Khương Nghê và Tần Nghiễn cuối cùng vẫn chọn ở hai phòng riêng.
Đây là ý muốn kiên quyết của chị lễ tân. Chị ấy liên tục yêu cầu hai người họ phải thuê thêm một phòng nữa, tuyệt đối không thể để chú và cháu dâu ở chung được.
Khương Nghê và Tần Nghiễn ở đối diện chéo nhau. Khi cô cúi đầu quẹt thẻ phòng, cô nghe thấy Tần Nghiễn hỏi một câu: “Vui không?”
Khương Nghê cụp mắt xuống, nụ cười ẩn sau lớp khẩu trang.
“Cũng vui.” Cô khẽ đáp hai chữ.
Cánh cửa phòng mở ra. Nhà nghỉ nhỏ ngày trước giờ đã được cải tạo lại, điều kiện vệ sinh và cách bài trí đều đã nâng lên không chỉ một bậc.
Chị lễ tân không sắp cho Khương Nghê căn phòng tân hôn lãng mạn như mơ mà chỉ là một phòng đôi đơn giản, tươm tất. Bên trong còn có khung cửa sổ lớn kéo rèm lụa trắng mềm mại.
Vì muốn phòng thoáng khí, cửa sổ được mở hé một khe nhỏ, khiến cả căn phòng se lạnh. Khương Nghê xoa tay, vội đóng cửa sổ lại rồi bật điều hòa lên.
Chẳng mấy chốc, luồng hơi ấm áp xua đi cái ẩm ướt, lạnh lẽo. Khương Nghê cởi áo khoác ngoài, sắp xếp quần áo chuẩn bị thay, rồi bước vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp tưới lên làn da trắng mịn, cuốn trôi đi sự mệt mỏi sau một ngày dài lái xe. Khương Nghê khẽ thở dài, từ từ thoa đều lớp bọt xà phòng mịn màng khắp cơ thể.
Bỗng nhiên, dòng nước đang chảy xuống ngực cô chợt trở nên lạnh ngắt.
Khương Nghê vội vàng tránh đi, xoay người cố điều chỉnh vòi nước.
Nhưng vô ích.
“Hắt xì!” Cô hắt hơi liên tục, chẳng còn để ý đến những bọt xà phòng còn vương trên da mà vội vàng lau khô người, mặc vội quần áo vào.
Khương Nghê tìm đến quầy lễ tân khách sạn, chị lễ tân cho biết đúng là phòng đó có vấn đề về nước nóng, sáng nay còn vừa gọi thợ sửa ống nước đến kiểm tra. Chị ấy bảo cô chờ một lát, sẽ có người lên xem.
Thợ sửa ống nước mãi không đến, Khương Nghê ngồi bên mép giường với mái tóc vẫn còn ẩm ướt xõa trên vai, toàn thân vẫn cứ có cảm giác dính nhớp khó chịu.
Do dự một lúc lâu, cô đành đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Tần Nghiễn ở ngay phòng đối diện. Luồng gió lạnh từ hành lang thổi qua, lướt nhẹ qua đôi bắp chân trần trắng nõn. Khương Nghê giậm giậm chân, rồi gõ cửa phòng Tần Nghiễn.
Cánh cửa từ từ mở ra từ bên trong, ánh sáng rực rỡ tràn ra.
Tần Nghiễn cúi mắt, nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc ướt đẫm buông xõa trước ngực, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ửng lên một vẻ hồng hào dịu dàng, bên dưới chiếc áo khoác phao màu đen rộng thùng thình là một đoạn bắp chân thon thả, trắng ngần, thẳng tắp.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa chua bưởi ngọt ngào từ sữa tắm. Người đứng trước mặt cô ướt át, mềm mại, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng và ẩm ướt.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Nghiễn lên tiếng, giọng điệu có vẻ xa lạ.
Khương Nghê: “…..”
“Cái……cái này, nói ra anh có thể không tin. Nhưng mà…” Khương Nghê cắn môi: “Phòng tắm của em bị hỏng rồi, liệu có thể… mượn phòng tắm của anh để tắm một lát không?”
Tần Nghiễn: “……”
Đêm khuya, một người phụ nữ “xa lạ” đến mượn phòng tắm.
Bỗng nhiên, Tần Nghiễn nhếch môi, đáy mắt đen thẫm ẩn chứa ý cười.
“Sao, bây giờ không sợ chú nữa à?”
Khương Nghê: “……”
Anh khẽ né người sang một bên, ý bảo Khương Nghê mời vào.
“Hắt xì!” Khương Nghê nghiêng đầu, lại hắt hơi một cái nữa.
Ánh mắt Tần Nghiễn khẽ biến đổi, anh đưa tay đỡ lấy gáy tóc ướt sũng của cô: “Còn không mau vào đây.”
Khương Nghê khẽ “dạ” một tiếng, rồi rón rén bước vào.
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Ga trải giường và vỏ chăn cũng đã được thay mới. Khương Nghê liếc nhìn, chiếc giường lớn mềm mại kia trông thoải mái thật đấy.
Cô vẫn khoác chiếc áo phao, đi thẳng vào phòng tắm.
Bên trong áo phao chỉ có một chiếc váy ngủ mỏng. Khương Nghê mở vòi sen, tắm lại lần nữa.
Tắm xong, cô chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Cô quên mang theo khăn tắm mất rồi.
Tần Nghiễn đang thư thái ngồi trên ghế sofa xem TV, trên bàn trà có một túi nhỏ. Đó là thuốc cảm anh vừa mua từ hiệu thuốc bên cạnh.
“Khụ…..”
Khương Nghê khẽ ho một tiếng.
Tần Nghiễn quay đầu, thấy cô thò đầu ra, tóc vẫn còn ướt.
“Cái… cái đó… em có thể mượn khăn của anh được không?”
Tần Nghiễn đứng dậy, lấy túi đồ vệ sinh cá nhân trong vali ra, rút một chiếc khăn sạch rồi đi đến cửa. Anh nhìn gò má ửng hồng của Khương Nghê, không kìm được trêu chọc: “Dùng khăn của chú, cháu không thấy ngại hả?”
Khương Nghê: “……”
Người này sao mà thích diễn kịch thế, sao không đi làm diễn viên luôn đi.
Khương Nghê lau khô nước trên người, rồi mặc lại quần áo. Cô đang định về phòng mình thì bị Tần Nghiễn túm lấy vạt áo sau.
Khương Nghê khẽ vùng vẫy, đôi mắt đen láy mềm mại lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Chú… chú ơi, cháu……cháu muốn về rồi.”
“Đã vào phòng chú rồi, vậy mà lại muốn đi ngay thế ư?”
“……”
Tần Nghiễn hất cằm: “Thuốc trên bàn đó, uống đi.”
Khương Nghê lúc này mới thấy trên bàn trà đã có sẵn cốc nước ấm và hai viên thuốc cảm.
“Ồ.”
Cũng không thể trách cô có suy nghĩ không trong sáng, quả thật dạo gần đây người này đã làm quá nhiều chuyện hỗn xược.
Nước ấm vừa phải. Khương Nghê bỏ thuốc vào miệng, rồi uống hết cả cốc nước lớn.
Cô thì lười đun nước. Trong đầu đang nghĩ không biết có nên mang bình giữ nhiệt sang đây, lấy chút nước từ chỗ Tần Nghiễn về không.
“Em muốn…..”
“Muốn làm gì?” Tần Nghiễn đến gần, từ phía sau nắm lấy vai rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Khương Nghê: “……”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm, đáy mắt đen thẫm mang theo vài phần dò xét.
“Muốn ở lại chỗ chú à?”
“……” Khương Nghê vội vàng phủ nhận: “Không phải…”
Lời chưa dứt, cả người cô đã bị Tần Nghiễn ôm chặt vào lòng.
Tần Nghiễn từ phía sau vòng tay ôm lấy Khương Nghê, hơi thở ấm nóng phả vào sau tai cô: “Nhưng mà chú lại không muốn cháu đi.”
“…..” Khương Nghê nuốt nước bọt: “Thế này, không được.”
Đây là phạm quy.
“Hai đứa mình đã nói rồi, không thể…”
Khương Nghê nghiêng đầu, nhưng Tần Nghiễn lại thuận thế chặn môi cô. Anh giữ lấy quai hàm cô, ôm chặt Khương Nghê vào lòng.
Sức mạnh nam nữ chênh lệch quá lớn. Khương Nghê không thể vùng vẫy, chỉ có thể ú ớ kháng nghị, giống như một con thú nhỏ yếu ớt không có sức tấn công.
Một lát sau, Tần Nghiễn vẫn còn luyến tiếc. Anh l**m môi một cái rồi mới buông cô ra.
Khương Nghê cũng chẳng còn để ý gì đến lời hẹn ước, trực tiếp vạch trần: “Anh đang phạm quy! Chúng ta còn chưa chính thức quen biết, anh không thể……”
“Đã gọi chú rồi, sao lại không tính là quen biết?”
“…..”
Khương Nghê tức nghẹn: “Anh chơi xấu.”
Tần Nghiễn lại ôm chặt cô hơn: “Ngay cả vợ của cháu trai mình chú cũng dám tơ tưởng, chơi xấu đã là gì.”
Khương Nghê: “……”
Đây là loại hành vi vô lại gì đây hả trời?
“Sau này, ban ngày chúng ta sẽ làm theo luật.”
Khương Nghê chạm phải ánh mắt hơi đanh lại của Tần Nghiễn, vô thức tiếp lời: “Vậy… buổi tối thì sao?”
“Buổi tối….” Tần Nghiễn trầm ngâm, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái: “Buổi tối thì là chú, cháu.”
Khương Nghê: “……!”
Sáng hôm sau, Khương Nghê lén lút chuồn khỏi phòng Tần Nghiễn.
Trời còn chưa sáng hẳn, cô mặc chiếc áo phao dài quá đầu gối, trùm kín mít mũ lên đầu.
Trong phòng bật sưởi, không lạnh, nhưng ga trải giường lạnh lẽo vẫn khiến Khương Nghê vô cùng nhớ nhung chiếc chăn ấm áp ở phòng bên cạnh.
Mất hết cả buồn ngủ, cô mở điện thoại ra, bắt đầu trò chuyện với “Đẹp trai lạ mặt”.
[Tối nay đổi anh sang phòng em nhé]
Cô không muốn sáng sớm lại phải lọ mọ dậy nữa, lạnh lắm, cô chỉ muốn cuộn mình trong chăn ấm thôi.
Đẹp trai lạ mặt: [Sao, vẫn còn chưa thỏa mãn sao?]
Khương Nghê: “……”
Tối qua Tần Nghiễn thật sự rất quá đáng. Anh không chỉ làm mãi không dứt mà còn không ngừng nói những lời bậy bạ bên tai cô, cứ bắt cô gọi bằng chú.
Đẹp trai lạ mặt: [Không ngờ, em lại thích kiểu này]
Khương Nghê: “?”
Đẹp trai lạ mặt: [Anh đã nhớ kĩ rồi]
Khương Nghê: “……”
Đêm qua, tuyết đã rơi không ngừng nghỉ, biến cả thị trấn nhỏ miền Tây Nam thành một khung cảnh bạc trắng mộng mơ. Khắp nơi, từ những mái nhà đến cành cây, đâu đâu cũng chỉ thấy một màu trắng tinh khôi.
Ăn sáng xong, Khương Nghê quyết định dạo bộ khám phá thị trấn.
Thị trấn này vốn dĩ mộc mạc, yên bình, và chỉ mới khởi sắc đôi chút trong mấy năm gần đây, khi chính quyền bắt đầu chú trọng phát triển du lịch.
Đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, Khương Nghê bỗng khựng lại.
Tiệm ảnh ấy, trong trí nhớ của cô, vẫn vẹn nguyên như năm năm về trước….ông chủ là một cụ ông đã lớn tuổi, ăn mặc giản dị. Lúc nào cũng đeo một cặp kính tròn.
Khương Nghê bước vào, ánh mắt lướt qua bức tường chi chít những tấm ảnh cũ, đủ mọi kích cỡ, có những tấm đã hoen ố, ngả vàng theo thời gian.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như có một giọng nói từ ký ức vọng về bên tai cô…..
“Tần Nghiễn à, mình chụp chung một tấm ảnh đi.”
“Chúng mình chưa có tấm nào chụp chung hết đó.”
“Chụp một tấm thôi mà…”
Khi ấy, Tần Nghiễn thật khó xử, vốn chẳng thích chụp ảnh nhưng lại không thể cưỡng nổi sự tinh nghịch của Khương Nghê.
Hai người đã chụp đôi ba tấm ảnh lấy liền, mỗi người giữ một tấm. Thế nhưng, tấm của Khương Nghê… đã thất lạc mất trong cái đêm cô bị người của Khương Hoài Viễn đưa đi.
Giờ đây, Khương Nghê đứng lặng trước bức tường ảnh. Ánh mắt cô lướt qua từng chút một, rồi chợt dừng lại trên một bức hình đã ố màu theo thời gian.
Trong ảnh, cô gái trong bộ váy đỏ rực như lửa, nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn. Người đàn ông đứng phía sau trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nơi đáy mắt anh đang đọng lại một nụ cười nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, Khương Nghê chợt thấy mắt mình nhòe đi.
Xuyên qua ánh sáng và bóng tối, cô dường như nhìn thấy Khương Nghê của tuổi mười chín và cả Tần Nghiễn của ngày ấy nữa.
“Này, cháu thấy người quen trên bức tường ảnh này à?”
Chủ tiệm chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Khương Nghê.
Bao năm qua, giữ lại tiệm nhỏ của người vợ đã mất, ông đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng tương tự. Thế nên, dù ngày nay người chụp ảnh ngày càng ít, tiệm gần như chẳng đủ chi phí sinh hoạt, ông vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đóng cửa.
Khương Nghê khịt mũi, quay đầu lại: “Bức ảnh này…..”
Ông chủ nheo mắt nhìn một lúc, có lẽ đã nhận ra bức ảnh Khương Nghê đang nhắc đến.
“À, bức này thì cũng lâu lắm rồi đấy.” Ông khựng lại đôi chút, hàng mày khẽ nhíu: “Hồi đầu năm, hình như cũng có người hỏi về nó.”
Khương Nghê ngạc nhiên: “Ai vậy ạ?”
Ông chủ lắc đầu: “Già rồi, tôi không nhớ rõ nữa.”
“Ông chủ à.” Khương Nghê do dự: “Bức ảnh này… ông có thể bán lại cho cháu được không ạ?”
Ánh mắt của ông chủ dừng lại trên người Khương Nghê, đầy vẻ dò xét.
Ông ta chợt bật cười: “Mua với bán gì chứ, nhưng ít nhất cháu cũng phải cho tôi một lý do chứ.”
“Năm năm trước, cháu đã đến tiệm của bác rồi,” Khương Nghê ngập ngừng, nhìn hai người với ánh mắt non nớt trong bức ảnh: “Đây là… cháu và chồng cháu.”
Ông chủ thoáng ngạc nhiên.
Một lát sau, ông chủ cẩn thận gói lại bức ảnh đã úa màu: “Không ngờ, hai đứa còn có dịp quay lại nơi này.”
Nhìn cô là biết cũng thuộc kiểu người hoài niệm rồi, trong lòng ông chủ cũng dâng lên chút đồng cảm.
“Cháu cũng chẳng ngờ.” Khương Nghê khẽ cong môi.
Chẳng ngờ, lại có thể gặp lại Tần Nghiễn.
Chẳng ngờ, hai người họ lại có thể về lại bên nhau.
Khương Nghê nhận lấy cái túi nhỏ từ tay ông chủ: “Cháu cảm ơn bác ạ.”
Ông chủ lắc đầu với cô: “Có dịp, nhớ dẫn chồng của cháu cùng đến nhé, tôi sẽ chụp cho hai đứa thêm một tấm nữa.”
Khương Nghê khẽ gật đầu: “Được ạ.”
Rời khỏi tiệm ảnh, Khương Nghê chụp một tấm hình chiếc ảnh cũ kĩ rồi gửi cho Tần Nghiễn.
Màn hình điện thoại liền hiện lên tin nhắn trả lời của anh:
Trai Đẹp Lạ Mặt: [Người đẹp trong ảnh là ai vậy?]
Trai Đẹp Lạ Mặt: [Xinh thật đấy.]
Khương Nghê mỉm cười, ngước mắt nhìn lên.
Sau trận tuyết, bầu trời thị trấn xanh trong vắt như được gột rửa. Núi Cống Lạp hùng vĩ giờ đây đã được khoác lên mình lớp áo bạc lấp lánh, cứ ngỡ như đang sừng sững ngay dưới chân mình.
Ở cuối con đường nhỏ, Khương Nghê nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân.
Tần Nghiễn đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt cũng hướng về phía cô.
Điện thoại rung nhẹ, Khương Nghê mở ra. Kia là ảnh Tần Nghiễn vừa gửi đến.
Đó là một trong những tấm ảnh khác họ đã chụp tại tiệm hôm đó.
Khương Nghê ngỡ ngàng, đôi mắt sáng rực: [Anh vẫn còn giữ nó ư?]
Vừa hỏi xong, cô lại thấy lời mình có vẻ không ổn. Nếu là cô, chắc chắn cũng sẽ giữ lại thôi.
Giờ muốn thu hồi tin nhắn, nhưng lại muộn mất rồi.
Trai Đẹp Lạ Mặt: [Đồ vô lương tâm!]
Khương Nghê: “…”
Chần chừ một lát, Khương Nghê vội giải thích: [Không phải, tấm của em bị mất rồi.]
Cô tiếp tục gõ: Em cứ nghĩ là…
Trai Đẹp Lạ Mặt: [Chưa mất đâu.]
Trai Đẹp Lạ Mặt: [Nó chỉ đang yên vị ở một nơi nào đó, chờ em tự mình tìm ra thôi.]
Cứ như lần lỡ duyên năm nào, giờ đây họ đã gặp lại nhau.
Khương Nghê thấy mắt mình cay xè. Cô hít nhẹ một hơi, rồi tắt điện thoại.
Nó chỉ lặng lẽ ở một nơi nào đó, chờ em tìm ra nó thôi….đây có lẽ là lời giải thích lãng mạn nhất về sự thất lạc mà cô từng nghe.
Khương Nghê vẫn một mình bước tiếp. Cô muốn đi lại tất cả những nơi mà ngày trước cô và Tần Nghiễn từng ghé qua.
Trong thị trấn có một ngôi miếu cổ kính nhuốm màu thời gian. Bức tường đỏ đã bạc phếch, những phiến đá xanh trước cổng chùa cũng đã mòn vẹt, sáng bóng.
Đúng dịp năm mới, khách từ khắp nơi đến chùa rất đông. Ai ai cũng cầu mong cho mình có được một năm mới tốt lành.
Duy chỉ có nơi này, cô và Tần Nghiễn chưa từng đặt chân đến. Nhưng Khương Nghê vẫn không kìm được mà dừng lại, ngắm nhìn cây đa cổ thụ gần như cao vút trời trong sân chùa.
Trên những cành đa là vô vàn dải lụa đỏ treo lủng lẳng, mỗi dải đều gói trọn tấm lòng chân thành nhất của người gửi gắm lời cầu nguyện.
Khương Nghê bước vào khuôn viên chùa. Chẳng mảy may phát hiện Tần Nghiễn đã dõi theo cô từ phía sau.
Dưới gốc cây, những nam thanh nữ tú đang thành tâm cầu phúc. Đôi khi còn có những cụ già tóc bạc phơ cẩn thận buộc dải lụa đỏ đầu năm lên cành cây.
Khương Nghê bỏ tiền công đức vào hòm, chú tiểu với gương mặt thanh tú liền đưa cho cô một dải lụa đỏ: “Thí chủ có thể viết điều ước của mình lên đây, cầu mong Đức Phật phù hộ.”
Khương Nghê cầm bút, trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ nhàng nắn nót một dòng chữ xinh xắn trên dải lụa…..
Mong người con yêu được mãi bình an, vui vẻ.
Viết xong, cô đi đến dưới gốc cây. Kiễng chân lên, buộc dải lụa đỏ vào cành. Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, Khương Nghê khẽ nheo mắt.
Một dải lụa đỏ phía trên bay phấp phới trong gió, Khương Nghê thoảng thấy trên đó những nét chữ quen thuộc.
Cô nheo mắt nhìn kỹ.
Đáng tiếc, năm tháng đã nhuốm màu, chữ viết có phần nhạt nhòa khiến Khương Nghê khó lòng phân biệt. Bên cạnh, một cụ bà mỉm cười hiền hậu giải thích cho cô hiểu: “Cái này gọi là Nút Thắt Tình Yêu đó con. Nếu con thắt kiểu này thì có thể cầu mong con và người mình yêu sẽ bên nhau mãi mãi, trọn đời trọn kiếp.”
Khương Nghê chăm chú quan sát cách thắt nút, quả nhiên là khác biệt.
“Dạ, vậy bà có thể dạy con thắt kiểu này không ạ?”
“Đương nhiên rồi con.” Cụ bà gật đầu.
Khương Nghê tỉ mẩn làm theo tay cụ, thắt một chiếc Nút Thắt Tình Yêu thật tinh xảo từ dải lụa đỏ đang vương trên cành cây.
Mong người con yêu được mãi bình an, vui vẻ.
Mong chúng con sẽ mãi mãi bên nhau, trọn đời trọn kiếp.
Cầu nguyện xong, lòng Khương Nghê vẫn vương vấn chút nghi hoặc.
Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Tần Nghiễn: [Anh từng đến đây rồi à?]
Khương Nghê chắc chắn rằng trước đây cô và Tần Nghiễn chưa từng đến nơi này.
Trai Đẹp Lạ Mặt:[Ừm, anh từng đến rồi.]
Lòng hơi ngạc nhiên, Khương Nghê chưa kịp hỏi thêm thì tin nhắn của Tần Nghiễn đã hiện lên.
Trai Đẹp Lạ Mặt: [Đến để ước nguyện.]
Khương Nghê nghĩ, lúc nãy nàng chắc chắn không nhìn nhầm, đó nhất định là nét chữ của Tần Nghiễn.
[Vậy… điều ước của anh đã thành hiện thực chưa?]
Vừa gửi tin nhắn đi, cô đã ngước lên nhìn người đàn ông đứng gần đó.
Điện thoại rung nhẹ, Trai Đẹp Lạ Mặt kia chỉ trả lời cô vỏn vẹn có bốn chữ: [Đã thành hiện thực.]
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau. Khương Nghê cảm nhận được sự thành tâm đến lạ trong ánh nhìn của Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn cũng nhìn cô đầy chăm chú.
Vào buổi chiều tà năm ấy, anh đã đến ngôi chùa này cầu nguyện. Tất cả chỉ vì anh tình cờ nghe được lời đồn từ một người lạ.
Rằng ngôi chùa này tuy nhỏ thôi, nhưng cầu bình an hay cầu duyên đều linh ứng lắm.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cho đến tận bây giờ, anh đặt niềm tin vào lời cầu nguyện gửi đến thần linh.
Số phận cứ thế vòng vèo rồi cũng đến ngày thần linh chấp thuận lời thỉnh cầu của anh, để nguyện vọng bấy lâu nay cuối cùng cũng hóa thành sự thật.
*
Khương Nghê đã lang thang khắp thị trấn suốt cả buổi chiều. Đến khi chạng vạng tối, cô dừng chân tại một ngôi làng cổ ở phía Tây thị trấn và gọi một nồi lẩu đặc sản địa phương.
Vì là đêm Giao thừa mà, nên ở quảng trường trung tâm không xa, lửa trại đã bắt đầu bùng lên rực rỡ. Nhà nhà đều bắc bếp nướng, trên giá đầy ắp gà, cá đã được ướp sẵn. Một vài con đã bắt đầu chuyển màu vàng sém.
Nồi lẩu đất đặc trưng của ngôi làng cổ, với nước dùng trắng đục, thơm lừng ngào ngạt, thật hợp cho một đêm đông se lạnh thế này.
Khương Nghê ngồi một góc, ngay cạnh một quán bar ngoài trời. Khi màn đêm dần buông xuống, quán bar đã chật kín người. Từng nhóm ba, năm tụ tập, rõ ràng là đang cùng nhau đón Giao thừa.
Chỉ cách một con đường nhỏ không quá rộng, Khương Nghê dõi mắt nhìn người đàn ông đang tựa mình bên quầy bar.
Tần Nghiễn một mình ngồi bên quầy bar. Đôi chân dài vắt chéo, áo khoác gió đen kéo cao đến cổ che đi đường quai hàm sắc nét, góc cạnh.
Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu trong ly rồi xuyên qua màn đêm náo nhiệt, lặng lẽ nhìn về phía Khương Nghê.
Bàn bên cạnh cũng liên tục hướng tầm mắt về phía Khương Nghê. Cô đội chiếc mũ tai bèo che thấp. Nhân lúc ông chủ quán lên món, cô khẽ xoay người, hướng mặt về phía quán bar ngoài trời.
Trên trần quán bar, những ánh đèn neon xanh đỏ giăng mắc, lung linh. Ca sĩ chính đang chỉnh nhạc, tiếng nhạc Quảng Đông trầm buồn vang vọng từ chiếc loa cũ kỹ.
Cảnh tượng này thật giống cái đêm đông của năm năm về trước.
Một cô gái thấy Tần Nghiễn ngồi một mình liền chủ động tiến tới bắt chuyện. Chẳng biết họ đã nói gì mà Tần Nghiễn chỉ khẽ lắc đầu, khóe môi khẽ vương nụ cười nhạt.
Anh quay sang nhìn Khương Nghê, cô cũng nghiêng đầu sang.
Ánh mắt hai người họ giao nhau giữa không gian ồn ã này, thật tĩnh lặng và sâu sắc giữa màn đêm pháo hoa.
Đợi khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, cả khu làng mới thực sự trở nên náo nhiệt. Ngọn lửa trại ở quảng trường bập bùng phấp phới. Cạnh đó là những chàng trai cô gái trong trang phục dân tộc đang hân hoan ca hát, nhảy múa.
Dọc con phố nhỏ là những quán nướng san sát. Từng miếng thịt bò Yak tươi sống còn đỏ au được thái thành nhiều mảnh vuông nhỏ, xiên vào que sắt rồi nướng trên than hồng, tỏa ra mùi thơm lừng.
Khương Nghê bất giác nhớ về năm năm trước.
Cái đêm tuyết rơi năm đó, quán bar lộ thiên, ngọn lửa trại bập bùng và cả bài hát “Dưới chân núi Phú Sĩ” nữa.
Chiếc loa cũ kỹ bỗng phát ra tiếng “khẹt khẹt”, những người đang quây quần bên bàn ăn đồng loạt ngước nhìn. Một người đàn ông có vóc dáng cao ráo đã ngồi trên chiếc ghế cao giữa quán bar, tay đang điều chỉnh micro.
Ánh trăng, ánh lửa bập bùng, cùng những ngọn đèn lung linh phản chiếu lên đôi mày kiếm sâu thẳm, hút hồn của anh.
Xung quanh Tần Nghiễn toát ra khí chất lạnh lùng, khó gần, nhưng lại quyến rũ như chính màn đêm đông huyền ảo này, khiến người ta không thể rời mắt.
Khương Nghê cũng không thể rời mắt, trong lòng cô, một câu trả lời gần như muốn vỡ òa.
Khoảnh khắc giai điệu quen thuộc vang lên, hơi nóng từ nồi lẩu làm mờ đi đôi mắt Khương Nghê, sống mũi và khóe mắt cô đều ửng hồng.
“Mưa như tuyết rơi chắn lối. Em có lạnh không khi bật khóc, chiếc áo khoác này anh đã mòn đến sờn hoa…”
Giọng nam trầm ấm, khàn khàn ấy bất chợt vang lên trong đêm đông, khiến cả ánh lửa trại náo nhiệt cũng như ngưng đọng lại.
Tần Nghiễn ngồi trên chiếc ghế cao, tay khẽ vuốt giá micro. Giọng anh trầm lạnh pha chút men rượu say nồng, chậm rãi ngân nga từng câu tiếng Quảng Đông chuẩn xác.
Khương Nghê muốn trở lại Tứ Xuyên. Cô muốn trải nghiệm lại từ đầu cuộc gặp gỡ và yêu đương của họ và anh đã làm hết sức mình để tái hiện điều đó.
Cách một con phố nhỏ, cách những người qua lại, Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn đang đứng giữa quán bar ngoài trời. Hơi lẩu bốc lên nghi ngút, làm mờ đi tầm nhìn, cũng làm nhòa đi gương mặt anh tuấn kia của anh.
Chỉ còn lại giọng nam trầm thấp, nghèn nghẹn bên tai, ngân lên những lời tình tự hệt như năm năm về trước.
“Nếu như em nhất định phải lấy anh, rồi cuối cùng chúng ta cũng hóa thành cát bụi thôi. Một đời một kiếp chờ đợi một ngày, nào có dễ dàng?”
“Anh đâu có gì đặc biệt. Chỉ cần đi một vòng quanh phố, anh sẽ tan biến vào hư không……”
Âm điệu cuối cùng vừa ngân lên, cả không gian như ngưng đọng.
Chẳng mấy chốc, quảng trường lại bùng nổ những tiếng hò reo nồng nhiệt hơn, vang vọng hơn. Cứ như là họ đang tiếp sức cho giọng hát lạ lẫm giữa đêm đông kia.
Tần Nghiễn trao lại chỗ cho người hát rong. Đến khi quay sang nhìn về phía quán lẩu thì bàn đã trống không, chẳng còn thấy Khương Nghê đâu nữa.
Anh đảo mắt tìm kiếm, rồi phát hiện bóng hình nhỏ nhắn của cô đang đứng bên xe đồ nướng lề đường.
Dù chiếc áo khoác phao dày cộm, anh vẫn nhận ra ngay vóc dáng yêu kiều của Khương Nghê.
Khương Nghê đứng sát lò nướng, đôi mắt còn hoe đỏ. Trước mặt cô, những xiên thịt bò yak đang kêu xèo xèo trên vỉ. Khói trắng bốc lên nghi ngút, thơm lừng khắp cả một góc phố.
Ông chủ đưa cho Khương Nghê mấy xiên thịt đã chín. Khi cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Tần Nghiễn đứng ngay phía sau.
Anh đứng đó. Dưới ánh đèn vàng lấp lánh phảng phất lên đôi mày rậm rạp, ánh mắt sâu hun hút tựa chứa cả ngàn vì sao.
Khương Nghê vẫn đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết, lộ rõ vẻ vui vẻ. Cô chìa xiên thịt ra trước mặt Tần Nghiễn: “Chào anh đẹp trai, chúng ta lại có duyên gặp rồi. Lần này, để tôi mời anh nhé!”
Tần Nghiễn vẫn không hề lên tiếng.
Khương Nghê tự nói với mình: “Bát mì lần trước là nhờ cái xích chống trượt của anh, cảm ơn nha. Còn mấy xiên thịt nướng lần này……”
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy mềm mại, ý cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh vì đã hát cho em nghe bài hát đó.”
Anh đã giúp em sống lại những cảm xúc xao xuyến và kỷ niệm tuyệt vời trong tim.
“Thế là chúng ta quen nhau rồi nhỉ?” Tần Nghiễn hỏi.
Khương Nghê nheo nheo mắt, vẻ tinh quái hiện rõ.
“Tối qua cháu còn ở phòng chú ngủ mà, chẳng lẽ cháu quên rồi sao ta?”
Ông chủ quán nướng kinh ngạc quay đầu nhìn.
Khương Nghê càng cười tươi hơn, cô gật đầu: “Ừm, quen rồi đấy.”
Tần Nghiễn tốt như vậy, sao cô có thể bỏ qua được cơ chứ.
*
Chỉ còn một tiếng nữa là đến khoảnh khắc giao thừa.
Tại quảng trường trung tâm, ánh lửa bập bùng của những đống lửa trại đang rực cháy.
Giai điệu đậm đà bản sắc dân tộc vang vọng khắp không gian đêm của cổ trấn. Những người dân địa phương hiếu khách đã kéo du khách và lữ khách quanh đó ra để cùng nhau vây quanh lửa trại, vui đùa ca hát.
Khương Nghê và Tần Nghiễn cũng được một cô gái xinh đẹp cùng bạn nhảy của cô ấy kéo vào dòng người đang hân hoan ấy.
Tiếng nhạc tưng bừng vang vọng khắp nơi. Cô gái xinh đẹp không biết đã nói gì rồi lại chỉ vào chiếc khẩu trang trên mặt Khương Nghê.
Khương Nghê hiểu ý, đôi mắt cong cong. Những ngón tay trắng nõn tháo dây khẩu trang ra, cô gái xinh đẹp hơi ngỡ ngàng, rõ ràng là đã nhận ra cô.
Khương Nghê khẽ đặt ngón trỏ lên môi, ý muốn giữ kín. Bởi cô biết. Trong màn đêm sâu thẳm, dưới ánh lửa trại lập lòe và giữa tiếng cười nói rộn ràng của đám đông, sẽ chẳng ai có thể nhận ra một ngôi sao đang hòa mình vào đó.
Cô bé gật đầu, chìa tay về phía Khương Nghê. Khương Nghê vừa nắm lấy tay cô bé, vừa vòng tay sang nắm lấy tay Tần Nghiễn. Mười ngón tay đan chặt, họ cùng nhau tạo thành một vòng tròn, quây quần quanh đống lửa mà ca hát và nhảy múa.
Khi năm mới gần kề, tiếng chuông cổ kính và trầm hùng từ tháp đồng hồ ở quảng trường trung tâm bắt đầu vang vọng.
“Boong…..”
Tiếng chuông ngân vang. Những làn sóng âm thanh cứ thế lan tỏa từng vòng, từng vòng, khuấy động màn đêm đông lạnh.
Đám đông đồng thanh đếm ngược: “10…..9…..8…..7…..”
Chữ “1” cuối cùng vừa dứt, cùng với tiếng hô vang “Chúc mừng năm mới!”. Từng chùm pháo hoa rực rỡ bung nở trên bầu trời đêm cùng với muôn vàn sắc màu tươi thắm, gần như thắp sáng cả thị trấn nhỏ.
Khương Nghê được Tần Nghiễn ôm trọn trong vòng tay, thân hình cao lớn của anh che chắn cho cô khỏi đám đông xô bồ. Cô ngẩng đầu, ngắm nhìn những tia vàng lấp lánh nở rộ giữa không trung, đôi mắt đen láy tràn ngập ánh sáng.
Tần Nghiễn siết chặt vòng tay, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai Khương Nghê.
“Bà Tần, chúc mừng năm mới.”
Khương Nghê nghiêng đầu, cong cong khóe mắt: “Chúc mừng năm mới, chồng yêu.”
Họ đã cùng nhau đón giao thừa tại nơi đầu tiên quen biết, trao cho nhau lời chúc năm mới đầu tiên giữa biển người tấp nập.
Giữa tiếng người huyên náo bên tai, Khương Nghê khẽ nghiêng đầu còn Tần Nghiễn thì cúi thấp cổ.
Giữa đám đông, họ trao nhau những cái ôm nồng nàn và những nụ hôn say đắm, không chút e dè.
Ánh trăng hòa cùng sắc tuyết, một năm mới đã bắt đầu.