Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 80: NT5: Hôn Lễ (2).




Hoàng hôn vẫn chưa tắt hẳn. Những vệt ráng chiều cuồn cuộn lan tỏa, nhuộm cả bầu trời thành một mảng hồng cam rực rỡ. Dưới vòm trời, cầu vồng bảy sắc vắt ngang dệt nên một bức tranh tráng lệ đến mê hoặc lòng người. 

Tiểu Khả nghe Khương Nghê giải thích xong, không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Cưới ạ? Không phải đám cưới là ngày mai sao?”

Khương Nghê lặng lẽ nhìn cô bé bên cạnh, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một nụ cười mờ nhạt: “Đúng là ngày nào cũng được diễn cùng ảnh đế có khác nha, diễn xuất của em ngày càng đỉnh cao rồi đấy.”

Có thể thấy rõ ràng, gương mặt cô bé Thương Tiểu Khả từ từ đỏ bừng lên.

“Đăng Đăng, em……”

“Nói đi, ngoài chị ra thì còn ai chưa biết nữa?”

Tiểu Khả mím chặt môi, ấp úng mãi một lúc lâu, cuối cùng mới khó khăn lắm mà nói ra được một câu: “Chỉ… mỗi chị là không biết thôi ạ.”

Khương Nghê: “……”

Bảy sắc cầu vồng dần tan vào hư không, nhưng những vệt sáng lấp lánh vẫn còn đó, khi một chiếc phi cơ lướt đi giữa tầng không, vẽ nên những đường nét trắng ngà và xanh thẳm đầy mê hoặc. Những gam màu lạnh ấy uốn lượn, như phác họa một bức tranh vẽ dãy Cống Lạp hùng vĩ cùng cánh rừng tùng bạt ngàn.

hùng vĩ cùng cánh rừng tùng bạt ngàn. Dưới chân núi tuyết, dường như có hai dáng người đang nắm tay nhau. Một cao cái còn lại thì thấp.

Đây rõ ràng là một đôi tình nhân.

Ánh mắt Khương Nghê có chút mơ hồ, ngẩn ngơ nhìn về phía núi tuyết và rừng thông dưới vòm trời bao la.

Cô đã từng hình dung về hôn lễ trên không này. Thế nhưng Tần Nghiễn vẫn mang đến một điều vượt ngoài mong đợi của cô.

Tiểu Khả khẽ chạm vào cánh tay Khương Nghê: “Chị Đăng Đăng ơi, chúng mình ra khu sân bay đi. Ở đó tầm nhìn sẽ đẹp hơn nhiều á.”

Mặc dù cô biết thừa cô nhóc này đã cùng Tần Nghiễn song kiếm hợp bích rồi. Thế nhưng những ngày như thế này, Khương Nghê cũng lười chấp nhặt. Hai người vừa tới cổng, nhân viên gác cổng đã được thông báo từ trước. Hơn nữa, Khương Nghê đã là gương mặt quá đỗi quen thuộc ở căn cứ này rồi còn gì.

“Cô Khương ạ!” Cậu lính trẻ toe toét cười: “Huấn luyện viên Tần bảo tôi gửi cái này cho cô.”

Khương Nghê đón lấy, hóa ra là một tấm thẻ ra vào giành cho người trong gia đình.

Có tấm thẻ này rồi, từ nay cô có thể ra vào căn cứ Hồ Nam một cách tự do. Thậm chí cô còn có thể lên tận khu nhà của Tần Nghiễn nữa chứ.

“Cảm ơn cậu.” Khương Nghê cười dịu dàng.

Kế bên, Tiểu Khả nhanh nhẹn lục tìm trong chiếc túi đeo chéo, lấy ra một gói kẹo cưới. Chàng trai vội vàng đón lấy: “Cảm ơn ạ, chúc cô Khương và huấn luyện viên Tần trăm năm hạnh phúc, sống hòa thuận ấm êm ạ.”

Khương Nghê mỉm cười nhận lời chúc, đoạn quay sang nhìn Tiểu Khả: “Chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ.”

Tiểu Khả phồng má, đôi mắt cong cong: “Tất cả là do đội trưởng Tần dạy đó ạ.”

“Không phải Tống Uy Hành dạy à?”

“……”

Hai người đi về phía sân bay trực thăng của chỗ tập. Chiếc túi đeo chéo của Tiểu Khả hệt như túi thần kỳ của Doraemon, có vẻ như kẹo cưới cứ thế tuôn ra không ngừng, đi được một đoạn đã phát hết hai ba mươi gói rồi.

Khương Nghê không khỏi ngạc nhiên. Cô liếc nhìn chiếc túi của Tiểu Khả: “Cuối cùng thì em đã bỏ bao nhiêu gói vào trong đó vậy?”

Tiểu Khả vỗ vỗ túi, đầy tự hào đáp: “Yên tâm đi chị ơi, đội trưởng Tần đã dặn dò em kỹ rồi. Anh ấy bảo, cứ thấy ai là phải có phần cho người đó, đảm bảo chị phải nhận được đủ lời chúc từ mọi người.”

Khương Nghê thoáng xúc động.

Cô vốn chẳng còn người thân nào cả.

Thế mà vào ngày trọng đại như đám cưới thế này, cô lại muốn có những lời chúc phúc, muốn được chung vui ồn ã của mọi người.

“Ấy ấy ấy, ngày vui thế này, chị tuyệt đối không được khóc đâu nha.” Tiểu Khả thấy vành mắt Khương Nghê ửng đỏ, vội vàng ngăn lại.

“Chị có khóc đâu chứ.” Khương Nghê hít hít mũi: “sau này em với Tống Uy Hành thành đôi, nhớ báo trước cho chị một tiếng nha. Chị đây cũng sẽ gói kẹo cưới cho em.”

“Em…” Tiểu Khả dễ trêu, đỏ bừng mặt: “Ai thèm thành đôi với anh ta chứ…”

Nhưng rồi, cô bé lại nở nụ cười tươi rói, vòng tay khoác lấy cánh tay Khương Nghê, “Tuy nhiên, nếu chị có thể gói kẹo cưới cho em, thì chắc chắn em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này luôn á!”

Khương Nghê khẽ bật cười.

Trên nền trời, rừng thông núi tuyết dần tan biến. Khương Nghê đứng bên rìa sân bay rộng lớn, ngước nhìn khoảng không.

Những tinh anh cứu hộ trên không, vốn ngày thường được huấn luyện bài bản. Vậy mà giờ đây lại đang điều khiển máy bay, vẽ nên trên bầu trời những bức tranh sống động thật đặc biệt.

Nét vẽ có thể không quá tinh tế nhưng trong mắt Khương Nghê thì từng nét bút, từng bức tranh đều quý giá vô cùng.

Tất cả đều là độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Đó là đèo núi cao ngập trong gió tuyết.

Là căn nhà nhỏ trên núi tuyết lấp lánh sao trời.

Là cây đa cổ thụ sừng sững trong thung lũng của phim trường.

Là chú gấu xanh đạt giải quán quân của câu lạc bộ JeJe.

……

Từng thước phim, từng khung hình đều là dòng ký ức của riêng hai người. Những hồi ức độc quyền chỉ thuộc về Khương Nghê và Tần Nghiễn.

Dù Tiểu Khả đã dặn rằng ngày trọng đại không được rơi lệ, thế nhưng Khương Nghê vẫn không thể kìm lòng. Hốc mắt nàng đỏ hoe, đôi mắt đen láy, mềm mại long lanh như vừa ngâm nước.

Bên cạnh đó, ông Mã chẳng biết từ lúc nào đã đứng kề bên Khương Nghê. Người đàn ông đã luống tuổi này cũng bị từng khung cảnh trên bầu trời kia lay động mà đỏ cả khóe mắt.

Ông quay đầu nhìn Khương Nghê, nói: “Ban đầu tôi bảo sẽ tổ chức cho cô một màn trình diễn đám cưới trên không, chú Mã tôi đâu có thất hứa đâu ha.”

Để trình báo xin duyệt việc này, ông đã thức trắng mấy đêm liền viết báo cáo, suýt chút nữa thì rụng hết cả tóc.

“Cảm ơn chú Mã ạ.”

Ông Mã vội xua tay: “Ôi chao, nói đùa thôi mà. Ba cái ân tình này tôi sao dám nhận chứ, tất cả là ý của huấn luyện viên Tần nhà chúng tôi cả đấy.”

Nói đoạn, ông Mã đưa mắt đánh giá Khương Nghê từ đầu đến chân.

Mà nếu bảo Tần Nghiễn phải lòng nhan sắc của Khương Nghê mà đồng ý lời tán tỉnh của cô, thì ông Mã có nằm mơ cũng không tin. Trước giờ, đâu thiếu những cô gái xinh đẹp từng theo đuổi Tần Nghiễn đâu. Nói đâu xa, chỉ nội cái cô bác sĩ Thôi gần đây chẳng hạn, cũng là một người đẹp đó thôi.

“Cô Khương này.” Ông Mã có vẻ nhiều chuyện: “Tôi tò mò quá đi mất, cô và đội trưởng Tần của chúng tôi thì…”

Khương Nghê mỉm cười, đôi mắt ngắm nhìn bầu trời tràn ngập sắc màu.

“Anh ấy là của tôi rồi, ai có theo đuổi cũng không được đâu.”

Nghe xong….ông Mã á khẩu không nói nên lời.

“Thôi được rồi, là tôi suy nghĩ lung tung. Chúc mừng cô nhé, huấn luyện viên Tần của chúng tôi cuối cùng cũng đã là hoa có chủ rồi!”

Với tâm trạng lo lắng chẳng khác gì một bà mẹ, ông Mã bổ sung thêm: “Căn cứ Hồ Nam của chúng tôi mà lại cưới được một ngôi sao lớn về, e rằng sau này đám nhóc quậy phá kia cũng không cần lo chuyện vợ con nữa rồi!”

Khương Nghê khẽ rủ mi, đáy mắt long lanh ý cười.

Khi bóng đêm dần bu trùm, hình ảnh cuối cùng ngưng đọng trên đỉnh núi Ngọc Tuyền. Dưới muôn vàn đóm pháo hoa rực rỡ có một chàng trai quỳ một gối, dâng trọn tấm lòng chân thành cầu hôn cô gái mình thương. Ba chiếc máy bay vẽ nên những đường nét đỏ thẫm, hồng dâu và hồng anh đào, kiến tạo một trái tim vĩ đại giữa không gian trước khi bóng tối hoàn toàn chiếm lĩnh. Trái tim lấp lánh giữa ánh sáng và bóng tối giao hòa, khẽ tỏa ra một màn sương mờ ảo, ấm áp lạ thường.

Và rồi!

Từ xa, một chiếc phi cơ mang theo vệt sáng lao tới, từ đuôi và hai bên cánh toát ra những tia vàng lộng lẫy, phút chốc xé tan màn đêm, tựa như một mũi tên xéo thẳng qua chính giữa hình trái tim. 

Những chùm pháo hoa rực rỡ, trong khoảnh khắc, đã thắp sáng cả bầu trời đêm.

“Aaa, chị Đăng Đăng!” Tiểu Khả phấn khích nắm tay Khương Nghê hét lên: “Lần đầu tiên em thấy máy bay lại có thể bắn pháo hoa đấy!”

Khương Nghê dõi theo chiếc phi cơ đang xoay vòng giữa không trung, nhẹ giọng đáp: “Chị cũng thế.” 

Ánh mắt cô khó lòng dời đi. 

Sắc vàng kim chói lọi vẽ nên những vệt sáng kiêu hãnh, hệt như một chú phượng hoàng tung cánh sải bay giữa màn đêm.

Một lúc sau, hình trái tim dần nhạt phai, ánh kim cũng tiêu tan. 

Chiếc phi cơ từ từ đáp xuống bãi đỗ gần Khương Nghê nhất. 

Cửa khoang mở ra. Một bóng hình cao lớn khom người, bước chân vững chãi lên bậc thang rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Giữa màn đêm xanh thẫm như mực, Tần Nghiễn hiện ra, sừng sững trong bộ đồ cứu hộ xanh đậm đạt chuẩn IAR, đôi giày quân đội đen tuyền khẽ khàng lướt trên mặt đất. Từng bước, từng bước, anh tiến lại gần Khương Nghê.

Khi đã đứng trước mặt cô, anh cất lời. 

Giọng nói trầm ấm, đầy uy lực của người đàn ông vang vọng: “Tần Nghiễn số hiệu 01318726 đã đến, mong cô ra chỉ thị.”

01318726 – đó là số hiệu nhận dạng của Tần Nghiễn trong tổ chức IAR.

Bất cứ ai là thành viên của IAR đều có một mã số riêng biệt như vậy, được niêm phong cẩn thận trong một chiếc túi ngực bằng vật liệu đặc biệt.

Sẽ không bao giờ hư hỏng.

Để nếu có một ngày nào đó, họ không may gặp phải rủi ro trong lúc làm nhiệm vụ cứu hộ, thì mã số ấy sẽ là minh chứng cuối cùng cho sự tồn tại của họ.

Mắt Khương Nghê vẫn không sao ngăn được dòng lệ tuôn rơi. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh chứa chan tình cảm chạm vào ánh mắt sâu thẳm, nồng đậm tựa màn đêm của Tần Nghiễn.

Anh nhìn cô với ánh mắt chân thành, đong đầy yêu thương sâu sắc mà không chút che giấu.

Khương Nghê hít nhẹ mũi: “Tần Nghiễn, tôi ra lệnh cho anh, hôn tôi ngay bây giờ.”

Bên cạnh có Tiểu Khả, có ông Mã và cả một nhóm chàng trai trẻ tham gia buổi biểu diễn bay lần này. Mọi người nhìn nhau, rồi đều cười tủm tỉm, vui vẻ hướng mắt về phía Tần Nghiễn.

Tần Nghiễn cụp mắt, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thoáng chút phong trần.

Anh cất tiếng, giọng trầm ấm: “01318726, tuân lệnh.”

Nói đoạn, Tần Nghiễn trong ánh mắt dõi theo của mọi người, nâng niu khuôn mặt Khương Nghê, nhẹ nhàng ghé vào tai cô thì thầm: “01318726, hết lòng phục vụ em.”

Môi răng chạm khẽ, một xúc cảm thật mềm mại.

Bên tai văng vẳng tiếng reo hò, tiếng trêu chọc.

Khương Nghê khẽ nắm lấy vạt áo bên hông Tần Nghiễn, chất vải quá đỗi cứng cáp. Cô nhón chân lên, giữa màn đêm, đón nhận nụ hôn từ “01318726”.

“Này này này, hôn đủ chưa đấy? Hôn đủ rồi bọn tớ rước cô dâu đi nha!” Đằng sau, Tiếu Bối Nhạc cất giọng trêu chọc.

Bên cạnh cô nàng, Bách Xuyên lườm nguýt: “Cậu có tinh mắt tí nào không đấy? Cái này mà đòi hôn đủ à?”

Tiếu Bối Nhạc đáp lại Bách Xuyên bằng một cái lườm còn kinh điển hơn: “Có phải hôn cậu đâu mà cậu quản!”

Bách Xuyên: “……”

Khương Nghê khẽ đẩy Tần Nghiễn ra, anh buông cô khỏi vòng tay. Tiếp lời Bách Xuyên, anh thủ thỉ: “Thật sự… không bao giờ hôn đủ cả.”

Hàng mi dài của Khương Nghê khẽ rung rinh. Bị nhiều người nhìn ngó thế này, dù sao cũng có chút ngượng ngùng.

Cô quay người lại, chợt nhận ra không chỉ có Tiếu Bối Nhạc và Bách Xuyên mà còn có Quan Cầm, Lương Thư Linh, Tần Dao, Trương Hải Lâm cùng Nhậm Bân.

Thậm chí, Tần Dao còn đang bế Khương Điềm Điềm trên tay, cô ấy nắm lấy bàn chân mũm mĩm của Khương Điềm Điềm, vẫy vẫy về phía Khương Nghê: “Đăng Đăng ơi, cháu gái của em đúng là đẹp mê ly luôn đó!”

Tần Dao kiên quyết muốn làm người nhà của đằng gái, do đó giờ đã bắt đầu đòi Khương Điềm Điềm gọi mình là dì út rồi.

Tiếu Bối Nhạc sải bước tiến lên, cười híp mắt nhìn Khương Nghê, rồi lại nhìn Tần Nghiễn.

“Đội trưởng Tần này, dù là chưa hôn đã đời thì chúng ta cũng đâu cần vội vàng chi. Lát nữa động phòng hoa chúc, anh cứ việc hôn thoải mái, muốn hôn kiểu gì, muốn hôn chỗ nào, chúng em…”

Khương Nghê chợt bịt miệng Tiếu Bối Nhạc lại, ánh mắt ra hiệu cho cô ấy đừng có nói bậy nữa.

Quý cô này đúng là ăn nói lung tung cả lên. Nếu cứ để cô ấy nói nữa, không biết còn tuôn ra những lời lẽ thiếu chuẩn mực nào nữa đây.

Trương Hải Lâm cũng tiến lên: “Đúng đó đội trưởng, Khương……”

Vừa chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Tần Nghiễn, Trương Hải Lâm liền vội vàng im bặt, rồi lại cười toe toét nhìn Khương Nghê: “Chị dâu, chị đi thay váy cưới và trang điểm đi nhé. Còn đội trưởng, cứ để em lo liệu cho anh ấy dùm chị nha.”

Khương Nghê không nhịn được bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong nhìn Trương Hải Lâm: “Ừm, vậy thì làm phiền cậu rồi nha.”

“Ôi dào, chuyện nhỏ thôi mà.”

Nhậm Bân vỗ vào gáy Trương Hải Lâm: “Dựa vào gu thẩm mỹ của cậu hả, thôi bỏ đi nha.”

“Gu thẩm mỹ của em thì sao chứ? Nếu anh nói gu thẩm mỹ của em tệ, chẳng phải là anh đang chê chị dâu không xinh đẹp à?” Trương Hải Lâm quay đầu lại, lớn tiếng nói với Tần Nghiễn: “Đội trưởng, đội phó Nhậm nói vợ anh xấu kìa!”

Nhậm Bân: “……”

Tần Nghiễn chẳng buồn để tâm đến hai kẻ đang làm ồn, ánh mắt chỉ dịu dàng hướng về Khương Nghê: “Lát nữa gặp em nhé.”

Khương Nghê khẽ gật đầu, môi mấp máy: “Lát nữa gặp…”

Lời vừa dứt, cô đã bị Tiếu Bối Nhạc kéo xềnh xệch đi: “Ôi giời ơi, đi thôi nào, cái kiểu dính lấy nhau thế này…”

Tiếu Bối Nhạc ghé sát tai Khương Nghê thì thầm: “Hai người mỗi lần ‘làm’ xong, anh ta có bao giờ rút ra không hay cứ để ngâm mãi trong đó à?”

Khương Nghê: “……”

*

Khương Nghê cứ ngỡ hôn lễ của cô và Tần Nghiễn sẽ diễn ra vào ngày mai, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, dường như chỉ có mình cô nghĩ vậy.

Tiểu Khả cùng cả đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp của studio trực tiếp có mặt, kéo Khương Nghê ngồi trước gương trang điểm. Cô bé ngắm nhìn Khương Nghê trong gương rồi thốt lên: “Ưm, trạng thái chị thật tuyệt vời, đặc biệt là màu môi này, chẳng cần tô thêm chút nào nữa đâu ạ.”

Màu môi này… là do Tần Nghiễn hôn mà ra.

Khương Nghê nheo mắt nhìn Tiểu Khả: “Thương Tiểu Khả này, ngày mai chị sẽ ‘đóng gói’ em sang cho Tống Uy Hành, em làm trợ lý cho anh ấy đi nhé.”

Tiểu Khả: “……!”

Váy cưới đã được chọn sẵn từ lâu, đó là bộ Lương Thư Linh thiết kế riêng theo ý Khương Nghê, được các nhà thiết kế cao cấp may thủ công. Nghe nói, để đính những viên kim cương nhỏ li ti lên váy cưới, Lương Thư Linh đã nhờ anh trai mình đặc biệt sang tận Nam Phi mua hẳn một mỏ kim cương, chỉ để chọn ra những viên đá ưng ý nhất của cô tiểu thư họ Lương.

Đội ngũ trang điểm của Khương Nghê làm việc rất chuyên nghiệp, lập tức đưa cô vào phòng vệ sinh. Từ lúc làm các bước chăm sóc cơ bản cho đến khi điểm thêm chút son môi cuối cùng rồi giúp Khương Nghê mặc váy cưới, tất cả chỉ mất chưa đầy ba tiếng đồng hồ.

Màn đêm buông xuống. Cả hòn đảo bỗng lấp lánh ánh sao, gió biển dịu nhẹ vỗ về những con sóng.

Khương Nghê, được Tần Dao và Tiếu Bối Nhạc vây quanh, chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà chính của căn cứ. Phía trước Khương Nghê, Khương Điềm Điềm cũng mặc chiếc váy cưới trắng bồng bềnh đang đi những bước chân uyển chuyển để mở đường cho cô dâu xinh đẹp nhất đêm nay.

Hôn lễ sẽ được tổ chức tại sân tập. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, các chàng trai trong căn cứ đã trang hoàng thao trường lộng lẫy.

Tất cả những chiếc ghế đều được bọc vải trắng, thắt nơ lụa màu vàng champagne đồng bộ và tinh tế.

Những chùm bóng bay màu vàng và trắng xếp thành hàng lối như một đội hình quân sự, từng cụm hoa hồng còn vương giọt nước như những người lính, đứng thẳng tắp dọc theo bốn phía sân lớn.

Những chiếc đèn pha cao áp xung quanh thao trường chiếu sáng rực cả căn cứ, sáng như ban ngày.

Đây không giống một lễ đường cưới, mà trông giống như một đội hình duyệt binh hơn nhiều.

Với vai trò tổng chỉ huy việc sắp xếp hôn lễ tối nay, ông Mã đứng bên lề, thở dài đầy mãn nguyện: “Không ngờ, mình lại có tiềm năng tổ chức đám cưới đến vậy.”

Ông quay đầu, hỏi Nhâm Bân: “Đội trưởng Nhậm, anh thấy lễ cưới ngoài trời này tôi trang trí thế nào?”

Nhâm Bân xoa xoa mũi: “Ừm, cũng được đó chứ.”

Cũng may mà khu vực trung tâm của hôn lễ là do Bách Xuyên cùng đám thanh niên của IAR tự tay sắp đặt. Dưới con mắt thẩm mỹ của một nghệ sĩ đích thực, họ đã biến nơi đây thành một khung cảnh lãng mạn và trong mơ.

Thảm đỏ rải đầy cánh hoa, biển hoa hồng ngập tràn. Những chùm bóng bay trong suốt chứa đầy đèn li ti lấp lánh, ánh sáng vàng ấm áp lung linh tạo nên không gian ấm cúng và lãng mạn biết bao.

Thấy Khương Nghê cùng nhóm người bước đến gần, Bách Xuyên ra hiệu tắt hết đèn pha trên sân huấn luyện. Cả căn cứ chìm vào bóng tối trong khoảnh khắc, rồi từng đốm sáng nhỏ bắt đầu bừng lên từ vòm trời vô hình của sân tập.

Những hình thập tự, những vòng tròn đồng tâm, những hình học biến đổi… lúc sáng lúc tối, cuối cùng tất cả đều bừng lên, ánh vàng rực rỡ, treo lơ lửng trên không trung của sân huấn luyện. Ngước nhìn lên, cứ ngỡ như đang lạc vào dải ngân hà.

Con đường trải đầy hoa hồng đỏ thắm dẫn đến tấm thảm hoa rực rỡ. Và ở phía cuối con đường ấy, một người đàn ông với dáng vóc cao ráo đang đứng đợi.

Tần Nghiễn trong bộ vest đen lịch lãm, dáng người cao thẳng, tay cầm bó hoa.

Đây là lần thứ hai Khương Nghê thấy anh mặc vest trong ký ức của cô.

Bộ vest được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn tôn lên vóc dáng chuẩn người mẫu của Tần Nghiễn. Anh chỉ lặng lẽ đứng ở đầu bên kia của thảm hoa hồng, gương mặt điển trai tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước đang đăm chiêu nhìn cô, đợi cô bước từng bước về phía anh.

Khương Nghê còn trông thấy Tần Chính Minh và Lương Thư Linh, à không… cả ông nội Tần, bà nội Tần và cả Lương Quốc Chương nữa chứ. Mấy vị trưởng bối đứng phía sau Tần Nghiễn, mỉm cười hiền hậu nhìn cô đầy ấm áp. 

Tần Nghiễn cũng lẳng lặng dõi theo Khương Nghê.

Trước giờ Tần Nghiễn vẫn luôn biết Khương Nghê của anh xinh đẹp nhường nào nhưng khoảnh khắc nhìn thấy  Khương Nghê trong bộ váy cưới, cô lại càng trở nên diễm lệ đến nao lòng hệt như một nàng thơ bước ra từ cổ tích vậy.

Chiếc váy cưới quây ngực ôm trọn đường cong kiều diễm, để lộ làn da trắng ngần tựa ngọc. Phần eo thon thả, bên dưới là tùng váy bồng bềnh đính vô số hạt kim cương li ti, trải dài từ dày đến thưa trên vạt váy dài thướt tha, toát lên thứ ánh sáng lung linh, dịu dàng và cuốn hút.

Thải Thải của anh, xứng đáng với chiếc váy cưới đẹp nhất thế gian này!

Tiếu Bối Nhạc khẽ đẩy Khương Nghê, nhỏ giọng nhắc: “Đứng ngây người ra đấy làm gì, chồng cậu đang chờ đấy.”

Một bên khác, Tần Dao đã đỏ mắt trước cả Khương Nghê, thốt lên: “Sao anh hai mình lại có phúc đến thế nhờ, cưới được Đăng Đăng xinh đẹp của mình!”

Khương Nghê khẽ cúi đầu, xoay người ôm Tần Dao. Phía sau, Tiếu Bối Nhạc cũng lên tiếng thút thít: “Tớ cũng muốn được ôm!”

Đến lượt Bách Xuyên, vừa giang tay ra đã bị Tiếu Bối Nhạc gạt đi: “Cậu coi chừng Đội trưởng Tần ném cậu xuống biển cho cá ăn đó!”

“…..” Bách Xuyên nhìn Khương Nghê: “Là bạn trai tin đồn cũ của cậu, tớ chúc cậu và Tần Nghiễn hạnh phúc!”

Tiếu Bối Nhạc: “Cuối cùng cũng nói được câu đàng hoàng!”

Bách Xuyên: “……”

Tiểu Khả cũng mắt đỏ hoe tiến lên: “Chị Đăng Đăng…”

Khương Nghê ôm Tiểu Khả, đoạn nhìn Tống Uy Hành đứng sau: “Thầy Tống, thầy không được ăn h**p Tiểu Khả nhà tôi đâu nhé!”

Tống Uy Hành cười nhẹ: “Không dám.”

Ngập ngừng, anh ta nói thêm: “Chúc mừng em.”

“Chị Cầm.” Khương Nghê quay lại: “Lát nữa chắc lại phiền chị và mọi người rồi.”

Vừa đạt được giải thưởng Ảnh hậu Kim Tông lại vừa tổ chức đám cưới trong một ngày. Chỉ chừng đó đủ để người hâm mộ vỡ òa trong niềm vui, cả mạng xã hội xôn xao bàn tán rồi. Còn cụ thể sẽ khuấy động sóng gió lớn đến mức nào, Khương Nghê lúc này vẫn chưa hình dung rõ.

Quan Cầm nhoẻn miệng cười: “Chuyện này có đáng gì đâu, chỉ cần Khương Nghê trả thù lao hậu hĩnh thì chị có thể làm việc 24/7 không ngừng nghỉ luôn đấy chứ!”

Dứt lời, Quan Cầm gạt đi nụ cười, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng điệu cũng trở nên mềm mại: “Em cứ yên tâm, mọi chuyện chị sẽ sắp xếp đâu vào đấy. Em không cần phải bận tâm gì đâu, cứ việc yên ổn làm cô dâu xinh đẹp nhất trong cuộc đời của mình đi nha.”

“Thôi nào, đừng để chú rể phải chờ lâu hơn nữa đó!”

“Dạ.”

Khương Nghê khẽ nắm vạt váy. Cô từ từ xoay người, ánh mắt một lần nữa hướng về phía Tần Nghiễn.

Đoạn đường tuy không dài nhưng bước chân cô lại rất chậm.

Cứ mỗi bước đi, trong tâm trí cô lại bất giác hiện lên những hồi ức về cô và Tần Nghiễn….

Là khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên trên đường cao tốc phủ đầy tuyết trắng, là sự thấu hiểu ở căn nhà gỗ nhỏ. Họ đã từng cuồng nhiệt quấn quýt, si mê đến tột cùng. Họ cũng từng có những tháng ngày chia xa mà chẳng dám nhắc, chẳng dám hỏi.

Có lẽ, trong sâu thẳm trái tim đó vẫn luôn có một góc nhỏ được dành riêng cho đối phương.

Từ ban đầu đến mãi mãi về sau, chỉ có duy nhất hai người họ mà thôi.

Khi bước chân cuối cùng dừng lại, Khương Nghê đứng yên trước Tần Nghiễn.

Cô ngước nhìn với đôi mắt long lanh ngấn lệ, say đắm ngắm nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh đã trao cho cuộc đời tăm tối của cô một tia sáng, khiến cô đắm say với cõi trần này, không nỡ buông bỏ.

Có lẽ cũng chính từ khoảnh khắc ấy, số phận đã định đoạt ngày hôm nay.

Ngoại trừ Tần Nghiễn, cô không cần bất cứ ai khác.

Ngoại trừ Tần Nghiễn, không ai có thể bước vào trái tim cô được nữa hết.

Ngàn sao lấp lánh, hương hoa thơm ngát lan tỏa.

Dọc hai bên thảm hoa trải đầy cánh hoa đỏ thắm, những chàng trai trẻ trong bộ đồng phục cứu hộ IAR đứng thẳng tắp. Ông Mã vung tay, tất cả mọi người đồng thanh hô vang: “Chúc huấn luyện viên Tần, cô Khương trăm năm hạnh phúc! Mãi mãi bên nhau! Sớm sinh quý tử!”

Hàng nghìn giọng nói vang vọng, âm thanh cất lên khiến cả hòn đảo Hồ Nam như rung chuyển.

Khương Nghê, Tần Nghiễn và tất cả những người đến dự lễ: “……”

Bỏ qua những nghi thức rườm rà. Với tư cách là người chủ hôn, ông Mã hớn hở mở lời: “Vậy thì bây giờ, chú rể có thể hôn…”

Lời ông còn chưa dứt, Khương Nghê đã vòng tay ôm lấy cổ Tần Nghiễn. Cô kéo anh cúi xuống, chủ động trao nụ hôn ngọt ngào của mình lên đôi môi anh.

Ông Mã hơi ngỡ ngàng.

Cô Khương….đỉnh thật! Chẳng trách mà lại thu phục được đội trưởng Tần nhanh đến vậy.

Môi mềm khẽ chạm vào hơi ấm mát lành, Tần Nghiễn vòng tay ôm lấy sau gáy Khương Nghê, khẽ khàng kéo cô vào lòng.

Anh chủ động áp đôi môi mình lên cánh môi mềm mại của Khương Nghê, đoạt lấy quyền chủ động của nụ hôn.

Dưới vòm trời sao lấp lánh, họ chìm đắm trong nụ hôn say mê.

“Meo…..!”

Không biết Khương Điềm Điềm từ đâu chạy đến, len dưới lớp vải voan bồng bềnh của Khương Nghê mà dụi dụi vào ống quần Tần Nghiễn.

“Meo……!”

Đôi mắt mèo xinh đẹp như ngọc lưu ly cứ tròn xoe, ngơ ngác nhìn đôi tình nhân đang hôn nhau.

Ánh mắt to tròn đầy vẻ khó hiểu.

*

Cùng lúc đó, tại khu Trung tâm Thâm Cảng, năm tòa cao ốc biểu tượng đồng loạt bừng sáng. 

Đây chính là trụ sở của tập đoàn Lương Thị tại Thâm Quyến, tọa lạc bên bờ cảng Victoria. Một nơi vốn chỉ tổ chức nghi thức thắp đèn hoành tráng vào mỗi dịp năm mới.

Màn hình LED khổng lồ đồng thời trình chiếu khoảnh khắc cuối cùng của nụ hôn nồng cháy giữa Khương Nghê và Tần Nghiễn.

Trong khoảnh khắc đã khiến cả khu cảng Victoria như vỡ òa trong chốc lát.

Đây là chút tâm ý của Lương Quốc Chương. Ông có thể hiểu rằng lớp trẻ muốn giữ kín nhưng ngày vui lớn như trời của nhà họ Lương thì nhất định phải thật phô trương!

Ông muốn tất cả mọi người đều biết, cô gái tên Khương Nghê này từ nay về sau chính là cháu dâu nhà họ Lương. Trong giới giải trí đầy rẫy thị phi này, ông muốn xem thử kẻ nào không có mắt mà còn dám ức h**p cô thêm giờ phút nào nữa. 

Trong lòng Lương Quốc Chương vẫn luôn canh cánh một nỗi tiếc nuối, đó là ông đã không thể trao tập đoàn Lương Thị vào tay Tần Nghiễn.

Giờ đây, ông cũng chẳng còn gì để trao cho Tần Nghiễn nữa. Vậy nên từ nay về sau, ông nguyện lấy cả gia tộc họ Lương này làm lá chắn, che chở và bảo vệ cô gái mà cháu trai ông yêu thương.

Chỉ trong khoảnh khắc…..

#Khương Nghê Tần Nghiễn đám cưới#

#Nữ chính xuất sắc nhất giải Kim Tông#

#Ảnh hậu song Kim#

#Show pháo hoa trên đảo#

#Lương Thị Thâm Quyến sáng rực#

…….

Hàng loạt từ khóa liên quan đến Khương Nghê cứ thế ào ạt xuất hiện trên top tìm kiếm. Không từ khóa nào chịu kém từ khóa nào.

Và chỉ một phút sau, thứ đầu tiên sập lại chính là… Ứng dụng Weibo.

Weibo đã bị nghẽn hoàn toàn!

Khi mạng internet khôi phục trở lại, Studio của Khương Nghê đã cập nhật một thông báo mới: “Studio mang tin vui đến cho mọi người đây! Kẹo hỷ của sếp, ai thấy cũng có phần nha~”

Đi kèm với đó là một đoạn video ngắn được cắt ghép từ hôn lễ.

[Wow, Đăng Đăng đẹp điên!]

[Đăng Đăng với đội trưởng Tần, hai người phải luôn hạnh phúc nhé [biểu tượng trái tim]]

[Cơ mà mấy anh chàng của IAR cũng đẹp trai dữ dội luôn á mấy mom!]

[Có phải tôi nhìn nhầm không, hình như tui vừa thấy cô giáo Lương Thư Linh thì phải [?]]

[Mom ơi, mom không nhìn nhầm đâu. Còn có cả Chủ tịch Lương của tập đoàn Lương Thị nữa kìa! ]

[???]

[Mọi người có thấy hot search về màn hình lớn ở cảng Victoria mà bên Lương thị làm chưa? Đây đúng là phim hào môn thứ thiệt mà!]

……

Chẳng mấy chốc, tin vui cứ thế lan đi. Bắt đầu từ đạo diễn Mai Niệm rồi đến lượt cả giới giải trí. Nào là đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất, ai nấy đều hân hoan gửi lời chúc phúc.

Cùng với đó là các nhãn hàng mà Khương Nghê từng hợp tác và cả những dòng trạng thái trên mạng xã hội mà cư dân mạng vẫn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra…..

Mai Niệm: [Chúc mừng cô nhé! [like]]

Cổ Hạng Đào: [Xem ra, tôi chắc cũng được tính là nửa ông tơ bà nguyệt đây nhỉ? Chúc mừng hai người nha! [happy]]

Từ Giai Dật: [Chúc mừng]

Đường Thi Vận: [Cô Khương, đội trưởng Tần! Chúc mừng hai người nha~]

Chuyên gia trang điểm Trần Giai: [Bé mặc kệ, bé phải được ăn kẹo cưới!!!]

Cúc Bình Chương: [Chúc mừng, chúc phúc công chúa Đại Mạc và người thương của cô ấy.]

Hạ Nam: [Anh rể với chị em tân hôn vui vẻ nhoa~]

Lộ Oánh Oánh: [Chúc mừng cô Khương, đội trưởng Tần [tim][tim][tim]]

Tập Đoàn Á Man: [Chúc mừng]

E-House: [Chúc mừng]

Câu lạc bộ JeJe: [Wow~ Chúc mừng JJking của chúng ta và đóa Gesang Meiduo của anh ấy~]

…..

Khương Nghê nhìn màn hình ngập tràn những lời chúc. Ánh mắt chợt dừng lại ở cái tên “JJking” khiến cô không khỏi nhớ đến khoảnh khắc ngượng ngùng trước đó, vội vàng tắt điện thoại đi.

Tần Nghiễn nới lỏng cà vạt, nhấp một ngụm nước. Tối nay anh đã bị chuốc khá nhiều rượu, may mà giờ đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Chỉ là khi nhìn cô gái đang ngồi trên sofa, ánh mắt anh có chút mơ hồ, cùng với đó tâm trí lại càng thêm mờ mịt hơn.

Điện thoại của Khương Nghê vẫn không ngừng rung.

Cô cúi đầu, vừa kịp trả lời lời chúc từ Henry và Cohen thì một tin nhắn mới lại hiện lên. Khương Nghê chỉ vừa kịp nhìn thấy ba chữ “Phong Hách Thành” thì điện thoại đã bị Tần Nghiễn rút đi mất.

“Em…”

Tần Nghiễn cúi xuống, ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt thâm trầm dừng lại nơi đáy mắt Khương Nghê.

“Bà Tần à.” Tần Nghiễn lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: “Em có nghĩ mình nên dành chút thời gian cho chồng mình không?”

Màn hình điện thoại tối lại. Cùng lúc đó, một tin nhắn cũng dần chìm vào bóng tối.

Phong Hách Thành: [Chúc mừng em.]

Rèm cửa vẫn chưa kéo. Qua khung cửa kính sát đất, khung cảnh đêm Thượng Hải sâu thẳm hiện ra. Bên kia là dòng sông, pháo hoa rực rỡ và cả ánh đèn lung linh lấp lánh.

Khương Nghê được Tần Nghiễn ôm đến bên cửa sổ, nơi tầm mắt họ có thể bao trọn những vì sao lấp lánh giữa màn đêm dày đặc. Đêm của họ, dường như chỉ mới vừa bắt đầu.

“Cục cưng à.” Tần Nghiễn thì thầm bên tai Khương Nghê: “Anh yêu em.”

Anh yêu em.

Từ ngày đến đêm.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận