Nói một cách nghiêm túc thì đây là lần thứ ba Lâm Tư Dật gặp Quý Châu.
Anh vốn rất hiếm khi vô cớ sinh ác cảm với người khác, vậy mà Quý Châu lại là một ngoại lệ. Nhất là khi nghe Chu Lai thân mật gọi đối phương một tiếng “Anh Quý”, tai anh lập tức ù đi, nghe mà khó chịu đến mức gai cả người.
Chu Lai như một con bướm rực rỡ bay lượn từ trên lầu xuống. Tà áo trắng lướt qua trước mắt Lâm Tư Dật, cô không thèm nhìn anh lấy một cái mà đi thẳng về phía Quý Châu, khoác lấy tay anh ta, vừa đi vừa nói đầy ngọt ngào: “Vẫn là anh Quý là hiểu em nhất.”
Quý Châu bị cô kéo đi, vẻ mặt không tình nguyện, chau mày hỏi: “Em chắc là bị đau dạ dày thật à?”
Hay là đầu óc có vấn đề?
Ra đến ngoài trời, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, Chu Lai vươn vai một cái đầy lười biếng.
Đang là buổi trưa, ánh nắng ấm áp bao phủ, khiến người ta vừa thấy dễ chịu lại vừa muốn ngả lưng. Ánh nắng mùa này vừa phải. Không gắt gỏng như mùa hè, cũng chẳng yếu ớt như mùa đông.
Quý Châu liếc nhìn cách ăn mặc của Chu Lai. Trông thì đẹp đấy, nhưng vẫn buông lời chê bai: “Em à, trời vẫn còn chưa mát đâu.”
Chu Lai liếc mắt xem thường: “Anh biết gì chứ? Em đâu có mặc cho anh ngắm.”
Quý Châu bị nói một câu nghẹn họng, cười gượng: Thôi được, vậy anh không nhìn nữa, đi trước đây
“Gấp gáp cái gì, đừng đi mà.”
Chu Lai quay lưng về phía Lâm Tư Dật, cố tình nép sát vào Quý Châu, giọng làm nũng.
Với đầu óc tinh tường như Quý Châu, chỉ liếc mắt đã hiểu rõ chiêu trò của cô. Anh ta cũng chẳng vạch trần, ngược lại còn phối hợp, cúi người thì thầm hỏi: “Sao thế? Hai người giận dỗi à? Giờ lấy anh ra làm bia đỡ đạn?”
Chu Lai bật cười, không giấu được vui vẻ: “Thế nên em mới gọi anh là anh Quý của em đấy.”
Quý Châu cố tình giả vờ bị rợn da gà: “Thôi đi, đừng gọi thế nữa, nổi hết da gà.”
Chu Lai chưa bao giờ nói với Quý Châu chuyện cô đã chia tay với Lâm Tư Dật, nên anh vẫn tưởng tình cảm của họ đang ngọt ngào lắm.
Chuyện hồi đầu năm ở khách sạn, sau này nghĩ lại, Quý Châu cũng thấy lời mình nói với Lâm Tư Dật lúc ấy có phần quá đáng. Dạo gần đây anh ta từng định nhờ Chu Lai nói Lâm Tư Dật anh ta định mời ăn một bữa xem như xin lỗi. Nhưng Chu Lai cứ khất lần, nói Lâm Tư Dật bận. Từ lời cô, anh lờ mờ đoán ra Lâm Tư Dật còn đang học tiến sĩ ở đại học Z, là một anh chàng thư sinh nghèo.
Dù vậy, Quý Châu cũng chẳng cho rằng kiếm được bao nhiêu tiền mới là thước đo thành công. Anh ta chưa từng đánh giá con người chỉ qua tiền bạc.
Nhìn bề ngoài, đúng là Chu Lai chẳng có vẻ gì như vừa thất tình. Cô vẫn làm việc, vẫn giao tiếp xã hội như thường. Chỉ khi đêm xuống, một mình cô nằm trong bóng tối, thì những ký ức về Lâm Tư Dật lại không ngừng ùa về, bám riết không buông.
Lúc này, Quý Châu quay đầu lại, thấy Lâm Tư Dật cũng đã xuống lầu. Anh chẳng nhìn về phía họ, nhưng bản năng của một người đàn ông mách bảo Quý Châu rằng phen này chắc có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch.
“Thôi đủ rồi, đừng diễn nữa.” Quý Châu tỏ ra ngán ngẩm, đưa tay đẩy nhẹ đầu Chu Lai.
Chu Lai trừng mắt nhìn anh: “Anh cũng chẳng chịu phối hợp gì với em hết!”
“Phối hợp làm gì? Hai người yêu nhau cãi nhau thì tự lo, đừng kéo người khác vào.”
Quý Châu nhét hộp thuốc vào tay cô: “Em cũng đâu còn nhỏ nữa, lo mà chăm sóc bản thân cho tốt. Nhớ uống thuốc, ăn uống kiêng khem cho đàng hoàng.”
Chu Lai ra vẻ không kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi, lắm lời ghê.”
“Ừ, vậy anh đi đây.”
“Đi đi, khỏi tiễn.”
Hai người mỗi người một hướng. Quý Châu rảo bước ra ngoài, còn Chu Lai quay trở lại phòng nghỉ.
Lúc đi ngang qua bếp, cô theo bản năng nhìn vào trong thì thấy Lâm Tư Dật đang cúi người bận rộn. Dáng lưng anh rất thẳng, trông vừa kiên nghị vừa hấp dẫn. Cô khựng lại một chút, rồi dứt khoát bước nhanh lên lầu.
Phía bên kia, Quý Châu đi được vài bước thì cảm thấy có gì đó không ổn, lại quay người vòng trở lại, đi một vòng rồi bước vào nhà bếp tìm Lâm Tư Dật.
Thấy anh đang rửa bát, Quý Châu lười biếng dựa vào khung cửa, ngắm nhìn người đàn ông trước mặt. Người mà theo anh, có vẻ chẳng hợp với gian bếp chút nào.
Lâm Tư Dật nhận ra sau lưng có người, liền đặt bát xuống, rút khăn giấy lau khô tay, rồi quay người lại, dựa nhẹ vào bồn rửa, đối mặt với Quý Châu.
Từ sau lần gặp ở khách sạn đầu năm đến giờ, đây là lần thứ hai hai người chạm mặt. Không khí giữa họ, dẫu không gay gắt, cũng chẳng thể gọi là thân thiện.
Quý Châu đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra, tôi vẫn luôn muốn nói với cậu một lời xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?”
Quý Châu cười nhẹ: “Chuyện ở khách sạn hồi đầu năm ấy, hy vọng cậu đừng hiểu lầm. Lúc đó đúng là tôi từng có ý định theo đuổi Chu Lai, nhưng tôi cũng không đến mức mặt dày đi giành bạn gái của người khác. Chu Lai ấy mà, cô ấy luôn coi tôi là anh trai hàng xóm, chẳng bao giờ có ý gì khác cả.”
Lâm Tư Dật im lặng.
Không thể phủ nhận, chuyện đêm đó quả thực là một nút thắt trong lòng anh. Giờ nghe Quý Châu nói ra, tâm trạng nặng nề ấy bỗng như được buông bỏ phần nào. Giống như ngọn đèn sắp cạn dầu, chợt lại nhen lên một tia sáng yếu ớt.
Quý Châu nói tiếp: “Tôi đoán chắc hai người đang giận nhau. Về tình thì tôi nên đứng về phía Chu Lai, nhưng không nhịn được muốn bày cho cậu một chiêu. Con gái mà, cần được dỗ dành nhiều một chút. Nhất là kiểu như Chu Lai. Miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng thì mềm yếu, thích nghe lời hay ý đẹp. Từ nhỏ đến lớn, tính cô ấy vẫn vậy, chẳng thay đổi gì.”
Lâm Tư Dật lên tiếng: “Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?”
Quý Châu nhún vai: “Tôi cũng đâu có mắt kém đến mức nhìn không ra. Cậu đấy, nhìn ngoài thì tưởng lạnh lùng, thực ra rất giống Chu Lai. Một người thì để hết cảm xúc ra mặt, một người thì giấu hết trong lòng. Tôi nói vậy có đúng không?”
Chưa kịp để Lâm Tư Dật trả lời, Quý Châu đã quay người bước đi: “Thôi, không lằng nhằng với nhóc nữa.”
Lâm Tư Dật hiếm khi nở nụ cười khẽ: “Nhóc? Anh cũng đâu già đến thế.”
Quý Châu nghiêm túc đáp lại: “Với tuổi tôi, cậu gọi một tiếng “anh” chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“À, ra là anh thích được người ta gọi là “anh” à?”
