Nhưng tại sao đã lâu như vậy rồi, bụng Mạnh Lâm Thanh vẫn không có động tĩnh gì?
Cơ thể hai người bọn họ nhất định không có vấn đề, điểm này Sở Nam Phong rất chắc chắn, nếu không lúc trước cũng không thể chỉ một lần đã có Đại Bảo bọn họ.
Cho nên tình trạng hiện tại rất không bình thường.
Sở Nam Phong chỉ có thể khẳng định bản thân mình không có vấn đề, như vậy có nghĩa là, vấn đề nằm ở chỗ Mạnh Lâm Thanh.
Buổi tối hôm đó, Sở Nam Phong khó có được lúc không làm loạn, chỉ ôm chặt lấy Mạnh Lâm Thanh, dùng ngữ khí ai oán nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Thanh Thanh, nàng có phải là đang lén lút uống thuốc tránh thai không?" Sở Nam Phong hỏi, nghe có vẻ rất đau lòng.
Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, lén lút uống?
Nàng cảm thấy mình làm việc quang minh chính đại, không biết vì sao Sở Nam Phong lại có ảo giác lén lút?
“Ta đang uống, nhưng không có lén lút uống.”
Có được đáp án, Sở Nam Phong nhất thời thương tâm, ngồi bật dậy, khó hiểu hỏi: “Thanh Thanh, ta còn tưởng nàng…”
“Ít nhất, ta cảm thấy nàng đang dần dần chấp nhận ta, nếu đã vậy, tại sao nàng còn muốn lén lút uống…”
“Ta không có lén lút uống, ta là quang minh chính đại mà uống.” Mạnh Lâm Thanh cắt ngang hắn, giải thích.
Nàng đại khái có thể đoán được Sở Nam Phong đang rối rắm chuyện gì.
“Được rồi, nàng không có lén lút uống, nhưng tại sao nàng lại muốn uống canh tránh thai, chẳng lẽ nàng không muốn sinh hài tử của chúng ta sao?”
Có vài lời, Sở Nam Phong không nói ra miệng.
Hắn biết nữ nhân mang thai sinh con rất vất vả, hắn hy vọng Mạnh Lâm Thanh mang thai, không liên quan đến chuyện nối dõi tông đường, bởi vì có Đại Bảo bọn họ đã đủ rồi.
Điều Sở Nam Phong áy náy là lúc Mạnh Lâm Thanh mang thai lần đầu, hắn chưa từng ở bên cạnh nàng, chưa từng thấu hiểu nàng cũng chưa từng bầu bạn với nàng, đây là một cái gai trong lòng hắn.
Cho nên hắn nghĩ, nếu Mạnh Lâm Thanh còn nguyện ý mang thai thêm một lần nữa, hắn sẽ dốc hết tất cả để bù đắp cho nàng, cũng là bù đắp cho tiếc nuối của chính mình.
“Lại đây, ta phải giải thích với chàng một chút.”
Nói đến chuyện chính sự, ngữ khí Mạnh Lâm Thanh nghiêm túc hơn nhiều.
“Chàng có biết ta sinh ba đứa nhỏ như thế nào không?” Mạnh Lâm Thanh vừa mở miệng, Sở Nam Phong muốn nói, lại bị nàng ngăn cản: "Lúc trước khi giải thích cho chàng, ta nói rất mơ hồ, nhưng kỳ thật ta ở trong quan tài là m.ổ b.ụ.n.g mới sinh ra bọn họ. Nữ nhân sau khi mổ phải điều dưỡng vài năm mới có thể mang thai tiếp, nếu không đối với sản phụ rất nguy hiểm, sẽ c.h.ế.t người.”
Sở Nam Phong nhất thời ngây người, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là lý do này, hắn thậm chí còn hiểu lầm Mạnh Lâm Thanh cho rằng nàng không muốn.
“Mổ bụng, là có ý gì?” Sắc mặt Sở Nam Phong rất khó coi, bởi vì trong lòng hắn có một suy đoán.
“Đúng vậy, chính là như chàng nghĩ, m.ổ b.ụ.n.g chính là rạch một đường trên bụng sản phụ…”
Đợi Mạnh Lâm Thanh giải thích xong thế nào là mổ bụng, Sở Nam Phong vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
Tự mình rạch bụng mình, nghĩ thôi đã đủ khiến người ta kinh hãi.
...
Thế mà Mạnh Lâm Thanh lại chịu đựng tất cả những điều này, nếu không phải hắn giống như kẻ ngốc cho Chu Linh Nhi cơ hội lợi dụng, Mạnh Lâm Thanh căn bản sẽ không gặp phải những chuyện này.
Sự vất vả của nàng đều là do hắn tạo thành.
Nhận thức này khiến Sở Nam Phong cảm thấy đau đớn, đồng thời càng thêm hổ thẹn với Mạnh Lâm Thanh.
“Đều là lỗi của ta.”
“Ta không ép nàng sinh hài tử, chúng ta không sinh nữa, dù sao cũng có Đại Bảo bọn họ rồi.” Sở Nam Phong lập tức thay đổi chủ ý.