Để tận hưởng chuyến trăng mật, Khương Nghê đã tự mình chọn một địa điểm đặc biệt.
Cô mong muốn được cùng Tần Nghiễn, một lần nữa đặt chân đến cao nguyên Xuyên Tây, sau đó lại ghé thăm thị trấn Khang Lâm thân thương.
Đó là nơi mối tình của bọn họ chớm nở. Đối với Khương Nghê thì trên thế gian rộng lớn này, sẽ chẳng có một chốn nào nữa có thể đẹp đẽ như Khang Lâm trong dòng ký ức ngọt ngào đó.
Vào đêm trước ngày khởi hành, Khương Nghê khẽ đuổi Tần Nghiễn ra khỏi căn phòng quen thuộc.
Họ đã cùng nhau giao ước rằng sáng mai, Khương Nghê sẽ tự mình lái xe đi trước. Sau nửa ngày thì Tần Nghiễn sẽ chọn một con đường cao tốc khác mà đi.
Cứ thế, họ rẽ sang hai lối riêng, để xem liệu ba ngày sau, số phận có đưa họ gặp lại nhau tại Khang Lâm không.
Có chăng, sẽ là sớm hơn một chút.
Hoặc có lẽ, là muộn hơn một chút.
*
Ngày hôm sau, dưới cái nắng mùa đông vẫn dịu dàng mà ấm áp. Khương Nghê tự mình lái xe rời khỏi Thượng Hải.
Từ Thượng Hải đến thị trấn Khang Lâm là cả một quãng đường dài đằng đẵng hơn 2300 cây số. Đây sẽ là chuyến đi dài nhất mà Khương Nghê tự lái xe một mình. Trái tim cô tràn đầy háo hức, cùng với một tâm trạng hoàn toàn khác biệt so với năm năm trước, cô đang lao mình về phía nơi trái tim mách bảo.
Ngày đầu tiên, hai người họ vẫn chưa gặp được nhau.
Ngày thứ hai, vẫn không có cuộc gặp gỡ nào.
Đến ngày thứ ba, lịch đã sang đến ngày 30 tháng 12. Khi hoàng hôn dần buông, chiếc xe của Khương Nghê cuối cùng cũng lăn bánh vào địa phận của cao nguyên Xuyên Tây.
Có lẽ do Tết sắp đến, dòng xe trên đường cao tốc Thành Đô cứ nối đuôi nhau không ngớt. Bầu trời ngoài kia xám xịt, tưởng chừng như tuyết lớn có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Khương Nghê đã xem dự báo thời tiết, biết rằng tối nay ở thị trấn Khang Lâm sẽ có tuyết rơi dày.
Vào khoảng chập tối, một vụ tai nạn giao thông đã khiến đoàn xe đang hướng về Khang Lâm bị chặn lại giữa đường. Khương Nghê đành phải dừng chân, kiên nhẫn chờ đợi lực lượng chức năng phân luồng giao thông.
Hai ngày nay, cô và Tần Nghiễn không hề liên lạc với nhau. Đoạn tin nhắn trò chuyện vẫn dừng lại ở thời điểm hai ngày trước.
Chín giờ sáng, cô nhắn cho Tần Nghiễn: [Em đi đây.]
Đến hai giờ chiều, Tần Nghiễn gửi cho cô một bức ảnh phong cảnh ven đường cao tốc.
[Dù em có ở chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm thấy em.]
Khương Nghê vẫn đang chờ Tần Nghiễn đến tìm mình.
Vụ tai nạn giao thông phải đến chín giờ tối mới xử lý xong, dòng xe cộ dần được thông suốt. Khi Khương Nghê nhìn thấy biển chỉ dẫn “Tứ Xuyên”, lòng cô khẽ động, liền chuyển làn ra khỏi đường cao tốc.
Chẳng bao lâu sau, tuyết bắt đầu rơi. Từng bông, từng bông nhẹ nhàng đáp xuống, chỉ chốc lát đã phủ trắng xóa mặt đường xám xịt.
Phía trước, có vài du khách đi phượt bị kẹt lại ở cửa hầm vì động cơ xe không khởi động được. Khương Nghê dừng xe lại, đưa mắt nhìn về phía dáng người cao ráo, vững chãi trong đám đông.
Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen. Chiếc quần túi hộp gồ ghề được gài gọn vào đôi bốt quân đội đang chống tay lên nắp ca-pô, giúp mọi người kiểm tra động cơ.
Ánh đèn xe hắt lên gương mặt nghiêng quá đỗi anh tuấn của anh. Từ sống mũi cao thẳng đến đường quai hàm sắc nét, gọn gàng.
Ánh mắt Khương Nghê như đông cứng lại. Cô chẳng thể rời khỏi điểm ấy, đầu ngón tay vô thức siết chặt vô lăng.
Đo là Tần Nghiễn.
Xuất phát từ hai phương hướng khác nhau, vượt qua 2200 cây số, vậy mà họ vẫn gặp lại.
Chiếc xe phía trước cuối cùng cũng khởi động được, một cô gái trẻ mang đến cho Tần Nghiễn một lon đồ uống nóng. Anh khẽ gật đầu, cô gái lại lấy điện thoại ra, không biết đã nói gì đó.
Tần Nghiễn chỉ mỉm cười, nói vỏn vẹn hai chữ.
Khương Nghê đủ tinh ý để nhận ra, anh nói: “Xin lỗi.”
Đối với bất kỳ cô gái nào đến xin liên lạc, anh đều chỉ đáp lại hai từ ấy.
Khương Nghê khẽ cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tủm tỉm.
Và này, lần tới cô nhất định phải nhắc nhở anh mới được. Anh không được phép cười với bất kỳ cô gái nào khác như thế đâu!
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa xe vang lên. Khương Nghê quay đầu, xuyên qua lớp kính, thấy gương mặt điển trai của Tần Nghiễn.
Cô hạ cửa kính xuống, khẽ nhướng mày.
Tần Nghiễn đứng bên ngoài xe, tay thò vào túi quần lấy ra bao thuốc lá: “Cho tôi mượn bật lửa được không?”
Lần trước là Khương Nghê chủ động bắt chuyện.
Lần này, đến lượt anh ấy.
Khương Nghê lấy chiếc bật lửa từ ngăn nhỏ phía trước xe ra, rồi đưa cho anh.
Tần Nghiễn đón lấy.
Anh khẽ ngậm điếu thuốc trên môi, đầu hơi cúi xuống. Ngọn lửa xanh từ chiếc bật lửa rẻ tiền bập bùng, anh khép tay che chắn, cúi thấp người châm. Tàn thuốc cháy đỏ, lập lòe trong bóng tối.
Tần Nghiễn kẹp chặt điếu thuốc, quay đầu, nhả ra làn khói trắng nhạt. Điếu thuốc vẫn kẹp giữa ngón tay, anh hỏi cô gái trong xe: “Một mình à?”
Khương Nghê mỉm cười: “Vâng, một mình ạ.”
Tần Nghiễn: “Đi Khang Lâm sao?”
“Dạ, đúng vậy.” Khương Nghê nhẹ nhàng đáp.
Tần Nghiễn gật đầu, đưa trả chiếc bật lửa cho Khương Nghê, rồi lại liếc nhìn lốp xe của cô: “Có mang theo xích chống trượt không?”
Ánh mắt Khương Nghê lấp lánh, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười: “Ừm… em quên mất rồi.”
Tần Nghiễn cúi mắt, khẽ nhếch môi: “Biết ngay mà.”
Đôi mắt Khương Nghê xinh đẹp ẩn trong xe, cô khẽ phồng má.
“Đợi chút.”
Tần Nghiễn buông hai chữ rồi bước về phía trước.
Một lát sau, anh cầm trên tay hai sợi xích. Dây xích chống trượt bằng thép lạnh lẽo ánh lên vẻ kim loại dưới màn đêm tuyết trắng.
Điếu thuốc đã được dập tắt. Tần Nghiễn tháo một sợi xích chống trượt ra, khụy gối xuống trước xe Khương Nghê và cẩn thận mắc nó vào lốp xe.
Chẳng mấy chốc, cả bốn bánh xe đều đã được lắp xong dây xích chống trượt.
Khương Nghê vẫn ngồi yên trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại hướng về phía Tần Nghiễn: “Cảm ơn anh nhiều nhé. Em phải trả anh thế nào đây?”
Ánh mắt Tần Nghiễn đăm chiêu nhìn cô, thâm thúy đến lạ.
“Không cần trả đâu, trên đường đi nhớ cẩn thận nhé.”
Khương Nghê khẽ nhướng mày.
Nhân lúc tuyết chưa rơi lớn, dòng xe lại chầm chậm lăn bánh. Phía trước chính là hầm Tứ Xuyên, một đường hầm xuyên qua hai ngọn núi cao, dài gần ba mươi cây số, vắt ngang sông Tứ Xuyên.
Qua khỏi đường hầm, gió tuyết dần ngớt. Màn đêm mùa đông se lạnh nhưng những vì sao trên trời lại đặc biệt sáng.
Những ngôi nhà dân ven đường vẫn còn thắp đèn. Trên khoảng sân trước nhà có một gánh hàng nhỏ, một bà cụ lớn tuổi mặc chiếc áo bông dày cộp đang pha mì gói cho những lữ khách ngang qua.
Trong một đêm đông thế này, một bát mì nóng hổi, không biết đã an ủi biết bao nhiêu người.
Trong chậu than phủ chăn bông còn ủ những bắp ngô và lạp xưởng hun khói nóng hổi, mùi thịt xông khói được hơi nóng làm dậy lên, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Khương Nghê đỗ xe, khoác chiếc áo khoác lông vũ dày sụ, rồi đẩy cửa bước xuống.
Phía sau xe cô, chiếc xe SUV màu đen cũng dừng lại theo.
Khương Nghê đi đến bên gánh hàng, hà ra một luồng khí trắng xóa.
“Bà ơi, cho cháu một bát mì gói, vị sườn heo nấm hương ạ. Với cả…..một cây xúc xích nữa, bà làm ơn bỏ vào mì giúp cháu nhé.”
Bà cụ mỉm cười gật đầu: “Được thôi cháu.”
Chẳng mấy chốc, một bát mì nóng hổi đã được pha xong.
“Cẩn thận bỏng nhé.”
Bà cụ lót cho Khương Nghê hai lớp giấy ăn, Khương Nghê vừa thổi đầu ngón tay, vừa vội vàng đổi sang tay kia để nhận lấy.
Đúng là nóng thật!
Cô bưng bát mì, cẩn thận đi đến bên xe Tần Nghiễn. Cửa kính xe đã hạ xuống, Tần Nghiễn đang không chớp mắt nhìn cô.
Khương Nghê bước tới, đưa bát mì bốc hơi nghi ngút lên: “Mời anh ăn, cảm ơn anh đã giúp em lắp xích chống trượt nhé.”
“Không có gì.” Tần Nghiễn đón lấy bát mì, nhìn thấy miếng xúc xích lòi cả ra ngoài.
“Có cả xúc xích đấy!” Khương Nghê cong môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh hơn cả những vì sao trong đêm đông.
Cô từng nói, mì gói mà không có xúc xích thì chẳng có hồn chút nào.
Tần Nghiễn khẽ nhếch môi, nhớ lại bát mì gói ở cửa đèo năm xưa. Cô gái nhỏ của anh ăn ngấu nghiến, rõ ràng đã đói lắm rồi mà vẫn còn điệu đà đòi anh xúc xích.
