Có bọn trẻ ở đây, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hợp hơn một chút.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại nghe thấy bọn trẻ gọi Mạnh Lâm Thanh là cha, khiến Sở Nam Phong cảm thấy hơi đau lòng.
Ôi, cũng không biết khi nào mới có thể sửa lại hoàn toàn đây.
Trời dần tối, cũng đến giờ bọn trẻ phải đi nghỉ ngơi.
Các ma ma hầu hạ bọn trẻ rửa mặt, từng đứa một trắng trẻo sạch sẽ nằm trên giường.
"Được rồi, tối nay chúng ta kể chuyện xưa nào đây?" Mạnh Lâm Thanh nằm bên cạnh, tự nói với chính mình.
Đại Bảo và hai đứa kia nào có hiểu hết lời Mạnh Lâm Thanh, nàng bèn nhớ lại mấy câu chuyện cổ tích được nghe khi làm nhiệm vụ ở thế giới khác, lần lượt kể cho chúng nghe.
Có lẽ ban ngày đã quậy phá đủ rồi, đến tối, ba đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn.
Mạnh Lâm Thanh kể xong hai câu chuyện nhỏ, lũ trẻ đều đã ngủ say.
“Được rồi, cuối cùng cũng ngủ rồi.”
Mạnh Lâm Thanh đứng dậy, duỗi lưng một cái.
Nàng lúc nãy vì dỗ dành lũ trẻ, tư thế nằm không được thoải mái, giờ hoạt động hoạt động eo lưng, cũng nên đi rửa mặt mũi chân tay.
Lúc nàng kể chuyện, Sở Nam Phong vẫn luôn không rời đi, cứ ngồi bên cạnh uống trà.
Những câu chuyện Mạnh Lâm Thanh kể thật mới mẻ, hắn đọc nhiều sách vở, thoại bản nhàn rỗi cũng từng xem qua một số nhưng đều không thú vị bằng Mạnh Lâm Thanh kể.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã nghe đến say mê.
Lúc này thấy Mạnh Lâm Thanh hoạt động eo lưng, biết nàng nhất định là nằm đến không thoải mái.
“Để ta xoa bóp cho nàng.” Sở Nam Phong cảm thấy đây là một cơ hội tốt để lấy lòng, còn có thể tăng thêm cơ hội thân mật giữa hai người, sao có thể bỏ lỡ.
Chỉ tiếc là, lần đầu tiên Hoàng thượng tự mình giúp người ta xoa bóp, đã xuất sư bất lợi.
Lúc tay Sở Nam Phong chạm vào vai Mạnh Lâm Thanh, nàng nhanh nhẹn né người, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí xa cách.
“Không dám làm phiền Hoàng thượng.”
Tay Sở Nam Phong liền lúng túng dừng lại giữa không trung.
Mạnh Lâm Thanh muốn đi rửa mặt, cảm thấy Sở Nam Phong cũng nên đi rồi, dù sao ban nãy bọn họ đã nói rõ ràng, Sở Nam Phong không thể ngủ lại lãnh cung.
“Đêm đã khuya rồi, Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Nàng không nói thẳng lời đuổi người, chỉ mong hắn tự hiểu. Lấy đầu óc của Sở Nam Phong hẳn là hiểu được
Sở Nam Phong đương nhiên hiểu, nhưng không ngại giả ngu.
“Cũng nên nghỉ ngơi rồi, vậy trẫm đi rửa mặt trước.” Sở Nam Phong nói, chuẩn bị thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp ở lại lãnh cung rửa mặt.
Đợi hắn rửa mặt xong, lại lấy cớ ngại di chuyển, trực tiếp thuận thế ở lại.
Há chẳng phải rất tuyệt sao?
Thế nhưng còn chưa kịp mơ mộng xong, đã bị Mạnh Lâm Thanh vạch trần ý đồ.
Sao có thể để hắn được như ý?
Mạnh Lâm Thanh cảm thấy không thể trách nàng được, là Sở Nam Phong ép nàng phải nói thẳng lời đuổi người.
“Chậm đã.” Mạnh Lâm Thanh gọi Sở Nam Phong đang định đi rửa mặt lại, tốt bụng nhắc nhở: "Hoàng thượng, chẳng phải người nên về tẩm cung của mình rửa mặt sao?”
“Lãnh cung nhỏ hẹp, điều kiện lại kém, để Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt chẳng phải thành tội của ta sao?”
“Nếu muốn ở cùng lũ trẻ, Hoàng thượng có thể đợi ngày mai xong việc rồi hãy đến.”
Mạnh Lâm Thanh căn bản không cho Sở Nam Phong cơ hội phản bác, trực tiếp chặn hết mọi đường lui của hắn, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn.
Rõ ràng là muốn tiễn hắn rời đi.
Sở Nam Phong nào đã từng bị người ta đuổi đi như vậy?
Nhất là bị vạch trần tâm tư, không còn chút mặt mũi nào, sắc mặt hắn lập tức đen lại.