Đen thì đen, Mạnh Lâm Thanh phát hiện nam nhân này đen mặt rất nhanh, dường như đã thành thói quen, nàng hiện tại cũng không đến mức vì hắn đen mặt mà sợ hãi.
“Trẫm biết rồi.” Sở Nam Phong không cam lòng nhưng cũng không thể ở lại.
Lúc rời đi, hắn lần đầu tiên cảm thấy bản thân làm Hoàng thượng thật là thảm, còn có thể bị Hoàng hậu đuổi ra ngoài, không cho ngủ lại?
Cũng không biết tại sao mình cứ phải tự tìm khổ sở mà đến đây.
Còn có thể vì sao nữa, ai bảo hắn động lòng với Mạnh Lâm Thanh chứ?
Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ không có gì d.a.o động, nhưng nhìn thấy Sở Nam Phong bỏ đi với vẻ mặt ấm ức như vậy, thật sự nhịn không được, không chút khách khí bật cười.
Đúng vậy, có thể khiến Sở Nam Phong ấm ức như vậy mà không nói được gì, sao có thể không phải là một loại “báo thù” theo nghĩa khác chứ?
Vui vẻ xong, Mạnh Lâm Thanh đi rửa mặt.
Đến lúc này, nàng phải thừa nhận, hồi cung cũng không phải là không có chỗ nào tốt.
Ví như có thể ăn ngon mặc đẹp mà không cần tự bỏ tiền, ví như nơi ở tốt như vậy cũng không cần tự bỏ tiền, mức sống này quả thực là tăng vọt.
Nếu như Sở Nam Phong có thể không ở trước mặt nàng chắn mắt, vậy quả thực là một trạng thái sinh hoạt hoàn mỹ.
Tắm rửa thơm tho xong, Mạnh Lâm Thanh cũng lên giường.
Cái giường này đủ lớn, cho dù trên đó có nằm ba tiểu tử nằm ngổn ngang, cũng vẫn còn dư chỗ cho Mạnh Lâm Thanh nằm xuống cho thoải mái.
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Sở Nam Phong, trong lòng nàng vẫn còn đang vui sướng.
“Đại Bảo, Nhị Bảo.” Mạnh Lâm Thanh đột nhiên bò dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của hai đứa con trai, dặn dò bọn chúng đang ngủ say: “Các ngươi lớn lên sau này, ngàn vạn lần đừng biến thành tên ngốc như cha các ngươi đấy.”
“Bị người ta lừa cho xoay vòng vòng, thật là đáng thương.”
Than thở xong, Mạnh Lâm Thanh trở mình nằm xuống, hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi rồi. Ước chừng sau này những ngày tháng ở trong cung, đều sẽ mệt tim, điều này so với mệt nhọc về thể xác cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào.
Không hề mất ngủ, Mạnh Lâm Thanh rất nhanh đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Đêm nay, nàng ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, rửa mặt xong, dùng qua bữa sáng, Mạnh Lâm Thanh vẫn còn đang lên kế hoạch. Trong lòng nghĩ trước khi miếng cao da chó Sở Nam Phong dính lấy, nàng phải làm chút gì đó để hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh tạm thời hiện tại.
Kết quả còn chưa nghĩ ra, ma ma bên cạnh đã nhắc nhở nàng.
“Nương nương, nên đi thỉnh an Thái hậu rồi ạ.”
Về sau có muốn mỗi ngày đều đi thỉnh an hay không, có thể bàn bạc lại, nhưng dù sao đây cũng là Mạnh Lâm Thanh vừa mới hồi cung, theo lễ nghi mà nói là nhất định phải đi thỉnh an Thái hậu.
Đặt trên người phi tần khác muốn lấy lòng Thái hậu, căn bản không cần phải nhắc nhở.
Thế nhưng đối với Mạnh Lâm Thanh, nàng căn bản không muốn lấy lòng bất kỳ ai.
“Không cần thiết đâu…” Mạnh Lâm Thanh có chút không tình nguyện nói, nàng cảm thấy những chuyện rườm rà này, có thể bớt thì nên bớt, nếu không sau này chẳng phải mệt c.h.ế.t sao?
Thế nhưng lời nàng còn chưa nói xong, bên ngoài đã có người thông truyền, nói là Thái hậu triệu kiến.
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Thôi, trốn cũng không thoát được.
Nàng có thể không chủ động đi thỉnh an, nhưng người ta triệu kiến tận nơi, nàng lại giả ngu nữa thì không ổn.
“Biết rồi.” Mạnh Lâm Thanh bực bội nói.
Thu dọn xong, mang theo ba đứa nhỏ, Mạnh Lâm Thanh liền được ma ma dẫn đường đi đến chỗ Thái hậu thỉnh an.