Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 81: NT6: Bánh Bao (1).




Chẳng mấy chốc mà Khương Nghê đã lăn lộn trong showbiz được tám năm rồi. Nhờ vai ca nữ trong phim “Ngọc Chiêu” mà cô đã được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất tại giải Kim Tông, cái giải cao nhất của điện ảnh trong nước.

Khương Nghê diện hẳn chiếc đầm dạ hội màu vàng champagne nhìn sang chảnh cực kỳ để đến dự lễ trao giải. Mái tóc đen dài mượt mà kéo dài đến tận eo, thế nhưng lại đi giày bệt và cả một cái bụng đã hơi nhô lên.

Phải rồi, Khương Nghê và Tần Nghiễn đã có tin vui! Sinh linh bé bỏng mới được hơn bốn tháng nhưng vì là song thai, nên bụng cô đã bắt đầu lộ rõ niềm hạnh phúc ấy.

Khi đi trên thảm đỏ, Tiểu Khả vẫn không yên tâm, cứ đi theo sát phía sau Khương Nghê. 

Giờ đây, Thương Tiểu Khả đã thăng cấp thành người quản lý của Khương Nghê, bất cứ ai trong giới thấy cô ấy cũng phải gọi một tiếng “chị Tiểu Khả”, chẳng còn ai dám giở trò hay nghi ngờ năng lực làm việc của cô bé nữa. 

Còn Quan Cầm thì trở thành một nửa bà chủ của studio, từ “chị Cầm” đã nâng cấp thành “Giám đốc Quan”.

“Đăng Đăng ơi, chị cẩn thận một chút. Không thì khéo lát nữa anh Nghiễn lại lo lắng đấy.” Tiểu Khả thì thầm nhắc nhở bên cạnh Khương Nghê.

Khương Nghê khẽ siết chiếc ví cầm tay, nhoẻn cười dịu dàng trước máy quay. Dù đã là mẹ bầu nhưng trông cô vẫn tươi tắn rạng rỡ cùng với làn da trắng nõn nà, dù gần như không trang điểm mà vẫn xinh đẹp hút hồn.

[Hèn gì người ta cứ bảo ‘hồng khí dưỡng người’, Khương Nghê ngày càng nhuận sắc hơn hẳn ấy chứ [khen ngợi]]

[Không chỉ ‘hồng khí’ đâu, chắc chắn là do chồng ẻm quá đỗi yêu thương nữa. Sự nghiệp thăng hoa, gia đình viên mãn, quả thực là người phụ nữ hạnh phúc nhất rồi]

[Tiếc cái là hai năm nay ít thấy sản phẩm mới quá [v**t v* bàn tay]]

[Nhưng mà chất lượng thì đỉnh của chóp luôn á! Nói đâu xa, cái vai công chúa sa mạc nhỏ bé trong phim của đạo diễn Cúc năm ngoái, làm mưa làm gió cả ở hải ngoại đấy. Chứ không phải vì kén đề tài, thì chắc chắn ẵm giải rồi.]

[Nói gì thì nói, chỉ cần Đăng Đăng của chúng ta vui vẻ, hạnh phúc là đủ lắm rồi [biểu tượng trái tim]]

[Fan sẽ luôn bên cạnh Đăng Đăng, chờ ngày chị ấy trở thành Ảnh hậu Tam Kim nhé! [kêu gọi]]

…..

Khương Nghê được Tiểu Khả và đội vệ sĩ hộ tống vào hội trường lễ trao giải. Chỗ của cô nàng ở ngay hàng ghế đầu, bên cạnh là Tống Uy Hành.

Mọi người trong giới đều biết, quản lý của Khương Nghê đang hẹn hò với Ảnh đế Tống Uy Hành.

Tống Uy Hành nhìn sang Tiểu Khả, hỏi: “Tối nay…”

“Tối nay chắc không được rồi.” Tiểu Khả hạ giọng, đáp lời: “Em còn phải giúp Đăng Đăng theo dõi tình hình trên mạng nữa.”

Tống Uy Hành: “…..”

Khương Nghê ngồi ngay cạnh đó, hai người nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì cô. Vừa nghe thấy hai chữ “tối nay”, máu hóng hớt của Khương Nghê liền trỗi dậy: “Tối nay làm sao? Hai người tối nay định làm gì?”

Tiểu Khả: “…..”

Tống Uy Hành: “…..”

Khương Nghê chớp chớp mắt, đánh giá Tiểu Khả từ trên xuống dưới: “Hay là để chị nói với chị Cầm cho em nghỉ tối nay nhé?”

Tiểu Khả: “Không cần đâu ạ!”

Tống Uy Hành: “Được đấy.”

Cả hai im lặng nhìn nhau.

Khương Nghê cong môi cười, đôi mắt đen láy mềm mại sáng lấp lánh.

Tiểu Khả: “Thật ra tối nay chúng em chỉ định đi ăn bữa cơm thôi ạ.”

Tống Uy Hành: “Tối nay tôi đã đặt phòng ở khách sạn có view biển rồi…..”

Rồi cả hai lại nhìn nhau, quả thật chẳng ăn ý chút nào.

Mắt Khương Nghê cong tít thành vầng trăng khuyết: “Thôi được rồi, chị biết rồi mà. Chị sẽ bảo Tiểu Diệp giúp trông chừng cho, em cứ đi biển… à không, đi ăn khuya đi nhé.”

Má Tiểu Khả đỏ ửng.

Khương Nghê khẽ mỉm cười nhìn Tống Uy Hành, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Thầy Tống à, anh lại nợ em một ân tình rồi đấy nhé.”

Tống Uy Hành gật đầu dứt khoát: “Được thôi, sau này anh sẽ nhận con trai em làm con nuôi, vậy là huề vốn!”

Khương Nghê: “…..?”

Thế này thì… nghe có hơi “miễn cưỡng” á!”

Đúng tám giờ tối, buổi lễ trao giải Kim Hạng chính thức khai mạc, ánh đèn sân khấu rực rỡ.

Đây là sự kiện bình chọn ba năm một lần, cũng là vinh dự cao quý nhất, tuyệt đối không ai sánh bằng trong giới điện ảnh nước nhà.

Khi vị khách mời danh dự trịnh trọng xướng lên hai tiếng “Khương Nghê”, ảnh hậu Tam Kim đã chính thức đăng quang dưới vạn ánh sao lấp lánh.

Khương Nghê vẫn giữ phong thái ung dung như mọi lần trước, từ tốn đứng dậy. Duy chỉ có lần này, dáng vẻ mang thai của cô đã khiến danh hiệu “Ảnh hậu Tam Kim” trở thành một đề tài nóng hổi, thu hút mọi sự quan tâm và bàn tán không ngớt.

Người dẫn chương trình ân cần dìu cô lên sân khấu, màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn VCR.

Đó là một đoạn phỏng vấn Khương Nghê tại lễ trao giải Kim Tông ba năm về trước.

Người dẫn chương trình khi ấy đã hỏi: “Vậy cô Khương nghĩ, khoảng bao giờ mình có thể chạm tay vào chiếc cúp thứ ba?”

Khương Nghê đã mỉm cười đáp: “Chắc là, khi tôi bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời mình.”

Giờ đây, sự nghiệp của cô đã chính thức bước sang một chương mới. Cùng với ba chiếc cúp ảnh hậu danh giá trong tay, mục tiêu tiếp theo của Khương Nghê đã vươn ra một chân trời rộng lớn hơn rất nhiều.

Đồng thời, cuộc sống của cô cũng đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới mẻ. Giờ đây cô đang nỗ lực thích nghi với những vai trò mới mẻ của cuộc đời.

Lễ trao giải Kim Hạng thường niên diễn ra vào tháng Mười Một. Khi người dẫn chương trình hỏi về mong ước năm mới của Khương Nghê, cô nhìn thẳng vào ống kính chính, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành: “Tôi chỉ mong những người tôi yêu thương luôn được bình an vô sự.”

Vào khoảnh khắc đó, Tần Nghiễn đang ở nơi xa xôi tận Bắc Phi, miệt mài thực hiện nhiệm vụ cứu hộ.

Lễ trao giải vẫn chưa kết thúc, nhưng vì tình trạng sức khỏe, Khương Nghê đã phải rời khỏi hội trường sớm hơn dự kiến.

Trên đường về nhà, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.

Tần Nghiễn: [Anh vẫn bình an, nữ chính của riêng anh]

Khương Nghê mỉm cười mãn nguyện.

[Phải là nữ chính xuất sắc nhất thì đúng hơn chứ!]

Cô tinh nghịch sửa lời.

Tần Nghiễn: [Nếu không có gì khác, sao có thể là xuất sắc nhất?]

Tần Nghiễn: [Em chính là nữ chính duy nhất của anh, không hơn không kém]

Khương Nghê khẽ nhìn ra ngoài cửa xe, màn đêm mênh mông trải dài bất tận.

Xem ra, kỹ năng thả thính của đội trưởng Tần càng ngày càng thăng hoa rồi đây!

*

Mùa xuân năm sau, Khương Nghê bình an hạ sinh một cặp song sinh. Một trai một gái, đẹp tựa tranh vẽ.

Bé trai là anh cả, được đích thân ông nội Tần đặt tên – Khương Cảnh Niên.

Bé gái là em út, theo họ của bố. Lương Quốc Chương đã khéo léo thêm hai chữ cho cô công chúa nhỏ – Tri Tuế.

Khương Cảnh Niên.

Tần Tri Tuế.

Cảnh nhiên hữu ngộ, kiến vi tri trứ. (Nhận thức rõ ràng, nhìn xa trông rộng)

Niên niên hữu dư, tuế tuế bình an. (Năm nào cũng dư dả, năm nào cũng bình an) 

Mấy năm gần đây, trọng tâm công việc của Tần Nghiễn đã hoàn toàn chuyển về trong nước, phần lớn thời gian anh đều ở Hồ Nam. Điều này đã tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho anh trong việc chăm sóc Khương Nghê và hai thiên thần nhỏ.

Khi Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế gần một tuổi, để hai bé có thể thường xuyên nhìn thấy bố, Tần Nghiễn và Khương Nghê đã quyết định sinh sống ngay tại Hồ Nam. Căn biệt thự của họ chỉ cách căn cứ IAR Hồ Nam vỏn vẹn hơn mười cây số.

Một buổi chiều thu vàng rực nắng.

Hai bé con được các cô bảo mẫu đưa ra vườn sưởi nắng. Trên thảm cỏ xanh mướt trải một tấm thảm lông mềm mại. Cô bảo mẫu bế cục cưng mặc bộ áo liền quần màu xanh lam lên trước, giọng điệu dịu dàng: “Ôi, Tiểu Tuế của chúng ta ngoan quá đi mất!”

Tiểu Tuế trông gần như là một bản sao hoàn hảo của Khương Nghê. Cô bé sở hữu đôi mắt đen láy long lanh như hai chùm nho, cùng với làn da trắng sứ như ngọc, cái miệng nhỏ mềm mại chúm chím lúc nào cũng cười duyên dáng. 

Cô bé rất hay cười. Chỉ cần đôi mắt cong lên là ai cũng phải mềm lòng, lúc nào cũng sẵn lòng chiều chuộng mọi ý muốn của cô bé.

Đặt Tiểu Tuế xuống thảm, cô bảo mẫu quay sang bế cục cưng mặc bộ áo liền quần màu hồng: “Niên Niên ngoan nhé, để cô Đường bế nào.”

Ngũ quan của Khương Cảnh Niên thì lại thừa hưởng những nét tinh túy từ cả Khương Nghê và Tần Nghiễn. Dáng mắt hơi dài, khi không cười thì toát lên một vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị. Trông chẳng khác gì Tần Nghiễn.

Hai bé con được đặt xuống thảm. Tần Tri Tuế vốn lanh lợi và hiếu động, vịn vào anh trai định đứng dậy nhưng lực chân vẫn còn yếu, thế là bé cứ thế ấn thẳng vào vai anh trai khiến cậu anh mất thăng bằng mà đổ rạp xuống.

Cô công chúa nhỏ chẳng hề thấy mình vừa làm điều gì xấu, cứ thế toe toét cái miệng nhỏ xinh chỉ có hai cái răng mà cười khúc khích kèm theo đó là một giọt nước dãi “tách” rơi xuống trước ngực anh trai.

Khương Nghê nhìn mà không khỏi nhíu mày.

Với vai trò là một người mẹ mới, cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi. Cuộc sống hàng ngày của các bé đã có các cô bảo mẫu chăm lo, còn lại phần lớn thời gian đều do Tần Nghiễn gánh vác việc chăm con.

Khương Nghê khẽ chọc vào cánh tay Tần Nghiễn: “Sao Tiểu Tuế lại mặc đồ xanh, còn Niên Niên lại mặc đồ hồng thế anh?”

Hôm nay Tần Nghiễn được nghỉ. Sáng sớm hai bé dậy, chính là do anh giúp các bé mặc quần áo.

“Tiểu Tuế không chịu mặc đồ hồng, cứ ôm chặt bộ màu xanh không chịu buông ra.”

Khương Nghê: “Thế Khương Cảnh Niên cũng đồng ý à?”

Tần Nghiễn liếc mắt nhìn cô –  Khương Cảnh Niên mới bây lớn, giờ không đồng ý thì làm sao đây?

Không nỡ vạch trần cái suy nghĩ ngây ngô đáng yêu của Khương Nghê, Tần Nghiễn gật đầu: “Ừm, nó là anh mà, phải nhường em chứ.”

Khương Nghê cau mày, có vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi liền gật gù: “Cũng phải.”

Sau khi trêu chọc anh trai chán chê, công chúa nhỏ Tiểu  Tuế cứ thế chồm chồm. Con bé chồm mãi mới đến tận chân Khương Nghê, rồi giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên, túm lấy vạt váy của Khương Nghê.

Khương Nghê nhanh mắt, lùi lại một bước, cúi xuống véo nhẹ tay cô bé, nhìn những giọt nước dãi bóng loáng trên ngón tay mềm mại trắng nõn của bé: “Đừng hòng!”

Tiểu Tuế nghiêng đầu, đôi mắt đen láy long lanh rồi miệng cười toe toét với Khương Nghê.

Cục cưng nhỏ dường như sinh ra đã biết cách dỗ dành, dụ dỗ lòng người.

Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Khương Nghê không đời nào mắc bẫy.

“Vô ích, con chỉ lừa được bố và anh trai con thôi.”

… À, còn có ông nội, bà nội, ông cố, bà cố, cụ tổ… và rất nhiều người nữa!

Cô bảo mẫu đưa khăn giấy. Khương Nghê khẽ nắm lấy những ngón tay mềm mại của bé con, lau khô những vệt nước dãi bóng loáng trên đó. Mặc dù cô không phải là người khéo léo trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng điều đó không hề có nghĩa là cô không yêu hai bé.

“Để anh làm cho.” Tần Nghiễn cúi người, rất tự nhiên rút lấy khăn giấy trong tay Khương Nghê: “Nắng đẹp thế này, em ra chơi với Khương Điềm Điềm một lát đi?”

Khương Điềm Điềm ngoan hơn hẳn hai bé con. Hai nhóc này một khi đã quấn lấy mẹ thì không chịu buông ra, vừa dính người lại vừa hay làm loạn.

Khương Nghê nhìn Tần Nghiễn kiên nhẫn và tỉ mỉ trong từng động tác, khẽ ghé sát vào: “Đội trưởng Tần này.”

Tần Nghiễn nghiêng đầu, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đẹp long lanh của Khương Nghê.

“Giờ em đang có một nghi ngờ là anh cố tình không cho em chơi với con, muốn độc chiếm hai đứa bé đúng không!”

Tần Nghiễn nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, thừa nhận một cách rất tự nhiên: “Ừm, anh đúng là cố ý.”

“Em biết ngay mà!”

Khương Nghê định tố cáo Tần Nghiễn, thì nghe anh nói thêm một câu: “Nhưng anh không phải muốn độc chiếm hai cục cưng này đâu.”

Khương Nghê: “Hả?”

Tần Nghiễn: “Mà anh muốn độc chiếm em cơ.”

Hai cục cưng vẫn đang ch** n**c dãi: “…?”

*

Khi Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế lớn đến tầm tám tháng, không khí năm mới đã bắt đầu len lỏi.

Dạo gần đây Khương Nghê cũng vừa nhận một kịch bản mới, đây là công việc đầu tiên của cô sau khi sinh con. Đối tác hợp tác là đạo diễn Cúc Bình Chương, một người bạn cũ. Lần này, đạo diễn Cúc đã mời Khương Nghê đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim “Số 17 Đường Đông Miếu” của ông.

Một câu chuyện được đặt trong bối cảnh thời kỳ cải cách mở cửa, vẫn khắc họa chân thực số phận thăng trầm của những con người nhỏ bé dưới làn sóng lớn của thời đại.

Khương Nghê vô cùng yêu thích kịch bản này. Cô thường xuyên cuộn mình trong phòng để say sưa đọc kịch bản, nhưng không thể nào cưỡng lại được sự phá rối thường xuyên của hai cục cưng nhỏ.

Chỉ vỏn vẹn hai tháng ngắn ngủi, dưới sự dẫn dắt của công chúa nhỏ Tần Tri Tuế, hai đứa nhỏ gần như đã bò khắp mọi ngóc ngách trên lầu dưới nhà. Chuyện bò đến tận cửa phòng Khương Nghê thì càng làm thành thạo đến mức khó tin.

Trong phòng làm việc, Khương Nghê đang cuộn mình trên chiếc ghế lười đặt cạnh cửa sổ, vừa lật qua một trang kịch bản, bên ngoài đã truyền đến tiếng sột soạt quen thuộc, rồi tiếp đó là một tiếng “đùng” khá lớn.

Khương Nghê khẽ nhíu mày, cô biết ngay là hai tiểu quỷ nhà mình lại đến gây chuyện rồi.

Cô đứng dậy đi tới, kéo cửa ra, liền nhìn thấy con trai đang ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt đáng thương vô cùng, trên vầng trán trắng nõn có một vết đỏ nhỏ.

Và ngay sau Khương Cảnh Niên, bé Tần Tri Tuế đang ngồi bệt dưới sàn nhà, toe toét miệng cười tươi rói với Khương Nghê.

“I i…..”

Cậu nhóc vẫn còn bi bô tập nói, chỉ có thể phát ra vài âm đôi đơn giản.

Khương Nghê vừa định bế bé Khương Cảnh Niên lên, định dỗ dành thằng bé một chút, thì cô công chúa nhỏ Tần Tri Tuế đã nhanh chân bò tới, níu chặt lấy ống quần Khương Nghê, ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu lên: “Dì… dì…!”

“Không phải dì, là mẹ mà.” Tần Nghiễn từ phòng bên cạnh bước ra, ôm Tri Tuế lên. Cô bé con dụi dụi đầu vào cổ ba, rồi lại nhìn mẹ. Hai cái chân nhỏ xíu đạp đạp, khúc khích cười thành tiếng.

Ngược lại, Khương Cảnh Niên lại chẳng hề khóc lóc hay làm nũng, dù trán đã đỏ ửng vì va chạm. Cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Khương Nghê. Nó đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Tần Tri Tuế đang líu lo, như thể đang nhìn… một đứa ngốc bé tí.

Hai bé con vẫn còn mê ngủ lắm, vừa mới chơi đùa với Khương Nghê và Tần Nghiễn một lúc là đã lăn ra ngủ khò khò rồi. Khương Nghê mở camera hành lang lên, quay sang hỏi Tần Nghiễn: “Anh thử đoán xem ban nãy có chuyện gì nào?”

“Có lẽ là do Niên Niên không cẩn thận thôi.”

“Không đời nào!” Khương Nghê khẳng định chắc nịch, “Kiểu gì cũng là cái con bé Tần Tri Tuế này quậy phá anh nó cho mà xem!”

Video vừa được bật, hai nhóc con đã thoăn thoắt bò đến tận cửa phòng sách của Khương Nghê.

Ban đầu, là Tần Tri Tuế tìm cách leo lên nắm cửa, con bé loay hoay mãi mà hình như chẳng biết làm sao. Cạnh đó, Khương Cảnh Niên với bộ mặt bánh bao nghiêm túc, chống tay vào cửa đứng dậy. Ngay khi thằng bé mới đưa tay định nắm lấy cái tay nắm cửa thì đã bị Tần Tri Tuế đẩy xuống, thế là vầng trán nhỏ đụng cái “cốp” vào cánh cửa.

Khương Cảnh Niên méo xệch cái miệng, trong khi Tần Tri Tuế lại tủm tỉm cười.

Khương Nghê chớp mắt nhìn Tần Nghiễn.

Tần Nghiễn: “……”

“Không biết nhóc con này giống ai mà tinh nghịch thế, lớn lên mà cứ như vậy thì…..” Khương Nghê chưa dứt lời đã bị Tần Nghiễn ôm ngồi gọn trong lòng.

Chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Tần Nghiễn, Khương Nghê như hiểu ra điều gì đó, nuốt khan một tiếng: “Em muốn…”

Đi đọc kịch bản.

Tiếc là lời chưa kịp thốt ra, Tần Nghiễn đã vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả mà giữ chặt lấy người cô lại.

“Mặc kệ hai đứa nhóc đó một lát, được không em?”

Anh ôm Khương Nghê, bàn tay lại không yên phận. Khương Nghê khẽ giãy giụa, nhìn hai nhóc con đang ngủ say trên tấm thảm. Ánh nắng từ ô cửa kính lớn chiếu vào, làm ấm áp một nửa tấm thảm.

Tần Nghiễn khẽ thở dài: “Mềm mại quá.”

Mi mắt Khương Nghê khẽ run, nghe Tần Nghiễn hỏi cô: “Khi nào thì em vào đoàn phim?”

“Tạm thời dự kiến là tháng tư năm sau.”

Vậy là, họ lại sắp phải xa nhau thêm khoảng bốn năm tháng trời nữa rồi.

Khương Nghê ngắm nhìn hai nhóc tì đáng yêu như những viên kẹo sữa, lòng không khỏi bâng khuâng: “Ôi không biết phải làm sao đây. Ngày nào em cũng quấn quýt bên các con, giờ em chẳng muốn đi đâu chút nào.”

“Thế chỉ quyến luyến mỗi hai đứa nhỏ thôi à?” Tần Nghiễn khẽ trêu.

“Ừm…” Khương Nghê khẽ khàng ngân nga, giọng nói dịu dàng, mềm mại thoát ra giữa kẽ răng.

Tần Nghiễn nhẹ nhàng đặt tay lên gáy cô. Anh khẽ xoa bóp rồi từ từ ấn đôi môi đỏ mọng, mềm mại của cô lại gần phía mình.

“Bà Tần à, em mà cứ thiên vị thế này thì anh sẽ tủi thân lắm đấy nhé.”

Khương Nghê: “…….”

Đôi môi Khương Nghê bị Tần Nghiễn khóa chặt, anh chẳng cho cô cơ hội giải thích, cứ thế nhẹ nhàng áp sát, khám phá bờ môi cô. Bốn năm làm vợ chồng, anh đã quá đỗi quen thuộc với cơ thể Khương Nghê. Thậm chí anh còn hơn cả cô hiểu chính mình, đặc biệt là trong chuyện ấy thì lại càng điêu luyện hơn bao giờ hết.

Tần Nghiễn ôm gọn nguoeif con gái bé nhỏ trong vòng tay. Đôi môi mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên hõm cổ Khương Nghê. Bị anh khơi gợi cảm xúc, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ nghiêng đầu.

Môi đỏ mọng khẽ hé, cô hoàn toàn tận hưởng sự dịu dàng mà Tần Nghiễn mang đến.

“Mình đi đâu vậy anh?” Khương Nghê bừng tỉnh sau những giây phút mơ màng, nhận ra mình đã được Tần Nghiễn bế xuống tầng hầm.

Ở đó có phòng chiếu phim, nơi cô thích nhất là được cuộn tròn trên sofa xem phim.

Nhưng Tần Nghiễn lại không bế Khương Nghê đến sofa, mà anh bế cô vào gian trong của phòng chiếu phim.

Một căn phòng trải đầy thảm mềm mại, bốn phía đều là những tấm gương lớn chạm sàn.

Đây chính là phòng làm việc của Khương Nghê, nơi cô vẫn thường xuyên tập thoại và nhập vai. Những tấm gương đặt khắp bốn phía là để cô có thể chiêm nghiệm và hóa thân vào nhân vật từ mọi góc độ.

Khương Nghê bật thốt: “Đừng mà…”

Dù họ đã cùng nhau trải qua biết bao khoảnh khắc thân mật ở đủ mọi nơi, nhưng làm điều đó ngay tại chốn cô vẫn ngày ngày làm việc thì Khương Nghê thật sự không dám tưởng tượng tới. Chắc chắn sau này, mỗi khi đặt chân vào đây, những hình ảnh ** *n cuồng nhiệt sẽ cứ thế hiện rõ mồn một trong tâm trí cô mất.

Ấy vậy mà Tần Nghiễn vẫn chẳng mảy may để tâm đến sự phản đối của Khương Nghê, chỉ miệt mài theo đuổi điều mình khao khát.

“Tần Nghiễn…..”

Lời chưa kịp thốt, môi cô đã bị anh ngậm chặt lấy.

Môi chạm môi, Tần Nghiễn thì thầm đầy quyến rũ: “Tin anh đi, bé Khương Nghê sẽ yêu thích nơi này thôi.”

Bốn phía gương đều phản chiếu hình ảnh hai con người đang quấn quýt. Khương Nghê không biết đặt tầm mắt ở đâu, cuối cùng đành buông xuôi mà khép chặt mi.

*

Tết đến, Khương Nghê và Tần Nghiễn đã cùng hai thiên thần nhỏ quay về Bắc Kinh.

Đây là lần đầu tiên hai bé Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế được trải nghiệm không khí phương Bắc. Khoảnh khắc máy bay vừa hạ cánh, hai nhóc tì đã đứng hình vì cái rét buốt, đến nỗi bé Tần Tri Tuế cũng im bặt, ngoan ngoãn rúc vào lòng dì.

Tần Nghiễn nắm lấy tay Khương Nghê, nhìn chóp mũi cô ửng hồng, anh khẽ dừng lại rồi nhẹ nhàng quàng lại khăn choàng cổ của cô.

“Em có thấy lạnh không đấy?”

“Bíp….bíp…..”

Tiếu Bối Nhạc vừa nhấn còi liên tục vừa thò đầu ra ngoài, giục: “Này, nhanh chân lên coi!”

Khương Nghê không gọi tài xế nhà họ Tần đến đón, mà nhờ Tiếu Bối Nhạc tới. Tiếu Bối Nhạc ngồi ghế phụ, kéo kính râm xuống, đang tủm tỉm nhìn cả gia đình bốn người họ.

Bách Xuyên cũng ở trong xe, tay vẫn giữ vô lăng nhưng lại vòng qua ghẹo cổ Tiếu Bối Nhạc.

“Làm gì đó, nhẹ tay thôi chứ. Tớ nói đấy nhé, cậu mà siết chết tớ thì tự mà đi xin số điện thoại của Rebecca đi nhé!”

Tần Nghiễn giúp cô giúp việc đặt hai nhóc con vào ghế an toàn, Khương Nghê cong mắt nhìn hai người đang đùa giỡn ầm ĩ.

Tiếu Bối Nhạc và Bách Xuyên vốn dĩ từng có chút tia lửa nhen nhóm, nhưng vừa mới chớm nở thì đã bị Tiếu Bối Nhạc dập tắt rồi.

Khương Nghê vẫn nhớ đêm đó Tiếu Bối Nhạc tìm cô uống rượu, lần đầu tiên cô tiểu thư ấy đỏ hoe mắt nói: “Đăng Đăng à, ai cũng được, nhưng Bách Xuyên thì không thể.”

Khương Nghê hỏi tại sao.

Tiếu Bối Nhạc thật lòng chia sẻ: “Tớ mà thật sự lên giường với cậu ấy, thì sau này bọn tớ sẽ chẳng còn có thể làm bạn được nữa đâu.”

Đến cuối cùng, Tiếu Bối Nhạc say bí tỉ, vẫn không ngừng lẩm nhẩm: “Đàn ông thiên hạ này có biết bao nhiêu người, nhưng Bách Xuyên thì chỉ có duy nhất một.”

Khương Nghê chưa bao giờ muốn đóng vai Nguyệt Lão, bởi lẽ tình yêu trên thế gian này vốn dĩ muôn hình vạn trạng, không thể nào gò ép vào một định nghĩa chung. Hơn nữa, đâu phải cứ hai người có tình cảm với nhau là sẽ thành đôi.

Xe chạy một mạch đến thẳng căn nhà cổ của gia đình họ Tần. Mọi người trong nhà Tần đã đứng đợi sẵn ở cổng, ngay cả ông nội Tần cũng đang chống gậy, ánh mắt đăm đắm dõi theo hướng xe đang chạy tới.

Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế đã say giấc nồng suốt chuyến đi dài. Giờ đây, khi vừa đặt chân đến không gian xa lạ, tiểu Khương Cảnh Niên bé bỏng tỏ ra hết sức cảnh giác, bé ôm chặt cổ Khương Nghê, đôi mắt bé thơ không ngừng quan sát xung quanh. Ngoài Tần Nghiễn và cô giúp việc, cậu bé nhất quyết không chịu để ai bế.

Ngược lại, cô công chúa nhỏ Tuế Tuế lại là một cô bé cực kỳ bạo dạn và thân thiện. Khối kẹo bông thơm mềm này thoải mái nép mình trong lòng Lương Thư Linh, sau đó lại chìa bàn tay nhỏ xinh mũm mĩm về phía Tần Chính Minh. 

Chẳng mấy chốc, bé đã an tọa trong vòng tay Tần Chính Minh, thích thú nạy nạy đầu rồng ngọc trên chiếc gậy quyền trượng của cụ cố.

Lương Thư Linh vui vẻ chào đón Khương Nghê và Tần Nghiễn vào nhà. Tần Dao nhanh nhẹn khoác lấy cánh tay Khương Nghê, hỏi: “Đăng Đăng ơi, gần đây em có mấy mẫu đầm dạ hội mới thiết kế á. Chị xem giúp em có hợp không nhé?”

Giờ đây, Tần Dao đã là một nhà thiết kế thời trang trẻ đầy triển vọng. Cô ấy còn có cả studio riêng của mình.

Tuy nhiên, Lương Thư Linh lại can ngăn: “Đăng Đăng vừa xuống máy bay chắc là mệt lắm rồi, mấy bản thiết kế của con để mai xem cũng không muộn đâu.”

Vừa nói, Lương Thư Linh vừa nắm lấy tay Khương Nghê: “Lại đây nào, mẹ có thứ muốn tặng con.”

Tần Nghiễn khẽ đưa tay xoa xoa sau gáy.

Đây có đúng là nhà họ Tần không vậy? Sao anh lại có cảm giác như mình là người thừa vậy nhỉ.

Khi màn đêm buông xuống, cả gia đình sum vầy bên nhau. Họ vừa hàn huyên tâm sự, vừa đợi bữa tối thịnh soạn.

Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế đã được dì thay cho mấy bộ đồ Tết cổ truyền màu đỏ tươi tắn. Giờ đây trông hai nhóc tì cứ như bước ra từ tranh vẽ vậy, yêu ơi là yêu.

Tần Dao nép vào Khương Nghê, bảo: “Nè, bộ này là em thức trắng mấy đêm liền mới thiết kế xong đó nha, độc nhất vô nhị trên thế giới luôn đó!”

Mấy người lớn thì cứ kéo Khương Nghê trò chuyện rôm rả, còn hai đứa nhóc con nghiễm nhiên là trung tâm của mọi sự chú ý. Chỉ riêng Tần Nghiễn ngồi bẹp dí trên tay vịn ghế sofa. Thoạt nhìn trông anh cứ như thể một đứa trẻ bị bỏ xó, thừa thãi, chẳng ai thèm để mắt tới.

Anh liền gửi tin nhắn cho Tống Uy Hành.

Tống Uy Hành rep: [Đang ở bên vợ]

Anh gọi cho Yến Tích.

Yến Tích cúp máy cái rụp, rồi nhắn lại: [Đang ở cạnh vợ]

Thử tìm đến Ôn Yến Thanh xem sao… Ôi chao, cái tường nhà của công tử Ôn vốn nghìn năm mới cập nhật một lần nay lại có cập nhật mới nhất…..

Tần Nghiễn nhìn bức ảnh cận cảnh hai bàn tay đan vào nhau. Ừ thì, lại là “ở cạnh vợ”.

Tần Nghiễn đành cất điện thoại vào túi rồi đưa tay xoa l*n đ*nh đầu của Khương Nghê.

Khương Nghê quay đầu nhìn anh, cất tiếng hỏi: “Sao vậy anh?”

Tần Nghiễn khẽ dừng lại: “Ừm… không có gì đâu em.”

Chỉ là anh muốn ở bên cạnh vợ thôi mà.

Bữa tối đầu tiên của năm mới, đầu bếp ở biệt thự cổ đã chuẩn bị một bàn đầy ắp món ăn.

Thoáng nhìn qua, đa số là các món đến từ Chiết Giang thanh đạm và món Tứ Xuyên cay nồng.

Tần Nghiễn khẽ nhướng mày.

Đây đâu phải phong cách thường thấy trên bàn ăn của nhà họ Tần anh đâu.

Tần Dao kéo Khương Nghê ngồi xuống: “Đăng Đăng à, chị ăn thử món gà xào ớt này xem, em đã đặc biệt nhờ chú Lý học từ đầu bếp Tứ Xuyên đó. Chị xem có hợp khẩu vị chị không nha.”

“Ai đời mới vào mâm đã bắt người ta ăn cay thế, hại dạ dày lắm.” Lương Thư Linh khéo léo xoay đĩa tôm nõn Long Tỉnh về phía Khương Nghê: “Nếm thử món này đi con, ông Lý là người Chiết Giang nên làm món này ngon nhất đấy.”

Tần Chính Minh nhìn vợ và con gái, chỉ lắc đầu.

“Hai người đừng ép con bé thế, Khương Nghê thích ăn gì thì cứ tự chọn.” Nói rồi, Tần Chính Minh nhìn Khương Nghê: “Toàn người nhà cả, đừng có khách sáo.”

Khương Nghê cong môi gật đầu.

Nhưng nhìn Tần Chính Minh uy nghiêm quá đỗi, cô vẫn chẳng dám làm gì quá phận trước mặt ông.

Hai nhóc con ngồi giữa Tần Nghiễn và Lương Thư Linh. Cô bé Tuế Tuế đã chén sạch bát cháo rau củ của mình, giờ lại mon men đòi phần bát anh hai.

Vô tình quạt phải khiến cho cái bát đổ nghiêng, Tuế Tuế ngớ người một lát rồi chớp chớp đôi mắt đen láy như muốn khóc nhè đến nơi.

Riêng bé Khương Cảnh Niên thì lại điềm tĩnh lạ thường. Cậu nhóc mím đôi môi nhỏ xinh hồng hào, ngoan ngoãn đợi cô giúp việc dọn dẹp bát đĩa.

Tần Dao ngạc nhiên trước tính cách khác biệt của hai đứa trẻ: “Trời ạ, hai đứa quỷ con này, thế nào cũng thành đạt cho xem.”

Lương Thư Linh lườm cô ấy một cái. Bà bảo đừng có nói năng lung tung, gì mà quỷ con ở đây, kia rõ ràng là cục vàng cục bạc của bà mà.

Đã lâu lắm rồi biệt thự cũ mới náo nhiệt đến vậy. Ông nội Tần ngồi ở vị trí chủ tọa, cười đến nỗi mắt híp cả lại thành một đường chỉ.

“Khương Nghê à, lần này về, các con nhất định phải ở lại chơi lâu thêm chút nữa nhé.”

“Vâng, ông nội.” Khương Nghê khẽ đáp.

Dưới gầm bàn, bàn tay Tần Nghiễn đặt lên mu bàn tay cô. Hơi ấm từ tay anh lan tỏa, khiến lòng người thấy thật an tâm.

Khương Nghê tiếp lời: “Dạo này em không có nhiều việc, anh Tần Nghiễn lại đang nghỉ phép, nên hai đứa cũng định đưa các bé về đây ở một thời gian, chờ qua Tết rồi mới về lại Hải Thị ạ.”

Cụ Tần vui vẻ gật đầu: “Thế thì còn gì bằng! Tết này, nhà chú hai tụi con cũng về, cả đại gia đình mình tha hồ mà quây quần vui vẻ.”

“Hoan hô! Để cháu đi đặt lịch chụp ảnh gia đình!” Tần Dao nhanh nhảu đáp lời.

Bữa tối diễn ra trong không khí đầm ấm, ngập tràn tiếng cười.

Sau bữa ăn, Lương Quốc Chương ở tận Thâm Cảng gọi điện video đến. Năm nay là năm cuối cùng ông giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Lương Thị, nên dù muốn cũng đành phải ở lại Thâm Cảng đón Tết. Nhìn thấy đại gia đình họ Tần sum vầy, rộn ràng tiếng nói cười, đặc biệt là hai chắt nhỏ đáng yêu như cục vàng cục bạc, Lương Quốc Chương không khỏi chạnh lòng và có chút “ghen tị”.

“Năm sau, tất cả các con phải về Thâm Cảng ăn Tết đấy nhé!”

“Làm gì phải đợi đến năm sau ạ, qua Tết là con sẽ ‘đóng gói’ hai bé con này gửi sang Thâm Cảng ngay cho ông!”

Tần Nghiễn dịu dàng dỗ dành ông ngoại, biết ông đang rất nhớ các cháu.

Gia đình họ Tần đông người, lại có cả cô bảo mẫu thường ngày chăm sóc hai bé, nên Khương Nghê và Tần Nghiễn – những người làm cha làm mẹ – gần như chẳng cần “động tay” vào việc gì. Hai người cũng vì thế mà được dịp thảnh thơi, tự tại.

Đêm xuống, căn phòng ấm áp và dễ chịu vô cùng. Khương Nghê mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cuộn mình trên sofa, say sưa ngắm nhìn những bức ảnh thời thơ ấu của Tần Nghiễn. Cuốn album này cô đã lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi về nhà cổ của gia đình Tần, cô vẫn không kìm được lòng muốn lấy ra xem lại.

Tần Nghiễn ngồi cạnh cô trên tay vịn sofa, nhẹ nhàng thoa lớp tinh dầu mịn màng lên gáy Khương Nghê. Hương hoa hồng thoang thoảng của tinh dầu quyện vào không gian. Anh dùng đầu ngón tay khẽ xoa bóp sau gáy giúp cô thư giãn, rồi liếc nhìn bản thân trong ảnh khi mới mười sáu, mười bảy tuổi, thấy Khương Nghê vẫn đang chăm chú ngắm.

“Em đang nhìn gì mà say mê thế?”

Khương Nghê quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trưởng thành và tuấn tú của Tần Nghiễn hiện tại, vẫn thấp thoáng vài nét thời niên thiếu.

“Anh đi học chắc nhiều bạn nữ theo đuổi lắm nhỉ.” cô khẳng định chắc nịch.

Tần Nghiễn khẽ nhướng mày.

“Nói xem, có phải thư tình nhận mềm tay rồi còn có bao nhiêu bạn nữ tặng sô cô la, trà sữa…”

Khương Nghê chọc chọc vào ngực Tần Nghiễn, rồi lại bị anh nắm lấy đầu ngón tay. Ánh mắt anh đặt xuống, siết nhẹ ngón tay cô: “Em đi học cũng làm mấy trò này à?”

Khương Nghê: “Hả?”

“Nếu không sao em biết rõ thế?”

“Em không có đâu nhé!” Khương Nghê chối bay chối biến: “Thời đi học của em, toàn người khác theo đuổi em thôi. Cả đời này, em mới chỉ theo đuổi một người duy nhất.”

Cô nói một cách rất tự nhiên, thậm chí còn phảng phất chút tự hào.

“Ồ.” Tần Nghiễn gật đầu, đáy mắt đong đầy ý cười: “Vậy thì đúng là vinh hạnh của người đó.”

“Đương nhiên rồi!”

Khương Nghê cong mắt, ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của Tần Nghiễn.

Cô chỉ từng theo đuổi một người, và người đó giờ đây đã trở thành chồng cô. Họ còn có chung hai đứa nhóc tì đáng yêu. Đây chẳng phải cũng là may mắn của cô sao?

Không biết có phải vì chuyện trò về thời học sinh trước khi ngủ với Tần Nghiễn hay không mà Khương Nghê đã có một giấc mơ. Cô mơ thấy mình trở về nơi từng học cấp ba. Lúc ấy, cô vẫn là một tân học sinh vừa bước chân vào ngôi trường trung học. Ngay ngày đầu tiên đã được cô bạn cùng bàn phổ cập kiến thức về thủ khoa khóa mình.

Cậu ấy tên Tần Nghiễn, là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học năm đó.

Khương Nghê cũng có thành tích học tập rất tốt, điểm thi trung học của cô đứng thứ hai toàn khối, chỉ sau cái tên Tần Nghiễn kia. Cô có phần không phục.

Đang nói chuyện, phía cuối lớp vang lên một tràng tiếng hít hà. Khương Nghê quay đầu nhìn, thấy một cậu thiếu niên dáng người cao ráo bước vào từ cửa sau. Nắng sớm chan hòa, xuyên qua cửa sổ, đổ bóng dáng gầy gò nhưng thẳng tắp của cậu thiếu niên xuống sàn.

Cậu ấy cụp mắt, bộ đồng phục học sinh xanh trắng rộng thùng thình khoác trên người. Bên trong là chiếc áo phông trắng, dáng người hơi gầy nhưng toát lên vẻ sắc sảo.

“Trời đất ơi, đẹp trai bá cháy!” Cô bạn cùng bàn thì thầm: “Nhìn phát là muốn… ngủ!”

Cậu thiếu niên ngẩng đầu. Ánh mắt đó trầm tĩnh, đồng tử đen nhánh ánh lên chút nắng ban mai mà nhìn thẳng vào Khương Nghê.

Khương Nghê vội vàng lắc đầu, phủ nhận: “Tớ không có, tớ không có ý muốn ngủ với cậu.”

Trong khoảnh khắc muốn độn thổ, Khương Nghê giật mình tỉnh dậy. May mắn thay, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tối qua, hai người quấn quýt hơi lâu, Tần Nghiễn đã hoàn toàn khai thác được công dụng mới của tinh dầu. Anh từ mát xa cổ cuối cùng lại biến thành mát xa toàn thân. Cũng vì thế mà mãi đến tận 2 giờ sáng, hai người mới chìm vào trong giấc ngủ. Hiện tại, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Khương Nghê trở mình, lại bị Tần Nghiễn kéo vào lòng. Cô vẫn còn vương vấn cảnh tượng trong mơ, dần hết buồn ngủ, cứ cựa quậy mãi.

“Không ngủ nữa à?” Tần Nghiễn ghé sát sau lưng cô, giọng nói còn ngái ngủ hơi khàn.

“Em vừa nằm mơ.”

Khương Nghê trở người, đối mặt với Tần Nghiễn: “Em mơ thấy hai chúng ta là bạn cùng lớp, học chung cấp ba.”

Tần Nghiễn mở mắt: “Rồi sao nữa?”

“Rồi……” Khương Nghê cắn môi: “Em không biết nhục mà đã nói trước mặt cả lớp rằng em không muốn ngủ với anh.”

Tần Nghiễn cong môi, xoa mái tóc mềm mại của cô: “Cái gì mà mơ thì thường ngược lại mà.”

Khương Nghê: “???”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận