Sáng sớm dịu êm, Khương Nghê rúc vào lòng Tần Nghiễn. Ngón tay trắng nõn của cô lướt nhẹ trên cằm anh, cảm nhận được những sợi râu lún phún.
“Anh này, nếu ngày xưa chúng mình mà học chung cấp ba, không biết sẽ ra sao nhỉ? Anh có cưa em không? Hay em sẽ crush anh trong âm thầm đây? Hoặc là…” Khương Nghê ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh: “Hay hai đứa mình lại thuộc kiểu oan gia ngõ hẹp, suốt ngày chẳng ưa gì nhau?”
“Sao lại chẳng ưa gì nhau được?”
“Thì anh học giỏi hơn em, em chịu sao nổi? Kiểu gì em cũng phải cày cuốc ngày đêm, quyết tâm vượt mặt anh, giật bằng được ngôi vị số một!”
Tần Nghiễn cụp mắt nhìn cô gái đang lim dim trong lòng, khóe môi khẽ cong lên: “Muốn giành hạng nhất đến thế sao?”
“Dạ đúng rồi~” Khương Nghê thủ thỉ, giọng điệu đầy vẻ thích thú.
Tần Nghiễn thoáng nhớ lại thời cấp ba của mình, mỗi lần bảng vàng công bố kết quả, tên anh lúc nào cũng chễm chệ ở vị trí đầu bảng. Suốt mấy năm liền, anh luôn là đứng top đầu của toàn khối.
“Được thôi, vậy để em ở trên.”
Khương Nghê chớp mắt: “Hả?”
Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Khương Nghê, đáy mắt Tần Nghiễn ánh lên ý cười: “Anh nói là trên bảng điểm ấy, em bảo là em muốn tên em đứng top mà.”
Khương Nghê cạn lời: “……”
Tần Nghiễn ghé sát: “Cô Khương này, em đang nghĩ gì đấy?”
Khương Nghê muốn độn thổ: “…………”
Rõ ràng là cố tình đánh tráo khái niệm, lại còn làm vẻ thanh cao!
Khương Nghê bực bội chọc chọc vào ngực Tần Nghiễn, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại: “Cái đó phải gọi là đứng trước!”
“Ừ, vậy để em đứng trước.” Tần Nghiễn véo nhẹ ngón tay thon dài trắng nõn của cô: “Anh sẽ đi sau.”
Khương Nghê thầm nghĩ: Rõ ràng là những lời rất đàng hoàng, sao nghe cứ thấy kỳ cục thế nào ấy nhỉ…….
Ánh mắt ánh lên ý cười tinh quái, Tần Nghiễn ghé sát vành tai Khương Nghê, khẽ hỏi: “Em có thích không?”
“Thích cái gì cơ?”
“Cái…..phía sau ấy.”
Khương Nghê: “…..”
Biết ngay mà!!!
“Thế rốt cuộc là có thích không, hả?”
“Thích….”
“Mẹ ơi, mẹ à.”
Khương Nghê vừa mới thốt được một chữ “thích” thì bên ngoài đã vọng vào giọng trẻ con ngọt ngào, mềm mại của cô bé Tần Tri Tuế.
Tần Nghiễn khẽ thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Khương Nghê, dịu dàng véo nhẹ đầu ngón tay cô.
“Đám quỷ con này phá đám thật đấy!”
Khương Nghê cong cong đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm: “Anh Tần, mùng một Tết không được nằm ườn mãi đâu đó nha~”
*
Tháng Tư đến. Đây cũng là lần đầu tiên Khương Nghê quay trở lại phim trường sau hai năm trời xa cách. Lần này cô đảm nhận vai nữ chính trong tác phẩm mới của Cúc Bình Chương.
Cuộc sống của một người đi làm bận rộn sớm tối lại bắt đầu, khiến thời gian cô ở bên Tần Nghiễn và các con bị rút ngắn đáng kể.
Đặc biệt là hai nhóc tì. Thường thì những lúc Khương Nghê tan làm về thì bọn nhỏ đã ngủ say rồi, còn khi cô thức dậy đi làm thì chúng vẫn chưa chịu dậy.
Thỉnh thoảng, khi gọi video cho Tần Nghiễn, Khương Nghê không giấu được nỗi nhớ mong dành cho hai cục cưng bé nhỏ nhà mình.
Tại đoàn phim, Khương Nghê cũng tình cờ gặp lại một người bạn cũ….Đường Thi Vận.
Mấy năm gần đây, Đường Thi Vận phát triển rất tốt, có trong tay những hai bộ phim bạo. Thỉnh thoảng cô ấy cũng xuất hiện trong giới điện ảnh, ngầm khẳng định vị thế nữ minh tinh hạng A của mình.
Lần này gặp lại Khương Nghê ở phim trường, Đường Thi Vận càng thêm xúc động.
“Chị Khương Nghê, nếu ngày ấy không nhờ chị thức tỉnh em thì e là giờ này em vẫn còn chạy những vai quần chúng. Dù chị không cho em gọi là ‘chị’ nhưng tiếng ‘chị’ lần này em gọi, chị hoàn toàn xứng đáng nhận được. Chị thật sự là người thầy dẫn lối em trên con đường sự nghiệp này đó ạ.”
Khương Nghê cắn ống hút, khẽ ừm rồi đáp: “Chỉ là một tiếng ‘chị’ thôi mà, Ảnh hậu Tam Kim như chị dĩ nhiên xứng đáng nhận được rồi.”
Đường Thi Vận mỉm cười, nhìn Khương Nghê.
Thời gian quả nhiên không bỏ quên người đẹp. So với Khương Nghê rạng rỡ, tươi tắn của vài năm trước thì Khương Nghê của bây giờ càng khiến cô ấy cảm thấy đẹp hơn, cuốn hút hơn. Cô có một vẻ đẹp dịu dàng được thời gian lắng đọng, quyến rũ muôn phần nhưng lại chẳng hề mang chút cảm giác công kích nào.
“Sao em nhìn chị say đắm thế? Chị có chồng rồi đó nha!”
‘……’ Đường Thi Vận cong môi cười, nhớ lại những kỷ niệm nhỏ nhặt khi cùng nhau quay bộ phim “Ngược Lối”.
“Ai mà ngờ được, chị Khương Nghê với đội trưởng Tần Nghiễn lại nên duyên đâu chứ? Hồi đó, em hai người cứ như nước với lửa vậy!”
Chuyện tình giữa Khương Nghê và Tần Nghiễn đã được cộng đồng mạng đào bới suốt bao năm, với vô vàn lời đồn đoán nhưng đến giờ vẫn chẳng ai rõ thực hư.
Có lần, một phóng viên từng hỏi Khương Nghê về câu chuyện của cô và Tần Nghiễn.
Khương Nghê chỉ nhẹ nhàng đáp: “Khoảnh khắc gặp được anh ấy thì tôi đã biết, cả đời này chỉ có thể là anh ấy mà thôi.”
Đường Thi Vận không có ý định tò mò chuyện riêng tư của Khương Nghê, chỉ là có chút cảm thán.
“Em nói thiệt với chị luôn á. Trong cả cái giới này, em ngưỡng mộ chị nhất đó. Sự nghiệp thăng hoa, gia đình viên mãn. Bao giờ em mới gặp được ‘nửa kia’ của mình đây, để rồi em sẽ…”
Khương Nghê nghiêng đầu.
Đường Thi Vận bật cười: “Thôi thôi, em phải bật chế độ não cá vàng để quên đi suy nghĩ này mới được! Giờ là em phải cố gắng kiếm tiền để làm phú bà cho riêng mình cái đã!”
Khương Nghê cong mắt.
Cô gật đầu lia lịa, tỏ vẻ vô cùng đồng tình.
*
Ngày 1 tháng 6, cũng là ngày Quốc tế Thiếu nhi, trùng với sinh nhật của Khương Nghê.
Đạo diễn Cúc Bình Chương đã hào phóng cho toàn bộ đoàn phim nghỉ nửa ngày. Anh ta còn tuyên bố sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật náo nhiệt cho Khương Nghê nữa.
Khi buổi quay phim chiều sắp kết thúc, Khương Nghê đã nhờ Tiểu Khả đặt mua trà sữa và đồ ngọt cho cả đoàn, hẹn giao hàng vào lúc hai giờ rưỡi chiều.
Khi thay xong trang phục và tẩy sạch lớp hóa trang của nhân vật trong phim, Khương Nghê bước ra đã thấy phía sau anh chàng giao hàng là một bóng dáng cao ráo, vững chãi.
Người đàn ông ấy bị anh giao hàng và chiếc xe đẩy che khuất gần hết, thế nhưng Khương Nghê lại nhìn thấy rõ mồn một một cô bé nhỏ xíu đang được anh nắm tay.
Bé Tần Tri Tuế, trong chiếc váy công chúa hồng bồng bềnh. Đôi chân mũm mĩm xinh xắn mang đôi sandal trắng tinh, tay còn đang xách một ly trà sữa.
Cô nhóc bé tẹo, dù là cầm túi trà sữa trên tay nhưng nhìn thế nào cũng như là đang lết trên mặt đất. Trong khi đó, Khương Cảnh Niên trong bộ áo phông, quần short cực ngầu, đôi tay mũm mĩm như củ ấu ôm chặt hộp bánh ngọt vào lòng, sợ chẳng may làm rơi.
Vừa thấy Khương Nghê, bé Tuế Tuế lập tức không cần trà sữa nữa. Bé con cứ thế mà vứt cái toẹt túi xuống đất, rồi nhanh chóng thoát khỏi tay Tần Nghiễn, đôi chân nhỏ xíu loẹt quẹt chạy về phía Khương Nghê. Thật ra nói là chạy nhưng nói đúng hơn là chỉ nhanh hơn đi bộ một chút mà thôi, vì bé con mới chập chững biết đi nên khả năng kiểm soát đôi chân còn yếu lắm.
Khương Nghê vội vàng chạy lại, ôm gọn bé Tần Tri Tuế đang suýt ngã vào lòng. Cục bột nhỏ xíu toe toét miệng cười, đôi mắt đen láy cong cong như vầng trăng khuyết, giọng nói non nớt cất lên: “Mẹ…mẹ…”
Nói rồi, bé con nhấc cánh tay mũm mĩm lên, ôm lấy cổ Khương Nghê, líu lo: “Lạc lạc.”
“Hửm?” Khương Nghê nghe không rõ: “Tuế Tuế nói gì cơ?”
Cô bé lại ứ ừ một hồi lâu, khó khăn lắm mới phát âm được hai tiếng: “Khoái…lạc…” (Trong tiếng Trung, “khoái lạc” có thể được dịch là 快乐 (kuàilè), Đây là từ phổ biến nhất để diễn đạt ý nghĩa về niềm vui, sự hạnh phúc.)
Ngay khoảnh khắc ấy, Khương Nghê như bừng tỉnh. Cô đã thấu hiểu tất cả.
Một niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim!
Tần Nghiễn cũng vừa dắt cậu nhóc Niên Niên bước đến. Niên Niên ôm chặt hộp bánh ngọt, chầm chậm tiến về phía Khương Nghê. Đôi mắt cậu nhóc tròn xoe đen láy nhìn thẳng vào mắt mẹ rồi nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu nhóc đưa hộp bánh mình đang giữ cho Khương Nghê.
Niên Niên có vẻ chậm nói hơn một chút, cậu bé cứ nép sát bên Tuế Tuế. Kiểu như chỉ cần một khoảng nhỏ trong vòng tay mẹ thôi, ngoan ngoãn khẽ gọi: “Mẹ ơi…”
Đôi mắt Khương Nghê chợt thoáng đỏ hoe. Cô siết nhẹ hai thiên thần nhỏ vào lòng, đoạn ngước lên nhìn Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn đứng khuất sau vầng sáng, từ từ quỳ gối xuống. Bàn tay anh khẽ v**t v* mái tóc mềm như mây của Khương Nghê.
“Chúc mừng sinh nhật, cô Khương.”
Khương Nghê khẽ hít mũi, “Sao anh và các con lại bất ngờ xuất hiện thế này?”
Cô hoàn toàn không hề hay biết trước.
Chưa để Tần Nghiễn kịp mở lời, Khương Cảnh Niên đã đưa ngón tay mềm mại của mình lên mà lau nhẹ đi giọt nước đang ngấn nơi khóe mắt Khương Nghê. Tuy cậu bé chưa biết diễn đạt nhiều nhưng trong đôi mắt đen láy ấy lại lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng, dường như đang nói thầm: Mẹ ơi, đừng khóc mà.
Còn Tần Tri Tuế thì vẫn ôm chặt cổ mẹ không rời. Thấy anh trai lau nước mắt cho mẹ, cô bé cũng chu môi đỏ hồng, hôn chụt một cái lên khóe mắt Khương Nghê. Chắc chắn đó không phải là nước mắt của mẹ đâu, mà là những hạt châu lấp lánh đó!
Tần Nghiễn khẽ cong môi, khẽ khàng nói: “Hai cục cưng đã làm hết những gì anh định làm rồi, giờ phải làm sao đây?”
Khương Nghê nhất thời không biết đáp lời.
Ánh mắt Tần Nghiễn dịu dàng, chỉ v**t v* mái tóc Khương Nghê rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa.
Sự xuất hiện của Tần Nghiễn và hai nhóc tỳ đáng yêu đã khiến bữa tiệc sinh nhật đêm nay càng thêm phần náo nhiệt.
Hai nhóc tỳ nhà Khương Nghê và Tần Nghiễn đáng yêu và lanh lợi đến mức, chẳng mấy chốc đã trở thành cục cưng của cả đoàn làm phim. Các cô chú trong đoàn ai nấy cũng hết mực cưng chiều, nhận làm cháu ruột.
Đặc biệt là Tần Tri Tuế, từ chiếc gương trang điểm của chuyên viên, ống kính của nhiếp ảnh gia cho đến màn hình giám sát của đạo diễn Cúc Bình Chương, tất cả đều hóa thành món đồ chơi yêu thích của cô bé.
Đoàn làm phim đã chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật ba tầng thật lớn cho Khương Nghê. Lúc thổi nến, Tần Nghiễn đứng sát bên cô, còn hai bé con thì được Tiếu Bối Nhạc và Tống Uy Hành bế trên tay.
Nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình, Khương Nghê thoáng nhớ lại lần sinh nhật trước ở đoàn phim Ngược Lối.
Khi đó, mọi người vẫn chưa biết về mối quan hệ của họ. Cả hai chỉ có thể trao đổi ánh mắt trong những khoảnh khắc vô tình ngẩng đầu.
Bây giờ, Tần Nghiễn đã là chồng của cô, là người có tư cách nhất để ở bên cô.
“Kẹo kẹo……” Cô bé Tần Tri Tuế đang đạp đạp đôi chân bé xíu như muốn với lấy viên kẹo sữa trên chiếc bánh.
Tiểu Khả suýt nữa thì không giữ được bé, may mà Tống Uy Hành đã đỡ kịp.
Tống Uy Hành giả vờ nghiêm mặt cảnh cáo cô bé: “Con không được bắt nạt vợ của chú đâu đấy nhé!”
Tần Tri Tuế còn bé, chẳng hiểu gì. Con bé chỉ biết chớp chớp đôi mắt đen láy, khó hiểu nhìn Tống Uy Hành. Ngay sau đó, mọi người bật cười khi thấy Khương Cảnh Niên, đứa bé vẫn ngoan ngoãn nép trong vòng tay Tống Uy Hành từ nãy đến giờ, bất ngờ đưa hai bàn tay nhỏ xíu, trắng nõn, mũm mĩm ra mà véo lấy má Tống Uy Hành rồi ra sức xoa bóp.
Cả nhóm người đều ngẩn tò te rồi cũng bật cười.
Cúc Bình Chương phá lên cười lớn: “Đúng là cậu nhóc ngoan, mới bây lớn mà đã biết bảo vệ em gái rồi!”
Khương Nghê mỉm cười dịu dàng, khẽ nhắm mắt lại. Hai tay cô chắp vào nhau.
Ước nguyện năm nay của cô vẫn y như năm ngoái…. mong cho tất cả những người cô yêu thương đều được bình an, hạnh phúc.
Nến vừa tắt, Khương Nghê đã tinh nghịch nhón chút kem rồi khẽ trét lên vầng trán và đôi má phúng phính của Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế, kèm theo đó là một nụ cười rạng rỡ như đóa hoa.
Cậu nhóc Niên Niên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cố gắng ngước nhìn trán mình. Còn cô nhóc Tuế Tuế thì vừa thấy anh trai biến thành chú mèo con đáng yêu đã khúc khích cười không ngớt, cứ thế mà vùng vẫy trong vòng tay của người lớn.
Má Khương Nghê cũng vương chút kem, nhưng đó là do chính tay Tần Nghiễn khẽ chấm lên. Trong vầng sáng ấm áp, đôi mắt Khương Nghê cong cong tràn ngập ý cười, cô định giơ tay ăn miếng trả miếng ngay tức khắc.
Tuy thế nhưng mà với chút sức đó của cô làm sao địch lại được Tần Nghiễn? Anh nhẹ nhàng ôm trọn cô vào lòng. Và rồi dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, dịu dàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Tần Nghiễn ghé sát tai Khương Nghê, thủ thỉ một câu đủ nhỏ để chỉ hai người họ nghe được.
“Bà Tần nhà anh, ngọt quá đi mất.”
Khương Nghê khẽ đẩy anh ra.
Bỗng nhiên, từ phía sau, những tiếng cổ vũ rộn ràng vang lên: “Hôn đi! Hôn đi chứ!”
Khương Nghê như chết lặng, bắt gặp ánh cười trong veo, rạng rỡ nơi đáy mắt Tần Nghiễn.
Tần Nghiễn: “Vậy thì anh xin phép không khách sáo nữa.”
Dứt lời, anh cúi đầu rồi trao Khương Nghê một nụ hôn thật nồng nàn lên đôi môi mềm mại, ửng đỏ.
Tống Uy Hành nhanh tay che mắt nhóc Khương Cảnh Niên lại. Riêng cô bé Tần Tri Tuế mở mắt thật to cùng với vẻ thoáng kinh ngạc rồi bật cười khúc khích.
Trong không khí hân hoan ấy, có người đã kịp ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào, lãng mạn này bằng chiếc điện thoại của mình.
Đêm dần buông.
Khương Nghê cuộn mình trên sofa, say sưa trả lời tin nhắn của người hâm mộ.
Nửa tiếng trước đó, studio vừa cập nhật những khoảnh khắc đáng yêu từ buổi tiệc sinh nhật tối nay. Trong chín bức ảnh lung linh, bức ở giữa là ảnh gia đình bốn người họ, hai bé con chỉ lấp ló bóng lưng.
Tuy nhiên, bức ảnh nhận được bão like và lượt tương tác khủng nhất lại là khoảnh khắc Tần Nghiễn dịu dàng cúi xuống trao Khương Nghê một nụ hôn nồng nàn.
Không ít fan đã nhanh chóng biến hóa bức ảnh này thành một poster phim điện ảnh đầy nghệ thuật.
Tên phim: Xứng Đôi Vừa Lứa.
Diễn viên chính: Khương Nghê, Tần Nghiễn.
[Mị ghen tị quá trời ơi. Mị thật sự ghen muốn chếc luôn rồi! Rốt cuộc thì là tình yêu chốn thần tiên nào vậy chứ [khóc ròng]]
[Tui cũng ghen tị muốn chếc đây, nhưng không biết là tui đang ghen với Đăng Đăng hay là đang ghen với đội trưởng Tần đây nữa [chỉ trỏ]]
[Vợ yêu ơi, chúc mừng sinh nhật nhé [tim]]
[Đăng Đăng và đội trưởng Tần ơi, hai người phải mãi hạnh phúc như vậy nhé~]
[Chúc hai bé cưng luôn khỏe mạnh và chóng lớn nha~~]
…..
Kề bên, hai thiên thần nhỏ có lẽ vì quá hưng phấn nên vẫn chưa chịu vào giấc ngủ.
Tần Nghiễn ôm Niên Niên và Tuế Tuế ngồi gọn trong lòng, mỗi nhóc tỳ một bên. Hai đứa vừa được tặng một núi đồ chơi mới toanh, do đó nên giờ đang không ngừng mải mê khám phá, chơi đùa đến quên cả trời đất.
Hôm nay không chỉ là ngày sinh nhật của Khương Nghê mà còn trùng với ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Giữa lúc trả lời tin nhắn, Khương Nghê bỗng giật mình nhớ ra. Hình như ngày 1/6 năm ngoái, họ đã quên mất việc phải mua quà cho hai cục cưng.
Thời điểm ấy, Khương Nghê vừa mới vượt cạn. Cô vẫn còn trong giai đoạn “mang bầu một lần, ngốc hết ba năm” như người ta thường nói.
“Đây là… 1/6 đầu tiên của hai đứa nhỏ phải không anh?” Khương Nghê hỏi.
Tần Nghiễn khẽ quay đầu: “Nhà chúng ta không có Tết Thiếu nhi.”
Khương Nghê: “?”
Khương Cảnh Niên chợt phát hiện ra một món đồ chơi thú vị hơn, liền vội vã thoát khỏi vòng tay Tần Nghiễn. Cậu nhóc nhanh nhẹn trượt xuống khỏi đầu gối anh. Thấy anh trai đã đi về phía đống đồ chơi, Tần Tri Tuế cũng chẳng còn hứng thú với quả bóng đang cầm trên tay nữa.
“Được rồi….” Cô bé tíu tít đuổi theo Khương Cảnh Niên: “Được rồi…..”
Khi không còn hai bóng đèn nhỏ nữa, Khương Nghê liền rướn người lại gần: “Sao nhà mình lại không có 1/6 chứ? Anh nói thế, chẳng lẽ con của chúng ta là… được khuyến mãi khi nạp thẻ điện thoại sao?”
“……” Tần Nghiễn dịu dàng véo nhẹ cằm Khương Nghê: “Bởi vì, ngày này chỉ dành riêng để chúc mừng sinh nhật bà Tần của anh mà thôi.”
Vừa dứt lời, anh đã nhẹ nhàng chạm môi mình lên đôi môi mềm mại, ửng hồng của Khương Nghê.
Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế rồi sẽ có cuộc đời riêng của mình. Nhưng với Tần Nghiễn, Khương Nghê mãi mãi là người phụ nữ quan trọng nhất, là ưu tiên hàng đầu.
*
Năm Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế vừa tròn ba tuổi, căn cứ Hồ Nam cũng được mở rộng. Cùng lúc đó, IAR cũng chính thức công bố kế hoạch đặt bộ chỉ huy thứ tư tại đất nước tỉ dân này, kéo theo việc Tần Nghiễn phải chuyển công tác từ Hồ Nam về Thượng Hải, đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy tối cao của căn cứ tại đây.
Hai nhóc tì đã đến tuổi cắp sách đến trường mẫu giáo. Nhằm giúp hai thiên thần nhỏ có sự chuẩn bị tốt nhất cho môi trường tập thể mới, do đó nên Khương Nghê và Tần Nghiễn đã không ngần ngại đăng ký cho các con vào lớp Ngôi Sao đầy hứa hẹn.
Đêm trước ngày trọng đại ấy, khi Tần Tri Tuế đã ngủ vùi trong mơ, Tần Nghiễn lại khẽ khàng đưa Khương Cảnh Niên ra ngoài.
Khương Cảnh Niên của hiện tại đã khôn lớn và hiểu chuyện hơn rất nhiều, toát lên phong thái điềm tĩnh đáng ngạc nhiên ở độ tuổi này. Tần Nghiễn đã chuẩn bị sẵn những món đồ ăn vặt khoái khẩu nhất của con để hai cha con có một buổi trò chuyện thân mật.
“Con có biết tại sao ba lại kêu riêng con ra đây không?”
Nhóc con chớp chớp mắt, vẻ mặt mông lung.
Tần Nghiễn xoa nhẹ đầu thằng bé: “Ngày mai, con sẽ cùng em gái đi nhà trẻ rồi đấy.”
Cậu nhóc Khương Cảnh Niên gật đầu lia lịa, nhân lúc Tần Nghiễn ngập ngừng một chút thì lí nhí nói: “Con sẽ che chở cho em gái ạ.”
Đôi mắt Tần Nghiễn ánh lên vẻ mãn nguyện, anh lại cưng chiều xoa đầu con trai.
“Con nghĩ được như vậy thì xem ra ba đã lo lắng thừa rồi.” Nói đoạn, anh cầm lấy gói bánh quy mà Khương Cảnh Niên vẫn thích mê, đưa cho nhóc.
Nhưng nhóc con lại lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ nói đó ạ….không làm mà chỉ muốn hưởng thôi là hư lắm.”
Tần Nghiễn thật không hiểu nổi Khương Nghê đã làm cách nào mà khiến Khương Cảnh Niên ba tuổi lại có thể hiểu và nhớ rõ câu này: “Thôi thì cứ xem như ba thưởng nóng cho con trước được không?”
Nhóc con vẫn nhất quyết lắc đầu: “Sẽ bị sâu răng đó ba.”
Tần Nghiễn bật cười thành tiếng, gật đầu đồng ý. Anh bỏ gói bánh quy vào đĩa rồi lại kéo Khương Cảnh Niên ngồi lên đùi mình.
Anh dùng cằm cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cậu nhóc: “Niên Niên của ba là một chàng trai bé nhỏ kiên cường. Về sau, con phải cùng ba bảo vệ mẹ và em gái thật tốt nhé.”
Nhóc con gật đầu cái rụp rồi lại nhíu mày. Vẻ mặt của cậu nhóc cứ như thể đang đối mặt với một bài toán khó nhằn trong cuộc đời vậy.
Hiểu con như lòng bàn tay, Tần Nghiễn trầm ngâm: “Có phải Niên Niên thấy mình còn bé quá, sợ không bảo vệ được hết cả hai người không?”
Mắt nhóc con sáng rỡ, lại ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Nghiễn thoáng hiểu ra, liền trấn an con trai:
“Vậy thì bảo vệ một người thôi.”
“Thế con chọn mẹ…..”
“Chọn em gái đi.”
Khương Cảnh Niên: “……?”
Cậu nhóc tròn xoe mắt nhìn Tần Nghiễn, ánh mắt long lanh gửi gắm một thông điệp vô cùng mãnh liệt: Con muốn chọn mẹ cơ.
Thế nhưng, Tần Nghiễn lại nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên quyết nói với cậu nhóc.
“Nhưng mẹ là của ba.”
*
Hai bé con đã nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống tập thể mới, vỏn vẹn hai ngày đã không còn khóc lóc mè nheo nữa rồi.
Mỗi buổi sáng, Tần Nghiễn đưa hai nhóc đến trường. Khương Cảnh Niên bé nhỏ sẽ nắm tay em gái Tần Tri Tuế thật chặt, ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt ba. Tần Tri Tuế vốn tinh nghịch và hiếu kỳ, cô bé thường muốn thoát khỏi tay anh trai nhưng Khương Cảnh Niên lại cứ nắm riết không buông.
Đến xế chiều, Khương Nghê cùng Tiểu Khả sẽ lái xe đến đón hai bé cưng. Cảnh tượng thường xuyên diễn ra trên xe là Tần Tri Tuế say sưa kể đủ thứ chuyện ở trường mẫu giáo, trong khi Khương Cảnh Niên chỉ im lặng ngồi kế bên. Chỉ khi Tần Tri Tuế nói lúng túng hoặc diễn đạt sai, Khương Cảnh Niên mới cất lời mà bổ sung và sửa chữa.
Một dạo nọ, ông ngoại Lương gọi video cho hai nhóc tỳ. Khi nhìn thấy Khương Cảnh Niên có đến bảy phần tính cách giống Tần Nghiễn thuở bé, ông liền tâm sự riêng với Tần Nghiễn: “Ông đã quan sát Cảnh Niên kỹ lắm rồi, thằng bé này sau này nhất định có tiền đồ đấy. Con có muốn cho thằng bé đến Thâm Quyến, để ông tự tay chỉ bảo không?”
Ông cụ không thể khiến Tần Nghiễn tiếp quản Lương thị, giờ lại bắt đầu tìm kiếm người phù hợp trong số các chắt. Ngắm đi ngắm lại, ông chỉ ưng mỗi cậu nhóc Khương Cảnh Niên mới ba tuổi.
“Ông ngoại.” Tần Nghiễn lên tiếng: “Niên Niên còn bé lắm.”
“Bé nỗi gì? Cậu của con bằng tuổi nó đã biết viết chữ thư pháp lớn rồi đấy.”
Nói xong, ông Lương lại tự mình im bặt. Mối quan hệ giữa ông và con trai cả từng rất căng thẳng những năm trước, phần lớn cũng vì thời thơ ấu của con trai, ông đã áp dụng một nền giáo dục quá khắt khe.
“Ông ngoại à, con thật sự không đặt nặng yêu cầu cao như vậy với Niên Niên và Tuế Tuế đâu. Chỉ cần tụi nhỏ lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ. Có thể trở thành những người lạc quan, tích cực, có trách nhiệm và biết gánh vác là đủ rồi ạ.”
Lương Quốc Chương còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tần Nghiễn ngắt lời: “Còn về việc liệu thằng bé có phải là người mà ông kỳ vọng hay không thì…..con nghĩ, chắc là phải đợi đến khi Khương Cảnh Niên có khả năng suy nghĩ độc lập đã. Khi đó con sẽ để thằng bé tự mình nói chuyện với ông.”
Trong quá trình trưởng thành của anh, Tần Chính Minh và Lương Thư Linh luôn tạo điều kiện một môi trường thoải mái. Ngoài những chuyện lớn đúng sai, hai người họ chưa bao giờ can thiệp ngang ngược vào lựa chọn của anh. Dù là sự nghiệp hay gia đình cũng vậy.
Tần Nghiễn lấy đó làm bài học. Bản thân anh cũng hy vọng cuộc đời tương lai của hai đứa nhóc con nhà anh sẽ do chính chúng tự quyết định. Còn anh, với tư cách một người cha, điều cần làm là ngăn chặn những can thiệp và sắp đặt từ bên ngoài trước khi chúng có đủ khả năng lựa chọn hướng đi cho cuộc đời mình.
Khương Nghê đứng ở cổng vườn, nghe được lời Tần Nghiễn nói thì trong lòng không khỏi xúc động.
Cô hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác đau khổ và tuyệt vọng khi cuộc đời mình bị người khác sắp đặt.
Khương Nghê đi đến phía sau Tần Nghiễn. Cô vòng tay ôm lấy eo anh rồi áp mặt vào tấm lưng vững chãi của anh.
“Chồng à, anh thật tốt.”
“Niên Niên và Tuế Tuế có được người bố như anh thì đúng là có phúc thật đấy.”
Tần Nghiễn quay người lại, ôm Khương Nghê vào lòng, cúi nhìn cô: “Thế nên ông trời mới sắp đặt cho anh một cô vợ tuyệt vời như em đó thôi?”
Khương Nghê chớp chớp mắt, gần như muốn chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm của Tần Nghiễn.
“Meo…..”
Khương Điềm Điềm dụi dụi vào chân hai người, kêu lên một tiếng thật nhẹ nhàng.
*
Thời gian ở trường mẫu giáo thật vui vẻ của Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế cứ thế trôi đi êm đềm, cho đến một ngày của ba tháng sau đó.
Lớp mẫu giáo tổ chức hoạt động cuối khóa, chuẩn bị cho việc các bé sẽ chính thức lên lớp lớn hơn vào mùa thu. Hoạt động chỉ kéo dài nửa ngày. Sáng sớm, Tần Tri Tuế còn vui vẻ chạy đến trường, ấy vậy mà khi đến trưa về, gương mặt nhỏ đã nhòe nhoẹt nước mắt, chiếc váy xinh cũng lấm lem theo.
Khương Nghê và Tần Nghiễn đã được cô giáo kể lại mọi chuyện, bạn nhỏ gây ra rắc rối cũng đã xin lỗi Tuế Tuế rồi. Thế nhưng, có lẽ vì chưa từng trải qua cảm giác tủi thân, cô bé cứ khóc mãi không ngừng.
“Tuế Tuế sẽ chẳng bao giờ đi học nữa đâu, Tuế Tuế không thích đến mẫu giáo chút nào.”
“Váy Tuế Tuế bẩn rồi, Tuế Tuế xấu lắm.”
Mũi dãi tèm lem, cô bé vừa nói vừa nấc lên từng tiếng. Chuyện là, có một bạn nhỏ khác đã tranh giành bánh với bé, trong lúc giằng co không may làm bẩn váy.
Thấy Tần Tri Tuế khóc vật vã, nước mắt cũng giàn giụa cả lên thì Khương Cảnh Niên liền tiến đến. Cậu nhóc đứng lặng trước Tần Nghiễn và Khương Nghê: “Không phải lỗi của em đâu ạ, là do Cảnh Niên sai rồi.”
Cậu nhóc cúi gằm mặt, hàng mi cũng ướt đẫm lệ: “Là Cảnh Niên đã không bảo vệ được em.”
Nãy giờ Tần Tri Tuế vẫn khóc không ngừng, bỗng dưng nín bặt. Cô bé chạy lại, ôm chầm lấy Khương Cảnh Niên, người cao hơn mình đến nửa cái đầu.
“Không ai được đánh anh trai!”
“Ai nào dám đánh anh trai con thì đó là người xấu!”
Khương Nghê và Tần Nghiễn nhìn nhau. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đều thấy được sự mãn nguyện, yên lòng trong ánh mắt đối phương.
Tám giờ tối.
Nhóc tỳ Tần Tri Tuế đã quên sạch mọi chuyện xích mích ban ngày, giờ đang say giấc nồng trên chiếc giường nhỏ. Riêng Khương Cảnh Niên thì lại ở căn phòng kế bên, ngồi bên mép giường, ôm chặt đầu gối mà không nói lời nào.
Khương Nghê bước vào, bắt gặp đúng khung cảnh ấy.
Cô và Tần Nghiễn đều biết, Khương Cảnh Niên vốn là một đứa trẻ có tính cách già dặn hơn tuổi.
Ôm con trai vào lòng, Khương Nghê hỏi khẽ: “Sao Cảnh Niên chưa ngủ?”
“Mẹ ơi.” Khương Cảnh Niên vòng tay ôm lấy cổ Khương Nghê, áp gương mặt mềm mại vào má cô: “Con đã không bảo vệ tốt cho em con.”
Khương Nghê thoáng thấy lòng quặn thắt, rồi lại nghe giọng nói lí nhí của cậu bé bổ sung: “Cảnh Niên đã hứa với ba là sẽ bảo vệ em gái rồi.”
Cậu bé đang rất tự dằn vặt, Khương Nghê cảm nhận rõ điều đó.
Khương Nghê không muốn phân tích đúng sai với một đứa trẻ, cô chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của con trai: “Mẹ biết, em gái con thật là hạnh phúc.”
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cậu nhóc, cô tiếp lời: “Em gái con có một người anh trai tuyệt vời nhất thế gian, đúng là em gái hạnh phúc nhất trên đời này rồi, đúng không nào?”
Khương Cảnh Niên khẽ nhíu mày.
“Làm sao đây, mẹ cũng thấy hơi ghen tị với Tri Tuế rồi đó nha.”
“Mẹ có ba rồi mà?”
“?”
Cậu bé Khương Cảnh Niên nhìn đôi mắt xinh đẹp của mẹ. “Ba nói con, mẹ là của ba. Do đó nên ba sẽ bảo vệ mẹ.”
Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của con trai, Khương Nghê thoáng chút bất ngờ rồi cô khẽ cong môi: “À, đúng vậy nhỉ.”
*
Mùa đông năm ấy, khi Khương Cảnh Niên và Tần Tri Tuế còn học mẫu giáo, Khương Nghê và Tần Nghiễn đã tranh thủ kỳ nghỉ đông của hai nhóc, đưa chúng lên cao nguyên Xuyên Tây chơi.
Nơi đây cũng chính là nơi Khương Nghê và Tần Nghiễn lần đầu gặp gỡ. Giờ đây, họ trở lại nơi tình yêu chớm nở, cùng với hai con, một trai một gái.
Thị trấn Khang Lâm vào mùa đông vẫn khoác lên mình màu trắng tinh khôi. Khách sạn nhỏ ngày xưa, nay đã được nâng cấp thành một khu biệt thự vườn riêng tư, kín đáo với quy mô mở rộng hơn rất nhiều.
Hai đứa nhỏ đang ở độ tuổi hiếu động, đặc biệt là Tần Tri Tuế. Con bé đúng là một con khỉ nghịch ngợm, thường xuyên gây chuyện nhưng chẳng bao giờ chịu dọn dẹp hậu quả.
Đơn giản là vì lúc nào cũng có Khương Cảnh Niên theo sau thu dọn giúp cho cô nhóc.
Chẳng hạn như lúc này đây, cô bé nặn một quả cầu tuyết, không lệch một ly, ném trúng cậu bé hàng xóm đang đi ngang qua khu vườn.
Cậu bé quay mặt lại. Môi hồng mềm mím chặt kèm theo đó là đôi mắt đẹp tinh xảo nhìn về phía Tần Tri Tuế.
Tần Tri Tuế kéo tay Khương Cảnh Niên: “Anh ơi, sao anh ném tuyết mà không chịu nhìn xem có người hay không vậy?”
Khương Cảnh Niên: “……”
Khương Cảnh Niên vội quay sang cậu bé đang đi ngang qua: “Mình xin lỗi nhé.”
Bên cạnh, Tần Tri Tuế cười tít mắt. Cô bé diện bộ Hán phục bông ấm áp. Cả cổ và tay áo đều viền lông trắng mềm mại, càng tôn lên vẻ đáng yêu, xinh xắn như búp bê. Dù biết rõ cô bé mới là thủ phạm, thế nhưng cậu bé nọ vẫn không khỏi liếc nhìn thêm một lần.
“Không sao đâu ạ.” Cậu nhóc đáp.
Sáng hôm sau, đúng ngày đầu năm mới. Khương Nghê và Tần Nghiễn dẫn hai nhóc tì đến một nơi vô cùng đặc biệt….. đó chính là hiệu ảnh cũ kỹ nơi Khương Nghê và Tần Nghiễn từng chụp tấm ảnh đầu tiên cùng nhau. Lần trước họ đến thị trấn Khang Lâm, sau khi xuống núi tuyết, vốn định ghé vào chụp ảnh nhưng tiệm lại đóng cửa, nghe nói ông chủ về quê ăn Tết rồi. Lần này, Khương Nghê quyết định sẽ đến sớm hơn vài ngày.
“Ông ơi, ông còn nhớ cháu không ạ?” Khương Nghê bước vào tiệm ảnh, kéo kính râm xuống rồi cười tươi nhìn cụ ông sau quầy.
Cụ ông giờ đã già đi nhiều. Mái tóc trên đầu nay đã bạc trắng cả, lưng cũng hơi còng nhưng cặp kính đặc trưng ấy vẫn gọng lấy đôi mắt tinh anh, rạng ngời. Cụ ông ngẩn người một thoáng, rồi đôi mắt già nua ánh lên nụ cười: “À, là cháu đó sao.”
Khương Nghê gật đầu: “Dạ, là cháu đây ạ.”
“Cháu đến để thực hiện lời hứa với ông, đến chụp ảnh gia đình ạ.”
Cụ ông nhìn kỹ hơn, thấy người đàn ông cao lớn đang đứng thẳng ở khoảng sân trước tiệm, bên cạnh là hai đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu. Ông không biết cô đã nói gì đó, khiến người đàn ông cúi xuống rồi để lộ góc nghiêng gương mặt sắc sảo, anh tuấn.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Ông liên tục gật đầu: “Nhất định ông sẽ chụp cho các cháu một tấm ảnh gia đình đẹp nhất!”
Hiệu ảnh cũ kỹ còn nhiều hạn chế nên cái gọi là đẹp nhất này cũng chỉ là một tấm phông nền có vẻ hơi rẻ tiền. Màu đỏ rực rỡ được tạo hình như hình cánh cổng lớn, phía trên dán một đôi câu đối, góc phải trên cùng đề mấy chữ đen lớn: “Gia Đình Vui Vẻ”. Khương Nghê và Tần Nghiễn ngồi trên băng ghế dài. Cô ôm Khương Cảnh Niên, còn Tần Nghiễn thì ôm Tần Tri Tuế. Bốn người với đường nét gương mặt quá đỗi nổi bật. Chỉ cần ngồi vào thôi thì dù có là tấm phông nền đơn sơ cũng bỗng chốc trở nên sang trọng lạ thường, mang đậm phong vị hoài niệm mà cổ điển.
Ông cụ giơ máy ảnh lên, ra hiệu cho Khương Nghê: “Dịch vào trong một chút. Ấy, đúng rồi.”
“Một…..hai……ba…..”
Khoảnh khắc như được đóng băng lại. Khương Nghê và Tần Nghiễn tựa đầu vào nhau, còn Khương Cảnh Niên ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ thế nhưng chỉ có Tần Tri Tuế lại tinh nghịch quay người. Đó không phải là một tấm ảnh gia đình chuẩn mực nhưng lại vô cùng sống động, mắt mỗi người trong ảnh đều ánh lên nụ cười, nhìn vào là biết ngay đó là một gia đình đặc biệt hạnh phúc. Khương Nghê rất yêu thích tấm ảnh này. Cô muốn rửa một tấm thật lớn rồi treo ở nhà.
Bước ra khỏi tiệm ảnh, ánh nắng đầu đông vừa vặn chiếu vào. Khương Nghê và Tần Nghiễn dẫn hai đứa nhỏ ra quảng trường trung tâm đi dạo. Đống lửa trại đêm giao thừa hôm qua vẫn chưa kịp dọn, những mẩu than đen cháy xém nằm chất đống. Tần Tri Tuế bỗng nổi hứng nghịch ngợm, mặc kệ chiếc váy xinh đẹp của mình, cô bé nhặt ngay mẩu than đen rồi hí hoáy viết vẽ trên nền đất, thậm chí còn tinh quái chọc vào má Khương Cảnh Niên. Khương Nghê nhìn hai đứa nhỏ đùa nghịch, khóe mắt vương ý cười. Tần Nghiễn từ phía sau vòng tay ôm lấy cô.
Không xa là ngọn núi tuyết Cống Lạp hùng vĩ.
“Thần núi Cống Lạp nhất định đã nghe thấy lời cầu nguyện của em rồi đó anh à.” Khương Nghê nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt Tần Nghiễn đang cúi xuống nhìn cô.
“Thế nên ngài mới đưa anh đến bên em, còn trao cả Niên Niên và Tuế Tuế đến với em nữa.”
Tần Nghiễn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Khương Nghê vẫn luôn tự thấy mình là người có duyên phận gia đình không sâu đậm. Nhưng giờ đây, cô đã có những người thân quan trọng nhất, những người mà cô yêu thương nhất cả cuộc đời này.
Suốt quãng đời còn lại…
Nguyện ước được cùng nhau đến răng long đầu bạc
Mỗi năm đều dư dả và đủ đầy, mỗi tháng đều trọn vẹn và bình yên.