Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 78: NT3: Tuần Trăng Mật (3).




Ngày mùng hai Tết, Tần Nghiễn đích thân cầm lái đưa Khương Nghê cùng lên núi.

Mấy năm gần đây, mảng du lịch ở núi tuyết Cống Lạp đã được đầu tư phát triển rất tốt. Chính quyền địa phương luôn cố gắng tìm kiếm sự cân bằng giữa phát triển và bảo tồn hệ sinh thái, quy hoạch thành khu bảo tồn nghiêm ngặt, lại còn có cả đội ngũ cứu hộ và nhân viên túc trực chuyên nghiệp nữa.

Xe chầm chậm lăn bánh trên con đường đèo mới xây. Khương Nghê ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng trải dài bất tận ngoài cửa sổ, khẽ hỏi Tần Nghiễn: “Cái nhà gỗ nhỏ ngày xưa của mình vẫn còn chứ anh?”

“Vẫn còn nhưng đã được sửa sang lại hoàn toàn rồi. Giờ chỗ đó đã thành trạm cứu hộ tạm thời đó.”

“Ồ.” Khương Nghê gật đầu, giọng điệu thoáng chút hụt hẫng.

Tần Nghiễn liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên nụ cười dịu dàng: “Anh đưa em đến một nơi mới nhé.”

Nét thất vọng trong mắt Khương Nghê lập tức tan biến, thay vào đó là sự tò mò, thích thú: “Chỗ nào vậy anh?”

“Bí mật! Đến nơi em sẽ biết ngay thôi.”

Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại ở lưng chừng núi. Đoạn đường sâu hơn bên trong đã bị tuyết phủ trắng xóa, chỉ có thể đi bộ vào.

Tần Nghiễn vừa bước xuống xe, một nhân viên kiểm lâm trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác bông dày cộp đã đi ra từ căn chòi gỗ. Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết: “Đội trưởng Tần!”

Tần Nghiễn tiến lại gần, ôm lấy cậu: “Lâu rồi không gặp.”

“Đội trưởng Tần, sao anh lại đến đây vậy ạ?” Chàng trai trẻ không giấu nổi vẻ kích động trong lời nói.

Sáu năm trước, trận bão tuyết Khang Lâm tràn đến, nhờ có Tần Nghiễn giúp đỡ, mấy chục con bò Yak của gia đình A Bố mới thoát khỏi hiểm nguy. Đó là sinh kế, là lẽ sống của cả nhà bọn họ.

Cánh cửa xe bên ghế phụ mở ra, Khương Nghê bước xuống, người được bọc kín trong chiếc áo khoác lông vũ dày cộp. Cô không đeo khẩu trang, mái tóc đen mềm mại được giấu gọn trong cổ áo. Trang phục tuy rất đỗi giản dị nhưng vẫn không che lấp được vẻ yêu kiều, kiều diễm trên gương mặt cô.

“Khương Nghê!” A Bố thoáng cái đã nhận ra cô, rồi lại kinh ngạc nhìn sang Tần Nghiễn.

Tần Nghiễn gật đầu, đáy mắt ánh lên ý cười ấm áp.

“Cô ấy là…” A Bố nhớ lại đêm đông năm đó, cả nhóm người họ cùng tụ tập trong lều ăn mừng thoát chết, có một cô gái địa phương đã mạnh dạn bày tỏ tình cảm với Tần Nghiễn.

Khi ấy, Tần Nghiễn chỉ đáp: Xin lỗi, tôi đang đợi galsang meidou của đời mình.

Khi ấy, A Bố còn đùa rằng: Nếu đội trưởng Tần có tìm được galsang meidou của mình, nhất định phải đưa cô ấy đến thị trấn Khang Lâm này. Thần núi Cống Lạp sẽ phù hộ hai người bạc đầu giai lão.

Lúc đó, Tần Nghiễn vẫn chưa quen Khương Nghê.

Tần Nghiễn hiển nhiên cũng đoán được suy nghĩ của A Bố, anh cười gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, galsang meidou của tôi đấy, tôi đưa cô ấy đến đây để cầu nguyện với Thần núi Cống Lạp.”

A Bố vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chúc mừng! Thần núi Cống Lạp nhất định sẽ phù hộ cho hai người!”

Sau vài câu xã giao đơn giản với A Bố, Tần Nghiễn nói rõ mục đích chuyến đi. A Bố gật đầu: “Chỗ đó vừa mới được tu sửa xong, mùa này đi là đẹp nhất đấy. Nếu may mắn, hai người còn có thể nhìn thấy sói tuyết nữa cơ.”

Nghe thấy hai chữ “sói tuyết”, Khương Nghê ngớ người. Đây mà là… may mắn sao?

A Bố thấy Khương Nghê ngạc nhiên thì cười chất phác: “Là loài vật nhỏ đáng yêu lắm đó.”

Khương Nghê: “……”

Chào tạm biệt A Bố, Tần Nghiễn nắm tay Khương Nghê đi vào núi.

“Chắc còn phải đi bộ tầm một tiếng nữa đó, em ổn không?” Tần Nghiễn hỏi.

Khương Nghê nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Nếu không ổn thì sao ạ? Đội trưởng Tần sẽ bế em lên hả?”

Tần Nghiễn nhếch môi: “Cũng không phải là không được.”

Phía sau, A Bố nhanh nhẹn chạy đến. Anh ta vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người liền vội vàng can ngăn: “Không được đâu, không được đâu! Trời tuyết đường trơn trượt thế này, bế lên núi nguy hiểm lắm đó ạ.”

Khương Nghê: “…..”

Ưm, thật là ngại quá đi mà…..Cô chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ nào có thật sự muốn Tần Nghiễn bế đâu chứ.

Chàng trai trẻ chất phác đưa cho Tần Nghiễn một chiếc túi vải: “Trong này có đinh bám giày và bật lửa, hai người cầm lấy dùng dự phòng trên đường nhé.”

“Cảm ơn cậu.” Tần Nghiễn nhận lấy chiếc túi, rồi siết chặt lấy những ngón tay Khương Nghê. Cảm nhận được sự lạnh giá nơi đầu ngón tay cô, anh liền nắm lấy bàn tay ấy, xỏ vào túi áo khoác của mình.

Hai người dẫm trên nền tuyết, vừa đi vừa nói cười rôm rả. Khi ngang qua một rừng thông đen, Khương Nghê bỗng dừng chân.

Cô chợt nhớ về năm ấy, cũng dưới tán rừng thông đen này, khi nàng vươn tay níu lấy vạt áo Tần Nghiễn trong ánh mắt anh đầy vẻ khó chịu, rồi hỏi: “Anh cứ thử đi, không thử sao biết nó nhẹ?”

Đó là điếu thuốc “Huyên Hách Môn” nhỏ nhắn, mềm mại ấy.

Khi ấy, Tần Nghiễn dường như chẳng hề dao động trước sự trêu chọc của cô. Anh chỉ nghiêng mắt nhìn, còn cô thì bám chặt cánh tay anh, kề sát lại.

Một đoạn ký ức thoáng qua, như ánh sáng vụt tắt rồi lại lóe lên.

Khương Nghê cong mắt, khẽ bật cười thành tiếng, nhìn người đàn ông bên cạnh. Tần Nghiễn chẳng rõ cô đang nghĩ gì, chỉ khẽ nhướn mày.

“Giờ em đã có câu trả lời rồi.”

“Gì cơ?” Tần Nghiễn nhíu mày nhẹ.

Khương Nghê kề sát hơn, hàng mi dài khẽ chớp. Hơi thở trắng xóa thoát ra từ đôi môi, hòa cùng hương thơm của hoa hồng dại.

Cô ghé sát tai Tần Nghiễn, khẽ nói thêm hai từ.

Tần Nghiễn khựng lại, bắt gặp ánh mắt tinh nghịch trong đáy mắt cô.

Đoạn ký ức đó chợt hiện rõ mồn một, anh biết cô đang nói điều gì.

Tần Nghiễn khẽ nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm.

Khương Nghê cười khẽ né tránh. Nào ngờ lại bị Tần Nghiễn kéo mạnh vào lòng, ôm chặt đến mức chẳng thể cựa quậy.

Nắng trưa chang chang, xuyên qua những cây thông đen cao vút, lấp lánh in vệt trên nền tuyết, chiếu rọi lên đôi mày mắt xinh đẹp đến nao lòng của cô gái.

“Lại muốn trêu anh à?” Tần Nghiễn ôm cô trong lòng, ban ngày ban mặt đã chọc ghẹo anh thế này, rõ ràng là tối qua chưa dạy dỗ đủ rồi.

“Đâu có.” Khương Nghê cong môi phủ nhận.

Tần Nghiễn khẽ cười khẩy: “Xem ra là chưa thử đủ rồi.”

Khương Nghê: “…..?”

“Tối nay, anh sẽ để em thử cho thật kỹ.”

Khương Nghê ngây người nhìn Tần Nghiễn, nhìn nụ cười gần như tà mị của anh.

Cô… thấy hơi hối hận rồi.

Tần Nghiễn dường như nhận ra sự e dè của cô. Khoé môi anh cong lên một nụ cười càng thêm ám muội:  “Muộn rồi.”

“……” Khương Nghê khẽ vùng vẫy: “Cái đó… Thần núi Cống Lạp đang nhìn anh đấy.”

Đây chính là câu Tần Nghiễn đã nói với cô khi cô trêu chọc anh năm năm về trước.

Ánh mắt giao nhau, Tần Nghiễn khẽ cười nơi khóe môi, ánh nhìn sâu lắng: “Có người nhìn chẳng phải càng k*ch th*ch hơn sao?”

Khương Nghê: “……”

Đó cũng chính là lời nguyên văn của cô năm năm trước.

Thời gian trôi đi, bọn họ lại cùng ở một nơi. Chỉ trong khoảnh khắc, gần như đã tái hiện lại cảnh tượng y hệt năm xưa.

Chỉ có điều, vai trò của cả hai lại một lần nữa hoán đổi.

Ánh mắt Khương Nghê long lanh, nhân lúc Tần Nghiễn nới lỏng vòng tay, cô vòng cánh tay ôm lấy cổ anh, khẽ hỏi: “Vậy… đội trưởng Tần muốn tìm sự k*ch th*ch sao?”

Lời này của cô rõ ràng là cố ý.

Bởi vì, năm xưa Tần Nghiễn cũng đã hỏi cô đúng y chang câu này.

Ánh mắt Tần Nghiễn sâu thêm vài phần, nhìn cô chăm chú.

Nắng chiếu rọi lên hai người. Khoảnh khắc họ nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập sự dịu dàng.

Khương Nghê kiễng chân, còn Tần Nghiễn cúi thấp đầu.

Môi kề môi.

Giữa họ, chỉ cần một ánh mắt, là đủ biết đối phương muốn gì rồi. 

*

Khi hai người đến căn nhà gỗ trên núi trời xế chiều. Đây là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày.

Khương Nghê nhìn căn nhà gỗ gần như y hệt trước mắt, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ.

Tần Nghiễn giải thích với cô: “Đây là vị trí đẹp nhất để ngắm bình minh và hoàng hôn trên núi tuyết Cống Lạp, trong bán kính vài cây số có khoảng bảy tám căn nhà gỗ như thế này, mới được sửa sang lại từ năm ngoái.”

“Kiểu như khách sạn nghỉ dưỡng ấy ạ?”

Tần Nghiễn gật đầu.

Khương Nghê bước vào căn nhà gỗ, chợt phát hiện bên trong còn có một thế giới khác.

Có hai phòng trong và ngoài, phòng ngoài giống như một phòng khách nhỏ, được lắp mái kính. Đêm đó ở căn nhà gỗ trên núi Ngọc Tuyền, cô không được ngắm sao thỏa thích, có lẽ tối nay có thể bù đắp lại.

Phòng trong được lắp kính từ sàn đến trần, đối diện ngay giường ngủ, tầm mắt bao trọn một màu tuyết trắng mênh mông, cách đó không xa là đỉnh núi tuyết Cống Lạp hùng vĩ.

Tần Nghiễn đứng phía sau cô: “Sáng mai em không cần dậy sớm làm gì đâu. Chỉ cần em mở mắt ra là có thể ngắm bình minh trên núi tuyết rồi.”

Khương Nghê quay đầu: “Sao anh biết rõ vậy? Anh từng đến đây rồi à?”

Tần Nghiễn cong môi, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, “Em cứ coi như là anh đã từng đến rồi đi.”

Khương Nghê: “……?”

Tần Nghiễn không giải thích thêm: “Đói chưa em?”

Đói.

“Ở đây mình có thể ăn gì ạ?” Khương Nghê tò mò.

Tần Nghiễn đi ra gian ngoài. Chậu than củi trong phòng khách đã đỏ rực, rất giống cảnh họ từng hong đồ khi còn ướt sũng năm xưa.

“Tùy em muốn ăn gì. Trong hầm băng bên ngoài có một ít nguyên liệu đơn giản, hay là gọi đồ từ khách sạn giao đến nhé?”

“Không cần đâu.” Khương Nghê khoác tay Tần Nghiễn: “Em muốn anh nấu cho em ăn, anh nấu gì em ăn nấy.”

Ánh mắt cô ngập tràn ý cười, còn Tần Nghiễn thì thuận theo gật đầu: “Được thôi, anh làm cho.”

Bữa tối hôm ấy, thực sự là một ấn tượng khó phai với Khương Nghê.

Tần Nghiễn xuống hầm băng, lấy ra nào là thịt bò tươi rói, nào là rau củ xanh non. Sau đó anh khéo léo dùng chậu than trong nhà mà cải tạo thành một chiếc lò nướng mini.

Hoàng hôn buông xuống trên ngọn núi tuyết sừng sững. Trong căn nhà gỗ ấm cúng, mùi thịt nướng thơm lừng và cả người mình yêu ở bên.

Tần Nghiễn đặc biệt hâm nóng chút rượu vang cho cô, còn pha thêm quế và táo…những thứ mà Khương Nghê yêu thích nhất. Khương Nghê chợt nhớ đến cảnh tượng nóng bỏng lần trước ở bể tắm suối nước nóng ở núi Ngọc Tuyền, hai tai chợt trở nên nóng bừng.

“Đang nghĩ gì vậy mà mặt đỏ bừng cả lên thế?” Tần Nghiễn trêu chọc cô.

Quả nhiên, dù chỉ là một chút khác lạ nhỏ thôi cũng chẳng thể nào thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Tần Nghiễn.

Điểm này, đặc biệt là trên giường, càng khiến Tần Nghiễn chiếm trọn thiên thời địa lợi, tha hồ trêu chọc, hành hạ cô đủ kiểu.

“Không có, tại trời nóng quá thôi.” Khương Nghê phủ nhận, vội vàng lái sang chuyện khác: “Tối nay chúng ta làm gì nhỉ?”

Tần Nghiễn nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, xa xăm.

Khương Nghê: “…..”

Cô hình như đã biết câu trả lời rồi.

“Anh không thể như vậy…” Khương Nghê ôm ly rượu ấm nóng: “Không biết tiết chế chút nào.”

Tần Nghiễn rũ mắt, khẽ bật cười thành tiếng.

Sau bữa tối, Tần Nghiễn lo dọn dẹp còn Khương Nghê thì gọi điện cho Quan Cầm.

“Ối giời, ở tít tận cao nguyên Xuyên Tây cơ á. Hai đứa em đúng là đi chăn bò thật hả?” Quan Cầm trêu chọc qua điện thoại: “Thật không ngờ, cái đứa mà hồi đó chị chẳng để tâm nhất, lại đúng là cái đứa nên duyên thật. Bảo sao người ta nói, sự đời khó đoán!”

“Chị Cầm.” Khương Nghê khẽ ngừng lại: “Cảm ơn chị.”

Quan Cầm im lặng.

Khương Nghê tiếp tục nói, “Hai năm nay nếu không có chị luôn giúp em chắn phía trước, em cũng không biết mình phải vượt qua thế nào nữa.”

Năm đó cô bị Ada sỉ nhục như vậy, may mà sau này gặp được Quan Cầm.

Quan Cầm cười cười, “Hừm, khách sáo với chị làm gì, em trả lương cao thế này, chị tình nguyện làm trâu làm ngựa cho em chứ sao. Cô chủ Khương mà thấy áy náy quá, thì tặng cho chị cái bao lì xì thật to dịp Tết là được rồi!”

Khương Nghê mỉm cười.

Lời cảm ơn này quả thực có vẻ khách sáo, xa lạ. 

Thế nhưng, cô lại không thể không nói.

“Tặng hết chứ! Của chị nè, của Tiểu Khả với cả mọi người trong studio nữa.”

Quan Cầm ở đầu dây bên kia cười lớn: “Vậy thì chị xin thay mặt mọi người cảm ơn sếp Khương trước nhé!”

Tần Nghiễn dọn dẹp xong, liền thấy Khương Nghê ngồi bên giường, ánh mắt và nụ cười đều tràn đầy niềm vui.

“Đang nói chuyện với ai mà vui vậy?”

“Chị Cầm ạ.”

Khương Nghê ngẩng đầu, nhìn Tần Nghiễn vẫn còn đeo tạp dề trước người. Không hiểu sao cô cứ thấy anh trong bộ dạng ở nhà thế này lại càng đẹp trai hơn. 

Cô khẽ siết điện thoại, vòng tay qua cổ Tần Nghiễn: “Có anh… có mọi người, thật sự rất tốt.”

“Dơ đó.” Tần Nghiễn hơi cúi người xuống, để những vết nước trên tạp dề không chạm vào người Khương Nghê.

“Không dơ đâu, em thích đội trưởng Tần như vậy mà.”

Từ trong ống nghe, Quan Cầm ré lên một tiếng nghe thật sến súa: “Hai người làm ơn chú ý chút đi, điện thoại vẫn chưa tắt máy đâu nhé!”

Khương Nghê chẳng bận tâm. Cô yêu Tần Nghiễn, dù anh có là thế nào, cô cũng đều yêu cả.

Quan Cầm lớn tiếng nói: “Đội trưởng Tần, chúc mừng năm mới nhé! Làm phiền anh chăm sóc tốt cho sếp nhỏ của bọn chị nha.”

Tần Nghiễn khẽ cong môi: “Chị yên tâm, chúc mừng năm mới!”

Khương Nghê lại quấn lấy Tần Nghiễn đùa nghịch một lúc, sau đó mới được anh khoác cho chiếc áo khoác lông vũ dày sụ rồi đội thêm mũ và quàng khăn. Khương Nghê để mặc Tần Nghiễn giúp cô thắt khăn, ngoan ngoãn ngẩng cằm lên: “Chúng ta đi đâu thế anh?”

“Ra ngoài đi dạo một chút.”

“Nhưng mà… lạnh lắm đó anh.”

Tần Nghiễn nắm lấy tay cô: “Không lạnh đâu, anh sẽ ủ ấm cho em.”

Đêm tuyết, rừng núi vẫn trắng xóa một màu. Ánh sáng từ căn nhà gỗ chiếu lên nền tuyết nhìn vào rất rõ, gần như có thể thấy sâu thẳm trong rừng thông đen. Những cây thông cao vút, tuyết trắng phủ kín cành nhưng nhìn vào sâu bên trong, lại là một màu đen thăm thẳm không thấy đáy.

“Chỗ kia không đi được đâu.” Tần Nghiễn kéo Khương Nghê lại.

Khương Nghê chợt nhớ lời A Bố nói: “Có sói tuyết không anh?”

“Có lẽ không chỉ có sói tuyết đâu.”

“……” Khương Nghê giật mình, nhìn lại khu rừng thông kia, cô thoáng thấy lo lắng: “Vậy chúng ta ra đây…”

Tần Nghiễn từ dưới mái hiên lấy ra một cái túi dài màu đen. Khương Nghê tò mò nhìn, thấy anh như làm ảo thuật, từ trong túi chống ẩm rút ra một nắm pháo hoa que thật lớn.

“Muốn chơi không?” Tần Nghiễn hỏi.

Đương nhiên là muốn chơi rồi!

Mắt Khương Nghê ánh lên tia sáng lấp lánh, cô cầm lấy hai que pháo hoa: “Anh tìm được chúng ở đâu thế này?”

Lần cuối cùng cô được nghịch pháo hoa là khi còn bé xíu xiu, cái thời Khương Tiểu Phượng vẫn còn ở bên. Kể từ khi về nhà họ Khương, những thứ như vậy cô chẳng còn được chạm vào nữa.

“Hầm băng đó.”

Tần Nghiễn rút ra chiếc bật lửa, khẽ khàng châm cho Khương Nghê que pháo hoa. Ngay lập tức, những đốm lửa vàng óng bừng sáng, xoay tròn thành vô vàn vầng sáng lung linh huyền ảo trong đêm tuyết trắng xóa. Khương Nghê vẫy vẫy que pháo trong tay, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa đào nở rộ giữa mùa đông. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt, tô điểm cho đôi mày thanh tú và đôi mắt trong veo của cô thêm phần xinh đẹp đến ngây ngất.

Qua làn hào quang rực rỡ, đôi môi mềm mại như cánh hồng khẽ động đậy.

Tần Nghiễn thoáng nhíu mày, dường như nghe không rõ lời cô nói.

Khương Nghê chợt nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch. Cô cắm những que pháo hoa dài vào nền tuyết, khéo léo xếp thành một trái tim lớn. Cô và Tần Nghiễn đứng trang trọng ngay chính giữa trái tim rực lửa ấy.

“Chúng ta cùng châm nhé, bắt đầu từ đầu nhọn này đến đầu nhọn kia.” Khương Nghê bật lửa, ngọn lửa nhỏ nhảy múa lấp lánh trong đôi mắt biếc của cô: “Đội trưởng Tần, anh đã sẵn sàng chưa?”

Tần Nghiễn khẽ nhếch khóe môi, một nụ cười ẩn ý.

Khương Nghê ngân vang: “Một…. hai…..ba….”

Khoảnh khắc những đốm lửa vàng vụt lên, Khương Nghê nhanh chóng di chuyển ngọn lửa. Từng chùm sáng nhỏ li ti bùng cháy, vỡ òa thành những tia sáng chói lọi, rực rỡ cả một góc đêm đen.

Nhưng cô vẫn chậm hơn một nhịp.

Khi Khương Nghê vừa châm được nửa vòng trái tim, Tần Nghiễn đã thản nhiên bước đến bên cạnh cô. Nửa còn lại đã được anh thắp sáng, những tia vàng lấp lánh trải dài, nở rộ trên nền tuyết trắng tinh khôi.

Khương Nghê khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt cô chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Tần Nghiễn. Ánh mắt anh trầm lắng, đong đầy hình bóng cô.

“Em thua rồi.” Khương Nghê chu môi hờn dỗi, đáng yêu vô cùng.

Hình trái tim bằng pháo hoa lung linh, bao bọc lấy hai người họ. Tần Nghiễn vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Nghê khẽ kéo cô lại gần hơn, gần đến nỗi họ như hòa vào làm một.

“Chỉ là anh muốn đến bên em thật nhanh thôi.”

Vì thế, anh không ngần ngại chủ động, không bận tâm nếu mình có lỡ yêu em nhiều hơn một chút.

Giống như khi họ trùng phùng, anh sẵn lòng là người đầu tiên phá vỡ bức tường lạnh giá.

Sẵn lòng, làm kẻ say mê dưới chân cô.

Khương Nghê khẽ ngẩn người, đôi mắt mềm mại như nhung của cô chứa chan ánh pháo hoa và vẻ lấp lánh của tuyết.

“Vừa nãy em nói gì thế?” Tần Nghiễn hỏi, giọng điệu đầy tò mò.

“Dạ?”

“Lúc em đang tự chơi pháo hoa ấy.”

Khương Nghê cong môi cười, ánh mắt cũng đăm chiêu không kém.

Cô kiễng chân, vòng tay qua cổ Tần Nghiễn, cố ý luồn những ngón tay lạnh buốt vào trong cổ áo anh, trêu chọc.

Pháo hoa vẫn đang cháy bùng, rực rỡ thắp sáng cả ánh trăng huyền ảo và màu tuyết trắng ngần trong đêm đông se lạnh.

“Em đã cầu nguyện với thần núi Cống Lạp đấy…” Khương Nghê khẽ ngừng lại. Mắt cô hướng về phía dãy núi tuyết hùng vĩ rồi lại dịu dàng nhìn Tần Nghiễn đang đứng trước mặt mình.

“Nguyện cho Galsang và Luojia, mãi mãi bên nhau.”

Cô thành kính thì thầm nguyện ước.

Em là Galsang Meiduo của anh.

Anh là Luojia của em.

Galsang, nghĩa là hạnh phúc và tốt đẹp.

Luojia, là người nằm sâu trong trái tim.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận