Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 84: NT9: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (2).




Lục Quỳ vẫn điềm nhiên lắng nghe Chung Hiểu Hy buôn chuyện mà chẳng hề để ý đến nét mặt khác lạ của người đàn ông đối diện.

“Trời ơi, cậu đúng là mạng 2G ấy nhỉ? Đến cả Phong Hách Thành là ai mà cũng không biết nữa. Đó là đại gia trong giới giải trí đó! Cái vòng cổ kim cương mà Phương Cẩn Nhã khoe rầm rộ trước đây, chẳng phải là do anh ta tặng sao?” Chung Hiểu Hy thốt lên.

Lục Quỳ vẫn nhíu mày, vẻ mặt cô như kiểu ông cụ dùng smartphone trên tàu điện ngầm.

Chung Hiểu Hy tiếp lời: “Với lại, tin hot sáng nay í. Chẳng phải là hai người họ còn đi du lịch Singapore cùng nhau sao? Nhưng mà tớ thấy Phương Cẩn Nhã khó mà thành công lắm. Gia tộc họ Phong ở Thượng Hải này là gia tộc như thế nào chứ, vị trí phu nhân của Phong Hách Thành có đến cả trăm, cả ngàn con mắt đang dõi theo. Sao mà một người như Phong Hách Thành lại có thể cưới một nữ minh tinh về làm vợ được chứ?”

Lục Quỳ vốn không mấy hứng thú với những drama tình ái của các sao nữ và đại gia. Thế nhưng những chữ “Gia tộc họ Phong ở Thượng Hải” đã thành công thu hút sự chú ý của cô.

“Gia tộc họ Phong ở Thượng Hải nào thế?”

Qua ống nghe, Chung Hiểu Hy dường như ngẩn ra giây lát: “Có mỗi một gia tộc họ Phong ở Thượng Hải thôi mà!”

Lý trí Lục Quỳ cuối cùng cũng có chút tỉnh táo. Ánh mắt cô chầm chậm rời khỏi khung cửa sổ ngập tràn ánh đèn neon lấp lánh, dịch chuyển sang người đàn ông đối diện.

Cô đối diện với ánh nhìn vừa nóng bỏng vừa trầm lắng của anh.

Lục Quỳ khẽ nhếch môi: “……”

Biết làm sao đây. Hình như cô thấy, có khi nào chính là cái anh chàng đứng đầu gia tộc họ Phong ở Thượng Hải này đang ở ngay trước mặt mình lúc này không nhỉ?

Phong Hách Thành khẽ cong khóe môi, đáy mắt trong trẻo: “Có vẻ như, chúng ta cần phải giới thiệu lại một chút rồi.”

Lục Quỳ: Thực ra cũng chẳng cần thiết đến mức ấy đâu.

Trong điện thoại, Chung Hiểu Hy lớn tiếng hỏi dồn: “Bé Quỳ, cậu đang ở đâu vậy? Sao tớ cứ nghe có tiếng đàn ông ở đó vậy!”

Lục Quỳ mặc kệ những lời hỏi han của Chung Hiểu Hy, dứt khoát cúp điện thoại.

“Anh Phong……” Khóe môi cô vẫn cong lên, nhưng những ngón tay đang nắm chặt điện thoại đã cứng đơ.

Quá là hoang đường rồi…..

Bất chợt, Lục Quỳ đứng dậy, cúi gập người thật chuẩn trước mặt Phong Hách Thành: “Xin lỗi, đã… đã làm phiền. Anh Phong, hai chúng ta…”

Lục Quỳ cố gắng vớt vát: “Chắc là, coi như huề nhau… nhỉ?”

Phong Hách Thành khẽ nhướng mày.

Lục Quỳ: “Tôi sẽ về nói với gia đình là chúng ta không hợp. Cảm ơn sự tiếp đãi của anh tối nay. Tạm… tạm biệt.”

Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại!

Lục Quỳ còn không kịp cầm lấy chiếc áo khoác mà cuống cuồng bỏ chạy với đôi giày cao gót mũi nhọn.

Thật sự khó xử làm sao. Cô vậy mà lại đi hỏi Phong Hách Thành là ai, ngay trước mặt chính anh.

Có trời mới biết, cô hoàn toàn không nhớ tên anh.

Hay là mẹ cô đã từng nhắc qua rồi ta?

Hay anh đã tự giới thiệu mình trên WeChat?

Lục Quỳ nhắm mắt lại, ép bản thân ngừng suy nghĩ đến những chuyện kia nữa.

Miễn là cô không nghĩ đến, cô sẽ tạm xem như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.

*

Vừa xuống đến bãi đỗ xe hầm, Phong Hách Thành đã nhìn thấy đầu xe của mình bị trầy mất một mảng sơn lớn. Cạnh bên hơi lõm vào, còn chỗ trống bên cạnh thì đã không còn xe nào.

Anh tiến đến, gỡ tờ giấy ghi chú dán trên kính chắn gió.

Định vứt đi nhưng biểu tượng mặt khóc mếu trên giấy lại khiến anh chú ý. Phong Hách Thành chăm chú đọc.

Hai dòng chữ nhỏ nhắn, thanh thoát hiện ra.

“Tui xin lỗi vì đã làm trầy xe anh nha T^T”

“Xin liên hệ 158****6060, A Quỳ”

A Quỳ.

Trong đầu anh bất chợt hiện lên hình ảnh đôi mắt vừa hoảng hốt vừa bối rối của cô gái ấy. Không phải là Lục Quỳ nhỏ bé, nhưng lại tựa như một chú nai con.

Từ dáng vẻ ban đầu có vẻ đoan trang lễ độ nhưng thực chất lại kiêu căng ngạo mạn khi mới gặp anh, cho đến sau này là sự bứt rứt, lúng túng rồi vội vã bỏ chạy kia nữa.

Một cô gái thú vị!

Trong giây phút định thần lại, Phong Hách Thành khẽ nhíu mày.

Không rõ có phải do cô gái kia bỗng dưng lướt qua tâm trí, hay vì chiếc đầu xe đang hơi lõm trước mắt anh.

Phong Hách Thành lên xe, tiện tay vứt mảnh giấy ghi chú lên bảng điều khiển rồi gọi ngay cho trợ lý của mình, để báo cô ấy thu xếp sửa xe vào ngày mai.

“Nhân tiện.” Phong Hách Thành hơi dừng lại: “Cô kiểm tra giúp tôi camera an ninh khu vực đỗ xe ở Le Canto tối nay nhé.”

Dù chưa hiểu lý do, Lương Hồng vẫn nhanh chóng đáp lời: “Vâng thưa tổng giám đốc Phong, tôi sẽ làm ngay đây ạ.”

Xe Phong Hách Thành từ từ hòa vào dòng ánh đèn rực rỡ của Thượng Hải. 

Với tốc độ làm việc đáng nể, Lương Hồng đã kịp gửi những bức ảnh chụp màn hình cho anh ngay khi anh đang chờ đèn đỏ.

Trong bức ảnh, một chiếc Mini Cooper màu tím sáng dừng sát đầu xe của anh. Xuyên qua kính chắn gió chiếc Mini Cooper, Phong Hách Thành thoáng nhìn thấy người lái.

A Quỳ, Lục Quỳ.

Đúng là cô ấy thật rồi.

Chẳng hiểu sao, Phong Hách Thành khẽ nhếch môi.

Cũng đúng lúc này, tin nhắn của bà nội Phong gửi tới.

[Hách Thành à, con với Nhu Nhu gặp nhau sao rồi?]

Nhu Nhu?

Phong Hách Thành đoán, chắc đó là tên gọi ở nhà của cô nàng họ Lục kia.

Anh đáp gọn lỏn: [Tốt ạ]

Lục Quỳ là người do bà nội Phong đích thân chọn cho anh.

Bà nội Phong đã điều hành gia tộc họ Phong nhiều năm nay. Bà nổi tiếng là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, lại có một đôi mắt vô cùng tinh tường.

Trong số vô vàn tiểu thư danh giá ở Thượng Hải này, bà vậy mà lại chỉ ưng mỗi cô gái này.

Thứ nhất, nhà họ Lục và nhà họ Phong đều ở Thượng Hải, có mối liên hệ trong công việc kinh doanh. Nếu có thêm mối quan hệ thông gia này, sẽ rất tốt cho sự phát triển của cả hai bên sau này.

Thứ hai, lời nguyên văn của bà nội Phong là: “Con bé Nhu Nhu này tâm tư đơn thuần, mà người của gia đình họ Phong chúng ta thì ai nấy đều tinh ranh khôn khéo, cũng nên thay đổi một chút cho rồi.”

Hai năm nay, những kẻ ngáng đường đều đã bị loại bỏ. Toàn bộ gia tộc họ Phong đã sớm nằm gọn trong tay anh. Nếu còn có kẽ hở nào để người ngoài xen vào, thì đó chính là vị trí người bạn đời bên cạnh anh.

Phong Hách Thành chưa từng nghĩ đến chuyện không kết hôn. Đằng nào cũng phải cưới, thôi thì cứ chọn đại một người có tâm tư đơn thuần cũng đâu có gì không tốt. Ít nhất thì sau hôn nhân, cả hai sẽ không phải sống quá mệt mỏi.

Nghĩ đến đây, Phong Hách Thành liếc nhìn tờ giấy ghi chú anh đặt trên bảng điều khiển.

Khi xe dừng lại ở hầm, anh mở điện thoại. Dựa theo số ghi trên giấy ghi chú mà thêm WeChat.

Ảnh đại diện đối phương là một con búp bê đáng yêu. Đôi mắt to tròn, đồng tử màu nâu sẫm.

Thoáng nhìn, có vẻ khá giống với chính Lục Quỳ.

Phong Hách Thành nhập lời nhắn xác nhận: Chào cô, tôi là Phong Hách Thành.

*

Lục Quỳ về đến căn hộ, cố ép mình không nghĩ đến chuyện tối nay nữa, vùi đầu vào ngủ thiếp đi.

Cô mơ một giấc mơ rất dài mà cũng khá là phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn có một người đàn ông đưa tay ra, mỉm cười tự giới thiệu với cô: “Chào cô, tôi là Phong Hách Thành.”

Khi trời vừa hửng sáng, Lục Quỳ bật dậy khỏi giường. Vầng trán giờ đây đã lấm tấm mồ hôi.

Đáng sợ quá, cô vậy mà lại mơ thấy Phong Hách Thành cả đêm.

Điện thoại rung lên bần bật, Lục Quỳ nhìn màn hình. Người gọi đến là mẹ cô, bà Lục.

Lục Quỳ nhấc máy, giọng yếu ớt: “Mẹ à.”

“Chưa dậy à con?”

“Dạ.”

“Nhu Nhu à.” Bà Lục khẽ dừng lại: “Hôm qua con nói chuyện với Hách Thành thấy thế nào hả con?”

Lục Quỳ: “..…”

Đúng là đánh đúng vào chỗ đau mà.

Lục Quỳ lật người, đặt điện thoại lên gối rồi tiện tay bật loa ngoài.

Giọng bà Lục nhẹ nhàng, có chút dò hỏi truyền ra từ loa: “Nhu Nhu à, mẹ và bố thật sự thấy thằng bé Hách Thành này rất được. Con cũng đã chọn qua chọn lại trong cái cả cái giới này gần một năm rồi, hay là… cứ thử tìm hiểu xem sao nha con?”

Một năm trước, ông Lục được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Lục Quỳ từ nhỏ đã lớn lên bên ông nội, tình cảm với ông còn thân thiết hơn cả bố mẹ.

Ông Lục tự biết mình không còn sống được bao lâu, khi trò chuyện với bố Lục, ông cảm thán: Nếu có thể thấy Nhu Nhu của chúng ta lấy được người tốt, tôi có chết cũng không còn gì hối tiếc.

Nhà họ Lục chưa một ai từng giục Lục Quỳ kết hôn, cũng không nhắc đến chuyện liên hôn. Chính Lục Quỳ nghe được cuộc nói chuyện của ông nội và bố, suy nghĩ rất lâu rồi cô mới nói với mẹ rằng mình muốn kết hôn, nhờ bà Lục giúp cô sắp xếp xem mắt.

Lục Quỳ không có những ảo mộng lãng mạn về tình yêu và hôn nhân. Cô chỉ cần đối phương nhân phẩm đoan chính là được.

“Mẹ à…..” Lục Quỳ ngập ngừng.

Phong Hách Thành có lẽ là một đối tượng kết hôn không tồi, nhưng hai người họ đã không còn khả năng.

“Hay là, mẹ giúp con tìm người khác xem sao?”

Bà Lục: “……”

Biết là không còn hy vọng với nhà họ Phong nữa, bà Lục cũng không ép buộc. Bà chỉ dặn dò thêm vài câu, bảo cô đừng thức khuya, trời bên ngoài cũng đã trở lạnh rồi nên nhớ mặc thêm áo.

Lục Quỳ ngoan ngoãn đồng ý rồi cúp điện thoại. Cô vừa mở WeChat đã thấy tin nhắn của Chung Hiểu Hy…. Tận 17 tin.

Mở tin nhắn ra, tất cả toàn là tin đồn về Phong Hách Thành và Phương Cẩn Nhã. Lục Quỳ nhanh chóng lướt lên, đọc đến cuối cùng là sơ yếu lý lịch cá nhân của Phong Hách Thành.

Lớn lên ở Anh, tốt nghiệp trường Eton danh tiếng. Anh học ngành thương mại và toán học tại Đại học Cambridge, hiện 34 tuổi. Anh còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Giám đốc điều hành Tập đoàn giải trí An Gia.

Một bản lý lịch khủng khiến Lục Quỳ có chút tự ti.

Dù sao thì từ khi học lớp ba, cô đã biết mình không phải là người có duyên với sách vở rồi.

Chung Hiểu Hy vẫn chưa biết chuyện cô và Phong Hách Thành xem mắt, Lục Quỳ nhất thời có chút chột dạ: [Cậu gửi cái này cho tớ làm gì?]

Chung Hiểu Hy: [Để phổ cập kiến thức cho cậu chứ sao]

Chung Hiểu Hy: [Để sau này người khác nhắc đến Phong Hách Thành, cậu còn biết đó là ai]

Lục Quỳ: “……”

Ký ức đêm qua lại ùa về tấn công cô, Lục Quỳ hít một hơi thật sâu: [Bây giờ tớ đã biết rất rõ rồi]

Rất rõ ràng. Vô cùng đầy đủ và cụ thể.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Chung Hiểu Hy, Lục Quỳ thấy thông báo hệ thống thêm bạn mới.

Cô nhấn vào dấu chấm đỏ nhỏ, dòng chữ: “Chào cô, tôi là Phong Hách Thành” rõ ràng đập vào mắt.

Trong khoảnh khắc sững sờ, Lục Quỳ ngẩn ngơ nhìn tin nhắn xác nhận trên màn hình.

Vậy có được coi là mơ thành thực rồi không nhỉ?

Phong Hách Thành kết thúc buổi họp sáng. Khi trở về văn phòng, mở điện thoại ra mới thấy thông báo chấp nhận yêu cầu kết bạn tối qua.

Trong công việc, anh là người hành động quyết đoán. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, hiện tại anh chưa có kinh nghiệm thành công nào để tham khảo cả.

Phong Hách Thành nhìn ảnh đại diện búp bê đáng yêu trên màn hình điện thoại, suy nghĩ rất lâu. Sau đó anh gửi cho Lục Quỳ một tin nhắn: [Cô Lục, khi nào cô có thời gian, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?]

Mặc dù Lục Quỳ hiện tại có vẻ là một đối tượng kết hôn không tồi nhưng anh cũng cần xác nhận trước, liệu đối phương có ý muốn phát triển thêm hay không.

Họ gặp nhau qua buổi xem mắt, Phong Hách Thành nghĩ ý của anh, Lục Quỳ hẳn sẽ hiểu.

Và lúc này, Lục Quỳ đang ở nhà họ Lục. Bà Lục đang kéo cô lại, phổ cập kiến thức về những chàng trai gia thế môn đăng hộ đối khác trong giới hào môn với nhà họ Lục.

“Thằng cả nhà ông Từ nhà con không tệ, chỉ là mấy năm nay nó toàn ở nước ngoài, không biết bao giờ mới về. Lỡ sau này hai đứa lấy nhau, chẳng lẽ lại để con một mình ở Thượng Hải này à? Nếu con đi theo nó sang nước ngoài, thì mẹ nhớ con thì sao?”

Lục Quỳ: “……”

“Thằng út nhà ông Trần nhìn cũng được, trắng trẻo sạch sẽ nhưng mà mẹ nghe nói đời tư hơi lộn xộn. Không được, Nhu Nhu của chúng ta không thể tìm loại con trai như thế.”

Lục Quỳ: “……”

Bà Lục cầm tấm ảnh này lên, lại đặt tấm khác xuống. Hàng chân mày lộ rõ vẻ ưu tư.

“Mẹ nói thật, chọn đi chọn lại. Mẹ vẫn ưng thằng bé Hách Thành này nhất con ạ.”

Mí mắt Lục Quỳ giật mạnh.

Bà Lục nhìn cô có chút u oán: “Hai đứa con… thật sự không có chút khả năng nào sao?”

Lục Quỳ: “…”

Lục Quỳ đau đầu.

Thấy màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới, Lục Quỳ như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Mẹ ơi, mẹ đợi con chút, con trả lời tin nhắn.”

Mở giao diện tin nhắn, ba chữ “Anh Phong” hiện rõ trong tầm mắt.

Lục Quỳ: “……”

Bà Lục nhìn con gái có chút nghi ngờ: “Sao không trả lời nữa?”

Lục Quỳ cười cong môi, trực tiếp tắt màn hình điện thoại.

“Tin nhắn rác ạ.” Vừa nói, cô vừa khoác tay bà Lục: “Mẹ ơi, vừa nãy mẹ nói đến đâu rồi, con trai nhà nào ấy ạ?”

“À…” Bà Lục có một thoáng ngẩn ngơ.

Cho đến khi tan tầm, Phong Hách Thành vẫn chưa nhận được hồi âm của Lục Quỳ.

Có lẽ cô không có thời gian xem điện thoại, mỗi khi anh bận rộn công việc cũng thường như vậy.

Cuộc đàm phán lần này tạm thời chưa có kết quả, Phong Hách Thành có đủ kiên nhẫn để đợi đối phương trả lời.

Trợ lý Lương Hồng bước vào, nhắc nhở anh tối nay đã đồng ý với bà Phong là sẽ về nhà cũ.

Phong Hách Thành nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng vừa hay đúng lúc. Anh đứng dậy cầm chiếc áo vest khoác trên lưng ghế.

“Để em xếp tài xế Trương Sư đưa anh đi ạ?”

Phong Hách Thành mặc vest vào, một tay cài nút giữa: “Không cần, tôi tự đi được.”

Dinh thự của nhà họ Phong nằm ở phía nam thành phố. Đây là một nơi phong thủy hữu tình, giữa chốn ồn ào nhưng vẫn giữ được sự yên tĩnh hiếm có.

Chưa đến giờ ăn tối, bà nội Phong đang chuẩn bị quà Tết cho vài người bạn già, những hộp quà màu đỏ son vuông vắn. Như nhớ ra điều gì, bà Phong cười tủm tỉm nhìn Phong Hách Thành: “Cái này, con giúp bà mang sang nhà bên cạnh nhé.”

“Nhà bên cạnh ạ?”

“Ừm.” Bà Phong gật đầu: “Họ mới chuyển đến đây hai tháng trước. Ông cụ nhà họ sức khỏe không tốt, thấy môi trường ở đây thích hợp nên mới quyết định dọn đến ở.”

Bà nội Phong cố tình không nói rõ.

Tối qua, bà nhận được tin nhắn trả lời của cháu trai là [Tốt ạ] liền đoán chuyện này có vẻ có triển vọng.

Những năm gần đây, không ít người đến làm mai. Đôi khi nể mặt, bà cũng nhân lúc ăn cơm trò chuyện mà nhắc đến nhưng lần nào cũng bị Phong Hách Thành dùng lý do bận mà từ chối.

Lần này là lần đầu tiên mà Phong Hách Thành gật đầu, nói có thể gặp mặt. Gặp xong còn nói “Tốt ạ”.

Bà nội Phong nhìn cháu trai bên cạnh, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười.

Phong Hách Thành không hiểu ý tứ của bà mình. Anh chỉ khoác áo vest, xách hộp quà đã gói ghém xong xuôi ra ngoài.

Mỗi biệt thự nơi đây đều cách nhau bằng một khu vườn nhỏ. Phong Hách Thành đi đến cửa bấm chuông, không lâu sau, có dì giúp việc ra đón.

“Cậu là…”

“Nhà họ Phong bên cạnh ạ. Bà cháu nhờ cháu mang quà Tết đến.”

Dì giúp việc biết bên cạnh là bà nội Phong, lại nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt, liền vội vàng né người ra: “Cậu Phong, cậu khách sáo quá. Trời lạnh thế này mà lại, mau vào trong uống chén trà nóng đi ạ.”

Phong Hách Thành gật đầu, không từ chối.

Cánh cửa lớn màu đỏ son của biệt thự mở rộng, Phong Hách Thành vừa bước lên bậc thang đã nghe thấy tiếng cô gái nũng nịu trong phòng khách: “Không được, cái đầu này to quá, tóc lại ít. Ngộ nhỡ sau này hai đứa con cùng ra ngoài, bị nhận thành ông cháu thì sao.”

“Vậy con nói xem, con muốn ai nào? Cả buổi chiều rồi, con hết chê người này béo người kia gầy, hoàng đế lật thẻ bài cũng không vất vả như con đâu.”

“Con…” Lục Quỳ đưa ngón tay trắng nõn ra, định tùy tiện chỉ một cái thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở lối vào.

Vest đen, sơ mi trắng, dáng người cao ráo lịch thiệp.

Lục Quỳ: “..…”

Bà Lục đột ngột đứng dậy: “Hách Thành? Sao con không nói trước một tiếng đã đến vậy. Con xem này…”

Cảm thấy thất lễ, bà Lục vội vàng tiến đến đón, rồi lại dặn dò dì giúp việc: “Mau gọi bà nội và ông nhà tôi ra, nói là có cậu Phong đến.”

Phong Hách Thành lại lướt qua bà Lục, nhìn thấy Lục Quỳ đang co ro trên ghế sofa.

Cô mặc một bộ đồ ngủ lông xù màu hồng. Túi áo hình củ cà rốt, tóc búi củ tỏi hơi lộn xộn, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng đen to bản.

Hoàn toàn khác biệt với cô tiểu thư quý phái tinh tế xuất hiện tại nhà hàng Pháp tối hôm qua.

Bà Lục vẫn cảm thấy thất lễ, thấy Phong Hách Thành mang quà Tết đến càng thêm ngại ngùng. Bố Lục đã từ thư phòng trên lầu xuống, ông và Phong Hách Thành từng gặp nhau vài lần trên thương trường, còn từng cảm thán với ông nội Lục: “Trẻ tuổi mà tài cán.”

“Hách Thành à. Nếu tiện thì lát nữa gọi luôn bà nội sang, cùng ăn bữa cơm ở nhà dì nhé?” Bà Lục đề nghị. Bà đã nhìn cả buổi chiều những tấm ảnh xấu xí, giờ nhìn Phong Hách Thành, càng nhìn lại càng thấy ưng mắt.

Bố Lục cũng phụ họa: “Đúng đúng đúng, bà nhà tôi vẫn luôn lẩm bẩm. Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, nhân dịp năm mới, cùng ăn bữa cơm đi.”

Chỉ có một mình Lục Quỳ thầm nghĩ: Còn sáu ngày nữa mới đến Tết mà.

Phong Hách Thành đã đi đến trước bàn trà, nhìn những tấm ảnh gần như phủ kín nửa bàn, khẽ nhướng mày.

Lục Quỳ: “……”

“Cô Lục đang định, tìm kiếm mối lương duyên khác sao?”

Chạm phải ánh mắt đè nặng của Phong Hách Thành, Lục Quỳ bỗng chốc đỏ mặt.

Lương duyên gì chứ, anh cũng đâu chắc đã là lương duyên của mỗi cô dâu. Vậy mà còn bày đặt cái bộ dạng chính cung dọa người làm gì.

Hai chữ chính cung bật ra trong đầu, Lục Quỳ rùng mình dữ dội.

Sao cô lại có thể có ý nghĩ vô lý như vậy chứ.

Bà Lục kịp thời chen lời: “Chị họ Nhu Nhu dạo này gia đình giục cưới gấp quá nên đã nhờ tụi dì giúp xem mắt, để cậu Phong chê cười rồi.”

Vừa nói, bà Lục còn nháy mắt mạnh với Lục Quỳ.

Lục Quỳ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, giúp em họ tôi xem mắt.”

Bà Lục: “……”

Là chị họ mà.

Phong Hách Thành lại không hỏi sâu.

Anh vừa nãy ở cửa nghe rất rõ, ánh mắt dừng lại ở một tấm ảnh đầu to tóc hói, khóe môi khẽ cong lên một đường cong nhẹ.

Lục Quỳ: “…..”

Chị họ em họ gì chứ, Phong Hách Thành đã sớm nhìn thấu rồi. Cô cũng lười biện bạch thêm.

Một bữa tối, đáng lẽ là hai gia đình chưa quen biết quá thân thiết, vậy mà khi ăn lại lộ rõ ra ra bầu không khí đầm ấm vui vẻ, tràn đầy không khí mùa xuân.

Lục Quỳ một lần nữa cảm thán về khả năng giao tiếp của những người giàu có. Ví dụ như bố cô, giờ đã khoác vai Phong Hách Thành, nếu không phải bà Lục mấy lần nhắc nhở bên cạnh thì có lẽ tối nay ông đã có ý định kết nghĩa anh em với Phong Hách Thành rồi.

Phong Hách Thành nhấp hai ly rượu nhẹ, vẫn giữ vẻ quý công tử nho nhã, nói năng chừng mực, thỉnh thoảng những ý kiến về một số vấn đề khiến Lục Quỳ dù chỉ hiểu bảy phần nhưng lại tự nhiên cảm thấy anh rất giỏi.

Sau bữa ăn, bố Lục ban đầu còn muốn kéo Phong Hách Thành tiếp tục nói chuyện về ngành y tế nhưng bị bà Lục một ánh mắt ngăn lại.

“Nhu Nhu, mẹ thấy ngoài trời thời tiết đẹp đấy. Hay là con dẫn Hách Thành ra ngoài đi dạo đi, tiện thể tiêu cơm luôn.”

Lục Quỳ không muốn, nhìn ra ngoài trời.

Mẹ cô đúng là nói dối trắng trợn, nhiệt độ Thượng Hải tối nay sắp xuống dưới 0 độ rồi mà.

Hơn nữa, nhà họ Phong ở đây mấy chục năm rồi. Còn nhà họ Lục của cô cũng mới chuyển đến đây có hai tháng. Mỗi tuần cô mới về nhà có một lần, vậy thì ai dẫn ai đi dạo mới đúng đây?

Nhưng không chịu được sự giục giã của bà Lục, cộng thêm Phong Hách Thành dường như thật sự muốn ra ngoài đi dạo.

Lục Quỳ nghĩ đến tin nhắn anh gửi buổi trưa, có lẽ anh có điều gì muốn nói với cô chăng?

Bước ra khỏi nhà thì Lục Quỳ rụt cổ lại. Bản thân cô khá là sợ lạnh, mỗi khi đông đến là lại quấn mình như một cái bánh ú. Ngược lại, Phong Hách Thành bên cạnh, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác đen bên ngoài bộ vest.

“Anh không lạnh sao?”

Nói xong, Lục Quỳ lại mím môi. Hình như giữa họ chưa đủ thân thiết đến mức đó.

Phong Hách Thành đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn cô gái đang rụt cổ, mặc chiếc áo phao dày cộm bên cạnh. Chiếc áo phao màu be gần như chạm đến mắt cá chân. Thoạt nhìn trông cô có vẻ như được bao bọc trong đó, hơi giống….

Hộp đậu phụ nướng hồi nhỏ mà anh từng ăn.

Đêm đông lạnh lẽo, những cột đèn đường trắng xóa càng làm tăng thêm cái lạnh buốt.

Lục Quỳ không phải là người giỏi giao tiếp, Phong Hách Thành càng ít nói hơn.

Hai người đi một đoạn đường rất im lặng, Lục Quỳ cúi đầu, hà hơi vào lòng bàn tay.

“Cô Lục.”

Giọng đàn ông trầm lạnh.

Vẫn là Phong Hách Thành mở lời trước.

Lục Quỳ dừng bước. Hai người họ đứng dưới một cột đèn đường, ánh sáng trắng lung linh đổ bóng lên gương mặt điển trai của Phong Hách Thành, nửa sáng nửa tối khiến cho màn đêm giờ đây càng trở nên sâu sắc đến lạ.

Anh cao hơn cô cả cái đầu. Cũng vì thế mà Lục Quỳ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong veo ánh lên những tia sáng nhỏ.

Phong Hách Thành: “Cô thấy, chúng ta có khả năng tiếp tục không?”

Lục Quỳ: “……”

Lục Quỳ xinh xắn đáng yêu. Trong cuộc đời này cô từng được nhiều người tỏ tình, thế nhưng trực tiếp đến mức không có bất kỳ lời dẫn dắt nào như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Cô nhất thời á khẩu. Bản thân chỉ biết ngơ ngác nhìn Phong Hách Thành.

Đêm vắng lặng, trong cái lạnh buốt, đầu óc Lục Quỳ dần trở nên tỉnh táo.

“Anh Phong, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

“Cô Lục cứ hỏi.”

“Anh… tại sao lại nghĩ chúng ta có thể tiếp tục?” Dường như cảm thấy giọng điệu có chút gay gắt, Lục Quỳ mím môi, rồi làm dịu giọng hơn: “Trước đây hai chúng ta đã có chút chuyện không vui. Tôi cứ nghĩ rằng, chúng ta…”

“Không phải cô nói, chúng ta hòa rồi sao.”

Lục Quỳ im lặng.

Phong Hách Thành nhìn búi tóc tròn vo mềm mại trên đỉnh đầu cô gái, ánh mắt nâng lên, nhìn về phía xa xăm trong màn đêm đen kịt.

“Những lời này có lẽ hơi mạo muội nhưng tôi nghĩ cô có quyền được biết.” Phong Hách Thành khẽ ngừng lại: “Tôi thực sự cần một đối tượng kết hôn phù hợp, để giúp tôi nhanh chóng lấp đầy vị trí bà Phong còn trống.”

Lục Quỳ không tự đa tình đến mức nghĩ Phong Hách Thành đồng ý xem mắt là vì anh đã thích cô.

Cùng trong giới hào môn, cô đã chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân thương mại, Phong Hách Thành ngược lại rất thẳng thắn, đặt chuyện đôi bên cùng có lợi trước mặt cô.

Để cô lấp đầy vị trí “Bà Phong” còn trống, anh đương nhiên sẽ đền đáp lại cô và nhà họ Lục ở những phương diện khác.

“Anh thấy tôi phù hợp sao?” Lục Quỳ hỏi.

Phong Hách Thành liếc nhìn cô: “Là người thứ hai rồi.”

Lục Quỳ: “?”

Chưa đợi Lục Quỳ kịp hiểu “người thứ hai” là gì, Phong Hách Thành lại nói: “Hiện tại mà nói, không ai phù hợp hơn cô cả.”

Lục Quỳ có chút ngẩn người.

Dù chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu nhưng một người đàn ông xuất sắc như vậy nói ra những lời này, vẫn khiến Lục Quỳ có một thoáng mơ hồ.

Ánh mắt giao nhau, cô thấy mình ngốc nghếch phản chiếu trong mắt Phong Hách Thành.

“Bây giờ, cô có thể hỏi câu hỏi thứ ba rồi.”

Lục Quỳ: “……”

Thì ra là cái thứ hai và thứ ba này.

“Anh Phong này..… không phải anh đã có người mình thích rồi sao?”

Sáng nay cô còn được Chung Hiểu Hy phổ cập chuyện tình yêu của anh và Phương Cẩn Nhã.

Nếu cô và Phong Hách Thành kết hôn, vậy Phương Cẩn Nhã thì sao?

Lần này, đến lượt Phong Hách Thành hơi ngạc nhiên.

Anh đúng là từng thích một người, nhưng đối với anh thì chuyện đó đã lật sang trang mới rồi.

Tâm tư của Khương Nghê từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại ở anh. Anh đã từng thấy vẻ mặt cô ấy khi nhìn Tần Nghiễn. Ánh mắt tràn đầy nụ cười và sự yêu thích, đó mới là dáng vẻ của người đang nhìn người mình yêu.

Ban đầu cứu cô ấy từ nhà họ Khương, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi cô ấy báo đáp bằng thân xác hay tình cảm. Cô ấy đã có người muốn cùng nhau sống trọn đời thì anh cũng không cưỡng cầu làm gì nữa.

Nhưng buông tay thì cũng cần phải có một quá trình.

Phong Hách Thành rất tỉnh táo. Cũng vì thế nên quá trình đó đã kết thúc trước khi anh đồng ý gặp bà nội Phong và Lục Quỳ.

Lục Quỳ thấy anh im lặng, tưởng anh đang nghĩ đến Phương Cẩn Nhã.

“Anh Phong, tôi không biết chuyện này có ý nghĩa gì đối với anh nhưng đối với tôi, nó rất quan trọng.”

Mặc dù cô không có ảo tưởng lãng mạn về hôn nhân, nhưng không có nghĩa là cô sẵn sàng chấp nhận lời bàn tán của người khác.

Trong giới này, không thiếu những bí mật thâm độc, giết người không dao.

Đôi mắt đen láy trong veo của cô gái ngưng đọng sự nghiêm túc, rất chân thành hỏi lại một lần nữa: “Nếu anh kết hôn với tôi, vậy còn cái người mà anh thích thì sao đây?”

Phong Hách Thành hạ mắt, khóe môi cong lên một chút: “Ai cũng có duyên phận riêng, không cần cưỡng cầu.”

Nói xong, anh lại nhìn Lục Quỳ: “Cô Lục bận tâm chuyện tôi từng thích người khác sao?”

“À?” Lục Quỳ thoáng ngơ ngác rồi lắc đầu.

Hồi trẻ cô cũng từng có người mình thích, bận tâm gì ba cái chuyện này đâu chứ?

Nhưng anh và Phương Cẩn Nhã mới đi du lịch Nhật Bản với nhau cách đây không lâu, giờ lại bàn chuyện cưới xin với cô… Lục Quỳ chớp mắt. Lẽ nào Phong Hách Thành còn muốn trong nhà cờ đỏ không đổ, ngoài đường cờ xanh bay phấp phới hả ta?

Nhận thức này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lục Quỳ dần dần cứng lại.

Phong Hách Thành rõ ràng nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô.

“Vậy cô Lục…..”

“Anh Phong, tôi xin lỗi. Mặc dù tôi không có mộng tưởng lãng mạn gì về hôn nhân, nhưng không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận chồng mình còn có phụ nữ khác bên ngoài.”

Giọng Lục Quỳ không gay gắt, thậm chí trong đêm đông lạnh lẽo này còn mang theo chút mềm mại nhưng mỗi chữ đều rơi vào tai Phong Hách Thành một cách vô cùng rõ ràng.

Cô nghiêm túc đến thế, ẩn chứa một chút giận dữ khó nhận ra.

“Phụ nữ… khác?” Phong Hách Thành nhíu mày.

Anh còn giả vờ không hiểu à, vậy thì đừng trách cô ra tay đao to búa lớn nhé.

Lục Quỳ ngước mắt: “Cô Phương không phải sao?”

Phong Hách Thành: “……”

Một lúc sau, người đàn ông bên cạnh đột nhiên khẽ cười:

“Là do tôi chưa xử lý tốt.”

“?”

Ánh mắt Phong Hách Thành hạ xuống: “Tôi và Phương Cẩn Nhã không phải mối quan hệ như cô nghĩ. Tôi là ông chủ của cô ấy, còn cô ấy là nghệ sĩ dưới trướng tôi, chỉ vậy thôi.”

Lục Quỳ: Tôi tin anh thì tôi là con ma.

“Nếu cô không tin, có thể đến công ty tôi tìm hiểu.”

Lục Quỳ: Công ty anh, tôi có thể tìm hiểu ra cái gì đây?

“Hoặc có thể hỏi thăm trong giới này.” Phong Hách Thành trầm ngâm: “Việc giáo dục tôi nhận được từ nhỏ sẽ không cho phép tôi cùng lúc vướng vào hai người phụ nữ. Sự bắt đầu của một mối quan hệ, nhất định phải dựa trên cơ sở chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ trước đó.”

Có một khoảnh khắc, Lục Quỳ cảm thấy những lời này có vài phần đáng tin.

Cô gãi mũi, hơi ngượng ngùng.

“Cô Lục còn có thắc mắc nào khác không?”

“Không…..có.”

“Vậy có nghĩa là, chúng ta có thể tiếp tục bước tiếp theo rồi chứ?”

“?”

Lục Quỳ mở to mắt: Cô có ý đó sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhu Nhu: Đây là cái hố sâu gì vậy……


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận