Homestay lần này còn thú vị hơn tưởng tượng. Bước ra ngoài là thấy ngay ao cá để câu, khu nướng BBQ rộng rãi, lại còn đủ loại thiết bị giải trí đi kèm. Quả thật là địa điểm lý tưởng cho mấy buổi team-building công ty. Mà nếu chỉ là nhóm bạn ba bốn người rủ nhau đi chơi thì lại càng hợp gu hơn nữa.
Nhóm người đi cùng lần này đủ cả nam lẫn nữ, nhưng mấy anh con trai thì bị “tống” hết vào bếp. Phái nữ thì nhàn nhã đi dạo, chụp ảnh, tám chuyện rôm rả.
Đám con trai ấy cũng biết điều, chủ động tìm lý do: bếp núc đầy khói dầu, làn da trắng mịn của các cô gái mà bị hun khói thì uổng lắm!
Nhóm nữ đông hơn nam một người, mà phần lớn lại còn trẻ. Mãi đến khi nghe các cô em ríu rít trò chuyện, Phương Tinh mới sực tỉnh thì ra, trong đám này, cô là người lớn tuổi nhất! Cú sốc ấy đến bất ngờ, khiến cô phản ứng dữ dội.
Thiệu Uy cười trêu: “Chị ơi, gái hơn ba là nắm vàng đó!”
Phương Tinh lườm nguýt: “Vớ vẩn! Có phải đi xem mắt đâu mà nói kiểu đó!”
Lúc này, Phương Tinh và Chu Lai đang ngồi đung đưa trên xích đu, vừa hóng gió vừa tiện thể… ngắm trai đẹp.
Chu Lai thì chẳng còn hứng thú với mấy chuyện chụp hình selfie. Là một KOL chính hiệu trên mạng xã hội, mỗi ngày của cô đã là chuỗi lặp lại chụp tới chụp lui, đến mức phát ngán. Còn Phương Tinh, vốn dĩ chẳng phải kiểu người hay điệu đà, nên càng không quan tâm.
Thiệu Uy dẫn theo vài cậu trai trẻ trung, ngoại hình sáng sủa. Phương Tinh đã nhắm được một người.
Chu Lai thì lại không mấy hào hứng. Ánh mắt cô vẫn dõi về phía khu bếp. Qua khung cửa sổ, cô trông thấy Lâm Tư Dật đang bận rộn bên trong.
Cô nhận ra mình rất thích dáng vẻ anh khi nấu ăn. Lúc anh rửa tay, sơ chế nguyên liệu, từng động tác đều trông rất dịu dàng và cuốn hút. Cuối năm ngoái, có mấy hôm Lâm Tư Dật ở lại nhà cô, cô từng ngồi trên quầy bếp, lặng lẽ nhìn anh đeo tạp dề, xào nấu, chế biến từng món. Cô ôm điện thoại, chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó nhìn anh.
Đến bây giờ nhớ lại, cô vẫn còn hơi chột dạ vì mấy hôm ấy, cô rõ ràng đã… tăng cân kha khá.
Thỉnh thoảng, khi đang rửa rau, anh lại ngẩng lên nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Đừng để điện thoại gần mắt quá.”
Hoặc là dịu dàng gắp một món nóng vừa nấu xong, thổi thổi rồi đưa tới bên môi cô, dỗ dành: “Ăn trước một miếng lót bụng đi.”
Những ngày ấy, thật sự ngọt ngào đến mức tưởng như đang sống trong hũ mật.
Nhưng yêu đương mà, đâu chỉ có ngọt ngào, còn có cả đắng cay.
Chu Lai bỗng nhiên nhớ lại cái ngày hai người đứng ở trạm xe buýt nói lời chia tay. Khi ấy, Lâm Tư Dật nói anh quá tham lam, anh muốn cả hai mãi mãi bên nhau.
Lúc đó, cô đã do dự. Cô thấy chữ mãi mãi thật đáng sợ.
Ai có thể bảo đảm mãi mãi là điều có thật?
Mới đây thôi, một người bạn mạng của Chu Lai có nick là “Sao Thủy không nước” giới thiệu cho cô một bộ phim tài liệu. Cô dành một tiếng rưỡi để xem hết.
Xem xong, cô thật sự xúc động. Cô chợt nghĩ, nếu có một người có thể ở cạnh mình đến tận cuối đời, thì dường như… “mãi mãi” cũng chẳng còn là điều không thể.
Chiếc xích đu đung đưa nhẹ nhàng. Nắng tháng 5 ấm áp phủ lên người, rực rỡ mà không gay gắt. Giờ đây mới thật sự là “xuân về hoa nở”, từng bụi hoa trong khuôn viên homestay đều nở rộ, đẹp đến nao lòng.
Chu Lai đeo kính râm, thản nhiên hướng mắt về phía nhà bếp, trong lòng nghĩ ngợi mông lung.
Phương Tinh thấy cô như đang mất hồn, liền vươn tay đẩy nhẹ một cái: “Này, nghe thử xem, mấy cô gái phía sau đang nói về ai kìa?”
Chu Lai ngoái đầu nhìn lại.
Đó là nhóm bạn nữ do Thiệu Uy dẫn tới, còn rất trẻ, khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Hầu hết đều là tiểu thư nhà giàu.
Một cô gái cười nói: “Là cái anh cao nhất trong bếp kia kìa, đang rửa rau ấy.”
Nghe vậy, Chu Lai lại nhìn về phía bếp. Người cao nhất trong nhóm, lại đang rửa rau chẳng phải chính là Lâm Tư Dật sao?
“Là đàn anh của Thiệu Uy đấy, tên là Lâm Tư Dật.”
“Đẹp trai ghê!”
“Tôi vừa vào là để ý tới anh ta rồi.”
“Có ai mà không chú ý chứ!”
Phương Tinh nghiêng đầu liếc nhìn Chu Lai, mặt đầy vẻ trêu chọc, khẽ nói: “Nè, có người để mắt tới anh nhà mày rồi kìa. Mày không giữ cẩn thận là bị giật mất đó!”
Chu Lai nhếch môi: “Cướp được thì cứ cướp, tao chẳng thèm tranh với họ làm gì.”
Miệng thì nói vậy, nhưng cô lại khẽ hừ một tiếng, rồi đứng dậy, đi thẳng về phía nhà bếp.
Nắng chiếu chói chang khiến cô hơi nóng, cô liền cởi chiếc áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo croptop ngắn tay bên trong, lộ ra phần eo nhỏ trắng nõn, khiến người nhìn không khỏi lóa mắt. Phải thừa nhận rằng, cách ăn mặc như vậy là cô cố ý để cho anh thấy.
Chu Lai nhận ra, ánh mắt của Lâm Tư Dật dường như luôn cố tình né tránh vùng eo của cô.
Cửa sổ phía bếp đối diện xích đu. Chu Lai đi tới, tựa vào bậu cửa nhìn vào trong.
Phần eo ấy vừa khéo bị che khuất sau bức tường. Cô chống hai tay lên bệ cửa sổ, đằng sau kính râm là ánh mắt chăm chú không rời khỏi người Lâm Tư Dật.
Anh đang rửa dâu tây. Ban đầu còn tỏ ra bình tĩnh, nhưng dần dần vành tai đã ửng đỏ.
Bị ánh mắt như thiêu đốt của cô đeo bám, cuối cùng anh đành ngẩng đầu lên, hỏi: “Em muốn ăn dâu không?”
Chu Lai mỉm cười gật đầu: “Muốn.”
Anh bèn đặt những trái dâu đã rửa sạch vào một đĩa nhỏ đưa cho cô.
Không ngờ Chu Lai lại khẽ lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tay em bẩn… hay là anh đút cho em nhé?”
Dưới ánh nhìn của bao người, Lâm Tư Dật tất nhiên không thể làm gì quá thân mật. Anh đưa cho cô một tờ khăn ướt: “Em lau tay đi.”
Chu Lai vốn chẳng thật sự đòi anh đút dâu cho mình. Cô chỉ lặng lẽ nhận lấy khăn ướt, lau sạch tay, rồi đưa lại cho anh, giọng nhẹ tênh: “Làm phiền anh vứt giúp nhé.”
Khoảnh khắc hai bàn tay khẽ chạm, cảm giác tê dại quen thuộc truyền qua lòng bàn tay khiến tim cả hai khẽ run lên.
Chu Lai giả vờ như không có gì, cầm đĩa dâu tây trong tay, chậm rãi quay lại chỗ Phương Tinh.
Quay đầu lại, Chu Lai nhìn thấy rõ mấy cô gái kia đang tò mò quan sát mình bằng ánh mắt đầy dò xét.
Không hiểu sao, lòng cô bỗng dâng lên một chút đắc ý.
Như thể muốn tuyên bố chủ quyền, không muốn để Lâm Tư Dật bị người khác nhòm ngó, cô quyết định ra tay đánh dấu anh trước. Nếu là trước đây, Chu Lai hẳn sẽ khinh thường mấy hành động trẻ con kiểu này. Vậy mà hôm nay, cô lại đang làm chính cái việc mà trước kia mình từng ghét nhất.
Dù gì thì cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng. Trong số các cô gái ở đây, cũng có người chẳng hề nể nang Chu Lai.
Lúc ăn trưa, đám con trai ngồi một hàng, còn các cô gái ngồi dãy đối diện.
Chu Lai cố tình chọn ngồi đối diện Lâm Tư Dật. Cô tháo kính râm, để lộ đôi mắt trong trẻo, sáng rực, nhìn thẳng vào anh không rời.
Lâm Tư Dật chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, không hề ngẩng lên.
Đột nhiên, cô gái ngồi cạnh Chu Lai bắt chuyện với Lâm Tư Dật: “Anh Lâm, mấy món này đều do anh làm à? Anh giỏi quá đi mất!”
Chưa kịp để Lâm Tư Dật đáp, Thiệu Uy đã vội vàng chen vào: “Còn phải nói à? Nếu không có anh Lâm, trưa nay chắc phải nhịn đói rồi đó!”
“Thật là tuyệt vời! Cảm ơn anh Lâm nha!”
Lâm Tư Dật khiêm tốn đáp: “Chỉ là vài món đơn giản thôi. Với lại Thiệu Uy và mấy người khác cũng giúp không ít, nếu chỉ mình anh thì chắc lo không xuể.”
Thiệu Uy lập tức khoe: “Bọn tôi chỉ phụ rửa rau thôi. Còn mấy món như sườn nướng, cá chiên, rau xào, trứng hấp gì đó đều là một tay anh ấy làm hết!”
Lại có thêm một cô gái góp lời: “Món sườn nướng này đỉnh thật luôn ấy! Ngon hết xảy!”
Gọi là “món nhà làm” thì đúng là quá khiêm tốn. Một mình Lâm Tư Dật nấu đủ phần cho mười người, từ thịt, hải sản đến rau củ, món nào ra món nấy, đâu ra đấy. Chuyện này đâu phải ai cũng làm được. Trình độ nấu nướng của anh chẳng thua kém gì những quán ăn dân dã nổi tiếng, nơi đồ ăn vừa đậm vị, vừa ngon đến mức khiến người ta nhớ mãi không quên.
Một chàng trai nấu ăn ngon vốn đã là điểm cộng, đằng này Lâm Tư Dật còn điển trai, học giỏi, khó trách khiến bao cô phải xiêu lòng.
“Anh Lâm, nghe nói anh là nghiên cứu sinh tiến sĩ song ngành của đại học Z đúng không? Sao giỏi thế nhỉ?”
“Thiệu Uy kể khoa các anh trồng nhiều trái cây ngon lắm?”
“Còn có cả dâu tây nữa? Tuyệt thật đó!”
Chu Lai nghe mấy lời đó mà trợn trắng mắt, chuyển hết sự im lặng thành… sức ăn. Cô dứt khoát chẳng quan tâm nữa, chỉ tập trung vào việc ăn uống.
Phải công nhận, đồ ăn Lâm Tư Dật nấu đúng là cực hợp khẩu vị cô.
Trong lúc mọi người rôm rả trò chuyện, Chu Lai dần nhận ra Lâm Tư Dật thực sự rất được hoan nghênh.
Nói là tụ tập chơi vui, mà nhìn thế này lại giống buổi hẹn hò tập thể thì đúng hơn. Ngay cả Phương Tinh cũng đang ngồi trò chuyện với cậu trai trẻ mà cô ấy để ý, chỉ còn mỗi Chu Lai ăn mấy món nhiều dầu mỡ nên bụng lại bắt đầu khó chịu.
Cô kéo Thiệu Uy sang một bên, nhỏ giọng cằn nhằn: “Em bị sao thế hả? Dẫn lắm con gái như vậy tới làm gì?”
Thiệu Uy làm vẻ vô tội: “Em hỏi chị trước rồi mà, chị nói ok thì tớ mới rủ chứ bộ! Với lại trai cũng không ít mà!”
Chu Lai chẳng buồn để mắt đến mấy cậu trai kia, trong mắt cô chỉ có mình Lâm Tư Dật.
“Chiều nay làm gì đấy?” Cô hỏi.
Thiệu Uy đáp: “Câu cá nè, bắt tôm càng nè, rồi chụp ảnh các kiểu. Ai có cảm tình với ai thì có thể rủ nhau chơi riêng luôn đó.”
Chu Lai khoát tay: “Thôi khỏi, chiều nay chắc em lên phòng nằm nghỉ một lát.”
“Làm sao đấy? Lại đau dạ dày à?”
Cô gật đầu: “Ừ, mang theo thuốc rồi.”
***
Mọi người vẫn còn đang ăn uống vui vẻ thì Chu Lai đã một mình quay về phòng. Vốn định đi chơi để thư giãn đầu óc, ai dè lại chuốc bực vào người.
Cô uống thuốc đau dạ dày, vừa nằm xuống giường chưa bao lâu thì điện thoại reo. Là cuộc gọi từ Quý Châu. Không lâu trước, Chu Lai vừa đăng một bài lên WeChat, kèm theo định vị ở vùng ngoại ô thành phố H nên Quý Châu tình cờ thấy được.
Nửa đầu năm nay, Chu Lai và Quý Châu thường xuyên liên lạc. Một phần vì trước đó hai người vốn đã thân thiết, phần khác là do công việc của Quý Châu hiện tập trung thành phố ở H nên càng dễ tiếp xúc.
Nói thật, chuyện đầu năm cô lỡ uống say trước mặt Quý Châu vẫn khiến Chu Lai cảm thấy ngại.
Nhưng Quý Châu lại không để tâm lắm. Giờ anh ta đã có bạn gái, lần trước còn dẫn theo bạn gái đi ăn với Chu Lai. Anh ta cũng từng nói thẳng, ban đầu anh ta tưởng cô còn độc thân nên mới có ý theo đuổi, nhưng sau khi biết cô đã có bạn trai, anh ta liền dừng lại ngay.
Chu Lai rất quý sự thẳng thắn và chân thành ở Quý Châu.
Qua điện thoại, Quý Châu nói: “Trùng hợp thật, anh cũng đang ở gần đó.”
Chu Lai nhạt giọng: “Vậy à?”
“Công ty tổ chức team building, bọn anh thuê khu nghỉ dưỡng gần đây.”
“Ừm.”
Quý Châu hỏi tiếp: “Sao nghe giọng em yếu xìu thế?”
Chu Lai thở dài: “Đừng nhắc nữa… dạ dày em lại dở chứng rồi.”
Cô đoán chắc là do khi nãy uống nước đá. Lúc ăn cơm mải mê nên không để ý, uống luôn một ly sơn trà đá mát lạnh. Đã thế còn ăn đủ món nặng mùi. Nào là thịt luộc xào cay, nào là lẩu tê cay…
Tất cả đều tại… Lâm Tư Dật nấu quá ngon.
Quý Châu lo lắng hỏi: “Có cần đến bệnh viện khám không?”
“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, lát nữa là ổn rồi.”
Quý Châu lại tỏ ra như một người anh trai nghiêm túc: “Đừng cứ chuyện gì cũng nói là nhỏ. Anh đang ở gần, để anh mang thuốc tới cho em.”
“Thật sự không cần mà.”
“Ít nói lại.”
Chưa tới hai mươi phút sau, xe của Quý Châu quả nhiên đã đến nơi.
Chu Lai lại nhận được cuộc gọi từ anh, nói rằng anh đang đứng ngoài cổng homestay, nên cô đứng dậy chuẩn bị xuống đón. Không ngờ vừa ra đến đầu cầu thang, lại chạm mặt Lâm Tư Dật.
Thì ra anh đã nghe Thiệu Uy kể rằng cô khó chịu trong người, nhịn mãi vẫn không kìm được mà lên lầu xem sao.
Anh biết dạ dày của cô không tốt, nên lúc nấu nướng đã cố tình làm vài món thanh đạm đặt ngay trước mặt cô. Nhưng Chu Lai lại cứ thích gắp những món dầu mỡ, tê cay. Anh đã nhắc mấy lần mà cô vờ như không nghe thấy.
Giờ thì thuốc đã phát huy tác dụng, Chu Lai cảm thấy bụng cũng đỡ hẳn. Cô đứng trên bậc cầu thang, nhìn Lâm Tư Dật. Còn anh thì cũng lặng lẽ nhìn lại cô.
“Em…”
Lâm Tư Dật lên tiếng trước: “Còn đau bụng không?”
Chu Lai lạnh nhạt nói: “Anh còn rảnh rỗi để lo cho em cơ à? Không phải đang nói chuyện vui lắm sao?”
Câu này đúng là oan cho Lâm Tư Dật. Từ đầu đến cuối anh gần như chẳng bắt chuyện với ai, toàn là họ chủ động tìm đến anh.
Dù gì đây cũng là buổi tụ họp bạn bè, anh không thể cứ giữ bộ mặt lạnh cả ngày được. Dù bản tính vẫn là ít nói, chẳng mấy khi đáp lại ai nhưng các cô gái vẫn cứ ríu rít bám lấy anh. Cuối cùng chịu không nổi nữa, anh mới lặng lẽ trốn vào bếp rửa bát.
Lâm Tư Dật cũng không rõ vì sao mình lại phải giải thích: “Anh không có.”
“Thì có cũng chẳng sao, dù sao anh cũng đã chia tay em rồi. Anh nói chuyện vui với ai, có còn liên quan gì đến em đâu.”
Lâm Tư Dật không thể phản bác lại lời cô.
Hai người cứ thế đứng đối diện nhau trên cầu thang, bầu không khí ngưng trệ trong giây lát.
Chu Lai đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt khóa chặt lấy anh. Bỗng có tiếng gọi vang lên từ phía dưới: “Chu Lai!”
Là giọng trầm thấp đặc trưng của Quý Châu.
Nghe thấy tiếng anh, Lâm Tư Dật cũng quay đầu lại.
Quý Châu đã bước vào bên trong homestay, trên tay xách theo một túi nilon đựng thuốc. Anh ta chỉ đơn thuần tới để đưa thuốc cho Chu Lai, rồi còn phải quay lại khu nghỉ dưỡng ngay.
Anh ta chờ ở ngoài một lúc, thấy lâu quá thì hơi mất kiên nhẫn, liền tự mình đi lên giao tận tay.
Sự xuất hiện của Quý Châu khiến bầu không khí giữa Chu Lai và Lâm Tư Dật thay đổi một cách kỳ lạ.
Rất nhanh, ba người họ tựa như xếp thành một hàng theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Người đứng trên cùng cầu thang là Chu Lai, giữa chừng là Lâm Tư Dật, còn ở dưới chân cầu thang là Quý Châu.
Ánh mắt Chu Lai lướt qua Lâm Tư Dật, sau đó khẽ mỉm cười nhìn xuống Quý Châu: “Anh Quý, anh tới rồi à!”
Quý Châu khẽ nhíu mày, sống lưng bỗng lạnh toát, có linh cảm chẳng lành…
Chẳng lẽ anh ta vừa tự biến mình thành… bia đỡ đạn?