“Tối nay em định ở đâu?” Tần Nghiễn lại hỏi.
Khương Nghê hướng mắt nhìn ra quốc lộ mịt mùng trong đêm, khẽ hỏi: “Chắc là thị trấn Khang Lâm phía trước nhỉ?”
Tần Nghiễn nuốt xuống một ngụm mì gói, đoạn ngước lên: “Hay là chúng ta cùng đi nhé? Dọc đường có người bầu bạn cũng tiện hơn đó?”
Khương Nghê nghiêng đầu, đôi mắt trong veo khẽ nheo lại: “Anh đẹp trai ơi, đây là anh đang bắt chuyện với em đó sao?”
Tần Nghiễn khẽ cong môi cười, ánh mắt rực lửa dán chặt vào đôi mắt xinh đẹp của Khương Nghê: “Phải đó, em có cho anh một cơ hội không?”
Khương Nghê cười tươi, bờ môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Không……cho.”
“……” Tần Nghiễn nghiêng đầu, nụ cười nơi khóe môi vẫn vương vấn.
Khương Nghê cũng tự mua một tô mì gói. Sau đó cô chụp vội một tấm hình tô mì bốc khói nghi ngút, rồi đăng lên vòng bạn bè chỉ mình cô thấy:
Khương Khương không có xúc xích [T^T]
Chiếc xe vẫn bon bon trên đường, mãi đến khi đặt chân đến thị trấn Khang Lâm thì trời đã về khuya.
Khương Nghê nhíu mày, loay hoay mãi với mấy con đường quanh co trong thị trấn.
Màn hình điện thoại chợt sáng, là tin nhắn từ người có tên lưu là “Trai đẹp lạ mặt” gửi đến: [Con đường này lúc nãy đã đi qua rồi.]
Khương Nghê: “……”
Cô khẽ liếc qua kính chiếu hậu. Chiếc xe SUV màu đen của Tần Nghiễn vẫn kiên nhẫn bám theo sau.
Điện thoại lại rung lên bần bật. Khương Nghê nhấn nút nghe, giọng nam trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia, “Lạc đường rồi à?”
“Anh chơi ăn gian đấy nhé.”
Họ đã ngầm hiểu với nhau rằng, trước khi bắt chuyện thành công với đối phương, tuyệt đối không được nhắn tin hay gọi điện.
Trong ống nghe, Tần Nghiễn khẽ ho một tiếng.
“Chào cô Khương, đây là hướng dẫn viên độc quyền của cô đây. Toàn bộ hành trình dài 1.8 kilomet. Phía trước ngã rẽ, xin hãy đi thẳng.”
Giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng ấy vang vọng trong không gian trống trải của chiếc xe. Khương Nghê hơi sững lại, rồi khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Chà, phản ứng cũng nhanh nhạy phết nhỉ.
“Đến ngã tư phía trước xin hãy rẽ trái, chú ý chuyển làn sớm.”
Nụ cười trên môi Khương Nghê càng tươi hơn, cô tiếp tục lái xe theo “hướng dẫn viên độc quyền” của mình.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nghỉ ba tầng. Khương Nghê nhìn kiến trúc hơi xa lạ trước mắt: “Đây là… chỗ chúng ta từng ở sao?”
Trông có vẻ không giống lắm.
Trong ống nghe, giọng Tần Nghiễn lại vang lên: “B&B Homestay, được xây dựng từ tám năm trước, tên cũ là nhà trọ Khang Lâm. Ba năm trước, chủ quán đã cải tạo lại và đổi tên thành B&B.”
Ối, ra là vậy! Thảo nào Khương Nghê chạy hai vòng mà vẫn không nhận ra.
“Không ngờ là anh thông minh ra phết nhỉ?”
“…” Giọng nam trầm thấp ngập ngừng, rồi thoảng ý cười: “Cảm ơn lời khen nhé. Dịch vụ định vị đã kết thúc, cảm ơn quý khách đã sử dụng!”
Khương Nghê không nhịn được, úp mặt vào vô lăng, vai run lên vì cười.
Sau khi đỗ xe xong, Khương Nghê khoác chiếc áo khoác lông dày cộp rồi bước xuống.
Bước vào nhà trọ, cô thấy chị lễ tân hơi mập, đang say sưa xem chương trình tạp kỹ.
Tình cờ làm sao, đó chính là chương trình Khương Nghê đã tham gia ghi hình vào mùa hè năm nay. Cô đeo khẩu trang, định thần lại rồi hỏi: “Cho hỏi còn phòng không ạ?”
“Em muốn phòng loại nào?”
“Loại nào cũng được ạ.”
Chị lễ tân ngước mắt lên, ánh nhìn thoáng dừng lại trên khuôn mặt Khương Nghê: “Phòng trăng mật giường tròn, đặt cọc 300 tệ. Em đưa chứng minh thư để chị đăng ký cho nhé.”
Khương Nghê: “Dạ?”
Phòng trăng mật giường tròn ư…?
Chị lễ tân đã gặp nhiều khách phản ứng như vậy rồi, nghĩ Khương Nghê không mang chứng minh thư, liền đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô bé, đủ tuổi thành niên chưa đấy?”
Khương Nghê lắp bắp: “Đủ… đủ rồi ạ.”
Chị lễ tân khẽ nhíu mày, đúng lúc Tần Nghiễn bước vào, áo khoác đen dính đầy tuyết gió. Chị bị vẻ ngoài xuất chúng của anh thu hút, không khỏi liếc thêm vài lần.
Tần Nghiễn bước đến quầy lễ tân: “Chúng tôi đi cùng nhau.”
Vừa nói, anh vừa rút chứng minh thư của mình ra.
Khương Nghê: “……”
Thế là họ có thể danh chính ngôn thuận ở chung một phòng, coi như tán tỉnh thành công rồi… Ưm, hình như hơi dễ dàng cho ai đó quá nhỉ?
Chị lễ tân đang đăng ký phòng, Khương Nghê chần chừ một chút, khi cất lời lần nữa, giọng điệu xen lẫn sự khó nói.
“Cái này… có ổn không ạ?”
Tần Nghiễn khẽ nhướng mày, nhìn đôi mắt đen láy tinh nghịch ẩn sau chiếc mũ và khẩu trang của cô.
Khương Nghê cắn môi: “Lỡ… lỡ chồng em phát hiện thì sao ạ?”
Chị lễ tân đang làm thủ tục khẽ rụt tay lại, chiếc điện thoại đặt trước hộp khăn giấy “bịch” một tiếng đổ xuống.
Tần Nghiễn: “……”
Chị lễ tân ngẩng đầu, ánh mắt từ Tần Nghiễn từ từ chuyển sang Khương Nghê.
Ôi trời, hóa ra đây là…
Khương Nghê cũng chăm chú nhìn thẳng vào Tần Nghiễn.
“Chú à… hai đứa mình không thể như vậy được đâu.”
“Cháu và Gia Vĩ vẫn chưa ly hôn, cháu vẫn là cháu dâu trên danh nghĩa của chú mà.”
Chị lễ tân: “!!!”
Tần Nghiễn: “……”
Lời nhắn từ tác giả:
Các bạn thật biết cách tận hưởng cuộc sống đấy! : )
Các tình yêu ơi, tiểu thuyết là hư cấu, là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi nha. Trong đời thực, khi đi đường dài bằng ô tô, các bạn nhớ phải lên kế hoạch và chuẩn bị thật kỹ lưỡng nhé. Nếu gặp thời tiết khắc nghiệt, đừng nên khởi hành để đảm bảo an toàn tuyệt đối, vì sự an toàn của bản thân luôn là trên hết!