem ra đêm nay rất có thể là một trận ác chiến, tuyệt đối không thể lơ là. Vì muốn thăm dò xem đối phương rốt cuộc đã rõ ràng đến mức nào, Mạnh Lâm Thanh quyết định giả ngu một phen.
“Cái gì, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?" Mạnh Lâm Thanh hỏi, trên mặt lộ ra vẻ vô tội, như thể thật sự không nghe rõ.
Đồng thời, trong lòng điên cuồng phát ra chỉ thị cho 138.
[Chuyện gì vậy?]
[Thân phận của ta đã bại lộ rồi sao?]
[Không thể nào, trước đó không hề có dấu hiệu gì, bây giờ đã bị phát hiện rồi sao?]
[Ngươi mau giúp ta điều tra một chút.]
Biết rõ ngọn ngành, mới biết cách đối phó với Sở Nam Phong, nếu không Mạnh Lâm Thanh sẽ quá bị động.
138 tự nhiên là nguyện ý giúp đỡ, nhưng trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, nhất là khi thương lượng điều kiện với hệ thống.
[Điều tra thì không thành vấn đề, nhưng mà……]
Mạnh Lâm Thanh thật sự không chịu nổi cái kiểu lề mề của 138.
[Nhưng mà cái gì, ngươi mau nói đi.]
Đúng là người ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt, đối mặt với Sở Nam Phong đâu phải hệ thống, nó đương nhiên có thể bình tĩnh như vậy nhưng Mạnh Lâm Thanh thì không thể!
Chậm một chút, phản ứng sai một chút, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mỗi một bước nàng đều phải tính toán kỹ lưỡng mới dám bước tiếp.
Dù sao Sở Nam Phong cũng không phải là người dễ dàng qua mặt.
[Nói đơn giản, muốn điều tra rõ ràng tình hình hiện tại của Nam Phong, cần phải có điểm tích lũy.]