Quý Châu lắc đầu: “Chậc, tôi tốt bụng bày mưu tính kế cho cậu, mà cậu lại quay ra trêu tôi?”
Lâm Tư Dật cười sảng khoái.
Quý Châu cũng cười theo: “Cậu nhóc, tôi đi đây.”
“Anh đi đường cẩn thận nhé.”
Quý Châu lắc đầu, trước khi đi còn quay sang mỉm cười với Lâm Tư Dật.
***
Chu Lai ngủ nướng suốt nửa buổi chiều rồi thay một chiếc váy dài, phía dưới đã dựng sẵn quầy nướng BBQ.
Thiệu Uy nheo mắt, ngậm điếu thuốc, ngồi trước quầy nướng nhóm than. Chỉ có cậu thiếu gia này một mình bận rộn, nhưng cũng không than vãn gì.
Chu Lai bước đến, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, còn chưa tỉnh hẳn nên ngáp một cái. Không ngờ giường ở homestay cũng khá thoải mái, ga trải giường và vỏ gối đều tỏa hương oải hương nhẹ nhàng.
Thiệu Uy quay đầu nhìn Chu Lai: “Chị sướng nhỉ, ngủ lâu thế?”
Chu Lai dùng hai tay ôm mặt gật nhẹ: “Dạo này ngủ chẳng được ngon, ngủ một giấc đã thật.”
Thiệu Uy hỏi: “Chỗ này môi trường tốt chứ?”
Chu Lai nhìn quanh rồi gật đầu: “Quả thật rất dễ chịu, em tìm được chỗ này thế nào vậy?”
Cảnh vật xung quanh đẹp đẽ, không khí trong lành, cây cối xanh tươi khiến lòng người dễ chịu. Trời đã về chiều, gần đó là một ngọn núi thoáng đãng, rất thích hợp để ngắm hoàng hôn.
Mặt trời dần khuất sau rặng núi, nhiệt độ dịu lại so với giữa trưa, làn gió nhẹ khẽ lay động những tán lá chuối bên cạnh, bầu không khí thư giãn và yên bình lan tỏa khắp nơi.
Chu Lai nghỉ một lúc, gió thổi làm cô tỉnh táo hơn, nhưng vẫn cúi mắt nhìn đất.
Thiệu Uy cười gian xảo: “Thật ra thì chỗ này là anh Lâm giới thiệu cho.”
Chu Lai ngạc nhiên: “Anh ấy giới thiệu?”
“Ừ.” Thiệu Uy nhướng mày, “Thực ra trước ngày chị hẹn em một hôm, anh Lâm đã mời em rồi.”
Chu Lai càng ngạc nhiên hơn: “Anh ấy mời em?”
Thiệu Uy vội giải thích: “Không không không, chị đừng hiểu lầm. Anh ấy cùng ý tưởng với chị, muốn nhân dịp tụ tập bạn bè mà kéo chị ra ngoài chơi.”
Chu Lai bừng tỉnh: “Thật sao? Sao em không nói sớm với chị?”
“Anh Lâm bảo em đừng nói mà.”
“Thế sao giờ em lại nói với chị?”
“Em thấy chị ốm yếu một mình, thấy thương quá.”
Thiệu Uy tỏ vẻ thấu hiểu: “Vậy chị có thấy khá hơn chút nào không?”
Tâm trạng tốt hay không chưa biết, nhưng quả thật khá kỳ quặc.
Chu Lai có lúc cảm thấy mình đã hiểu Lâm Tư Dật, có lúc lại thấy mình chẳng hiểu gì về anh.
Về homestay này, đúng là Lâm Tư Dật đã giới thiệu cho Thiệu Uy.
Mùa thu năm ngoái, trong một dịp đạp xe một mình, Lâm Tư Dật từng ghé qua nơi này và mang theo ấn tượng sâu đậm. Dù đã được quy hoạch bởi nhà đầu tư, nhưng có thể thấy người thiết kế nơi này rất có gu thẩm mỹ.
Rừng cây thưa thớt, thảm cỏ xanh mướt trải dài, khung cảnh yên bình khiến người ta cảm thấy thư thái, thật sự là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi và tận hưởng.
Chu Lai thật sự rất bất ngờ.
Cô không rõ Lâm Tư Dật thực sự có ý định gì, nhưng rõ ràng anh không hề vô tâm với cô.
Nhưng nghĩ đến việc trưa nay Lâm Tư Dật bị một nhóm cô gái vây quanh, giống như Đường Tăng lọt vào động Bàn Tơ, cô lại thấy khó chịu trong lòng.
Bây giờ biết được ý định của Lâm Tư Dật, tâm trạng Chu Lai rõ ràng thay đổi. Cô nhìn quanh không thấy bóng dáng anh.
Thiệu Uy không nhóm được than, đành chuyển sang xiên thịt.
Chu Lai định giúp thì Thiệu Uy ngăn lại: “Không không không, nhìn tay chị thế kia sao làm mấy việc này được. Để em làm”
Chu Lai cúi nhìn bộ móng tay mới làm vài ngày trước.
Một bộ móng dài đính kim tuyến kiểu Pháp, không quá cầu kỳ, tôn lên bàn tay cô thon dài, trắng nõn.
Cô cũng thuộc kiểu biết giữ gìn hình ảnh, trước mặt người ngoài lúc nào cũng xuất hiện chỉn chu và rạng rỡ.
Chu Lai hỏi: “Mấy người kia đi đâu rồi?”
“Đi câu cá rồi.” Thiệu Uy đáp.
“Không hiểu câu cá có gì hay, em bị muỗi cắn quá trời.”
Lúc này ở vùng ngoại ô đã bắt đầu xuất hiện vài con muỗi nhỏ, thi thoảng bay tới đốt một cái, vừa sưng vừa ngứa.
Sáng nay Chu Lai cũng bị đốt hai phát, làn da trắng nõn lập tức nổi mẩn đỏ. Rút kinh nghiệm, lần này cô đã mặc váy dài để tự bảo vệ mình.
Thấy Thiệu Uy loay hoay một mình, Chu Lai đứng cạnh xem có thể giúp nhóm than được không.
Thiệu Uy đã muốn bỏ cuộc: “Thôi đi, đống than đen sì này mà dính vào tay em thì phí lắm.”
Chu Lai không bận tâm: “Dính thì dính, có phải không rửa được đâu.”
Cô dùng điện thoại tra cách nhóm lửa trên Baidu, mắt đọc thì hiểu, nhưng khi bắt tay làm thì rối tung cả lên.
Châm lửa, đốt củi, rồi đặt than lên?
Loay hoay một hồi, tay cô tất nhiên bị ám đen, nhưng Chu Lai chẳng để ý điều đó, điều cô bực hơn là: “Chị cũng làm y chang trên mạng mà, sao chẳng nhóm được lửa… khụ khụ… sặc khói chết mất…”
Vừa nói cô vừa lùi vài bước, nheo mắt tránh làn khói dày đặc. Không ngờ phía sau lại có một vòng tay ấm áp và vững chãi ôm lấy cô. Cô quay đầu theo phản xạ. Là Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật khẽ nhíu mày, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói: “Để anh làm cho.”
Lúc này Chu Lai cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, cô đưa chiếc bật lửa đã bị tay mình làm nóng hổi cho anh, đồng thời vô thức đưa tay lên gãi sống mũi đang ngứa ngáy. Cô quên mất tay mình đã dính đầy tro than, thế là vừa đưa tay chạm mặt, chóp mũi cô lập tức bị bôi đen thui.
Thiệu Uy quay đầu lại, vừa trông thấy bộ dạng lem nhem của Chu Lai liền bật cười ha hả, còn chỉ tay vào mặt cô cười đến run cả người.
Chu Lai chẳng hiểu ra sao, bực mình trừng mắt: “Cười cái gì mà cười, em bị thần kinh à?”
Lúc này, Lâm Tư Dật cũng quay sang, thấy khuôn mặt lấm lem tro than của cô thì khóe môi khẽ cong, bật cười.
Anh đặt chiếc bật lửa vẫn còn hơi ấm do cô cầm xuống bàn, lấy một tờ khăn giấy ướt bên cạnh đưa cho cô: “Lau mũi đi, dính đầy than rồi.”
Chu Lai nhận lấy rồi lau qua loa. Không có gương, cô bèn hỏi: “Còn không? Trên mũi em còn đen không?”
Lâm Tư Dật gật đầu: “Còn.”
Anh lại lấy thêm một tờ khăn giấy, bước đến gần cô.
Lâm Tư Dật cúi người, cẩn thận dùng khăn giấy lau chóp mũi cho cô.
Chu Lai hơi ngẩn người, ngửa đầu mặc cho anh giúp. Khoảng cách gần đến mức thân mật và có chút mập mờ.
Lâm Tư Dật không hề có hành động vượt quá giới hạn, tay còn lại chỉ nhẹ nhàng chống vào mép bàn bên cạnh. Động tác của anh rất nghiêm túc và nhẹ nhàng.
Chóp mũi của Chu Lai vừa nhỏ vừa xinh, nhưng tro than bám chặt, lau không dễ. Dù Lâm Tư Dật đã cố gắng dịu dàng hết mức, chóp mũi cô vẫn bị chà đến đỏ bừng.
“Xong chưa?” Chu Lai khẽ hỏi, giọng ậm ừ có phần ngại ngùng.
Lâm Tư Dật cúi mắt nhìn vào mắt cô, cả hai đều sững lại.
Dường như đã rất lâu rồi họ mới lại gần nhau đến thế, gần đến mức có thể thấy rõ hình bóng phản chiếu trong mắt đối phương.
Chỉ những lúc hôn nhau, người ta mới nhìn nhau ở khoảng cách như vậy.
Cảm giác thân quen ấy khiến họ không cần nói cũng tự hiểu được lòng nhau.
Không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên dịu dàng, mập mờ, chẳng cần ai cố ý tạo nên.
Chu Lai thì sớm đã thả hồn đi đâu mất. Ánh mắt cô từ mắt anh trượt xuống sống mũi, rồi lại dừng lại nơi đôi môi đỏ hồng ấy.
Lâu rồi không hôn nhau. Giờ phút này, đôi môi ấy gần trong gang tấc, chỉ cần nghiêng người là có thể chạm tới. Chu Lai đột nhiên rất muốn làm chuyện “biến thái”. Cô muốn hôn anh một cái.
Với cô, nụ hôn chẳng khác nào viên kẹo ngọt, mà cô từng là người sống trong mật ngọt. Lâu không được nếm thử, lại càng thấy thèm.
“Đỏ rồi.” Lâm Tư Dật bỗng lên tiếng.
“Hả?”
“Mũi em, anh lau đến đỏ cả rồi.”
“Ồ, vậy anh phải đền đấy.” Chu Lai thầm thấy may vì gương mặt cô là hàng thật giá thật, nếu là mũi giả chắc chịu không nổi kiểu cọ rửa thế này.
Lâm Tư Dật lùi lại một bước, bất lực nhìn cô: “Vậy anh phải đền thế nào?”
Chu Lai mặt dày, chẳng chút ngại ngần: “Đền anh cho em luôn đi.”
“Cái này tính là điều khoản bắt buộc à?”
“Không hẳn, tùy anh thôi. Không muốn thì thôi, em có ép đâu.” Cô làm ra vẻ thản nhiên.
Lâm Tư Dật không tiếp tục chủ đề ấy nữa, anh hỏi: “Dạ dày em còn khó chịu không?”
Chu Lai lắc đầu: “Hết rồi.”
Lâm Tư Dật liếc sang bếp than bên cạnh, dịu giọng nói: “Tối nay đừng ăn đồ nướng nữa. Anh nấu cháo rau cho em, được không?”
Chu Lai đáp khẽ: “…Ừm.”
Bữa trưa ăn nhiều đồ dầu mỡ, giờ nghĩ đến cháo cô thật sự thấy thèm.
“Đi rửa tay đi.” Lâm Tư Dật nhắc.
Chu Lai cúi nhìn lòng bàn tay mình, đen sì sì, chẳng khác gì than.
Lâm Tư Dật cười: “Dùng xà phòng sẽ dễ rửa hơn.”
“Ừ.”
Hoàng hôn buông xuống, giữa hai người chỉ cách nhau chừng hai bước. Không xa phía trước, Thiệu Uy ngồi chính giữa, vừa xiên thịt vừa nhìn hai người như đang xem phim.
Vừa làm vừa thở dài trong bụng, cảm giác như bản thân lại vô tình ăn trọn một đống “cẩu lương”.
Hhai người này ngọt đến phát ngấy, thế mà còn bày đặt chia tay? Đúng là ăn no rỗi việc!
Lúc này, Chu Lai chợt nhận ra điều gì đó, khẽ ngẩng đầu hỏi người đối diện: “Lâm Tư Dật, sao anh lại quan tâm em như vậy?”
“Không được à?” Lâm Tư Dật hỏi lại.
Chu Lai đưa tay ra sau lưng, dáng vẻ bình thản: “Được chứ… chỉ là, anh dùng thân phận gì để quan tâm em vậy?”