Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 329.




Đợi đến khi tắm nước lạnh xong, mang theo hơi nước mát lạnh leo lên giường ôm lấy thê tử, Sở Nam Phong mới cảm thấy mình sống lại.

Đây đâu phải cuộc sống của người thường, đây rõ ràng là cuộc sống của thần tiên!

Đã có thê tử trong vòng tay rồi mà còn chưa biết đủ sao?

Kể từ đó, trong một khoảng thời gian dài, mối quan hệ giữa Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong vẫn duy trì ở trạng thái khó mà nói rõ ràng.

Nói một cách đơn giản, Sở Nam Phong luôn mặt dày mày dạn bám riết lấy nàng muốn thân mật. Còn Mạnh Lâm Thanh ban đầu sẽ chọn cách làm lơ, đến khi không thể làm lơ được nữa, mới miễn cưỡng cho phép Sở Nam Phong làm một lần.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể làm một lần, tuyệt đối không thể tiếp tục.

Bởi vì lần trước không kiềm chế được làm liền mấy lần, kết quả là Mạnh Lâm Thanh mấy ngày liền cảm thấy đau lưng không chịu nổi, loại cảm giác đó nàng không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.

"Thanh Thanh, giờ còn sớm mà, chúng ta làm thêm lần nữa được không?" Sở Nam Phong vô lại nói.

Hắn bây giờ cũng đã ngộ ra được đạo lý, đối phó với Mạnh Lâm Thanh nhất định phải mặt dày, chỉ cần hắn hơi chút e thẹn, lúc này đã chẳng có cơ hội thân mật với thê tử rồi.

"Không được." Mạnh Lâm Thanh nghiêm nghị nói.

Bất kể Sở Nam Phong có giở trò vô lại thế nào, Mạnh Lâm Thanh vẫn vô cùng kiên định.

"Không được, nếu không thì chàng về tẩm cung của chàng mà ngủ."

Chỉ cần nàng nói ra câu này, Sở Nam Phong sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Hai người đôi khi cũng rất quá đáng, ví dụ như có lần bà v.ú quên bế lũ trẻ đi, cả nhà nằm trên giường, Sở Nam Phong hôn hôn một hồi liền muốn hành sự.

"Hài tử còn ở đây này!" Mạnh Lâm Thanh kéo áo lại, ngồi thẳng dậy, lại đá Sở Nam Phong một cái, mắng hắn quá đáng.

Lần này không để ý, nửa bờ vai đã lộ ra ngoài, tên này chẳng lẽ là cẩu sao, cái gì cũng muốn cắn một cái?

"Thật phiền." Sở Nam Phong bực bội nói.

Lần đầu tiên, ngay cả Tam Bảo trong mắt hắn cũng không còn đáng yêu như vậy nữa.

Tất cả những ai ngăn cản hắn thân mật với thê tử, đều là kẻ thù!

Có đôi khi, ba đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ quấn lấy nhau sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí còn lầm tưởng cha mẹ đang đánh nhau.

Lũ nhóc hoảng sợ, lập tức chia nhau ra.

Đại Bảo chạy tới ôm lấy chân mẫu thân, Nhị Bảo và Tam Bảo thì ôm lấy chân phụ thân.

"Phụ thân, mẫu thân, hai người không được đánh nhau!"

"Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau, Tam Bảo không muốn hai người đánh nhau, hu hu hu..."

Tam Bảo sợ hãi, lỡ như phụ thân đánh c.h.ế.t mẫu thân, hoặc mẫu thân đánh c.h.ế.t phụ thân, vậy thì ba bọn họ chẳng phải trở thành những đứa trẻ mồ côi đáng thương sao?

Hai người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của đối phương lại nghe tiếng khóc chân thành của Tam Bảo, bỗng cảm thấy thật hoang đường.

Trong sự hoang đường, còn có chút bất đắc dĩ đến bật cười.

"Tam Bảo ngoan, đừng khóc nữa, mẫu thân không có đánh nhau với phụ thân, chúng ta không có đánh nhau." Mạnh Lâm Thanh dỗ dành, bế Tam Bảo lên.

"Hu hu, ực… Lừa, lừa người, Tam Bảo rõ ràng vừa nhìn thấy mẫu thân đang cắn phụ thân, đang cắn người, hu hu hu oa…"

Mạnh Lâm Thanh xấu hổ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tự cho là hung dữ trừng mắt nhìn Sở Nam Phong.

Không thể trách ta, vậy đương nhiên là trách chàng rồi.

Sở Nam Phong đành cam chịu làm kẻ đổ vỏ, hắn không chỉ phải dỗ dành nhi tử nữ nhi, mà còn phải dỗ dành cả thê tử nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận