Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 85: NT10: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (3).




Hai hôm sau, một tập hồ sơ dày cộp đã được chuyển đến tận tay Lục Quỳ.

Lục Quỳ loáng thoáng nhớ là mình chẳng có giao dịch mua bán gì gần đây, bèn tò mò mở gói bưu phẩm. Ai dè, bên trong lại là ba bản thoả thuận tiền hôn nhân mà Phong Hách Thành gửi đến.

Đúng là cô phải nể phục cái tốc độ làm việc của cái anh chàng Phong Hách Thành này thật.

Đọc mấy cái điều khoản pháp lý rắc rối, Lục Quỳ mơ hồ hiểu được chút ít nhưng lại chẳng tiện nhờ luật sư nhà mình. Đơn giản là vì, trước đó không lâu, cô còn mạnh miệng tuyên bố với bà Lục rằng cô và Phong Hách Thành không đời nào có chuyện gì.

Và cô cũng chẳng muốn bị lộ tẩy sớm vậy đâu.

Đừng nói chi đến mấy cái vụ thỏa thuận tiền hôn nhân này, nhỡ đâu luật sư bên nhà phát hiện ra ẩn ý sâu xa của một cuộc hôn nhân hợp đồng thì chắc chắn cô sẽ bị cả nhà cằn nhằn cho đến khi nào tai điếc, mắt mờ mới thôi quá.

Cuối cùng, Lục Quỳ đành phải nhờ vả Chung Hiểu Hy. Cô nhờ cô bạn thân mình chuyển cho luật sư nhà họ Chung xem giúp dùm.

Chung Hiểu Hy trả lời gần như ngay lập tức: [Ai mà số nhọ thế, sắp cưới rồi à?]

Lục Quỳ: “……”

[Sao vậy?]

[Bộ trong đó có điều khoản bất lời gì hay sao?]

Phong Hách Thành chắc không thâm độc đến mức đó đâu nhỉ.

Chung Hiểu Hy: [Cái này mà gọi là quà tặng thì nhiều quá rồi đó!]

Chung Hiểu Hy: [Ảnh.jpg]

Lục Quỳ phóng to ảnh ra, thì ra là một bản tặng cho tiền hôn nhân.

Trong đó liệt kê không chỉ nhà cửa đất đai đứng tên cô không thôi. Mà anh còn thêm tên cô vào cả cổ phần, quỹ ủy thác…..và một đống tài sản ở nước ngoài nữa.

Chung Hiểu Hy: [Hơn nữa, nếu bên B mà gây ra chuyện dẫn đến ly hôn, thì bên A còn được đền bù nhiều hơn cơ.]

Lục Quỳ hiểu rồi. Cô chính là bên A, còn Phong Hách Thành đúng là “kẻ khờ” trong miệng Chung Hiểu Hy…..

Sau khi Chung Hiểu Hy giải thích cặn kẽ hợp đồng, Lục Quỳ thoáng có cảm giác lạ lùng, cứ như Phong Hách Thành không phải muốn cưới cô, mà là đang định mua đứt cô khỏi nhà họ Lục vậy á.

Cô đắn đo hồi lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho Phong Hách Thành: [Anh Phong, tôi đã nhận được tài liệu rồi.]

Phong Hách Thành hồi âm rất nhanh: [Cô có thể nhờ luật sư xem xét kỹ lưỡng. Nếu có bất kỳ điều khoản nào muốn bổ sung thì cứ tự nhiên đề xuất.]

Lục Quỳ: “…..”

Bây giờ là mười giờ sáng, chắc hẳn Phong Hách Thành đang bận công việc. Cô muốn gọi điện hỏi rõ, nhưng lại ngại làm phiền anh.

Đứng ngây người một lúc lâu, chiếc điện thoại trên tay Lục Quỳ bỗng rung lên. Người gọi đến là Phong Hách Thành.

Ngón tay Lục Quỳ trượt nhẹ, vô tình nhấn vào nút nghe. Từ đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm mà dễ nghe của người đàn ông vang lên: “Alo?”

Không gian tĩnh lặng đến lạ.

“Là tôi, anh Phong.” Lục Quỳ đáp.

Phong Hách Thành khẽ ừ một tiếng.

Giữa khoảng lặng, Lục Quỳ dường như nghe thấy tiếng dòng điện yếu ớt khẽ gõ vào màng nhĩ. Cô hơi đưa điện thoại ra xa một chút rồi lại nghe thấy tiếng ho nhẹ của Phong Hách Thành từ ống nghe: “Về bản hợp đồng, có chỗ nào em không hài lòng sao?”

“Không phải ạ.” Lục Quỳ vội vàng lắc đầu, mím môi nói: “Chỉ là tôi thấy… anh Phong không nghĩ rằng mình đang bị thiệt sao?”

Dù là hôn nhân thương mại, Phong Hách Thành hình như là đã cho đi quá nhiều rồi.

Lại một khoảng im lặng nữa.

Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ mang theo vài phần mỏng manh vang lên.

“Không thiệt.”

Lục Quỳ: “…..”

Tiếng cười trầm thấp ấy lọt vào tai Lục Quỳ, khiến cho trái tim cô khẽ rung lên.

Từ đầu dây bên kia vọng lại một giọng nam khác, hình như đang nhắc Phong Hách Thành đã đến giờ.

“Anh Phong, anh cứ bận việc trước đi nhé. Tôi sẽ xem xét lại bảng thỏa thuận này, nếu mà… nếu có điều kiện gì khác, tôi sẽ liên lạc lại với anh.” Lục Quỳ không nói thẳng ra.

“Được.”

*

Sáng hôm sau, Lục Quỳ đã hẹn gặp Phong Hách Thành.

Tại quán cà phê đối diện tập đoàn An Gia.

Không phải giờ cao điểm nên quán khá vắng, Lục Quỳ chọn một góc khuất yên tĩnh nhất rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Phong, anh xem qua cái này trước đi.”

Cô đưa một bản thỏa thuận mới, chỉ vỏn vẹn hai trang giấy được in hai mặt.

Phong Hách Thành đón lấy, đập vào mắt anh là dòng chữ “Thỏa thuận tiền hôn nhân” ở ngay trên cùng.

Bản thỏa thuận đã loại bỏ những điều khoản rườm rà và các khoản tặng cho lớn, chỉ còn lại hai điều khoản cốt lõi:

Thứ nhất, tài sản trước và sau hôn nhân của họ sẽ thuộc về riêng mỗi người.

Thứ hai, trong suốt thời gian kết hôn, không bên nào được có mối quan hệ tình cảm với người thứ ba ngoài đối phương. Nếu một trong hai bên vi phạm, bên còn lại có quyền chấm dứt cuộc hôn nhân này ngay lập tức.

Bên cạnh đó còn có mổ dấu ngoặc đơn được thêm vào phía sau cụm từ “người thứ ba” để nhấn mạnh: không có hạn chế về giới tính.

Phong Hách Thành khẽ im lặng một chốc rồi khóe môi anh điểm lên một nụ cười nhạt. Anh ngước mắt nhìn cô gái đối diện, tay cô vẫn siết chặt chiếc ly. Những ngón tay thon trắng miết nhẹ thành ly, để lộ rõ vẻ căng thẳng trong lòng.

“Cô Lục không cảm thấy mình đang chịu thiệt thòi sao?”

Lục Quỳ: “……”

Dưới ánh mắt dò xét của Phong Hách Thành, Lục Quỳ cuối cùng cũng đành chịu thua. Cô đã cố tỏ ra thật bình thản nhưng ánh mắt quá đỗi sắc bén của anh lại khiến cô dường như không thể che giấu bất cứ điều gì.

Thật ra, trên đường đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.

“Thưa anh Phong, sẵn đây tôi nói thật lòng vậy. Tôi đồng ý kết hôn là vì ông nội.” Lục Quỳ khẽ cúi mắt, hàng mi dài và dày che đi nét buồn bã sâu thẳm trong đáy mắt: “Ông ấy có lẽ… không còn nhiều thời gian nữa. Tôi chỉ muốn ông được thấy tôi khoác lên mình chiếc váy cưới mà thôi.”

Mong rằng điều đó sẽ giúp ông nội biết rằng cháu gái của ông đã tìm được một nơi tốt để nương tựa, không phải một kẻ ăn chơi trác táng bên ngoài mà là người đáng để phó thác cả cuộc đời.

Phong Hách Thành im lặng.

Lục Quỳ rũ mắt xuống.

Phong Hách Thành đã có thể thành thật, vậy cô cũng đâu có lý do gì để không làm vậy.

Với sự thành thật như thế này, nếu họ thật sự kết hôn thì  hẳn là sau này sẽ dễ dàng hòa hợp hơn nhiều.

Trong quán cà phê, những bản nhạc tiếng Anh đầy hoài niệm vẫn đang vang lên. Lục Quỳ nghe thấy tiếng bút lướt trên giấy.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp cảnh Phong Hách Thành đã ký xong một bản thỏa thuận và đang lật sang trang khác.

Chuyện này…..sao mà nhanh vậy nhỉ?

Sau khi hai bản hợp đồng được ký kết, Phong Hách Thành đậy nắp bút rồi chỉnh lại cẩn thận, đưa về phía Lục Quỳ và nói: “Khi nào em rảnh, tôi muốn đến thăm ông nội, tiện thể nói chuyện của chúng ta với chú Lục luôn.”

Lục Quỳ nhất thời không biết nói gì.

Phong Hách Thành làm việc gì cũng nhanh gọn, hiệu quả đến mức cô cảm thấy có chút quá đáng. Thế nhưng, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của ông nội, Lục Quỳ vẫn gật đầu: “Để tôi xem lịch trình gần đây đã, có gì lát nữa sẽ trả lời anh nhé.”

“Được.”

Phong Hách Thành khẽ gật đầu.

Lục Quỳ nhìn gương mặt góc cạnh, thâm thúy của anh. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm chuyện gì điên rồ như vậy. Lẽ nào cô… thật sự sẽ kết hôn với người đàn ông trước mặt này sao?

*

Chiều ba mươi Tết, Lục Quỳ trở về sum họp cùng gia đình để cùng nhau đón khoảnh khắc giao thời.

Từ trước, cô và Phong Hách Thành đã thống nhất qua tin nhắn, rằng tối nay anh sẽ tới thăm nhà họ Lục cô. Mượn niềm vui của đêm giao thừa đầy ý nghĩa này để chính thức công khai mối quan hệ tình cảm của họ.

Chỉ mới hai hôm trước thôi, ông nội của cô lại nhận thêm giấy báo bệnh tình nguy kịch. Bác sĩ cũng chẳng giấu giếm gì nữa cả, chỉ bảo rằng thời gian của cụ có lẽ không còn nhiều nữa.

Hôn sự giữa hai nhà Phong – Lục vốn dĩ không thể qua loa, mà công tác chuẩn bị một lễ cưới tươm tất nhanh nhất cũng phải mất chừng hai ba tháng. Lục Quỳ thật lòng không biết ông nội có thể chờ đợi chừng ấy thời gian hay không. Do đó, theo đề xuất của Phong Hách Thành thì cả hai cứ làm thủ tục đăng ký kết hôn trước đã, nghe ra lại thật hợp tình hợp lý.

Khi màn đêm dần buông xuống. Lục Quỳ cứ thấp thỏm, ánh mắt không ngừng nhìn ra cổng lớn bên ngoài.

Khoảng nửa tiếng trước, cô hỏi Phong Hách Thành chừng nào tới, anh chỉ nhắn gọn: “Tôi vừa tan ca.”

“Nhu Nhu ơi, dì Hàn có thằng cháu trai vừa mới từ nước ngoài về đó, cao 1m87 lận, lại còn tốt nghiệp MIT nữa chứ… Nè, cái con bé này. Con có nghe mẹ nói chuyện không vậy?”

Dạo này, bà Lục lo sốt vó chuyện của Lục Quỳ. Bà lo đến nỗi suýt đăng tin tuyển rể cho con gái lên mạng xã hội luôn ấy chứ.

“À? Dạ, được thôi.”

Bà Lục cau mày, rồi theo ánh mắt Lục Quỳ mà nhìn theo, “Con đang nhìn gì vậy?”

“!” Lục Quỳ vội vàng rụt mắt lại, sờ sờ chóp mũi: “Đâu có, con chỉ thấy cái cổng sắt nhà mình hình như hơi gỉ sét rồi á mẹ. Chắc là nhà mình phải thay cái mới thôi mẹ ạ.”

Bà Lục nghi ngờ, đoạn lại lẩm bẩm một mình: “Mẹ cũng thấy cái cổng này trông cũ cũ rồi, đang định trước Tết thay luôn đây.”

Lục Quỳ: “?”

Chiếc Maybach màu đen từ xa chạy lại gần, Lục Quỳ cứ thấy chiếc xe này quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra.

Xe dừng lại trước cổng. Cánh cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề bước xuống xe.

Phong Hách Thành cúi người lấy chiếc áo khoác trong xe.

Lục Quỳ chợt bật phắt người dậy khỏi ghế sofa, chẳng màng đến ánh mắt khó hiểu của mẹ mà chạy thẳng ra ngoài. Lúc này, cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình thỏ hồng đáng yêu, chân đi đôi dép lê lông trắng mềm mại.

Bên ngoài trời khá lạnh, Lục Quỳ khẽ rụt cổ nhưng đôi chân đã đưa cô đến trước cửa.

Phong Hách Thành đã sớm nhìn thấy bóng dáng màu hồng phấn ấy. Nếu Lục Quỳ đội chiếc mũ trùm sau lưng lên, trông cô chẳng khác nào một chú thỏ con.

Lục Quỳ đứng lại trước mặt Phong Hách Thành, đôi mắt sáng bừng: “Cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Phong Hách Thành thoáng khựng lại, không biết phải đáp lời cô ra sao. Giọng điệu ấy ẩn chứa sự chờ đợi và mong mỏi rõ rệt, dù anh hiểu rất rõ lý do của sự mong mỏi này.

“Anh… anh đã nghĩ kỹ xem nói với bố tôi thế nào chưa đó?” Lục Quỳ khẽ thì thầm hỏi.

“Ừm.” Phong Hách Thành vòng ra phía cốp xe, lấy xuống mấy món quà đã chuẩn bị sẵn. Đồ hơi nhiều, anh ngước mắt nhìn Lục Quỳ: “Giúp tôi một tay nhé?”

“À? Ồ.”

Lục Quỳ và Phong Hách Thành nối gót nhau bước vào nhà.

Bà nội Phong đã sớm gọi điện dặn dò bà nội Lục, mời cả nhà Lục tối nay sang nhà họ Phong dùng bữa. Bởi vậy, khi Phong Hách Thành xách quà đến, mẹ Lục cũng không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên.

“Hách Thành à, sao mà con khách sáo quá vậy nè. Lần nào đến cũng mang quà hết trơn á.” Vừa nhận lấy quà từ tay Phong Hách Thành, mẹ Lục liền quay sang nhìn Lục Quỳ: “À phải rồi, mẹ vừa gọi điện cho dì Hàn của con, lát nữa sẽ gửi WeChat của cháu trai dì ấy cho con nhé.”

Lục Quỳ: “…..?”

Dì Hàn nào cơ? Cháu trai của ai?

Lục Quỳ chầm chậm nghiêng đầu lại. Hàng mi mỏng khẽ nâng lên, không lệch chút nào mà nhìn thẳng vào đôi mắt đang rũ xuống của Phong Hách Thành.

Lục Quỳ: “……”

Ánh mắt kia cứ như đang chất vấn cô….rốt cuục thì ai mới là trong nhà cờ đỏ không đổ, ngoài đường cờ xanh bay phấp phới đây?

“Nhu Nhu?” Thấy Lục Quỳ im lặng, Bà Lục lại gọi thêm một tiếng.

“À?” Gần như theo bản năng, Lục Quỳ lập tức khoác tay Phong Hách Thành. Dì hay cháu gì thì kệ hết đi, dù sao cô và Phong Hách Thành đã bàn bạc xong xuôi rồi, hết kỳ nghỉ Tết này là họ sẽ đi đăng ký kết hôn liền luôn.

“Mẹ ơi, con giới thiệu chút. Đây là bạn trai con ạ.”

Bà Lục “?”

Ông Lục đang bước xuống từ cầu thang “?”

Bà nội Lục vẫn đang hầm canh trong bếp “……?”

Phong Hách Thành quả thực không thể ngờ nổi, Lục Quỳ lại có thể bất ngờ thay đổi kịch bản nhanh đến vậy.

Anh khẽ hắng giọng, vì đây là lần đầu tiên được một cô gái thân mật khoác tay nên cơ thể không tránh khỏi có chút cứng nhắc.

“Bác trai, bác gái Lục, con thành thật xin lỗi. Là con sơ suất, lẽ ra nên hẹn một buổi gặp mặt chính thức hơn.”

Vượt qua sự ngỡ ngàng ban đầu, bà Lục nhìn Phong Hách Thành, ánh mắt ánh lên ý cười: “Sơ suất gì chứ, này… người một nhà rồi, khách sáo là gì hả con.”

Bà có chút trách móc yêu chiều mà liếc Lục Quỳ: “Con bé Nhu Nhu này, chẳng nói gì với gia đình lấy một câu hết trơn à.”

Lục Quỳ: “……”

Phong Hách Thành: “Bác… có lẽ Nhu Nhu hơi ngại ạ.”

Lục Quỳ ngẩng đầu, ánh mắt khó tin nhìn anh. Đúng là trùm giới giải trí có khác, diễn xuất quá thần sầu! Hơn nữa, anh còn gọi cô là “Nhu Nhu” nữa kìa. Chất giọng trầm ấm ấy nghe thật sự quyến rũ chết đi được.

Đây là lần đầu tiên Lục Quỳ được một người khác giới, tuy không quá thân quen, gọi mình như vậy.

Phong Hách Thành khẽ rũ mắt. Đôi đồng tử màu trà thẫm, dịu dàng gợn sóng. Ánh nhìn nồng nàn đến mức hệt như chó cưng trung thành nhìn chủ vậy.

Lục Quỳ đương nhiên biết Phong Hách Thành sẽ chẳng thâm tình nhìn mình như vậy làm gì. Cô chợt bừng tỉnh, thầm nghiến răng rồi ngượng ngùng vô cùng mà cụp mắt xuống, tiện thể kéo nhẹ tay áo Phong Hách Thành: “Anh đừng nói nữa mà, người ta ngại lắm đó.”

Phong Hách Thành: “……”

Bà Lục hiếm khi thấy con gái mình thế này, chắc là đã thực sự trúng tiếng sét ái tình với Phong Hách Thành rồi. Tảng đá lớn trong lòng bà cuối cùng cũng được đặt xuống, ánh mắt tràn đầy yêu mến.

Ông Lục lại càng bất ngờ hơn, bởi trước đó con gái ông đã liên tục khẳng định giữa cô và Phong Hách Thành chẳng có gì, khiến ông mặc định Phong Hách Thành sẽ là đối tác ngang hàng trong tương lai trên thương trường.

Có lẽ là bản năng của phái mạnh, so với việc hợp tác với nhà họ Phong sau này, ông thậm chí còn mong chờ được đọ sức một trận với Phong Hách Thành hơn.

Ấy vậy mà giờ đây, đối thủ cạnh tranh trong tưởng tượng của ông lại đang nắm tay con gái mình, ôn hòa gọi ông bác trai.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, người này sẽ còn phải gọi ông một tiếng “ba”.

Bà Lục đẩy nhẹ ông Lục, đưa mắt ra hiệu.

Ông Lục gật đầu, rồi nhìn về phía Lục Quỳ, đè nén sự ngạc nhiên và nghi vấn trong lòng: “Con… lên đây với ba một chút.”

Lục Quỳ: “…”

Trong truyện đâu có viết như vậy đâu ta.

Trong truyện, người phải lên lầu vào thư phòng phải là nam chính cơ mà.

*

Trong thư phòng

Ông Lục pha trà, rót cho Lục Quỳ nửa chén rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nói đi con, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Lục Quỳ cúi đầu, hai tay đan vào nhau mân mê, lắp bắp: “Chuyện gì… là chuyện gì ạ?”

“Chuyện của con và Phong Hách Thành.”

“……”

Ông Lục thoáng hiện lên nét buồn trong ánh mắt, nhưng khi nhìn sang Lục Quỳ lại có chút không đồng tình: “Con đừng nghĩ là ba không biết con thời gian này cứ khăng khăng không nghe lời mẹ đi tìm đối tượng là vì cái gì. Nhu Nhu à, ông nội con không cần con phải làm như vậy.”

Lục Quỳ im lặng.

Thì ra… ba biết rồi. Có lẽ mẹ và bà nội cũng đều biết. Chỉ là không ai vạch trần cô mà thôi.

“Ba, dù sao thì con cũng cần phải lấy chồng mà.”

Lục Quỳ không trực tiếp nói ra quan điểm hôn nhân của mình với cha Lục, chỉ nhìn ông rất nghiêm túc: “Con gái nhà họ Lục đâu phải ai cũng có tư cách, có bản lĩnh mà cưới được.”

“Nhu Nhu à, ba chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng con để đổi lấy lợi ích thông gia.”

Ông và vợ chỉ có một cô con gái duy nhất này, thương yêu còn chưa đủ thì sao nỡ để con phải chịu ấm ức.

“Con biết, nhưng trước giờ con cũng đâu có gặp được người con muốn gả đâu ạ.” Lục Quỳ khẽ dừng lại: “Tuy con và Phong Hách Thành tiếp xúc không nhiều, nhưng trực giác mách bảo con rằng anh ấy là một đối tượng rất phù hợp để kết hôn. Chưa kể đến tài sản và địa vị hiện tại của nhà họ Phong, con nghĩ ba cũng đã tìm hiểu rồi nên mới đồng ý cho chúng con gặp nhau, chắc ba cũng thấy anh ấy là một lựa chọn không tồi.”

“Vậy còn con thì sao hả Nhu Nhu? Con có thấy cậu ta tốt không?”

Lục Quỳ trầm ngâm, như đang suy nghĩ.

“Con cũng thấy… không tệ ạ.”

Dù sao thì, Phong Hách Thành cũng rất điển trai. Với cả lý do anh muốn kết hôn cũng vừa vặn phù hợp với thái độ của Lục Quỳ đối với hôn nhân.

Cô ngước mắt lên: “Ba và mẹ ngày xưa cũng là liên hôn mà. Mẹ còn bảo khi đó mẹ gả cho ba chỉ gặp ba có ba lần thôi, nhưng tình cảm của hai người bây giờ chẳng phải vẫn rất tốt sao?”

Ông Lục không biết phải trả lời con gái thế nào. Ông và vợ quả thực là đến với nhau vì lợi ích gia tộc, nhưng những năm qua, tình cảm vẫn luôn rất tốt đẹp.

“Nhu Nhu à, hôn nhân là chuyện của con nên ba tôn trọng quyết định của con. Nhưng… con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lục Quỳ gật đầu: “Ba, con muốn thử.”

*

Lục Quỳ và Phong Hách Thành đã lên kế hoạch đăng ký kết hôn sau dịp Tết Nguyên đán. Trước ngày trọng đại này, Phong Hách Thành lại có một chuyến công tác tại Anh mà ngày định sẵn để họ đi đăng ký lại là ngày 17.

Vào ngày 16, nhiệt độ tại Thượng Hải đột ngột giảm sâu, còn London cũng bất ngờ đón một trận bão tuyết hiếm thấy.

Sáng sớm hôm đó, khi trò chuyện với Phong Hách Thành, Lục Quỳ được biết chuyến bay của anh đã bị hoãn.

Nghĩ đến việc ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn, Lục Quỳ đã nhắn cho Phong Hách Thành: [Phải ưu tiên an toàn lên hàng đầu, còn chuyện đăng ký kết hôn thì dời lịch sau cũng được.]

Phản hồi của Phong Hách Thành vẫn đơn giản như thường lệ: [Được.]

Đến tận đêm khuya, Lục Quỳ kiểm tra lịch trình bay tại London, nhận thấy nhiều chuyến bay bị chậm trễ diện rộng. Hầu như là tất cả các chuyến bay đường dài đều đã bị hủy. Cô không rõ Phong Hách Thành đang trên chuyến nào.

Lục Quỳ vốn định hỏi liệu sáng mai có cần tiếp tục đến đăng ký kết hôn không. Tuy nhiên, tin nhắn vừa soạn xong, cô lại cảm thấy không phải lắm. Cô chỉ sợ anh sẽ hiểu lầm là mình đang thúc giục hoặc ám chỉ gì đó thì sao?

Lục Quỳ xóa tin nhắn đã soạn, tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng ban ngày tràn ngập, tiếng chuông cửa “bính boong, bính boong” đã đánh thức Lục Quỳ.

Cô dụi mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ.

Thời gian hiển thị tám giờ bốn mươi lăm phút, Lục Quỳ chợt nhớ ra cô đã hẹn dịch vụ chuyển phát nhanh đến lấy hàng vào sáng nay.

Cô vội vàng khoác chiếc áo choàng treo ở cuối giường. Mặc cho mái tóc rối bời, đôi mắt còn ngái ngủ mà khẽ nói: “Tới ngay đây.”

Tiếng dép lê lẹt quẹt vang lên, Lục Quỳ mở cửa: “Đồ đã được đóng gói…”

Phong Hách Thành đứng trước cửa. Bên trong chiếc áo khoác đen là bộ vest phẳng phiu, hàng cúc áo sơ mi trắng được cài chỉnh tề.

Trên người anh thoảng một mùi hương sạch sẽ, dễ chịu, không phải nước hoa mà tựa như mùi nước cạo râu, hòa quyện cùng cái lạnh nhè nhẹ của tuyết mùa đông.

Lời tác giả:

Hiệu suất làm việc của anh Phong cao quá ha!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận