Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 330.




Nam nhân tốt, chính là phải gánh vác hết thảy mọi tội lỗi trong nhà.

“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, các ngươi nghe này, cha sẽ không bao giờ đánh mẫu thân, biết chưa? Cha chỉ bảo vệ các ngươi và mẫu thân, yêu thương các ngươi và mẫu thân, đánh mắng sẽ không bao giờ xuất hiện trong nhà chúng ta, mãi mãi không bao giờ." Sở Nam Phong nói.

Rõ ràng là đang dỗ dành lũ trẻ, hắn lại không quên ra vẻ lấy lòng trước mặt Mạnh Lâm Thanh, cố ý nói lời ngon tiếng ngọt, còn nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà nói.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Nàng không tin vào những lời đường mật này, quang minh chính đại thì không nói, lén lút làm chuyện mờ ám. Nhưng không thể phủ nhận, nếu không có thành kiến mà nhìn nhận thì dung mạo Sở Nam Phong quả thực rất tuấn tú.

Khuôn mặt đẹp đẽ nói ra những lời ngon ngọt, ai mà ghét bỏ cho được?

“Khéo miệng lưỡi." Mạnh Lâm Thanh không lên tiếng, chỉ nhép miệng nói với Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong lén cười, thừa dịp ba tiểu tử tụ tập lại nghiên cứu xem cha mẹ có đánh nhau hay không, liền nhanh chóng chồm tới hôn Mạnh Lâm Thanh một cái.

Hôn xong liền tách ra, trên mặt là vẻ đắc ý vì đã trộm hương thành công.

“Vô lại." Mạnh Lâm Thanh mắng hắn.

Thấy hai người sắp sửa “đánh” nhau, ba tiểu tử nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, hai người này lập tức giả vờ cười vui vẻ.

Mạnh Lâm Thanh xem như miễn cưỡng tha thứ cho chuyện tốt mà tên cẩu nam nhân này đã làm trước đây, chưa điều tra rõ ràng đã giam nàng vào lãnh cung.

Bởi vậy, chỉ khi nào Sở Nam Phong mặt dày mày dạn quấn lấy khiến Mạnh Lâm Thanh không có cách nào khác, nàng mới chịu để ý đến hắn một chút, còn phần lớn thời gian Mạnh Lâm Thanh vẫn là thái độ thờ ơ.

Cứ xem như là “trả thù” của Mạnh Lâm Thanh đi.

Dù sao khi nàng mang thai ba đứa nhỏ, sống trong lãnh cung, ngay cả một người hầu hạ cũng không có lúc đó thật sự đã chịu không ít khổ cực.

Tuy rằng sau đó Mạnh Lâm Thanh đã đi rất nhiều thế giới khác, trải qua rất nhiều chuyện, khiến đoạn ký ức kia phai nhạt đi không ít, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Trong lòng nàng khó chịu, cho nên mới muốn hành hạ Sở Nam Phong.

Mà Sở Nam Phong có lẽ là biết rõ điều đó cho nên đối mặt với sự hành hạ của Mạnh Lâm Thanh, hắn vĩnh viễn đều là cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Kỳ thật muốn hành hạ Sở Nam Phong rất đơn giản, Mạnh Lâm Thanh cũng đã nắm rõ quy tắc của hai người, đánh chửi hạ độc hay là lời nói lạnh lùng mỉa mai, những thứ này đối với hắn đều vô dụng.

Tra tấn lớn nhất đối với Sở Nam Phong, chính là cho hắn ăn, nhưng lại không cho hắn ăn no.

Nắm chắc điểm yếu rồi!

Bất kể buổi tối Sở Nam Phong có làm nũng thế nào, thậm chí có lúc còn trẻ con hơn cả Đại Bảo bọn họ, Mạnh Lâm Thanh đều tuyệt đối không cho phép hắn ăn uống no say. Treo ngược dạ dày của hắn, khiến hắn vừa hưởng thụ, vừa khó chịu.

“Nàng chính là cố ý hành hạ ta." Sở Nam Phong khổ sở nói, trên đời này còn có chuyện gì thống khổ và tàn nhẫn hơn chuyện này sao?

“Không hài lòng?" Mạnh Lâm Thanh căn bản không cần giải thích, bá khí như nàng không cần phải giải thích.

“Hài lòng, ta nào dám nói chữ không?" Sở Nam Phong uất ức cuộn chặt chăn mỏng.

Tuy rằng luôn luôn không được ăn no, nhưng tính ra, Sở Nam Phong cũng đã ăn được không ít.

Vì vậy hắn bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề khác.

Trước kia trước mặt Đại Bảo bọn họ nói muốn sinh đệ đệ muội muội, cũng không phải là nói đùa, Sở Nam Phong thật sự có dự định như vậy.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận