Mùa đông giá rét, Thượng Hải.
Năm nay, nhiệt độ ở thành phố Thượng Hải hạ xuống thấp bất thường, kèm theo làn gió biển mặn mòi ẩm ướt khiến cho màn đêm buông xuống lại càng thêm phần giá buốt.
Đại lộ Tân Giang về chiều tối rực rỡ ánh đèn neon. Bởi lẽ, đêm nay chính là đêm Giáng Sinh.
Trong chiếc xe thương vụ màu đen trầm lặng, Phong Hách Thành vừa kết thúc cuộc họp qua điện thoại với đối tác nước ngoài. Anh tháo tai nghe, đưa tay day nhẹ thái dương, mệt mỏi mà tựa lưng vào thành ghế.
Trợ lý Lương Hồng vẫn ngồi yên trên băng ghế phụ phía trên, lặng lẽ quan sát ông chủ của mình qua gương chiếu hậu.
Phong Hách Thành khép hờ mi mắt. Dưới hàng mi vừa dài vừa dày thấp thoáng những vệt xanh xao mệt mỏi.
Hết Bắc Mỹ, rồi Nam Âu cho đến tận Singapore. Suốt cả hai mươi ngày liên tục, từ những buổi đàm phán thương mại căng thẳng đến những bữa tiệc xã giao triền miên, dù là người khỏe mạnh đến mấy cũng khó lòng mà chống đỡ nổi.
“Tối nay có lịch trình gì không?” Phong Hách Thành hỏi.
Lương Hồng chợt bừng tỉnh, giọng điệu vẫn giữ vẻ trang trọng khi báo cáo: “Tối nay anh có cuộc hẹn với cô Lục ạ.”
Phong Hách Thành bất chợt sững người trong giây lát.
Anh mở mắt. Đôi mắt vốn dĩ luôn tinh anh, giờ đây hiếm hoi hiện lên một tia bối rối.
Lương Hồng thấu hiểu, hẳn là ông chủ đã quên béng mất chuyện này rồi.
“Khi anh còn ở Nam Âu, anh đã hẹn gặp cô Lục Quỳ tối nay, tại nhà hàng Pháp trên đường Tân Giang đó ạ.”
Trong hệ thống trí nhớ vốn chặt chẽ và logic của mình, Phong Hách Thành dần xâu chuỗi và tìm thấy cái tên “Lục Quỳ” này.
Cô con gái nhà họ Lục tại Thượng Hải….đây là được mẹ anh ngắm nghía cho một cuộc hôn nhân sắp đặt lần này.
Xe đi qua khu thương mại phồn hoa, trên màn hình LED lớn, quảng cáo trang điểm lộng lẫy của một nữ minh tinh vụt qua. Phong Hách Thành bất giác dời tầm mắt.
Anh chấp nhận gặp mặt người này theo lời bà nội. Đồng thời anh cũng đã kết bạn WeChat với ngưới đó vào hai tuần trước, thời gian và địa điểm đều đã hẹn rõ. Phong Hách Thành vốn dĩ sẽ không bao giờ thất hẹn mà không có lý do chính đáng.
“Tổng giám đốc Phong….”Lương Hồng ấp úng, như có điều khó nói.
Cả người chìm trong sự mệt mỏi. Khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ mang tính hình thức sắp tới, lòng Phong Hách Thành không khỏi ẩn hiện chút phiền muộn.
“Cứ nói.”
Lương Hồng khẽ khàng: “Chuyện hot search giữa anh và cô Phương ấy ạ…”
Cách đây ba ngày, Phong Hách Thành đang ở Singapore thì tình cờ gặp Phương Cẩn Nhã cũng đang tham gia sự kiện tại đây. Chẳng rõ ai đã chụp được cảnh hai người cùng xuất hiện rồi những lời đồn đại lan truyền, nói rằng nữ minh tinh đang nổi Phương Cẩn Nhã và một ‘đại gia họ P’ cùng nhau du ngoạn Singapore.
Phong Hách Thành mệt mỏi, dứt khoát buông hai chữ: “Xoá đi.”
Lương Hồng tự động im lặng. Cô ấy biết rõ ông chủ mình đang không vui. Thế nhưng cô ấy chẳng rõ là vì bảng quảng cáo mỹ phẩm vừa nhìn thấy hay vì tin hot search với Phương Cẩn Nhã, hay…..cuộc gặp gỡ với cô con gái nhà họ Lục tối nay nữa.
*
Cùng lúc đó, tại một căn hộ cao cấp ở Thượng Hải.
Tiếng điện thoại rung liên hồi đánh thức Lục Quỳ từ giấc ngủ say. Cô lơ mơ mở mắt, vẻ ngái ngủ kia đã vơi đi đôi chút thế nhưng vẫn còn vương vấn chút hơi nước trong đáy mắt.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo, màn đêm bên ngoài ô cửa sổ đã bắt đầu phủ sâu.
Lục Quỳ dụi dụi mắt, mái tóc đen nhánh mềm mại như tơ buông lơi trên cổ.
Tiếng rung của điện thoại vừa dứt thì màn hình bỗng lóe sáng, một thông báo tin nhắn mới hiện lên.
Lục Quỳ với tay lấy điện thoại, mở lên, thấy tin nhắn của cô bạn thân Chung Hiểu Hy.
Chung Hiểu Hy: [Bé iu của tớ ơi, ra ngoài quẩy thôi nào!]
Đêm qua Lục Quỳ thức trắng, mãi đến 5 giờ sáng mới chợp mắt được. Giữa chừng, bụng đói réo gọi không chịu nổi nên cô đành dậy ăn vội bát mì gói rồi lại chui vào chăn ngủ một mạch đến tận bây giờ.
Nhìn lại đồng hồ, đã 7 giờ tối rồi.
Lục Quỳ nhắn lại cho Chung Hiểu Hy: [Thôi không được đâu, tối nay tớ còn phải tăng ca.]
Chung Hiểu Hy: [Giáng sinh mà cũng tăng ca ư?]
Chung Hiểu Hy: [Bên đó trả cậu bao nhiêu tiền mà ghê vậy?]
Lục Quỳ: [Hai mươi vạn.]
Chung Hiểu Hy: [Thôi, tớ xin phép làm phiền nhé!]
Lục Quỳ là một nhà thiết kế trang phục cho búp bê BJD, cô vốn đã có một cái tên khá nổi trong giới chơi búp bê. Dù là một cộng đồng không quá lớn nhưng giới này lại không thiếu những tay chơi sẵn sàng chi mạnh tay.
Ba năm về trước, Lục Quỳ đã cho ra đời studio của riêng mình. Cô bắt tay hợp tác với các hãng sản xuất búp bê, chính thức chào sân của giới búp bê dưới cái tên “Lulu”. Với sự tỉ mỉ trong từng đường kim mũi chỉ và tiếng lành đồn xa, cô đã vững vàng ở vị trí số một trong lĩnh vực thiết kế riêng theo yêu cầu.
Ai trong cộng đồng này cũng đều biết. Chỉ cần là trang phục do chủ studio Lulu làm ra là hàng hiếm, có tiền cũng khó mà mua được.
Lục Quỳ khẽ từ chối lời mời của Chung Hiểu Hy. Ánh mắt kia có chút lơ đãng khi nhìn ba chữ “Đêm Giáng Sinh” hiện rõ trên màn hình điện thoại rồi bất giác ngáp dài.
Cô ấn tắt máy rồi ném sang một bên. Sau đó tay kéo tấm chăn ấm áp trùm kín đầu, quyết tâm ngủ cho quên hết sự đời.
Đột nhiên, Lục Quỳ lại vén chăn xuống. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ kia khẽ ánh lên vẻ khác lạ, đầy suy tư.
Cô vội vàng chộp lấy điện thoại, mở khóa màn hình rồi tìm đến tài khoản WeChat được lưu tên “”Anh Phong”.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại từ hai tuần trước đó:
Anh Phong: [19h, ngày 24 tháng 12, tại Le Canto]
Lục Quỳ: [Được]
19 giờ ngày 24 tháng 12… 19… giờ… tối…
Lục Quỳ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dòng chữ 7:18 đã hiện lên rõ mồn một. Một cái giật mình khiến cô bật dậy.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến. Giờ đây, trong đầu cô chỉ còn ngổn ngang những suy nghĩ. Làm sao để xin lỗi anh ấy đây, làm sao để đến nơi trong vòng mười lăm phút, rồi làm thế nào để tránh khỏi màn cằn nhằn của bố, của mẹ, của ông với cả của bà nữa….
Lục Quỳ nhanh chóng gõ vào điện thoại: [Tôi xin lỗi anh Phong. Do đường tắc quá, tôi có thể sẽ đến muộn một chút. Thật sự rất xin lỗi ạ.]
Tin nhắn vừa gửi đi, hệ thống báo: Xin lỗi, bạn chưa phải là bạn bè của đối phương, vui lòng thêm bạn trước.
Lục Quỳ: “……?”
*
Quả đúng như Lục Quỳ dự liệu, đường sá bên ngoại kẹt cứng. Bởi vậy, khi cô đến hầm đỗ xe của Le Canto, đồng hồ đã điểm đúng tám giờ mười phút.
Ban đầu, Lục Quỳ vốn chẳng có ý định đến buổi hẹn này đâu.
Thử hỏi có tức không chứ, đối phương đã thẳng tay xóa cô đi rồi. Dù sao thì họ cũng được cha mẹ hai bên giới thiệu mai mối, dù cho ai cũng ngầm hiểu đây chỉ là một thủ tục mà thôi. Kể cả nếu sau này hai người có cưới nhau đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Thế nhưng, đối phương lại dám xóa cô, dùng hành động thực tế để thể hiện rõ ràng sự chán ghét cô đến nhường nào. Đã vậy thì, cần gì phải giả vờ lịch sự mà gặp mặt làm gì cho tốn công?
Lục Quỳ không phải kiểu người sẽ nổi giận vì chuyện thiếu lịch sự, nhưng cô cần một lý do thật hợp lý để có thể chặn họng cả nhà họ Lục.
Chiếc xe nhẹ nhàng lướt một đường cong tuyệt đẹp, Lục Quỳ khéo léo lùi xe vào chỗ đỗ. Ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên khô khốc. Hình như phần đuôi xe của cô đã chạm phải một vật cản bất ngờ, không hề nằm trong quỹ đạo dự tính của cô.
Lục Quỳ vội vàng thò đầu ra nhìn….
Một chiếc…..Maybach(1)……màu đen…..sang trọng nhưng đầy tinh tế.
Phần đầu xe bị xước mất một mảng sơn, nắp capô hơi… lõm vào một chút xíu.
Nhà Chung Hiểu Hy làm về ô tô, Lục Quỳ run rẩy tay chụp vội một tấm ảnh, gửi cho cô bạn: [Cái này sửa hết bao nhiêu tiền vậy?]
Chung Hiểu Hy: [Tùy cấu hình thôi]
Chung Hiểu Hy: [Xe này chắc là hàng nhập khẩu, linh kiện khó kiếm, khoảng hai trăm ngàn đó]
Lục Quỳ: “…”
Thế là, ba đêm thức trắng đổ sông đổ biển, cả tuần ăn mì tôm cũng uổng công.
Chung Hiểu Hy: [Cậu đụng xe người ta à?]
Lục Quỳ bình thản đáp: [Không, bạn tớ nhờ hỏi hộ thôi]
khi lùi xe lại lần nữa. Lần này Lục Quỳ cực kỳ cẩn thận, cuối cùng cũng đưa được chiếc Mini Cooper(2) màu tím sáng của mình vào đúng vị trí đỗ.
Thời gian đã trôi đến tám giờ hai mươi. Lục Quỳ không kịp tìm quản lý tòa nhà để hỏi về chủ xe. Cô vội vàng rút một tờ giấy ghi chú từ trong túi xách, để lại thông tin liên lạc của mình rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía thang máy.
Le Canto là một nhà hàng Pháp vô cùng danh tiếng, từ không gian đến món ăn đều không có gì để chê. Lục Quỳ được người phục vụ dẫn vào. Chỉ trong thoáng chốc, cô đã nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ.
Áo vest đen, sơ mi trắng, ánh nến lung linh dịu dàng hắt lên một bên mặt người đàn ông khiến cho mọi đường nét càng thêm nửa sáng nửa tối, càng trở nên sâu sắc và cuốn hút.
Lục Quỳ là sinh viên mỹ thuật. Do đó người đàn ông trong tầm mắt cô rõ ràng hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu khắt khe của cô về vẻ đẹp hình thể.
Thế nhưng, dù có một vẻ ngoài đẹp đẽ đến mấy thì cũng chẳng thể che lấp được cái linh hồn hoàn toàn thiếu lịch sự của con người này.
Lục Quỳ bước đến, miệng khẽ nở nụ cười mà cô tự tin là chuẩn không cần chỉnh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chào anh Phong.”
Phong Hách Thành ngước mắt, thu vào tầm nhìn là gương mặt nhỏ tròn. Cô gái mặc chiếc váy đen thanh lịch. Mái tóc mềm mại đen nhánh buông xõa ngang vai, làn da trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ mọng điểm chút son bóng cùng với đôi mắt hạnh trong veo, sáng bừng sức sống. Đôi đồng tử đen láy ấy toát lên vẻ ngây thơ, đáng yêu, dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy bé thú cưng mềm mại, cưng xỉu.
Phong Hách Thành gấp chiếc máy tính bảng đang làm dở công việc lại, đáp: “Chào cô Lục.”
Người phục vụ khéo léo kéo ghế, Lục Quỳ ngồi xuống và bắt đầu diễn thuyết những lời đã chuẩn bị sẵn từ nãy giờ: “Tôi thật sự xin lỗi anh. Do đường tắc nên đã để anh đợi lâu. Ban đầu tôi cũng định gọi cho anh, nhưng rồi tôi phát hiện ra…”
Lục Quỳ khẽ cắn môi, cố gắng bày ra vẻ mặt vô cùng ngây thơ. Gương mặt cô vốn dĩ đã đáng yêu, nay đôi môi đỏ mềm mại khẽ cắn lại càng thêm phần hớp hồn, dễ dàng khiến đối phương mất cảnh giác.
Phong Hách Thành vẫn điềm nhiên, suy nghĩ rõ ràng rồi hỏi: “Phát hiện ra điều gì?”
Lục Quỳ thầm gào thét: Anh ta còn dám hỏi lại cô cái gì nữa hả?
Trong lòng tức tối nhưng nụ cười trên môi vẫn chẳng hề suy suyển, thậm chí giọng nói còn được trau chuốt cho thêm phần ngây thơ và có chút nũng nịu.
“Tôi phát hiện ra, hình như… tôi không liên lạc được với anh nữa rồi.”
Cô đã nói khéo lắm rồi đó, mong anh ta tự hiểu ý.
Phong Hách Thành hơi nhíu mày.
“Không liên lạc được là sao?”
Sự kiên nhẫn của anh đang có dấu hiệu báo động đỏ. Cách nói chuyện ỡm ờ, úp mở của cô gái này là điều anh cực kỳ không thích.
Lục Quỳ thoáng sững người, quả thật không ngờ một soái ca như vậy mà lại có da mặt dày đến thế. Anh vậy mà còn mặt dày hỏi cô lý do ư?
Cô thấy mình không diễn nổi nữa, bèn nói thẳng luôn: “Anh hình như… đã xóa kết bạn với tôi rồi.”
Không khí chợt chững lại một cách kỳ lạ.
Trong tầm mắt Lục Quỳ, người đàn ông cúi đầu mà mở điện thoại. Những ngón tay thon dài, trắng muốt lạnh lẽo, với những khớp xương rõ ràng, đúng chuẩn gu của Lục Quỳ. Bàn tay đó đẹp đến mức như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, khiến cô có h.am m.uốn được lấy về để sưu tầm.
Phong Hách Thành nhìn màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày.
Cuối cùng, anh đành phải thừa nhận, trong danh bạ liên hệ quả thật không có “cô Lục”.
“Xin lỗi.”
Lục Quỳ cong môi, đôi môi đỏ mềm mại lấp lánh dưới ánh nến ấm áp.
Cuộc hẹn này có thể kết thúc rồi.
Nếu không phải vì tiếng “ùng ục” cực kỳ phá game đang vang lên từ bụng Lục Quỳ trong nhà hàng Pháp yên tĩnh.
Lục Quỳ: “…….”
Khóe mắt Phong Hách Thành hiếm hoi khẽ cong lên một nụ cười cực kỳ mờ nhạt, thoáng qua rồi biến mất trong tích tắc.
Nhưng Lục Quỳ là người có lòng tự trọng mà, làm sao có thể vì miếng ăn mà…
“Thưa anh Phong, cô Lục. Tối hôm nay tôi sẽ hân hạnh phục vụ quý vị.” Bếp trưởng của Le Canto mang lên món khai vị buổi tối, đùi heo muối Iberico(3) cùng dưa lưới và ô liu xanh.
Bếp trưởng đã bắt đầu say sưa giới thiệu nguyên liệu, nhưng Lục Quỳ chẳng mấy bận tâm. Cô chỉ dán mắt vào miếng thịt đỏ mềm mại bọc lấy dưa lưới trên chiếc đĩa sứ trắng tinh.
“Cảm ơn.” Phong Hách Thành ngắt lời bài thuyết giảng dài dòng của bếp trưởng. Anh ta đang định “giảng giải” về quy trình làm đùi heo muối Iberico thì phải.
Lục Quỳ mím môi, định đứng dậy.
“Ăn đi.” Phong Hách Thành lại không cho cô cơ hội chạy một cách dễ dàng như vậy: “Đồ ăn máy bay đúng là không thể nuốt nổi, tôi cũng đói rồi.”
Không khí dường như bỗng chốc trở nên thoải mái hơn hẳn. Lục Quỳ nhìn người đối diện. Anh đã cầm dao nĩa lên, chẳng hề bận tâm đến lễ nghi của một quý ông trong hoàn cảnh này.
Nhưng lần này, Lục Quỳ lại không hề cảm thấy anh bất lịch sự.
Lễ nghi và chừng mực, thường chỉ hiện hữu nơi giao du và xã giao, đây vốn là điều Lục Quỳ chẳng mấy mặn mà. Thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục, cô thường xuyên phải tham gia những buổi tụ họp xã giao như vậy. Suốt ngày phải đeo lên mình chiếc mặt nạ dối trá, cười đến cứng cả khóe môi. Cô thật sự ưa thích sự hòa hợp, thân tình giữa bạn bè hơn.
Thấy cô vẫn chưa động đũa, Phong Hách Thành khẽ ngước mắt. Ngón tay thon dài của anh cầm dao nĩa, nhưng thức ăn trên đĩa lại chẳng hề suy suyển.
“Tuy là tôi có lẽ đã bị cô đóng mác vô lễ, nhưng điều đó không có nghĩa tôi có thể bất chấp nhu cầu của cô mà dùng bữa trước đâu.”
Lục Quỳ khẽ kinh ngạc, sửng sốt trước khả năng quan sát và phán đoán của người đàn ông trước mắt. Anh dường như đã nhìn thấu những suy nghĩ kia của cô vậy.
Phong Hách Thành: “Cứ coi như là tôi tạ lỗi với cô Lục vậy. Món Pháp của quán này khá ngon, cô nếm thử xem.”
Ánh mắt anh rất tự nhiên. Lời lẽ tuy khách sáo nhưng lại toát lên vẻ điềm tĩnh như thể một người bạn cũ đang tâm sự.
Lục Quỳ bắt đầu nhìn nhận lại người đàn ông này.
Người nắm quyền của gia tộc họ Phong ở thành phố Thượng Hải này. Nghe nói anh đã tiếp quan sự nghiệp của gia đình khi còn rất trẻ. Mọi hành động đều quyết đoán, lạnh lùng. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã kiểm soát toàn bộ gia tộc Phong trong tay. Và khi đó, anh mới hai mươi sáu tuổi.
Một người đàn ông đã ở vị trí cao nhiều năm như vậy, chắc chắn rất giỏi đọc vị người khác. Đứng trước anh, có lẽ cô thực sự là một người trong suốt.
Lần này, đến lượt Lục Quỳ cảm thấy chột dạ.
Cô đã quên béng cuộc hẹn này từ lâu rồi. Tính ra thì, xem chừng cả hai bọn họ đều kẻ tám lạng, người nửa cân cả.
Dưới cái nhìn của đối phương, Lục Quỳ chột dạ cúi đầu, đáp: “Vâng.”
Bữa tối, bầu không khí không quá thân mật nhưng cũng không hề khó chịu. Lục Quỳ ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không có sự ngượng ngùng hay gò bó của một buổi xem mắt.
Sau tiền án bị xóa bạn bè, giữa họ chắc chắn không thể tiến xa hơn được nữa. Thế nhưng cũng vì thế mà thành ra mọi chuyện lại thoải mái hơn.
Khi bữa tối gần kết thúc, Chung Hiểu Hy gọi điện đến.
Vừa nhấc máy, Lục Quỳ đã nghe thấy giọng điệu bà tám của Chung Hiểu Hy: “Quỳ Quỳ ơi, Quỳ Quỳ! Cậu đoán xem tớ gặp ai ở hộp đêm nào?”
“Ai vậy?”
“Phương Cẩn Nhã. Tớ còn vô tình nghe được một tin tức nóng hổi về cô ta nữa, hình như cô ta thực sự đang hẹn hò với Phong Hách Thành thì phải.”
Lục Quỳ khẽ nhíu mày. Tuy cô không phải fan hâm mộ, nhưng vẫn biết Phương Cẩn Nhã là ai, nhưng… Phong Hách Thành là ai nhỉ?
“Phong Hách Thành là ai?” Lục Quỳ hỏi thẳng.
Đối diện, người đàn ông đang chậm rãi lau tay, từ từ ngẩng mắt lên.
Chú thích:
- Maybach: Mercedes-Maybach thuộc phân khúc sedan hạng sang cỡ lớn, cạnh tranh với các đối thủ như Rolls-Royce hay Bentley
- Mini Cooper: Mini Cooper là một thương hiệu xe hơi, không phải tên một dòng xe cụ thể. Có nhiều mẫu xe khác nhau thuộc thương hiệu Mini, như Mini Cooper 3 cửa, Mini Cooper 5 cửa, Mini Cooper S, Mini Cooper Clubman, v.v
- Đùi heo muối Iberico: Thịt đùi lợn muối và hun khói jamón ibérico (tiếng Tây Ban Nha: [xamon iβeɾiko]; “giăm bông Iberia”, còn được gọi là pata negra [pata neɣɾa]; “móng đen”) là một loại thịt đùi lợn muối và hun khói được sản xuất chủ yếu ở Tây Ban Nha, và ở một số khu vực Bồ Đào Nha, nơi nó được gọi là presunto ibérico (tiếng Bồ Đào Nha: [pɾɨzũtu iβɛɾiku]). Theo quy định Denominación de Origen của Tây Ban Nha vào các sản phẩm thực phẩm, thịt đùi jamón ibérico có thể được làm từ lợn đen Iberia, hay lợn lai miễn là chúng có được ít nhất 75% lợn ibérico.