Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 63: Đừng sợ.




Tất cả những cuộc gặp gỡ đều là sự trùng phùng đẹp nhất.

Giọng hát của Lâm Tư Dật như chất chứa bao nỗi thăng trầm bị dồn nén rồi bùng nổ thành hy vọng, như ánh hoàng hôn bốc cháy rực rỡ nơi đường chân trời bên bờ biển, lại vừa như một ngọn lửa âm ỉ, dè dặt và đầy kìm nén.

Cuốn hút như một bình rượu mạnh, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều ngây ngất say.

Chu Lai thuộc nằm lòng ca khúc này. Đầu năm ngoái, cô thường mở bài hát này phát đi phát lại trong xe, thậm chí còn đăng lên Weibo để chia sẻ. Khi đó, bài hát đang nằm trong top đầu bảng xếp hạng Billboard. Ngay từ lần đầu nghe, cô đã bị mê hoặc bởi tiết tấu và phần trống dồn dập, còn hào hứng giới thiệu cho Phương Tinh nghe thử. Ai ngờ sau khi nghe xong, Phương Tinh lại nhíu mày bảo: “Có gì hay đâu?”

Từ lần đó trở đi, Chu Lai không còn chia sẻ bài hát nào trên Weibo nữa. Cô nhận ra rằng, sở thích mỗi người mỗi khác. Những thứ cô trân quý, háo hức chia sẻ với người khác lại có thể chỉ là tầm thường.

Chỉ có một fan tên là Sao Thủy để lại lời nhắn ngắn gọn cho cô: “Hay lắm.”

Mọi chuyện, thật ra chỉ là trùng hợp.

Trước đây, Thiệu Uy từng nghe Lâm Tư Dật ngâm nga giai điệu bài hát này nên nổi hứng mời anh lên sân khấu thể hiện.

Khi quán bar Time đang trong giai đoạn tu sửa, Thiệu Uy có tham khảo một số ý kiến từ Lâm Tư Dật. Sau này, anh mời Lâm Tư Dật đến tham quan quán lúc chưa khai trương, thiết bị đã lắp đặt xong, kỹ thuật viên đang kiểm tra âm thanh, đúng lúc bật bài Stay With Me. Lâm Tư Dật đứng bên cạnh, thuận miệng ngân một câu.

Thiệu Uy khi ấy đứng ngay bên cạnh, nghe rõ ràng từng chữ, từng nốt anh cất lên. Có thể dùng hai từ để hình dung cảm xúc khi ấy: kinh ngạc.

Đó là lần đầu tiên Thiệu Uy nghe Lâm Tư Dật hát. Từ trước đến giờ, anh chỉ biết Lâm Tư Dật chơi bóng rổ giỏi, ai ngờ ca hát cũng đỉnh đến vậy. Khi đó Thiệu Uy đã không nhịn được mà thầm cảm thán: Lúc Nữ Oa nặn ra Lâm Tư Dật chắc hẳn đang trong tâm trạng rất vui vẻ, nên mới đổ hết ưu điểm vào con người anh như vậy.

Khi ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp hiện trường, chính là lời khen ngợi nồng nhiệt nhất dành cho giọng ca của Lâm Tư Dật.

Anh không kiêu ngạo, cũng chẳng khiêm tốn, chỉ khẽ mỉm cười, bình thản đón nhận mọi lời tán dương.

Phương Tinh ghé sát tai Chu Lai, thì thầm: “Hát hay chết đi được! Có thứ gì mà bạn Lâm không biết làm không được vậy?”

Chu Lai cũng muốn biết, rốt cuộc thì có điều gì mà Lâm Tư Dật không giỏi.

Ra ngoài xã hội thì bản lĩnh, vào bếp thì đảm đang, ngoại hình như người mẫu, hát lại còn hay đến thế…

Thật sự là một kho báu quý giá không lời nào diễn tả nổi.

Sau khi hát xong, Lâm Tư Dật – người vẫn đứng sau lưng cô nãy giờ tiến lên phía trước, đưa micro cho người kế tiếp.

Không khí đang lên đến đỉnh điểm, Chu Lai ngây thơ nghĩ rằng sau bài hát này anh sẽ có điều gì đó đặc biệt dành cho cô. Nào ngờ, anh chỉ lặng lẽ đặt micro xuống rồi xoay người bước thẳng vào homestay.

Trái tim cô vừa vì anh đứng sau lưng mà đập rộn ràng, giờ phút này lại rối bời chẳng hiểu được.

Lâm Tư Dật rốt cuộc là có ý gì?

Không phải homestay là anh đặt sao?

Không phải là chính anh mời cô đến đây sao?

Nhưng đã trọn một ngày trôi qua, anh lại chẳng hề thể hiện gì rõ ràng với cô.

Lẽ nào đây là chiêu “lùi một bước để tiến ba bước”?

Người trong cuộc thì mù mờ, người ngoài lại sáng suốt.

Những người bạn thân thiết với Chu Lai và Lâm Tư Dật đều nhìn ra bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Phương Tinh lại ghé tai cô thì thầm: “Một báu vật như bạn Lâm mà mày còn không nhanh tay giành lấy thì còn chờ gì nữa?”

Chu Lai khẽ đáp: “Tao đang theo đuổi đấy chứ.”

“Mày theo đuổi á? Tao có nghe nhầm không vậy? Này mà cũng gọi là theo đuổi hả? Thể hiện đâu?”

Chu Lai hơi nhíu mày: “Tao chủ động nói chuyện với anh ấy, còn tìm đến tận trường anh ấy, rồi còn sắp xếp buổi tụ tập hôm nay… Không theo đuổi thì là gì?”

Phương Tinh phì cười: “Cái kiểu theo đuổi của mày… thật sự là mờ nhạt quá đấy.”

“Chứ này muốn tao làm gì? Cầm micro hét lên: Lâm Tư Dật, anh nhất định phải ở bên em à?”

“…Cũng hơi quá rồi.” Phương Tinh nghẹn họng.

Chu Lai chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi ai. Trong khoảng thời gian giằng co với Lâm Tư Dật, cô đã vượt qua mọi giới hạn trong 26 năm cuộc đời mình.

Lần đầu tiên, cô để tâm đến một người đàn ông đến vậy. Lần đầu tiên, cô mặt dày chủ động bắt chuyện. Cũng là lần đầu tiên, cô nghĩ đến một cái gọi là “tương lai” vì một người đàn ông.

Những hành động tưởng như nhỏ nhặt ấy, với cô đã là cả một sự thay đổi to lớn.

Người ta nói phụ nữ nên giữ gìn sự đoan trang, mà Chu Lai thì cảm thấy mình sắp sửa trút hết vỏ bọc để trao trọn bản thân cho anh rồi.

Cô còn có thể làm gì nữa đây?

Giá như chuyện yêu đương mà dễ như kiếm tiền thì tốt biết bao, cô đã chẳng khổ tâm thế này.

Hơn nữa, Lâm Tư Dật ấy mà, anh chưa từng thật sự tỏ ra lạnh lùng với cô.

Cô nói chuyện nghiêm túc, anh lại chẳng có phản ứng rõ ràng, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình. Chỉ khi cô cố tình trêu chọc, anh mới phản ứng đôi chút, thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho có lệ

Chu Lai cảm thấy khoảng thời gian này, cô như đang đánh thái cực với anh. Mỏi mệt mà chẳng có chút tiến triển.

Phương Tinh hỏi cô: “Này, rốt cuộc thì lần đó tụi mày cãi nhau gì mà chia tay vậy?”

“Không phải tao kể rồi sao?”

“Kể rồi à? Tao quên mất.” 

Phương Tinh cười hề hề, rồi nghiêm túc lại, “Hay là mày kể lại đi, để tao giúp mày phân tích.”

Cũng như cơ thể khi có vấn đề cần được kiểm tra kỹ lưỡng tại bệnh viện để tìm ra nguyên nhân rồi mới có thể điều trị đúng cách, chuyện tình cảm cũng cần được soi chiếu như thế.

Chu Lai bắt đầu lần lượt nhớ lại từng khoảnh khắc giữa cô và Lâm Tư Dật.

Từ lần gặp lại sau khi tốt nghiệp cấp ba đến khi chính thức trở thành người yêu, dường như cả hai vẫn chưa thật sự hiểu rõ về nhau.

Khi yêu, họ rất hạnh phúc, nhưng sau lớp vỏ ngọt ngào ấy lại tiềm ẩn không ít vấn đề chưa từng được chạm đến.

Lâm Tư Dật luôn cẩn trọng trong cách đối xử với cô, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng và dè dặt, nhưng chính sự dè dặt đó lại khiến anh trở nên khó đoán, như thể có một bức màn mỏng ngăn cách giữa hai người.

Còn Chu Lai thì vô tư vô lo, chỉ biết tận hưởng niềm vui hiện tại, chẳng mấy khi để tâm đến những điều sâu xa hơn.

Cô nói với Phương Tinh: “Thật ra hôm đó tao không nên uống rượu.”

Phương Tinh trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng mày đã bao giờ nghĩ, có khi chuyện này chẳng liên quan gì đến rượu cả?”

“Hửm?”

“Tao tin là Lâm Tư Dật không phải kiểu người sẽ ràng buộc mày, đúng không?”

Chu Lai gật đầu.

Phương Tinh tiếp lời: “Mày nói anh ấy muốn kết hôn, muốn ở bên mày mãi mãi. Vậy mày đã từng nghĩ, có thể là mày chưa cho anh ấy đủ cảm giác an toàn hay chưa?”

“Tao không cho anh ấy cảm giác an toàn?”

Chu Lai bật cười khẽ. “Thế anh ấy thì sao? Anh ấy cũng chẳng cho tao cảm giác an toàn gì cả. Lúc bên nhau, tao lúc nào cũng có cảm giác anh ấy sắp rời xa tao. Vậy mà tao đã nói gì đâu?”

“Chính cái không nói gì mới là sai lầm.”

Phương Tinh khoanh tay nói với vẻ nghiêm túc. “Thật lòng mà nói, tao nghĩ hai người nên ngồi lại, nói chuyện cho rõ ràng. Cứ để mọi thứ đè nén trong lòng thế này, rõ ràng đều có tình cảm mà lại cứ dày vò nhau như vậy, không xảy ra vấn đề mới là lạ.”

“Vậy à…” Chu Lai lặng người.

Cô chưa từng nghĩ tới điều đó.

Lời của Phương Tinh như đánh thức cô.

Bấy lâu nay, Chu Lai chỉ biết rằng cô rất vui khi ở bên Lâm Tư Dật, chỉ biết bản thân muốn ở cạnh anh, nhưng chưa từng thật sự suy xét đến những rạn nứt ẩn dưới bề mặt ngọt ngào ấy.

Tình cảm của họ giống như một cỗ máy đang gặp trục trặc, không chịu kiểm tra sửa chữa mà cứ cố đẩy đi về phía trước. Kết quả chắc chắn sẽ hỏng hóc.

Chỉ có tìm ra lỗi, sửa chữa xong mới có thể tiếp tục vận hành.

Lúc này trong loa đang vang lên bài What Makes You Beautiful của One Direction.

Mấy nam sinh cầm micro hát hò rất hăng say, bầu không khí lãng mạn mờ ảo mà Lâm Tư Dật mang đến ban nãy đã bị thay bằng sự náo nhiệt sôi nổi.

Nhưng Chu Lai lại chỉ cảm thấy ồn ào.

Cô cúi đầu, thấy ly nước của mình đã cạn, bèn đứng dậy đi vào nhà.

Không ngoài dự đoán, mà cũng có thể nói là một chút bất ngờ. Cô nhìn thấy Lâm Tư Dật trong bếp.

Anh đang đứng trước bếp ga, tay cầm chiếc muôi lớn, chuyên chú khuấy nồi cháo trên bếp, vẻ mặt tập trung nghiêm túc.

Vừa nãy hát xong vội vã vào nhà, hóa ra là vì nồi cháo này.

Như cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Lâm Tư Dật nghiêng đầu theo phản xạ.

Chu Lai chột dạ ho khẽ, chủ động nói: “Em vào lấy cốc nước uống.”

Lâm Tư Dật gật đầu, nhìn cô nói: “Cháo nấu xong rồi, em ăn bây giờ không?”

Chu Lai mím môi, khẽ gật đầu.

Lâm Tư Dật lấy một cái bát nhỏ, múc cháo trong nồi ra, lại đặt thêm một cái muỗng vào bát.

Khi Chu Lai rót nước xong quay lại, bát cháo nóng hổi đã được đặt ngay trước mặt cô.

Lâm Tư Dật nhẹ giọng nhắc: “Còn nóng đấy, ăn chậm thôi.”

Anh đứng bên cạnh, tựa người vào bàn bếp, lặng lẽ nhìn cô.

Chu Lai trong đầu cứ văng vẳng những lời ban nãy của Phương Tinh, bao lần định mở miệng nói chuyện, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, Lâm Tư Dật là người mở lời trước: “Chu Lai.”

Cô ngẩng lên: “Dạ?”

“Anh có vài chuyện muốn nói với em.”

“Vâng…”

“Nhưng trước tiên, em ăn cháo đi đã.”

Trái tim Chu Lai đập nhanh hơn một nhịp. Cô mơ hồ đoán được điều anh sắp nói.

Hai người cứ thế đứng trong căn bếp nhỏ, tiếng nhạc ngoài kia vọng lại lẫn trong làn gió đêm dịu dàng. Ánh sáng trong phòng mờ ấm.

Chu Lai chậm rãi ăn cháo rau xanh, từng muỗng từng muỗng một. Còn Lâm Tư Dật vẫn đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Khoảnh khắc ấy, kỳ lạ thay, lại khiến cô thấy rất dịu dàng, rất yên tâm. Ít nhất là anh vẫn đang ở cạnh cô.

Cuối cùng ăn xong bát cháo, thì Thẩm Bân Bân xông vào: “Hai người trốn trong này làm gì đấy? Ra mau! Mọi người đang chơi trò chơi nè!”

Vừa nói dứt câu, anh ấy đã kéo cả hai người ra ngoài.

Mọi người đang ngồi thành vòng tròn, như thể chỉ còn chờ mỗi hai người bọn họ.

Là trò chơi “thật hay thách” vừa nhàm chán vừa trẻ con. Chu Lai không hề có hứng, mà Lâm Tư Dật cũng không khác gì.

Nhưng cả hai đều bị ép phải ngồi xuống, dù trong lòng thì chẳng ai nghĩ đến trò chơi cả.

Trùng hợp thay, vòng quay đầu tiên liền chỉ đúng vào Chu Lai.

Còn chưa kịp để ai hỏi chọn “thật” hay “thách”, Chu Lai đã chủ động nói: “Chọn thách!”

Thiệu Uy bên cạnh cười đầy ác ý: “Chị chắc chứ? Chị thật sự muốn chọn thách à?”

Ánh mắt Chu Lai mang theo ý cười nhìn thẳng vào Thiệu Uy, nhướng mày một cái như thể đang nói: “Tùy em đấy, liệu mà chọn cho cẩn thận!”

Thiệu Uy cười hì hì: “Chị Lai, thử thách lần này là: mời một anh chàng trong nhóm vào phòng ở riêng với chị mười phút. Nếu người ta từ chối thì chị phải tự phạt mình uống một ly.”

Một trò chơi vừa vô vị vừa sáo rỗng, nhưng chỉ cần diễn ra giữa những người khác nhau thì vẫn có thể tạo ra phản ứng hóa học không ngờ tới.

Vì thế cho dù thật lòng hay mạo hiểm có ngớ ngẩn thế nào đi nữa, nó vẫn luôn nằm trong top trò chơi được yêu thích nhất trong các buổi tụ tập của giới trẻ.

Chu Lai không khỏi nhớ lại năm ngoái cô và Lâm Tư Dật gặp lại nhau, cũng chính là trong một trò chơi ngốc nghếch như vậy. Khi ấy, anh cũng ngồi bên cạnh cô, dáng vẻ hờ hững, tâm trí như chẳng đặt vào cuộc chơi.

Cô nhìn quanh một vòng, rồi dựa theo nguyên tắc gần nhất, đành cắn răng hỏi người bên cạnh: “Ừm… không biết anh có muốn cùng em vào phòng ngồi riêng mười phút không?”

Lâm Tư Dật do dự một chút rồi gật đầu.

Còn lần này, Chu Lai không chút do dự, quay đầu sang nhìn Lâm Tư Dật bên cạnh, chủ động mời: “Vị tiên sinh này, không biết anh có đồng ý cùng em vào phòng ở riêng mười phút không?”

Xung quanh lập tức vang lên một trận hò reo ầm ĩ, ai nấy đều tỏ vẻ hóng hớt vui vẻ.

Thiệu Uy chen vào nói: “Hai người làm gì trong phòng cũng được nha, bọn tôi sẽ không lén nhìn đâu~!”

Chu Lai trừng mắt liếc anh ta một cái.

Thiệu Uy lại nhắc thêm: “À đúng rồi, để tránh ngượng ngùng thì trong phòng đang chiếu phim kinh dị đó nha!”

Trên gương mặt Lâm Tư Dật hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Anh đứng dậy, đồng thời nắm lấy cổ tay mảnh mai của Chu Lai: “Đi thôi.”

Tiếng ồn ào phía sau vẫn chưa dứt, hai người họ đã cùng nhau bước vào căn phòng được chỉ định.

Quả nhiên như lời Thiệu Uy, trong phòng đang chiếu bộ phim kinh dị máu me The Texas Chainsaw Massacre.

Không gian nhỏ hẹp giờ đây phủ lên một tầng không khí âm u rợn người.

Mặc dù Chu Lai đã từng xem bộ phim này một mình vài lần, nhưng lần này cô cố tình làm ra vẻ sợ hãi, rúc đầu vào lồng ngực của Lâm Tư Dật.

Lâm Tư Dật theo phản xạ vươn tay ôm lấy cô, dịu dàng vỗ nhẹ lưng, dỗ dành: “Đừng sợ.”

Chu Lai vùi trong lòng anh, khẽ cong khóe môi. Cô phát hiện nhịp tim của anh đang đập rất nhanh, thình thịch… thình thịch…

Cho nên, rốt cuộc ai mới là người đang sợ vậy?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận