Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 62: Tim đập rộn ràng.




“Anh Lâm ơi!”

Một giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào đột ngột vang lên, cắt ngang khoảnh khắc đầy cảm xúc khi hai người đang lặng lẽ nhìn nhau, ngập ngừng chưa thốt nên lời.

Đó là một người bạn gái của Thiệu Uy dẫn tới – một tiểu thư con nhà giàu tên là Giản Kỳ.

Câu nói vừa bật ra, những lời mà Lâm Tư Dật định nói đành phải nuốt ngược trở lại. Anh thoáng Chu Lai khẽ nhíu mày, sắc mặt hiện rõ vẻ khó chịu.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía Giản Kỳ — người vẫn còn đứng khá xa, nhưng ánh mắt lại như đã khóa chặt lấy mục tiêu.

Chính là cô gái đó, trưa nay cứ quẩn quanh bên cạnh Lâm Tư Dật, miệng hết “anh Lâm” bên trái rồi lại “anh Lâm” bên phải, thân mật đến mức khiến người khác nhìn mà bức bối.

Chu Lai khẽ hừ một tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai: “Ôi chà, có em gái đang gọi anh kìa.”

Lâm Tư Dật nhìn cô bằng đôi mắt vô tội: “Cô ấy đâu phải em gái anh.”

Chu Lai nhướn mày: “Không à? Vậy mà em thấy hai người nói chuyện hợp gu lắm, chiều còn cùng nhau đi câu cá nữa nhỉ?”

Lâm Tư Dật điềm đạm đáp: “Anh chỉ giải đáp vài thắc mắc của cô ấy thôi. Với lại, mọi người đều đi câu cá mà.”

Chu Lai khẽ cười khẩy, cúi đầu nhìn hai bàn tay bị dính đầy than đen sì.

Lâm Tư Dật khẽ bước đến gần cô, hạ giọng hỏi: “Chu Lai, em… đang ghen à?”

Chu Lai lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh là gì của em mà em phải ghen chứ?”

Nói rồi, cô quay phắt người bước đi, định đi rửa tay.

Lâm Tư Dật toan đuổi theo thì sau lưng bỗng có tiếng Giản Kỳ gọi giật: “Anh Lâm! Thẩm Bân Bân bị ngã rồi! Anh mau tới giúp với!”

Thiệu Uy đang xiên thịt bên cạnh ngẩng đầu lên: “Sao? Bân Bân bị ngã? Có sao không vậy?”

Giản Kỳ thở hổn hển nói: “Cậu ấy trượt chân bên cạnh ao cá, ngã mạnh lắm. Cậu ấy nặng quá, bọn em không đỡ nổi!”

Lâm Tư Dật lập tức sải bước về phía ao, Thiệu Uy cũng vội buông đồ trong tay rồi đi theo hóng chuyện.

Chiều nay, khi mọi người rủ nhau đi câu cá, Lâm Tư Dật không tham gia mà chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế dài bên cạnh, đầu óc mải nghĩ ngợi.

Anh nghĩ rất nhiều, nghĩ xem nên mở lời với Chu Lai thế nào. Tựa như đang chuẩn bị cho một bài diễn văn quan trọng, lòng anh vừa căng thẳng vừa thấp thỏm.

Lâm Tư Dật mấy lần quay về homestay, mỗi lần lên đến tầng trước cửa phòng Chu Lai đều thấy cửa khép chặt.

Anh biết cô vẫn còn đang ngủ, nên cũng không nỡ làm phiền.

Anh không vội. Bởi anh hiểu, dạo gần đây công việc của cô rất bận, cô cần được nghỉ ngơi thật sự.

Cô bận đến mức nào, Lâm Tư Dật đều rõ.

Qua mạng xã hội, anh gần như theo dõi mọi tin tức liên quan đến cô. Anh biết cô đang chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập thu mới trên Taobao, biết cô vừa hoàn thành một buổi chụp hình tạp chí, cũng biết cô thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện…

Dưới cái tên tài khoản “Sao Thủy”, anh vẫn luôn âm thầm để lại những lời nhắn nhủ dịu dàng: nhắc cô giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức.

Thế nhưng, nhịp sống bận rộn ấy dường như đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Chu Lai.

Lần này gặp lại cô, tâm trạng của Lâm Tư Dật đã khác trước rất nhiều.

Anh cũng đang rất bận, bận hoàn thành luận văn tốt nghiệp, bận chuẩn bị cho buổi bảo vệ sắp tới. Trong khoảng thời gian ấy, anh còn tranh thủ về làng Đại Dữ hai lần, chỉ để xem cây ăn quả và dâu tây đang phát triển thế nào.
Bà ngoại anh dường như sớm nhận ra trong lòng cháu mình có điều gì không yên.

Bà ngồi thêu thùa, nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Mặt mày suốt ngày như đưa đám thế, là giận bà già này à?”

Lâm Tư Dật vội vàng xua tay: “Bà nói gì vậy, làm gì có chuyện đó!”

Bà lườm một cái: “Không phải bà chọc giận gì cháu à, vậy thì là ai chọc cháu?

Anh cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: “Không ai cả…”

Chỉ một ánh mắt, bà đã nhìn thấu tâm sự của đứa cháu trai.
Thằng bé này, rõ ràng là đang buồn vì chuyện tình cảm.

Bà buông thẳng một câu: “Còn trẻ thì đừng cứ ấp a ấp úng như vậy. Thích thì mạnh dạn mà theo đuổi, không thích thì dứt khoát buông tay. Dây dưa mãi chỉ mệt lòng.”

Lâm Tư Dật vò đầu: “Nhưng… con sợ không thể mãi bên cô ấy, cũng sợ mình không cho cô ấy được cuộc sống đầy đủ.”

Bà không nói thêm gì, chỉ giơ tay gõ nhẹ một cái vào đầu anh, rồi hừ một tiếng: “ Còn tưởng chuyện to tát gì. Nhìn cái mặt ủ rũ của cháu xem, có còn ra dáng đàn ông nữa không?”

Tựa như bị lạc trong khu rừng đầy sương mù, chỉ một cú gõ đó đã khiến Lâm Tư Dật tỉnh ngộ, như thể ánh sáng bỗng soi rõ con đường trước mặt.

Hôm qua anh vừa mới từ làng Đại Dữ trở lại. Việc đầu tiên anh làm sau khi về là muốn gặp Chu Lai.

Nhưng hôm qua cô gần tối mới từ thành phố B bay về.

Homestay là do Lâm Tư Dật đặt sẵn dưới tên Thiệu Uy. Biết cô sẽ tới, anh đã đến sớm một ngày để chuẩn bị, còn thay riêng bộ chăn ga mới sạch sẽ cho phòng cô.

Anh nghĩ, sau bao ngày bận rộn như thế, chiều nay chắc hẳn cô có thể ngủ một giấc thật ngon.

***

Bên kia, Thẩm Bân Bân sau khi được kéo lên từ ao cá thì đang rên la oai oái.

Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là anh ta giẫm phải rêu bên bờ ao trơn trượt, cả người ngã nhào xuống nước, ướt sũng, người thì dính đầy bùn đất và sỏi đá.

Trông có hơi thảm, nhưng sức khỏe vẫn ổn, chỉ là trẹo nhẹ phần lưng.

Lâm Tư Dật cao lớn, một mình cõng Thẩm Bân Bân về. Quần áo anh cũng bị ướt gần hết.

Thiệu Uy đứng bên cạnh hả hê trêu chọc: “Anh Bân à, cậu ngã thì ngã thôi, đừng để cái lưng già của cậu cũng toi luôn đấy nhé!”

Thẩm Bân Bân vừa càu nhàu vừa r.ên rỉ: “Chết tiệt, cậu bị làm sao đấy, Thiệu Uy! Lưng tôi vẫn còn tốt chán nhé!”

Thiệu Uy bĩu môi: “Nói thật đấy, có cần đi viện kiểm tra không? Chuyện này không thể xem thường đâu.”

“Cút! Không cần cậu lo!”

Thẩm Bân Bân thực ra không bị sao cả. Anh tự đi tắm rửa, rồi dán miếng cao dán lên lưng, lát sau đã lại có thể xuống tầng, cười nói vui vẻ nướng đồ cùng mọi người.

Trời đêm dần buông, bóng tối như lớp mực loang chậm rãi trên nền trời xanh thẳm. Trên bãi cỏ, máy chiếu đã bật lên, những giai điệu dịu dàng vang vọng trong không gian.

Vừa thưởng thức thịt nướng, vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng lại hát hò vài câu. Buổi tối ở homestay diễn ra nhẹ nhàng như thế, quây quần bên nhau, chơi vài trò nhỏ giản đơn.

Nhưng chính cái không khí ấy, trai gái tụ tập dưới ánh đèn mờ nhạt lại dễ khiến những cảm xúc mơ hồ, lặng lẽ nhen nhóm.

Lâm Tư Dật do bị nước làm ướt người, nên cũng tiện lên tầng đi tắm.
Trước khi rời đi, anh không quên cẩn thận đặt nồi cháo rau xanh lên bếp, để lửa nhỏ ninh liu riu.

Lên đến lầu, thấy cửa phòng Chu Lai vẫn đóng kín.

Anh biết lúc này cô đã tỉnh, bèn chủ động gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng của Chu Lai: “Ai đấy?”

Anh đứng ngoài cửa, trả lời: “Là anh.”

Chu Lai cố tình hỏi lại: “Anh là ai?”

“Lâm Tư Dật.”

“Ồ, có chuyện gì không?”

“Cháo đang ninh rồi, chắc tầm nửa tiếng nữa là ăn được.”

“Biết rồi.”

Phòng của Lâm Tư Dật nằm đối diện phòng cô. Anh bước vào trong, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Khi trở ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, trên người là một bộ đồ mới: áo thun trắng đơn giản phối cùng quần xám gọn gàng, sạch sẽ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Đúng lúc ấy, Chu Lai cũng mở cửa phòng.

Cô cầm theo một chiếc ly, có vẻ đang định xuống tầng lấy nước. Ánh mắt cô lướt qua anh, không dừng lại lâu, chỉ lạnh nhạt như thể chưa từng quen biết, rồi lặng lẽ bước xuống.

Vừa xuống đến nơi, cô liền chạm mặt Giản Kỳ.

Giản Kỳ hiện là sinh viên đại học ở thành phố S , không học cùng đại học Z. Chu Lai không thể phủ nhận rằng cô ta rất xinh đẹp. Ngũ quan nổi bật, vóc dáng cao ráo, tuổi lại trẻ hơn cô tận năm tuổi, tràn đầy sức sống, năng động và tươi mới.

Vừa thấy Lâm Tư Dật từ trên lầu bước xuống, Giản Kỳ liền nở nụ cười rạng rỡ: “Anh Lâm, trong bếp đang ninh cháo đúng không? Ngửi thơm quá!”

Anh gật đầu đáp: “Ừ, cháo rau xanh.”

Mắt Giản Kỳ sáng bừng: “Có phần của em không? Đúng lúc em cũng đang muốn ăn gì đó nhẹ bụng!”

Anh bình thản nói: “Còn phải xem Chu Lai có ăn hết không. Anh nấu riêng cho em ấy mà.”

Bước chân Chu Lai chợt khựng lại.

Cái tên vừa được nhắc đến khiến cô phải dừng lại một thoáng. Đối diện với Giản Kỳ, cô khẽ mỉm cười, lịch sự nhưng không thân thiện: “Nếu cô muốn ăn, tôi nhường hết cho.”

Gương mặt Giản Kỳ chợt cứng lại. Cô đứng yên, nhìn bóng Chu Lai đi ngang qua mình.

Ngay sau đó, Lâm Tư Dật cũng đi lướt qua cô ta, thậm chí không buồn liếc nhìn một cái.

Thật ra, Giản Kỳ đã nghe từ Thiệu Uy về mối quan hệ giữa Lâm Tư Dật và Chu Lai. Cô vốn nghĩ rằng vì cả hai đều độc thân, nên biết đâu bản thân vẫn có cơ hội. Thế nhưng, chỉ sau một buổi chiều tiếp xúc, cô đã nhận ra Lâm Tư Dật là người rất khó tiếp cận.

Anh lịch sự, trầm tĩnh, nhã nhặn đến hoàn hảo, nhưng luôn giữ một khoảng cách vô hình, khiến người khác dù cố gắng đến đâu cũng không thể tiến gần hơn.

Vậy mà, khi nhìn anh đối xử với Chu Lai, cô lại có thể nhận ra ngay sự khác biệt.

Ánh mắt anh hướng về cô ấy, dịu dàng, ấm áp, giọng nói cũng như đang lặng lẽ đánh dấu một lãnh địa thuộc về riêng mình. Một thứ tình cảm mà người ngoài như cô không thể chen vào.

Sau cùng, Giản Kỳ chỉ biết cười khổ. Cô suy nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ từ bỏ. Cô không muốn tự rước lấy thất bại thêm lần nào nữa.

***

Âm nhạc ngoài sân vang lên sôi động. Thiệu Uy không biết từ đâu lôi về cả một dàn âm thanh của quán bar đến homestay.

Loa cao cấp, đèn nhấp nháy đủ màu, kèm theo mùi thịt nướng nghi ngút khiến không khí náo nhiệt hẳn lên.

Chu Lai bước ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh, rúc mình vào chiếc sofa đặt trên bãi cỏ. Đúng lúc này, Thiệu Uy cầm micro hét lớn: “Tiếp theo xin hiến tặng một ca khúc kinh điển – Bọt nước!”

Ngay sau đó là tiếng hú hét vang dội, như thể đang tra tấn lỗ tai mọi người. Dù hát cực dở, nhưng không khí lại càng thêm sôi động.

Anh vừa cầm mic hát, vừa hăng hái đi một vòng giao lưu. Khi bước tới chỗ Chu Lai, đúng lúc đến đoạn cao trào:

“Tất cả đều là bọt nước, chỉ là ánh pháo hoa chợt lóe… Trách em không nhìn thấu, nên mới đau lòng như thế… oh oh…”

Chu Lai nhăn mặt bịt tai, ra vẻ chịu không nổi, nhưng sau cùng vẫn không nhịn được bật cười.

Thiệu Uy đưa mic sát miệng cô, rủ hát cùng.

Chu Lai nhìn vào màn hình lời bài hát, rồi không ngại ngần hét thật to, giọng hoàn toàn lạc điệu:

“Có gì mà buồn… Vì sao lại buồn… Có gì mà buồn… Vì sao lại buồn…”

Cô hát cho vui thôi, rất thoải mái, chẳng chút e dè. Mọi người vỗ tay rần rần, cổ vũ náo nhiệt, có người còn lớn tiếng khen: “Hay! Hát hay quá!”

Chu Lai bật cười khúc khích, tựa đầu vào ghế. Khi quay lại, cô liền nhìn thấy Lâm Tư Dật đang khoanh tay tựa vào một gốc cây, dáng vẻ lười biếng nhưng lại quyến rũ đến lạ.

Ánh đèn trang trí quấn quanh thân cây, lấp lánh như sao, càng làm nổi bật vẻ ngoài bất cần của anh.

Anh mặc áo phông trắng đơn giản, lộ ra cánh tay rắn chắc với đường cơ bắp rõ ràng. Lúc này, anh đang mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi cô.

Ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta không khỏi hoảng hốt.

Chu Lai vội quay đi, lòng như có gì đó bị xáo trộn.

Cô cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng tim vẫn đập thình thịch, như một sợi chỉ bị kéo căng bởi chính ánh nhìn ấy.

Bên cạnh, Phương Tinh ôm bụng cười nghiêng ngả: “Trời ơi, mày hát đỉnh thật đấy!”

Chu Lai đỏ mặt, xấu hổ đẩy cô bạn: “Giỏi thì lên hát đi!”

“Lên thì lên chứ sợ gì!”

Phương Tinh vui vẻ chạy lên chọn bài, là ca khúc “Phong cách dân tộc rực rỡ nhất” của nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ. <ột bài dân ca mang đậm chất… “quê mùa”.

Thế nhưng “quê mùa” đến cực điểm lại thành thời thượng. Nhạc nền quen thuộc vang lên, khiến cả đám người cười lăn lộn, náo nhiệt tột độ.

Cuối bài hát, Thiệu Uy bước tới bên Lâm Tư Dật, giơ micro: “Anh Lâm, giọng hay thế đừng để phí, lên hát một bài đi nào!”

Không biết từ khi nào, trong tay anh đã có thêm một lon nước ngọt, hơi lạnh đọng trên ngón tay thon dài. Anh lắc đầu từ chối.

Thiệu Uy không chịu bỏ cuộc: “Đàn anh ngại à? Mọi người cổ vũ cho đàn anh đi nào!”

Thế là tất cả cùng hô vang: “Anh Lâm! Anh Lâm!”

Thiệu Uy góp lời: “Thật đấy, mọi người chưa nghe anh Lâm hát bao giờ đâu! Hát hay hơn cả ca sĩ quán bar nhà tôi đấy!”

Chu Lai đang uống nước thì sặc một ngụm. Trong lòng nghĩ, từ khi nào Lâm Tư Dật biết hát?

Cô thật sự chưa từng nghe anh hát bao giờ.

Phương Tinh thì thào bên tai cô: “Tao nghe Thiệu Uy bảo học trưởng hát hay cực kỳ. Nhưng lạ lắm, Thiệu Uy vốn ít khen ai mà!”

Rồi cô ấy hỏi nhỏ: “Ê, mày từng nghe chưa?”

Chu Lai lắc đầu: “Chưa từng.”

Phương Tinh làm bộ tiếc nuối: “Không ổn rồi… Bạn trai cũ mà còn chưa nghe hát lần nào…”

Chu Lai trừng mắt, vươn tay véo cô một cái vào hông.

Cùng lúc đó, Thiệu Uy quay sang nói với Thẩm Bân Bân: “Phát bài ‘Stay With Me’ của Sam Smith đi!”

Thẩm Bân Bân từ xa giơ tay ra hiệu “ok”, nhạc nền liền vang lên.

Lâm Tư Dật bị “ép” lên sân khấu. Lon nước bị lấy đi, micro bị nhét vào tay, nhạc đã bật. Mọi người cùng reo hò: “Hát đi! Hát đi!”

Giai điệu vang lên, không còn náo nhiệt nữa, mà mang theo cảm giác sâu lắng.

Chu Lai nhận ra đây là bản tình ca cô từng chia sẻ trên Weibo.

Không hiểu sao, cô lại không dám quay đầu nhìn anh.

Và rồi, giọng ca trầm ấm, đầy từ tính của Lâm Tư Dật vang lên:

“Guess it’s true… I’m not good at a one night stand…

Có lẽ điều này là thật… Anh không giỏi chuyện tình một đêm

But I still need love

Nhưng anh vẫn khao khát tình yêu

Cause I’m just a man

Vì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường

These nights never seem to go to plan

Những đêm thế này chẳng bao giờ như mong đợi

I don’t want you to leave

Anh không muốn em rời đi

Will you hold my hand?

Em có thể nắm lấy tay anh không?”

Không giống bản gốc, giọng anh trầm hơn, mềm hơn, mỗi từ như rót vào tai người nghe. Không cần gắng gượng, vẫn lôi cuốn đến lạ.

Lần đầu tiên Chu Lai được nghe anh hát. Phát âm tiếng Anh chuẩn đến bất ngờ.

Giống như đang nghe một ca sĩ nổi tiếng trình diễn trực tiếp. Làn da cô nổi hết da gà.

Trước giờ cô luôn biết giọng nói của anh rất hay, nhưng khi anh hát, lại là một cảm giác hoàn toàn khác.

Dàn loa chất lượng cao khiến không khí trở nên mờ ảo, ánh đèn dịu lại, tiếng hát như đang thì thầm với trái tim.

“Oh won’t you stay with me

Em ơi, ở lại bên anh được không

Cause you’re all I need.

Vì em là tất cả những gì anh cần

This ain’t love, it’s clear to see

Đây có thể không phải là tình yêu, điều đó quá rõ ràng

But darling, stay with me

Nhưng em yêu, xin hãy ở lại bên anh”

Từ khi nào, Lâm Tư Dật đã đi tới phía sau cô. Không ồn ào, không phô trương, cứ thế vừa hát vừa kể lại một câu chuyện tình khẽ khàng.

Đến câu hát cuối cùng, tay anh khẽ đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nhéo một cái.

Cảm giác nơi anh chạm vào như bốc cháy.

Một sự mập mờ chưa định danh, nhưng khiến người ta không thể không rung động.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận