Sự kiện đầu tiên đầy ý nghĩa trong năm mới, Lục Quỳ đã chính thức trở thành vợ người ta rồi.
Từ khoảnh khắc cô và Phong Hách Thành gặp gỡ cho đến ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, tất cả chỉ diễn ra trong vòng 25 ngày ngắn ngủi. Lục Quỳ ngẩn ngơ nhìn cuốn sổ đỏ trên tay, cảm giác như mình vẫn còn đang mơ.
“Tôi đưa em về căn hộ nhé?” Phong Hách Thành cất tiếng hỏi.
“À? Thôi, tôi tự gọi xe về cũng được…” Dưới ánh mắt đầy vẻ không đồng tình của Phong Hách Thành, Lục Quỳ đành đổi ý: “Vậy thì… làm phiền anh, đưa tôi đến studio ở số 17 đường Tường An nhé.”
Người lái xe là Lương Hồng, cô tự động ghi nhớ địa chỉ Lục Quỳ vừa nói rồi khẽ liếc nhìn hai người ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Lương Hồng đã theo chân Phong Hách Thành suốt tám năm trời, cuối cùng thì giờ đây cũng có “bà chủ” rồi.
Tuy sự xuất hiện của bà chủ có hơi đột ngột một chút.
Nhớ ra chuyện chính, Lương Hồng lại mở lời: “Tổng giám đốc Phong, bên đại sứ quán vừa gọi điện báo là túi tài liệu thất lạc khi chuyển tiếp chuyến bay ở Frankfurt tối qua đã tìm thấy rồi ạ.”
Phong Hách Thành đang bận xử lý công việc, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Thế nhưng Lục Quỳ lại tinh ý nắm bắt được hai chữ “chuyển tiếp” kia.
Phong Hách Thành đi công tác ở London. Vậy ra nếu chuyển tiếp chuyến bay từ Frankfurt về nước thì thời gian sẽ kéo dài thêm rất nhiều.
Chẳng lẽ anh đã chọn chuyển tiếp chuyến bay chỉ để kịp về làm thủ tục đăng ký kết hôn sao?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Lục Quỳ đã vội vàng dập tắt.
Không thể nào.
Mối quan hệ giữa cô và Phong Hách Thành chỉ là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối bình thường thôi mà. Ngoài chuyện này ra thì chẳng có gì cả, anh không việc gì phải vất vả vì một chuyện nhỏ nhặt như thế.
Xe đột ngột chao đảo, sau đó là một cú phanh gấp. Lục Quỳ hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người chực lao thẳng về phía trước. Trán cô bỗng dưng chạm vào một nơi khô ráo, ấm áp. Lục Quỳ trong vô thức chớp mắt, hàng mi dài và cong vút lướt nhẹ trên lòng bàn tay Phong Hách Thành.
“Tổng giám đốc Phong, anh có ổn không ạ?” Từ hàng ghế trước, Lương Hồng quan tâm hỏi.
Hồi nãy có một chiếc xe tự dưng tăng tốc đổi làn, xe của họ suýt nữa thì đâm phải.
“Không sao.” Phong Hách Thành rụt tay lại, ánh mắt hướng về Lục Quỳ.
Lòng bàn tay anh vương vấn một cảm giác khang khác, mềm mại, tựa như vừa bị lông chim vuốt qua. Phong Hách Thành nhẹ nhàng siết nắm tay.
Lục Quỳ cố gượng bỏ qua hơi ấm còn đọng lại trên trán, cười gượng gạo: “Sao lại có người đến cả… đến cả đường của Maybach mà cũng dám giành chứ…”
“Nếu là tôi…” Lục Quỳ khẽ nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, vờ bình tĩnh nói: “Tôi chắc chắn sẽ tránh… ừm, tránh thật xa. Nhỡ mà va chạm thì biết làm sao……”
Ở hàng ghế trước, Lương Hồng bỗng bật cười, có lẽ thấy chuyện này khá thú vị. Tiếng cười ấy khiến Lục Quỳ vốn đã căng thẳng lại càng thêm ngượng ngùng, những ngón tay nắm chặt chiếc điện thoại cũng siết chặt hơn.
Phong Hách Thành khẽ cất tiếng, giọng điệu lãnh đạm, dường như có chút không vui: “Tập trung lái xe đi.”
“…” Lương Hồng giật mình, lập tức nhận ra mình đã quá vô tư, vậy mà dám cười cả lời nói của bà chủ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân ạ.”
“À?” Lục Quỳ rõ ràng vẫn chưa quen với cách xưng hô này, đôi mắt đen láy chợt lóe lên vẻ ngơ ngác. Mãi sau cô mới kịp nhận ra, mình và Phong Hách Thành đã đăng ký kết hôn rồi, giờ cô đường đường chính chính là “Phong phu nhân”.
Nhận thức này khiến Lục Quỳ có chút bối rối, lại thêm việc bị người khác gọi như vậy, hai bên tai cô hơi nóng lên. Lục Quỳ cười gượng một tiếng, không đáp lời Lương Hồng mà giả vờ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ để che giấu sự lúng túng.
Sao mà mãi studio vẫn chưa tới vậy cà? Cô muốn xuống xe lắm rồi!
Hôm nay, Lục Quỳ búi tóc củ tỏi khi ra ngoài, mái tóc đen được búi gọn gàng, trên búi tóc nhỏ còn buộc thêm hai quả bông mềm mại.
Mái tóc vén lên, để lộ hoàn toàn chiếc cổ trắng ngần. Vành tai trắng nõn điểm xuyết chút ửng hồng, trông thật dễ thương.
Phong Hách Thành nhớ lại lời cô vừa nói, rồi lại nghĩ đến phần đầu xe bị lõm do va chạm của mình cách đây không lâu.
Anh khẽ bật cười.
Tiếng cười rất nhẹ, nhưng trong không gian yên tĩnh của chiếc xe lại trở nên rõ ràng lạ thường.
Tai Lục Quỳ khẽ động đậy: “…?”
*
Lục Quỳ vừa đến studio thì đã thấy Chung Hiểu Hy ở đó.
Cô tiểu thư họ Chung vốn là chúa tể hộp đêm, thường xuyên đi quẩy đến tận ba bốn giờ sáng, đáng lẽ giờ này cô nàng phải đang ngủ bù mới phải.
Lục Quỳ rõ ràng rất hiểu cô bạn mình: “Có chuyện gì à?”
Chung Hiểu Hy tranh thủ lúc những người khác đang bận rộn, ghé sát vào tai Lục Quỳ thì thầm: “Bé Quỳ à, tớ nói cho cậu chuyện này, cái tên… Phùng Tử Ngôn kia đã về rồi.”
Những ngón tay Lục Quỳ đang giữ cốc cà phê bỗng khựng lại trong giây lát. Cô cụp mắt xuống, khẽ ừ một tiếng, chẳng chút cảm xúc.
“Bé Quỳ, tớ biết là tớ không nên nhắc lại tên của tên đàn ông khốn nạn đó trước mặt cậu nữa. Thế nhưng…” Chung Hiểu Hy cắn môi: “Tớ nghe nói tên đó về nước xong thì đã liên lạc với rất nhiều bạn học cũ, hình như… đang hỏi han tin tức của cậu đấy.”
“Giữa tớ và tên đó đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi.” Lục Quỳ điềm tĩnh mở lời, khóe môi chợt cong lên một nụ cười rạng rỡ: “Hiểu Hy à, để tớ kể cậu nghe chuyện này, tớ kết hôn rồi.”
Chung Hiểu Hy: “?”
Khóe môi Lục Quỳ càng cong hơn nữa, đôi mắt hạnh đen láy, long lanh cũng ngập tràn ý cười.
“Bé Quỳ!” Chung Hiểu Hy nghiêm mặt lại: “Nè nha, cậu có có hận Phong Hách Thành thấu xương thì cũng đâu cần bịa chuyện này để lừa tớ vậy đâu chứ?”
Lục Quỳ: “……”
“Có lừa cậu đâu, thật mà trời!” Lục Quỳ đặt tách cà phê xuống, khoảnh khắc cụp mắt đã che đi nỗi buồn thoáng qua trong đáy mắt.
“Mẹ tớ đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi, nếu nhanh thì có thể là vào tháng 5 hoặc tháng 6 sắp tới này nè. Đến lúc đó nhớ sắp xếp thời gian làm phù dâu cho tớ đó nha.”
Nghe kiểu này thì có vẻ không phải nói dối rồi.
Chung Hiểu Hy từ trên xuống dưới săm soi Lục Quỳ.
“Thật không đấy?”
“Ừm.”
“…..” Chung Hiểu Hy vẫn bán tín bán nghi. Sau chuyện của Phùng Tử Ngôn, Lục Quỳ luôn ủ dột trong chuyện tình cảm, sao tự dưng lại kết hôn rồi?
“Tớ không tin đâu, trừ khi cậu cho tớ xem…”
Chung Hiểu Hy định nói câu “chồng cậu trông thế nào”, ai ngờ một cuốn sổ đỏ tươi chọi thẳng vào tay cô nàng.
Lục Quỳ: “cậu xem đi. Từ giới tính, ngoại hình, tuổi tác, cung hoàng đạo, rõ mồn một cả hết luôn rồi đấy.”
Chung Hiểu Hy: “…..”
Chung Hiểu Hy mặt mày “tớ tin cậu mới lạ”, chậm rãi lật cuốn sổ đỏ in ba chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” lên. Hiện ra trước mắt cô là gương mặt xinh xắn, hơi bầu bĩnh của Lục Quỳ, và người đàn ông kề sát đầu cô bạn thân nhất của mình… một người phải nói là siêu cấp đẹp trai!
Ánh mắt Chung Hiểu Hy dừng lại ở ô tên người nam… Phong Hách Thành.
Phong Hách Thành… Phong Hách Thành???
Phong Hách Thành!!!
Chung Hiểu Hy trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Lục Quỳ: “Phong Hách Thành nào vậy?”
Lục Quỳ nhấp một ngụm cà phê, từ tốn lật giở bản thiết kế, đáp: “Cậu nói xem, ở cái Thượng Hải này có mấy người tên Phong Hách Thành?”
“…” Chung Hiểu Hy hít sâu một hơi: “Là…Phong Hách Thành mà tớ biết phải không?”
Lục Quỳ ngước mắt lên, đôi mắt hạnh long lanh ánh cười.
“Chúc mừng cậu, đoán đúng rồi đấy.”
Chung Hiểu Hy: “……”
“Lục Quỳ Quỳ!!!”
Một tiếng kêu sửng sốt của Chung Hiểu Hy bỗng vang lên từ phòng làm việc của Lục Quỳ, khiến mọi người trong văn phòng đều ngoảnh đầu nhìn.
“Lục Quỳ Quỳ, cậu nói thật cho tớ nghe đi, sao cậu lại lấy Phong Hách Thành rồi? Cậu… cậu…” Dù cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn, Chung Hiểu Hy vẫn chưa thể tin vào mắt mình.
“Rõ ràng trước đó cậu còn chẳng biết Phong Hách Thành là ai cơ mà?!”
Lục Quỳ chậm rãi khép bản thiết kế lại: “Thì giờ biết rồi nè.”
Chung Hiểu Hy: “……”
Sau khi uống hết một chai nước đá, Chung Hiểu Hy cuối cùng cũng tạm chấp nhận chuyện Lục Quỳ đã có chồng, mà người đó lại là Phong Hách Thành. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Quỳ rồi nghĩ đến những ấm ức cô bạn mình từng chịu đựng vì Phùng Tử Ngôn, lòng Chung Hiểu Hy lại dấy lên một nỗi lo.
“Bé Quỳ ơi.”
“Sao thế?”
“Cậu thành thật nói cho mình biết đi, cậu thật sự định làm ‘vợ chồng plastic’ với Phong Hách Thành đúng không?”
“……”
Lục Quỳ hơi khựng lại, cặp mi cong vút che đi nỗi bối rối trong đôi mắt.
‘Vợ chồng plastic’ sao?
Cô vẫn chưa biết nữa.
“Mình đã đoán đúng mà!” Thấy cô không nói gì, Chung Hiểu Hy càng thêm khẳng định: “Có phải giữa nhà họ Lục và nhà họ Phong các cậu có sự hợp tác lợi ích gì đó, nên mới lấy hôn nhân ra để trói buộc nhau không?”
Lớn lên trong giới hào môn, Chung Hiểu Hy quá am hiểu những chiêu trò như thế này.
“Không có đâu.” Lục Quỳ khẽ lắc đầu, bác bỏ suy đoán của Chung Hiểu Hy.
“Bản thỏa thuận tiền hôn nhân lần trước mình đưa cho cậu ấy, thật ra chính là do Phong Hách Thành đã soạn thảo sẵn cho mình đó.”
Chung Hiểu Hy chớp chớp mắt.
Thì ra cái ‘kẻ khờ’ đó lại là Phong Hách Thành sao…..
“Tớ chẳng mong gì ở anh ấy, mà ngay cả anh ấy cũng chẳng cần gì ở tớ cả. Nếu nói tại sao hai đứa lại cưới nhau ư…..” Lục Quỳ khẽ dừng lại, nhớ về cuộc trò chuyện giữa cô và Phong Hách Thành.
“Có lẽ là, bọn tớ đơn giản là đều cần một đối tượng phù hợp để kết hôn.”
Nói xong, ngay cả chính Lục Quỳ cũng lặng thinh. Thì ra, sau những suy tính lý trí, mối quan hệ giữa cô và Phong Hách Thành lại thực tế đến vậy.
Chung Hiểu Hy nghiến răng, thấy bất bình thay cho Lục Quỳ: “Cậu làm vậy vì ông nội cậu đúng không?” Chắc chắn chỉ có lý do này thôi.
Lục Quỳ gật đầu. “Đúng là tớ muốn ông nội vui lòng, nhưng mà Hiểu Hy này… Tớ cũng đâu có ý định chỉ làm vợ chồng hờ với Phong Hách Thành đâu. Tớ cũng sẽ cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này mà.”
Dù không có tình yêu, họ vẫn có thể là bạn bè, là người thân.
Chung Hiểu Hy chẳng biết nói gì thêm, hai người đã đăng ký kết hôn rồi, đám cưới cũng đang chuẩn bị, xem ra mọi thứ đã an bài. Chung Hiểu Hy quen Lục Quỳ nhiều năm nên hiểu cô ấy hiểu bạn mình rất rõ, dù Lục Quỳ không có những ảo mộng lãng mạn về hôn nhân, nhưng cô lại là người có tật sạch sẽ trong chuyện tình cảm, nếu không thì ngày xưa đã chẳng gay gắt với Phùng Tử Ngôn đến thế.
“Thế nhưng, Phong Hách Thành và Phương…”
“Anh ấy giải thích với tớ rồi.” Lục Quỳ cúi mắt, đang xem bản thiết kế mới.
“Cậu tin à?”
Lục Quỳ ngước lên, nở nụ cười nhẹ: “Ừm, tớ tin.”
Chung Hiểu Hy: “……”
Còn cô ấy không tin đâu. Nghĩ sao mà lời đàn ông nói, tin gì nổi được chứ?
*
Đêm hôm ấy…
Lục Quỳ rời khỏi phòng làm việc đã là chín rưỡi tối. Đêm đông ở thành phố Thượng Hải vẫn cứ ẩm ướt và se lạnh như thế. Dù chỉ còn có hơn chục ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, khắp phố phường đã giăng đèn kết hoa, mang chút hơi ấm xua đi cái giá buốt của đêm khuya tĩnh lặng.
Bước qua một quán rượu nhỏ, Lục Quỳ khẽ khàng dừng chân. Ngày trước, mỗi khi tâm trạng không tốt hay bí ý tưởng thiết kế, cô thường ghé vào đây ngồi một lát.
Vừa đẩy cửa bước vào, quán rượu hiện ra trong ánh đèn vàng dịu, lác đác vài ba tốp khách. Bà chủ là một người phụ nữ xinh đẹp, mỉm cười chào Lục Quỳ: “Vẫn như mọi khi nhé?”
Lục Quỳ gật đầu, tìm một chiếc bàn trống gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, bà chủ đã mang ra một ly hoa điêu ô mai. Rượu hoa điêu được hâm nóng, thêm chút gừng sợi, vị cay nhẹ hòa quyện với chua ngọt của ô mai….đây chính là loại thức uống yêu thích của Lục Quỳ.
Ngoài khung cửa sổ, những bông tuyết li ti bắt đầu rơi. Thành phố Thượng Hải vốn ít khi có tuyết, đây lại là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Lục Quỳ nâng ly rượu, nhẹ nhàng hướng về phía cửa sổ mà cụng một tiếng.
Tuyết đầu mùa đã rơi.
Ngoài cửa sổ, một cặp đôi trẻ đang đi qua. Cô gái hồn nhiên hứng lấy mấy bông tuyết rồi nghịch ngợm luồn ngón tay hơi lạnh vào cổ bạn trai.
Lục Quỳ cũng từng làm vậy. Hồi đó, cô chỉ có mỗi Phùng Tử Ngôn trong tim.
Chàng trai đầu tiên cô thích, một người trong trẻo và thanh lịch. Mọi dự định tương lai của cô lúc ấy đều có bóng dáng Phùng Tử Ngôn.
Thế mà, sau này thì sao?
Sau này, vì một suất làm trợ lý tổng giám đốc, Phùng Tử Ngôn lại làm chuyện không hay với cô hoa khôi khoa Quản lý. Chàng trai mà Lục Quỳ tin tưởng nhất, mắt đỏ hoe nói với cô: “Nhu Nhu à, anh thích em lắm nhưng anh cần công việc này hơn.”
Hồi đó, Phùng Tử Ngôn đâu biết cô là tiểu thư nhà họ Lục, mà Lục Quỳ cũng chưa bao giờ thể hiện mình là con nhà giàu trước mặt ai cả.
Chẳng lẽ vì cô quá đỗi bình thường, nên mới đáng bị phản bội sao?
Nếu Phùng Tử Ngôn mà biết cô là con gái nhà họ Lục, thì có lẽ anh ta sẽ nâng niu cô như công chúa nhỏ chăng?
Lục Quỳ nhấp một ngụm rượu.
Vị rượu êm dịu, nồng đượm lướt qua cổ họng, để lại chút cay nồng.
Cô không còn vương vấn Phùng Tử Ngôn nữa, nhưng chính anh ta lại là người đã hoàn toàn phá hủy mọi ảo mộng tươi đẹp của cô về tình yêu và hôn nhân. Mấy năm gần đây, Lục Quỳ chẳng còn bận tâm hay hứng thú gì đến chuyện tình cảm.
“Chủ quán ơi!”
Một ly hoa điêu mai tử đã cạn, Lục Quỳ nghiêng đầu khẽ gõ nhẹ vào ly: “Cho em thêm một ly nữa.”
*
Phong Hách Thành kết thúc một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài thì đã hơn mười giờ tối. Anh vẫn đang ở văn phòng, cố gắng giải quyết nốt những tập tài liệu cuối cùng vì sáng mai còn phải bay đi Bắc Kinh công tác.
“Tổng giám đốc Phong.” Lương Hồng vội vã bước vào: “Bảo vệ báo là phu nhân uống hơi nhiều rồi, lát nữa có cần đưa cô ấy về thẳng căn hộ không ạ?”
Phong Hách Thành khẽ nhíu mày. Để đề phòng những kẻ có ý đồ xấu, anh đã ngầm sắp xếp bảo vệ riêng trước đây của mình theo sát Lục Quỳ. Thế mà ngay ngày đầu tiên đã nhận được tin như vậy.
“Uống ‘hơi nhiều’ là cụ thể bao nhiêu?”
“…” Lương Hồng nuốt khan: “Mất… ý thức ạ?”
Phong Hách Thành: “……”
“Tổng giám đốc Phong, anh…”
Lương Hồng còn chưa nói hết câu, Phong Hách Thành đã cầm áo khoác đứng dậy: “Bảo họ trông chừng cô ấy cẩn thận rồi gửi địa chỉ cho tôi.”
Lương Hồng thoáng ngạc nhiên, rồi vội vàng gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Khi Phong Hách Thành đến nơi, Lục Quỳ vừa mới bước ra khỏi quán rượu. Nhìn cô không đến nỗi mất hết ý thức, chỉ là bước đi có chút lảo đảo.
Cô gái mặc chiếc áo len màu trắng sữa và quần jean bó sát. Bỗng một người đàn ông tiến đến bắt chuyện, định kéo cánh tay cô.
“Lục Quỳ.”
Lục Quỳ hơi mơ màng quay đầu lại, chưa kịp tìm ra chủ nhân của giọng nói thì một chiếc áo khoác đen đã phủ lên vai cô. Chiếc áo mang theo hơi ấm dễ chịu và một mùi hương trong trẻo, mát lạnh, tựa như rừng thông sau cơn tuyết, một nơi mà có suối nguồn róc rách chảy qua.
Phong Hách Thành nhẹ nhàng ôm Lục Quỳ vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang người đàn ông đối diện.
Người đàn ông ngượng nghịu đáp: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi ạ. Tôi chỉ thấy cô gái này không mặc áo khoác nên tôi…”
“Anh mới là cô gái! Cả nhà anh đều là cô gái!” Lục Quỳ trừng mắt nhìn người đàn ông, lẩm bẩm.
Giọng cô không lớn, nhưng khí thế đủ sức dọa người.
Phong Hách Thành: “……”
“Áo khoác của em đâu?”
Anh khẽ cúi mắt, ngắm nhìn cô gái nhỏ với đôi má ửng hồng.
Trong ký ức của anh, cô luôn là người rất sợ lạnh.
“Áo khoác hả…?” Lục Quỳ chầm chậm chớp mắt, kéo kéo chiếc áo khoác đen rộng thùng thình đang mặc trên người: “Nó ở đây nè.”
Phong Hách Thành: “……”
“Anh Phong.” Vừa lúc đó, người vệ sĩ xuất hiện kịp thời, tay cầm theo chiếc áo phao và túi xách của Lục Quỳ.
Phong Hách Thành gật đầu, dịu dàng đỡ lấy Lục Quỳ: “Để tôi đưa em về nhà nhé?”
Lục Quỳ ngước mắt lên, đôi mắt hạnh long lanh dường như thoáng qua một chút bối rối.
Cô dừng bước, khẽ nới rộng khoảng cách với Phong Hách Thành.
“Anh là… ai vậy?”
Phong Hách Thành khẽ nhíu mày, xem ra cô thật sự say không hề nhẹ.
“Phong Hách Thành.” Anh kiên nhẫn trả lời câu hỏi của kẻ say. Lục Quỳ xinh đẹp nhíu chặt hàng mày: “Phong Hách Thành là ai cơ?”
Phong Hách Thành: “…..”
Thế nhưng, chưa đợi Phong Hách Thành kịp trả lời, Lục Quỳ đã tự mình thông suốt, đôi mắt cong cong rạng rỡ: “À, nhớ rồi!”
Từng vệt sáng li ti của đèn đường và màu tuyết trắng rơi vào đáy mắt cô gái. Phong Hách Thành ngưng đọng ánh nhìn trên đôi mắt trong veo của cô. Lục Quỳ thực sự sở hữu một đôi mắt rất đẹp, đen láy và sáng trong, cực kỳ hài hòa với khuôn mặt hơi tròn của cô.
Lục Quỳ nhoẻn miệng cười, giọng nói trong trẻo vang lên: “Phong Hách Thành là chồng em nè!”
Người vệ sĩ đứng một bên: “……”
Phong Hách Thành rõ ràng không ngờ cô lại định nghĩa như vậy, ánh mắt thoáng khựng lại, rồi anh khẽ ho một tiếng: “Trời lạnh rồi, em đừng nghịch nữa.”
Lục Quỳ nghiêng đầu, nhìn sườn mặt góc cạnh quá đỗi tuấn tú của người đàn ông. Tai anh sao lại hơi đỏ thế nhỉ…? Với chút tò mò, Lục Quỳ khẽ nâng cánh tay, những ngón tay mềm mại trắng nõn chạm nhẹ vào vành tai của Phong Hách Thành, khiến người vệ sĩ bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc. Cả người Phong Hách Thành hơi cứng lại. Đầu ngón tay mềm mại của cô gái khẽ lướt qua vành tai anh, đôi mắt hạnh sáng ngời tràn đầy ý cười.
Cô như thể vừa khám phá ra điều gì đó thú vị, lại như vừa có được món đồ chơi yêu thích, vô cùng chuyên chú. Còn Phong Hách Thành, lòng anh lại dâng lên những xao động khó tả.
“Anh thật sự là Phong Hách Thành sao?” Lục Quỳ rụt tay về, ánh mắt trong veo lại mang theo chút không chắc chắn.
“……” Phong Hách Thành gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Lục Quỳ: “Anh thật sự là chồng em á…..?”
Phong Hách Thành: “……”
Thật sự không thể để cô đứng đây nói linh tinh nữa rồi.
Đẩy Lục Quỳ vào trong xe, Phong Hách Thành ra hiệu cho vệ sĩ lái xe, còn mình thì vòng sang ngồi ở phía ghế sau bên kia.
Trong xe, Lục Quỳ đã xích dần vào giữa ghế sau. Cửa xe bên trái chợt mở ra từ bên ngoài, một đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần tây sẫm màu thong thả bước vào. Lục Quỳ ngước đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn Phong Hách Thành, như thể đang hỏi: Anh vào đây làm gì vậy?
Phong Hách Thành liếc nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ thốt ra hai tiếng: “Về nhà.”
Giọng điệu hơi cứng nhắc một chút.
À.
Chồng cô và cô cùng về nhà.
Chuyện đương nhiên, là lec thường thôi mà.
Chiếc áo khoác sáu chữ số của anh đã bị Lục Quỳ lót dưới mông mất một nửa, cô lại nhích thêm một chút về phía mình.
Cuối cùng, Phong Hách Thành cũng yên vị trên xe.
Nhiệt độ ấm áp, dễ chịu trong xe cùng với tốc độ di chuyển êm ái đã khơi dậy cơn buồn ngủ của Lục Quỳ. Đầu óc cô nặng trĩu, mí mắt gần như sụp xuống.
Thế giới trước mắt cuối cùng chìm vào bóng tối. Lục Quỳ không chống lại được cơn buồn ngủ, đầu cô nghiêng đi, chạm vào một cảm giác lành lạnh.
Nhưng cô buồn ngủ quá, chẳng muốn mở mắt chút nào.
Phong Hách Thành khẽ quay đầu, nhìn cô gái đang tựa vào vai mình. Ánh mắt anh khẽ đọng lại một giây rồi chợt nghe thấy tiếng Lục Quỳ lẩm bẩm: “Đàn ông không có tự trọng, chẳng khác nào mớ rau thối ngoài chợ cả.”
Phong Hách Thành: “…….”
*
Xe rốt cuộc cũng đậu lại ở bãi đỗ xe ngầm căn hộ của Lục Quỳ. Phong Hách Thành nhìn cô gái bên cạnh đã ngủ say tít rồi cử động nhẹ đôi vai đang hơi mỏi.
“Lục Quỳ.” Anh khẽ gọi tên cô. Nhưng cô nàng vẫn chẳng nhúc nhích gì, ngủ say như chết.
Phong Hách Thành đưa tay lên, lơ lửng một giây, rồi mới áp vào má Lục Quỳ. Lục Quỳ không có cằm V-line như bao cô gái khác mà thay vào đó là khuôn mặt bầu bầu, hai bên má phúng phính, vô cùng đáng yêu.
Cảm giác mềm mềm mại mại dưới lòng bàn tay khiến Phong Hách Thành khẽ mím môi. Anh rút cánh tay phải ra khỏi dưới đầu Lục Quỳ rồi tiện thể vòng tay ôm lấy vai cô.
“Anh Phong…..” Anh vệ sĩ hạ thấp giọng, rõ là muốn giúp một tay.
“Suỵt……”
Phong Hách Thành nhích nhẹ người. Anh khẽ khom lưng xuống, tay trái luồn qua dưới chân cô gái.
Nhìn cô gái nhỏ má bánh bao tròn trĩnh, nhưng khi bế lên lại chẳng có mấy trọng lượng.
Thấy Phong Hách Thành đã bế Lục Quỳ xuống xe, vệ sĩ liền vội vã cầm theo quần áo và túi xách của cô, theo sát đưa hai người lên lầu.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phong Hách Thành chính thức ghé thăm căn hộ của Lục Quỳ. Sáng nay, việc anh đột ngột xuất hiện trước cửa nhà khiến Lục Quỳ giật mình, đóng sập cửa, chẳng hề cho anh vào.
Phòng khách không quá lớn, gần như chật kín đồ đạc, tạo cảm giác khá bừa bộn và có phần ngột ngạt.
Đặc biệt là bức tường phía sau ghế sofa được dán chi chít những con búp bê nhỏ xíu bằng bàn tay, giống hệt khuôn mặt cô.
Phong Hách Thành khẽ nhíu mày, cởi giày da.
Có lẽ bị sự xê dịch nhẹ nhàng ấy đánh thức. Lục Quỳ khẽ rên ư ử vài tiếng rồi tiếp tục dụi dụi vào cổ Phong Hách Thành như thể đang tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn.
Cuống họng Phong Hách Thành khẽ động. Bên cổ anh giờ đây chỉ toàn là hơi thở ấm mềm của cô gái. Từng nhịp, từng nhịp mà in hằn lên mạch đập.
Phong Hách Thành bước vào phòng ngủ của Lục Quỳ. Chiếc giường đôi bằng gỗ, trải ga giường nhung sữa màu be nhạt. Cả căn phòng ngủ, cũng như phòng khách, tuy có chút chật chội, lộn xộn nhưng lại toát lên vẻ ấm cúng, thân thuộc đến lạ, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Phong Hách Thành cúi người, nhẹ nhàng đặt Lục Quỳ lên chiếc giường mềm mại.
Khoảnh khắc anh hạ thấp người xuống, vòng cổ lại bất ngờ bị ghì chặt. Lục Quỳ vẫn còn mặc chiếc áo len trắng có chút xù lông, những sợi len mềm mại cọ vào da thịt, khẽ gây ngứa.
“Lục Quỳ.” Phong Hách Thành nắm lấy cánh tay cô: “Buông ra.”
Lục Quỳ không biết từ lúc nào đã mở mắt. Đôi mắt long lanh như hồ nước phủ một lớp sương mờ, đẹp đến nao lòng.
Thế nhưng, xuyên qua đáy mắt đen láy ấy, Phong Hách Thành lại nhìn thấy một sự hoang tàn, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Phong Hách Thành khẽ nhíu mày. Lục Quỳ năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng ánh mắt ấy lại giống hệt một người từng trải đã nhìn thấu sự đời.
Cô đang đau lòng chuyện gì sao?
Bất chợt, lực đạo siết chặt trên cổ bỗng nới lỏng.
Cô gái nằm dưới khẽ lẩm bẩm điều gì đó không rõ, rồi cuộn mình vào chăn, trở mình.
Phong Hách Thành: “……”
*
Khi Lục Quỳ tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng. Cô day nhẹ trán, cảm thấy đầu óc vẫn còn nặng trĩu.
Đêm qua tại quán rượu nhỏ, cô uống có hơi quá chén, tận mấy ly hoa điêu liền. Thậm chí, cô còn cẩn thận để lại số liên lạc của cô chủ quán rượu xinh đẹp, dặn dò nếu lỡ say quá thì cứ gọi vào số đó, sẽ có người đến đón cô.
Số Lục Quỳ để lại chính là của Chung Hiểu Hy.
Lục Quỳ chống tay ngồi dậy, nhìn chiếc áo len đang mặc trên người rồi lại đưa mắt quét một vòng quanh phòng.
Vậy là, tối qua cô tự mình trở về hay là Chung Hiểu Hy đã đưa cô về ấy nhỉ?
Ký ức hoàn toàn trống rỗng.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, là tin nhắn từ Chung Hiểu Hy: [Lục Quỳ, cậu tỉnh rồi à?]
Lục Quỳ gõ một chữ: [Ừ.]
Chưa kịp để bộ não Lục Quỳ tỉnh táo hoàn toàn, điện thoại của Chung Hiểu Hy đã đổ chuông liên hồi.
“Bé Quỳ, cậu tỉnh rồi sao? Cậu dậy sớm thế!”
Lục Quỳ liếc nhìn điện thoại, đã tám rưỡi sáng rồi.
“Cậu…” Giọng Chung Hiểu Hy mang theo vẻ thăm dò rõ rệt: “Tối qua, cậu và tổng giám đốc Phong… hai người…”
Lục Quỳ: “?”
“Cậu nói gì cơ?” Vừa cất lời, Lục Quỳ mới nhận ra cổ họng mình khản đặc đáng sợ. Cô khẽ hắng giọng.
Chung Hiểu Hy cảm thán: “Khản đến mức này rồi, đúng là ‘tạo nghiệp’ mà…..”
Lục Quỳ: “Hả?”
“Không sao, không sao, cậu không sao là được rồi.” Chung Hiểu Hy hiển nhiên đã tự động hoàn thiện kịch bản đêm qua trong đầu mình, liền vội vã giải thích với Lục Quỳ: “Tối qua lúc tớ đến quán rượu, đúng lúc thấy Phong Hách Thành đang dìu cậu lên xe. Suốt cả buổi cậu cứ ‘chồng ơi chồng à’ mà gọi to vang lừng, thế là tớ…..”
“Cậu nói gì cơ?” Não bộ Lục Quỳ dường như bị đình trệ.
Chồng ơi chồng à?
Cô gọi ai? Là gọi Phong Hách Thành sao?
Chung Hiểu Hy cả đêm không sao ngủ yên, cứ lo Lục Quỳ bị Phong Hách Thành bắt nạt. Nhưng rồi lại nghĩ, hai người họ dù sao cũng là vợ chồng. Không những thế, Phong Hách Thành lại còn đẹp trai, nếu Lục Quỳ thật sự ngủ cùng với anh ta hình như cũng chẳng thiệt thòi gì…..
“Chung Hiểu Hy, cậu nói rõ ràng cho tớ nghe xem nào.”
“Tớ… tớ… cậu… cậu giúp tớ nói lời chào buổi sáng với tổng giám đốc Phong nhé. Tớ… tớ không làm phiền hai người nữa đâu.”
Lục Quỳ còn chưa kịp hoàn hồn sau những lời của Chung Hiểu Hy thì trong ống nghe đã vang lên tiếng “tút tút” báo bận.
Cô máy móc ấn tắt điện thoại, toàn bộ não bộ vẫn đang trong quá trình khởi động lại.
Tối qua, Phong Hách Thành… đưa cô lên xe ư?
Cô lại còn “Chồng ơi chồng à”……
Tối qua, là Phong Hách Thành đưa cô về nhà sao?!!!
Nhận thức này khiến bộ não đang khởi động chậm chạp của Lục Quỳ đột nhiên tăng tốc đáng kể, những mảnh ký ức đứt đoạn mờ ảo bắt đầu hiện rõ.
“Anh là ai?”
“Phong Hách Thành là chồng em nè.”
“Đàn ông mà không tự trọng, chẳng khác gì mớ rau thối ngoài chợ……”
Lục Quỳ: “…..”
Thôi rồi, cô muốn độn thổ ngay lập tức.
Cô thật sự không muốn gặp lại Phong Hách Thành thêm một lần nào nữa.
“Bính boong…..bính boong…..”
Tiếng chuông cửa thanh thoát vang lên. Lục Quỳ rời giường, bước đi trên đôi dép bông mềm mại. Cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra. Cô với mái tóc búi củ tỏi rối bù, thế mà lại nhìn thấy người đang đứng trong phòng khách nhà mình, trông vô cùng tỉnh táo và sảng khoái. Là Phong, Hách, Thành.
Cửa phòng tắm đang đóng kín, hơi nóng bốc lên làm mờ lớp kính mờ.
Phong Hách Thành đang đưa tay cài cúc áo sơ mi.
Chiếc sơ mi trắng tinh khôi, dưới những ngón tay thon dài của anh, vẻ nam tính đầy quyến rũ dần được che lấp. Bản năng nghề nghiệp của một sinh viên mỹ thuật mách bảo Lục Quỳ rằng, Phong Hách Thành chắc chắn có một thân hình vô cùng hoàn hảo.
“Vì sắp phải đi công tác, tôi đã mượn tạm phòng tắm của em.” Phong Hách Thành khẽ hắng giọng: “Xin lỗi vì tôi đã không hỏi ý kiến em trước.”
Lục Quỳ vẫn còn đang trong trạng thái đứng hình.
Cùng lúc đó, cánh cửa căn hộ được đẩy ra.
Bà Lục tươi cười lên tiếng: “Con bé này, có phải vẫn chưa… dậy… ư…”
Nụ cười trên môi bà Lục chợt cứng đờ. Nhìn lướt qua bà Lục, Lục Quỳ còn thấy cả ông Lục đang đứng phía sau.
Lục Quỳ: “……”
Phong Hách Thành: “…….”