Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 79: NT4: Hôn Lễ (1).




Lại một mùa Thanh Minh nữa về.

Đoàn phim Ngọc Chiêu đang ghi hình ở Thượng Hải. Do đó Khương Nghê đã xin đạo diễn Mai Niệm nghỉ một buổi để đi viếng mộ Khương Tiểu Phượng.

Ý kiến này xuất phát từ Tần Nghiễn. Bởi anh biết Khương Nghê trước giờ vẫn quen đi viếng mộ vào những ngày quanh giỗ.

Trời chưa kịp hửng sáng, Tần Nghiễn đã kiên nhẫn chờ ở khách sạn đoàn phim đang lưu trú. Vừa đặt chân đến bãi đỗ xe, Khương Nghê đã nhạy cảm nhận ra có ống kính đang âm thầm dõi theo mình.

Khi đã yên vị trong xe, Khương Nghê khẽ kéo khẩu trang xuống: “Có người đang chụp lén.”

Gần đây, cả hai thường xuyên bị săn ảnh nhưng trớ trêu thay, những gì cánh paparazzi ghi lại được lại toàn là khoảnh khắc nắm tay tình tứ. Dù các hãng săn tin chưa tóm được tin sốc, nhưng những hình ảnh đó lại vô tình trở thành nguồn đường dồi dào cho các fan của cặp đôi và những đoạn clip cắt ghép lãng mạn.

Chẳng mấy chốc, tin tức lan truyền khắp nơi, ai nấy đều râm ran chuyện đôi uyên ương sắp có tin vui, khiến siêu thoại “CP tình tứ” lúc nào cũng ngập tràn không khí lễ hội.

Khi chiếc xe của Tần Nghiễn vừa đi ngang qua một chiếc sedan xám xịt chẳng mấy ai để ý, anh liền đạp phanh.

Kính xe hạ xuống, anh nhìn thẳng tên paparazzi đang vội vàng cất giấu máy ảnh. Ánh mắt anh đầy vẻ uy nghiêm, khiến đối phương không khỏi cảm thấy rụt rè.

“Hôm nay là ngày đặc biệt nên là phiền anh đừng chụp. Lát nữa tôi sẽ đãi anh kẹo cưới.”

Paparazzi vừa luống cuống, vừa ngớ người ra khi nghe thấy hai chữ ‘kẹo cưới’. Anh ta vội vàng gật đầu lia lịa: “Dạ… Chúc… chúc mừng.”

Tần Nghiễn khẽ gật đầu đáp lại, rồi kính xe lại từ từ kéo lên.

Anh nhẹ nhàng siết lấy bàn tay hơi lạnh của Khương Nghê kề bên.

“Không sao đâu em. Tranh thủ ngủ thêm chút nữa đi, đến nơi anh sẽ đánh thức em nhé?”

Không gian trong xe ấm áp, dễ chịu, thoang thoảng mùi xà phòng thân quen mang lại cảm giác sạch sẽ và thật yên bình. Khương Nghê đã phải quay phim đêm liên tục ba ngày, giấc ngủ thiếu thốn vô cùng. Ngay lúc này, khi có Tần Nghiễn ở cạnh, sự mệt mỏi dường như càng thêm nặng trĩu.

Cô khẽ gật đầu: “Dạ, được ạ.”

“Anh vừa nhắc đến chuyện ăn kẹo cưới…”

Chuyện hôn sự, hai người cũng đã từng bàn bạc qua. Khương Nghê chẳng còn nhiều người thân. Người gần gũi nhất bên cô chỉ vỏn vẹn có Tiểu Khả, Quan Cầm và Tiếu Bối Nhạc. Trong khi đó, gia đình Tần và Lương lại là những dòng họ có tiếng tăm, quyền thế.

Sau nhiều lần cân nhắc kỹ lưỡng lời gợi ý của Khương Nghê, Tần Nghiễn vẫn quyết định tổ chức một lễ cưới đơn giản.

Thứ nhất, cả hai vốn không phải tuýp người thích thể hiện tình cảm khoa trương nên một đám cưới thế kỷ hoành tráng không phải là lựa chọn của họ. Khương Nghê chỉ mong rằng họ sẽ có một hôn lễ nhỏ xinh, đủ ấm cúng với sự hiện diện và chúc phúc của những người thân yêu.

Thứ hai, Tần Nghiễn không muốn vào ngày trọng đại nhất đời họ, Khương Nghê lại phải hứng chịu những lời đàm tiếu hay bị réo tên cùng những lùm xùm liên quan đến nhà họ Khương, trở thành câu chuyện phiếm cho thiên hạ.

“Anh đã bàn với bố mẹ hai hôm trước rồi. Đợi khi nào Ngọc Chiêu đóng máy là chúng ta tổ chức hôn lễ ngay.” Tần Nghiễn giải đáp nghi vấn của Khương Nghê.

“Nhanh thế ạ?”

“Nhanh sao? Anh thì lại chỉ muốn cưới em ngay lập tức đây.”

Mặc dù đã là vợ chồng hợp pháp nhưng Tần Nghiễn vẫn ấp ủ mong muốn tổ chức cho Khương Nghê một hôn lễ thật đặc biệt, một đám cưới đúng như cô vẫn hằng ao ước.

Tần Nghiễn khẽ siết nhẹ đầu ngón tay của Khương Nghê, dịu dàng thủ thỉ: “Cục cưng à, em chẳng cần phải lo lắng bất cứ điều gì đâu. Mấy chuyện vụn vặt của đám cưới đã có mẹ và Tần Dao lo cả rồi. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, họ sẽ gửi những bộ mẫu cưới đẹp nhất để em thoải mái chọn lựa theo ý mình.”

Khóe môi Tần Nghiễn vẽ lên một nụ cười ấm áp: “Đăng Đăng của anh. Chỉ cần đến ngày đó em thật xinh đẹp tỏa sáng, làm một cô dâu hạnh phúc nhất là được rồi.”

*

Trên suốt chặng đường ấy, Khương Nghê đã ngủ một giấc thật an lành và say sưa.

Khi họ đặt chân đến nghĩa trang Thanh Lai thì trời cũng vừa hửng sáng, tám giờ. Khoảng thời gian này lại còn là vào tiết Thanh Minh, thế nên dòng người đến tảo mộ tấp nập vô cùng.

Tần Nghiễn đã chu đáo chuẩn bị bó hướng dương mà Khương Tiểu Phượng thương yêu nhất. Một tay ôm lấy đóa hoa, tay còn lại anh khẽ nắm lấy bàn tay Khương Nghê. Hai người cùng nhau bước chậm rãi qua những bậc thang đá rợp bóng cây.

Con đường này, Khương Nghê đã đi qua biết bao bận, nhưng lần nào cũng chỉ có một mình cô đơn.

Vậy mà giờ đây, đã có Tần Nghiễn kề bên.

Bia mộ của Khương Tiểu Phượng được quét dọn sạch tinh tươm. Khương Nghê nhẹ nhàng đặt đóa hoa rực rỡ trước mộ, trong đôi mắt đen láy như ánh lên một vẻ trong ngần.

“Mẹ à, con dẫn Tần Nghiễn đến thăm mẹ đây ạ.”

Thuở bé, Khương Tiểu Phượng từng trêu Khương Nghê rằng: “Sau này, nếu Thải Thải của mẹ tìm được người thương rồi thì nhất định phải đưa đến gặp mẹ đấy nhé!”

“Mẹ.” Tần Nghiễn cũng từ tốn quỳ xuống, cúi mình trước bia mộ của Khương Tiểu Phượng.

Tần Nghiễn vòng tay ôm lấy vai Khương Nghê, hơi sương sớm từ cây tùng bách còn vương trên chiếc áo khoác đen. Ánh mắt anh vừa thành kính vừa trang trọng vô cùng.

“Cảm ơn mẹ đã ban tặng sự sống cho Khương Nghê, để con tìm thấy một nửa yêu thương của đời mình giữa thế gian này. Mẹ cứ yên lòng, con sẽ chăm sóc Khương Nghê thật tốt. Con hứa sẽ luôn che chở em ấy trong mọi việc, không bao giờ để em ấy phải chịu bất cứ tủi thân nào nữa hết.”

Khương Nghê khẽ nghiêng đầu, ngắm nhìn gương mặt góc cạnh đầy cuốn hút của Tần Nghiễn. Hàng mi dài của cô khẽ rũ xuống nhưng vẫn không che giấu được sự nghiêm túc và chân thành trong đôi mắt anh.

Bước ra khỏi nghĩa trang, bầu trời u ám như sắp đổ mưa.

Khương Nghê ngước nhìn bầu trời xám xịt như tro tàn, bất chợt nhớ đến mẹ cô, khi còn sống bà không thích thời tiết thế này chút nào cả.

“Em nghĩ, hôm nay chắc mẹ em sẽ vui lắm.”

Tần Nghiễn quay đầu nhìn cô.

Khương Nghê khẽ cong môi, nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của anh: “Mẹ cuối cùng cũng có thể không còn vướng bận gì nữa rồi, chỉ cần là đóa hoa mùa hè rực rỡ và nồng nhiệt của riêng mẹ thôi.”

Người Khương Tiểu Phượng lo lắng nhất là Thải Thải của bà, giờ đã có người chăm sóc. 

Và người này lại khiến cho Khương Nghê cảm thấy vô cùng yên lòng.

*

Tháng Bảy về, cũng là lúc phim “Ngọc Chiêu” đóng máy.

Đám cưới của Khương Nghê và Tần Nghiễn sẽ diễn ra cuối tháng này. Tuy nhiên, trước đó, Khương Nghê còn phải đến Bắc Kinh tham dự Lễ trao giải Kim Tông hàng năm, đây là một giải thưởng điện ảnh vô cùng uy tín ngang với giải Kim Lộc của làng phim Hoa ngữ.

Bộ phim “Ngược Lối” ra mắt dịp Tết Nguyên Đán năm nay đã đạt doanh thu kỷ lục hơn hai mươi tỷ, lọt top 10 phim ăn khách nhất cả nước.

Tại giải Kim Tông lần này, đoàn làm phim “Ngược Lối” nhận tận năm đề cử. Trong đó bao gồm cả Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, hạng mục được mong chờ nhất.

Lễ trao giải Kim Tông được tổ chức vào cuối tuần thứ ba của tháng Bảy. Khương Nghê đến Bắc Kinh sớm hơn ba ngày để thăm ông bà Tần và Lương Thư Linh tại nhà cổ họ Tần.

Vì Tần Chính Minh không có ở trong nước, lại thêm Tần Nghiễn cũng đang dẫn đội IAR Hồ Nam, sang miền Nam nước Pháp tham gia đợt huấn luyện kéo dài hai tháng. Thế nên, chẳng còn Tần Nghiễn bên cạnh nên Tần Dao cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà độc chiếm Khương Nghê.

“Đăng Đăng à, em thấy giải Kim Tông cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, nhất định là chị rồi đó.” Trong khu vườn biệt thự cổ, Tần Dao tựa người bên hiên đình. Tay cô bé bóp nhẹ thức ăn cho cá, nhìn đàn cá Koi trong hồ đang bơi lội tung tăng.

Bên cạnh, Khương Nghê nhìn bầy cá vây quanh, tâm trí dường như đang thả trôi phương nào.

“Đăng Đăng ơi?”

Dù Tần Nghiễn và Khương Nghê đã đăng ký kết hôn, nhưng Tần Dao vẫn thích gọi Khương Nghê là Đăng Đăng. Theo lời Tần Dao thì: “Em là người nhà gái mà, gọi chị dâu gì nghe xa cách quá chừng!”

“Hả?” Khương Nghê chợt hoàn hồn: “Em nói gì cơ?”

Tần Dao chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy ánh lên ý cười tinh nghịch: “Chị nhớ anh trai em rồi phải không?”

Khương Nghê mím môi.

Đúng là cô nhớ Tần Nghiễn thật.

Cộng thêm việc cô đã vào đoàn phim, lần cuối họ gặp nhau cũng là hồi đầu tháng 5. Tính sơ sơ ra thì cũng đã gần ba tháng trời rồi còn gì.

Tần Dao cười khúc khích: “Em thật chẳng biết anh hai em tu mấy kiếp mới có cái phúc lớn thế này, được chị nhớ nhung tơ vương đến vậy.”

“Đăng Đăng à.” Tần Dao ghé sát lại: “Chị có muốn chiêm ngưỡng mấy tấm ảnh xấu hổ hồi bé của anh hai em không?”

“Ảnh xấu hổ á?” Khương Nghê hơi ngạc nhiên, ánh mắt chợt sáng lên đầy hứng thú.

Hồi Tết, cô đến nhà cũ họ Tần ăn Tết, Tần Nghiễn còn từng cho cô xem ảnh hồi nhỏ của anh ấy rồi. Đâu có tấm nào gọi là “xấu hổ” đâu chứ. Ngược lại, cậu bé trong ảnh khi đó da dẻ trắng trẻo, ngũ quan đoan chính, đúng chuẩn kiểu soái ca học đường luôn ấy. Kiểu đẹp trai từ bé đến lớn.

Tần Dao tủm tỉm giải thích: “Tại anh ấy muốn giữ hình tượng trước mặt chị, nên chắc chắn là sẽ không đưa mấy tấm đó ra rồi.”

Nói đoạn, Tần Dao khoác tay Khương Nghê: “Đi thôi! Để em dẫn chị đi, trong thư phòng của ông nội đó.”

Đêm xuống, Khương Nghê ngủ lại ở nhà cổ họ Tần.

Phòng này là do Lương Thư Linh đặc biệt dọn dẹp cho cô và Tần Nghiễn từ trước Tết. Đây vốn là phòng cũ của Tần Nghiễn. Mấy lần Khương Nghê lên thủ đô đều ở đây.

Đợi đến tận khuya, áng chừng Tần Nghiễn đã kết thúc đợt huấn luyện, Khương Nghê mới nhắn tin cho anh.

[Đội trưởng Tần, em xem được ảnh anh hồi bé rồi đấy nhé [cười nhẹ]]

Tần Nghiễn trả lời rất nhanh: [Trước đây chẳng phải đã xem rồi sao? Có phải thấy chồng em đẹp trai quá không?]

Khương Nghê: “……”

[Đẹp trai dữ luôn á]

[Cả người dính đầy bùn, lại còn bị phạt đứng ngoài sân với Tống Uy Hành nữa chứ]

Tin nhắn vừa gửi đi, tiếng chuông cuộc gọi video đã vang lên. Khương Nghê nhanh chóng bắt máy, trên màn hình hiện ra khuôn mặt điển trai của Tần Nghiễn, mái tóc ngắn còn ướt sũng, chắc hẳn là vừa mới tắm xong.

“Em nhìn thấy ở đâu đấy?” Tần Nghiễn đi thẳng vào vấn đề.

Khương Nghê nằm sấp trên giường, môi cong cong: “Không nói đâu, em không thể bán đứng chiến hữu của mình được.”

“Thế thì chắc chắn là Tần Dao rồi.”

“……”

Khương Nghê phụng phịu má: “Anh không được phép đi la em ấy đâu đấy!”

Tần Nghiễn khẽ cười: “Xem ra hai người thân nhau lắm rồi nhỉ?”

“Chuyện đó đương nhiên rồi, Dao Dao nhà em đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của em mà.” Nói đoạn, Khương Nghê liền nhoài người lại gần màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phóng lớn.

“Đội trưởng Tần! Cái vết đỏ chót trên cổ anh là gì thế kia!”

Tần Nghiễn cụp mắt xuống: “Chắc là do muỗi đốt thôi mà.”

“Con muối nào mà hư thế không biết.” Khương Nghê lẩm bẩm không ngừng: “Sao lại cứ chọn đúng mấy chỗ nhạy cảm như vậy để cắn chứ.”

Một vết ở yết hầu, một vết ngay bên cạnh cổ.

Tần Nghiễn khẽ nhướng mày: “Sao, mấy chỗ đó thì không được cắn à?”

“Đương nhiên là không rồi!” Khương Nghê đáp lại cực kỳ dứt khoát: “Ai bảo nó cắn ở đấy, sau này em sẽ cắn lại đúng chỗ đấy cho coi!”

“Qin.”

Một giọng nam lạ hoắc vang lên từ phía ngoài khung hình. Người này nói tiếng Pháp cực kỳ lưu loát, hỏi Tần Nghiễn người phụ nữ xinh đẹp trên màn hình điện thoại là ai.

Tần Nghiễn khóe môi cong lên, thản nhiên đáp lại đối phương: “Vợ tôi.”

Khương Nghê nghe thấy tiếng cảm thán đầy kinh ngạc của người kia.

Dù vậy, cô vẫn có chút ngượng nghịu. Khương Nghê không biết liệu những lời mình vừa thốt ra có bị người khác nghe thấy hay không nữa.

Khương Nghê vội vàng tắt cuộc gọi video, rồi chuyển sang nhắn tin cho Tần Nghiễn.

[Trong phòng anh còn có ai khác sao?]

Tần Nghiễn: [Ừ, bạn cùng phòng mới của anh]

Khương Nghê: “……”

[Vậy thì, mấy lời em vừa nói anh ấy nghe thấy hết rồi hả anh?]

Tần Nghiễn: [Ừm]

Tần Nghiễn: [Cậu ta bảo em xinh lắm]

Khương Nghê khẽ cười, lời này nghe vào tai đúng là ngọt ngào.

Vẫn còn tơ tưởng đến tấm ảnh nhìn thấy trong thư phòng của ông nội Tần trước đó, Khương Nghê liền mở phần mềm chỉnh sửa ảnh. Cô chế bức ảnh Tần Nghiễn đang bị phạt thành một sticker cực độc.

Cậu bé lem luốc bùn đất đang mếu máo đứng giữa sân, trên đầu còn kèm dòng chữ: Bé Đăng Đăng ơi, tớ sai rồi T^T.

Làm xong cái biểu cảm này, Khương Nghê gửi thẳng cho Tần Nghiễn.

Lát sau, cô nhận được một nhãn dán khác tương tự từ anh.

Đó là cô hồi lúc ba tuổi. Trong ảnh, cô mặc váy công chúa bồng bềnh, chân đi giày da nhỏ xíu. Trông cô hệt như một cục bông trắng mềm mại.

Cục bông trắng ấy cong đôi mắt đen láy, cái miệng nhỏ chúm chím hồng hào đang nhoẻn cười.

Phía trên đầu ảnh có dòng chữ: “Ừm ừm, công chúa Đăng Đăng tha cho cậu đó ~”.

Khương Nghê hơi ngạc nhiên.

[Sao anh lại có ảnh của em vậy?]

Tần Nghiễn: [Lần trước anh đưa em về Thanh Lai, anh nhìn thấy trong phòng ông ngoại em.]

Khương Nghê nhìn cậu bé nhỏ và cục bông sữa trên màn hình điện thoại. 

Hai đứa bé tí tẹo, cứ như thể đang đối thoại xuyên qua không gian và thời gian xa xăm vậy.

Nếu… nếu họ đã quen biết nhau từ khi còn bé xíu, thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?

Đêm hè tĩnh mịch, Khương Nghê trở mình, đầu ngón tay trắng nõn lướt trên màn hình.

[Chồng ơi, em nhớ anh.]

*

Ba ngày sau, Lễ trao giải Kim Tông chính thức khai mạc. Khương Nghê xuất hiện lộng lẫy trong chiếc đầm dài màu tím, một lần nữa khiến bao người phải trầm trồ, ngỡ ngàng.

[Trời ơi! Đây đích thị là đồ án tốt nghiệp của Nữ Oa rồi!]

[Vợ tôi đẹp quá, đẹp muốn khóc luôn [hic hic]]

[Ẻm không phải vợ bà, ẻm là vợ của Tần Nghiễn đó. Tự nhiên tui muốn được biến thành Đội trưởng Tần ghê [chắp tay]]

[Hừm, mị thì khác. Mị muốn biến thành Khương Nghê cơ [mặt hề]]

[Ủa?]

[Thôi, nói chuyện nghiêm túc chút đi mọi người. Còn ai chưa xem cảnh đối diễn của Đội trưởng Tần và Đăng Đăng trong phim “Ngược Lối” không đó?]

[Ế tui biết, tui biết nè! Là cái đoạn lũ quét đó, lúc đội cứu hộ đến cứu Nhậm Hiểu ấy. Nghe nói hồi đó là do diễn viên quần chúng diễn tệ quá, nên mới đổi sang Đội trưởng Tần đích thân diễn luôn.]

[Kênh C đã càn quét từ lâu rồi mà. Tui thấy hai người họ lúc đó rõ ràng là có gì đó không ổn luôn á. Kiểu như ánh mắt nhìn nhau đồ đó, đúng là dây dưa không rời luôn ấy chứ!]

[Ước gì toi có thể biết được hết chuyện tình của hai ông bà này ghê]

…….

Tại lễ trao giải, sau khi khách mời công bố xong danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Giải Kim Tông năm nay, họ bắt đầu mở phong bì chứa tên người thắng cuộc.

Dưới khán đài, tất cả đều nín thở chờ đợi, máy quay lần lượt lia qua các nữ diễn viên được đề cử. Khi hình ảnh của Khương Nghê hiện lên màn hình lớn, đó là một gương mặt rạng rỡ, xinh đẹp đến nao lòng. Mái tóc đen mềm mại buông xõa, làn da trắng ngần như sứ, đôi mắt đen láy long lanh và cả đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Vẻ đẹp của cô gần như hoàn hảo.

Khách mời trao giải mở tờ phong thư vàng kim, ngước nhìn lên, mỉm cười hiền hòa: “Wow, tôi xin thông báo. Người đạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Kim Tông lần thứ 33 chính là……Khương Nghê!”

Cả khán phòng bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Khương Nghê đứng dậy, chiếc váy lụa mềm mại tung bay. Cô bước lên sân khấu nhận giải trên đôi giày cao gót pha lê lấp lánh, giữa ánh đèn và biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ.

Giống hệt như cái đêm cô cầm trên tay giải Kim Lộc vậy, giải Ảnh hậu đầu tiên trong sự nghiệp của cô.

Và chỉ trong 527 ngày, Khương Nghê đã đi từ Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Lộc đến Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Tông, lập nên kỷ lục mới về thời gian nhanh nhất để trở thành Ảnh hậu song Kim.

Khi được hỏi sắp tới cô sẽ mang đến bất ngờ gì cho khán giả không thì Khương Nghê chỉ mỉm cười. Cô khẽ lắc chiếc cúp trong tay, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như ngàn vì sao: “Tôi sẽ cố gắng… rinh về thêm chiếc cúp thứ ba nữa!”

Người dẫn chương trình hơi bất ngờ, nhưng nụ cười vẫn thường trực: “Thế cô Khương dự định bao giờ thì sẽ rinh về chiếc cúp thứ ba đây ạ?”

Khương Nghê thoáng suy nghĩ, sau đó ánh mắt cô hướng về camera chính, trả lời một cách rất đỗi nghiêm túc: “Chắc là, lúc tôi bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới của cuộc đời mình.”

*

Ngày diễn ra lễ trao giải Kim Tông, Tần Nghiễn đã từ miền Nam nước Pháp bay thẳng về Hồ Nam.

Vừa kết thúc lễ trao giải, Khương Nghê chẳng chần chừ một giây nào, vội vã chạy ngay đến sân bay.

Các fan hâm mộ đã túc trực ở sân bay thấy cô thì mừng rỡ khôn xiết. Cách một hàng rào bảo vệ, Khương Nghê dừng lại, cúi gập người chào họ một cách trang trọng, đúng chuẩn chín mươi độ. Bởi lẽ, thành công mà cô có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào tình yêu thương to lớn của biết bao nhiêu người hâm mộ này.

Một fan hâm mộ lớn tiếng hỏi: “Đăng Đăng ơi, chị về Thượng Hải để gặp Đội trưởng Tần phải không ạ?”

Khương Nghê quay người lại, khóe mắt ngập tràn ý cười: “Đúng vậy, chị sẽ mang chiếc cúp thứ hai này về để kết hôn với anh ấy.”

“Ủa, chẳng phải hai người đã đăng ký kết hôn rồi sao?”

Khương Nghê mỉm cười dịu dàng.

“Ngày mai, sẽ là đám cưới của bọn chị.”

Các fan hâm mộ ngẩn người rồi sau đó, những tiếng reo hò vang lên phía sau lưng Khương Nghê. Tất cả đồng thanh chúc mừng: “Chúc Đăng Đăng và Đội trưởng Tần trăm năm hạnh phúc, tân hôn vui vẻ!”

Khương Nghê quay đầu lại. Ánh mắt ngập tràn ý cười mà vẫy tay chào tạm biệt các fan.

Từ Bắc Kinh bay về Thượng Hải rồi lại đến Hồ Nam, khi Khương Nghê đến được căn cứ IAR Hồ Nam thì trời đã gần tối.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả hòn đảo, phủ lên toàn bộ căn cứ Hồ Nam một lớp vàng óng ả, dịu dàng.

Khương Nghê bước xuống từ chiếc xe bảo mẫu. Ngay khoảnh khắc cô kéo kính râm xuống, một tiếng gầm vang vọng từ bầu trời hồng cam.

Cô ngẩng đầu lên, bảy chiếc máy bay xếp thành một hàng ngang. Những vệt khói đầy màu sắc vẽ nên một cầu vồng rực rỡ trên không, từ nhạt đến đậm vắt ngang cả một khoảng trời.

Tiểu Khả kinh ngạc mở to mắt: “Cái gì thế này? Biểu diễn trên không ạ?”

Trong lòng Khương Nghê bỗng thoáng hiện ra một câu trả lời, bên tai như có tiếng vọng.

“Em thấy màn trình diễn đám cưới trên không rất ngầu, Đội trưởng Tần không thấy vậy sao?”

Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên: “Ngầu chứ, sau này anh sẽ làm cho em một cái.”

Khương Nghê cong môi, ánh mắt dõi theo bầu trời.

“Chị đoán đây chính là….đám cưới Tần Nghiễn dành cho chị đấy.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận