Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 87: NT12: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (5).




Lục Quỳ vẫn luôn tự nhận mình là một cô gái ngoan ngoãn, hiếu thảo và học giỏi suốt hai mươi sáu năm cuộc đời.

Thế nhưng, đời trớ trêu sao. Những lần hiếm hoi cô muốn độn thổ vì xấu hổ tột độ lại đều bị Phong Hách Thành tận mắt chứng kiến hết cả. Điều này khiến Lục Quỳ ngượng chín mặt. Thậm chí cả tuần sau đó, cô và Phong Hách Thành chẳng hề liên lạc với nhau.

Mãi cho đến ba ngày trước Tết Nguyên Đán, cô nhận được tin nhắn từ anh: “Ngày kia là sinh nhật bà nội, cô Lục có rảnh không?”

Đây rõ ràng là một lời nhắc nhở, rằng cô cần phải thực hiện nghĩa vụ của một “Phong phu nhân”.

Lục Quỳ nhớ rất rõ, sinh nhật lần thứ bảy mươi của bà nội Phong cô cũng đã từng tham dự. Buổi tiệc khi ấy được tổ chức vô cùng xa hoa, long trọng cùng với sự góp mặt của hàng loạt nhân vật tiếng tăm trong giới chính trị, kinh doanh.

Còn năm nay, là sinh nhật tròn tám mươi của bà nội Phong.

Mối quan hệ giữa cô và Phong Hách Thành hiện tại chỉ mới được những người trong vòng tròn nhỏ của hai người biết đến. Lục Quỳ hiểu, Phong Hách Thành muốn nhân cơ hội tiệc mừng thọ của bà nội Phong để chính thức giới thiệu cô với tất cả mọi người.

Từ khoảnh khắc này, Lục Quỳ đã định sẵn là sẽ gắn chặt với Phong Hách Thành.

Kèm theo đó là sự liên kết khăng khít giữa nhà họ Lục và nhà họ Phong.

Lục Quỳ: [Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì]

Lục Quỳ: [Anh có cần tôi chuẩn bị gì không?]

Phong Hách Thành: [Không cần, em cứ đến là được.]

Dù Phong Hách Thành nói vậy, nhưng với tư cách là cháu dâu tương lai, Lục Quỳ không thể nào đến dự sinh nhật của bà nội Phong mà không chuẩn bị gì được. Lục Quỳ chợt nhớ ra một thứ. Năm ngoái, tại buổi đấu giá ở Zurich(1), bà nội Lục đã giành được một bức tranh “Bách Tử Hạ Thọ” thời Nam Minh(2) với giá rất cao.

Kể từ lần chạm mặt định mệnh ở căn hộ, Lục Quỳ không chỉ tàng hình trước Phong Hách Thành cả tuần mà còn ngoan ngoãn lạ thường với mẹ. Giờ đây, có chuyện cần nhờ đến phụ huynh, Lục Quỳ quyết định mở lời trước bằng tin nhắn để thăm dò thái độ của bà mẹ khó tính của mình.

Lục Quỳ: [Mẹ iu ơi [icon đáng yêu]]

Bà Lục nhắn lại ngay lập tức: [Mẹ còn tưởng là con không còn nhớ đến người mẹ này nữa chứ [icon cười mỉm]]

Lục Quỳ: “…….”

Trong đầu cô không tự chủ được mà hiện lên cảnh tượng Phong Hách Thành đứng trong phòng khách nhà cô, thong thả cài nốt chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng, điềm nhiên nhìn ba mẹ Lục đang đứng sững sờ ở cửa.

“Ba, mẹ.”

Cái cách anh gọi quá đỗi tự nhiên, khiến Lục Quỳ cứ ngỡ Phong Hách Thành mới thực sự là con trai ruột của nhà họ Lục vậy.

Khó xử đến mức chẳng muốn hồi tưởng, Lục Quỳ tiếp tục nhắn tin cho bà Lục.

[Mẹ ơi, con muốn mượn mẹ một thứ]

[Hì hì]

Bà Lục: [Mượn à? Thế bao giờ con trả mẹ?]

Lục Quỳ: “……”

Bà Lục: [Ảnh “liếc xéo”.jpg]

Bà Lục: [Đúng là con gái lấy chồng là con người ta mà]

Lục Quỳ: [Có đâu, con mãi mãi là “công chúa bé nhỏ” của mẹ mà]

Bà Lục: [Mẹ gói sẵn đồ cho con rồi]

Bà Lục: [Tối ăn cơm rồi qua lấy nhé]

Quả nhiên là mẹ ruột có khác!

Lục Quỳ: [Con cảm ơn mẹ nhiều lắm!]

Lục Quỳ: [Muah muah.jpg]

Bà Lục: [Im đi con bé này.jpg]

*

Tối hôm trước tiệc mừng thọ của bà nội Phong, Lục Quỳ nhận được một hộp quà tinh xảo do trợ lý của Phong Hách Thành mang đến.

Lục Quỳ có chút ấn tượng với người trợ lý này, chính là người đã lái xe đưa họ đi đăng ký kết hôn.

“Cảm ơn nhé.”

“Thưa phu nhân, cô cứ gọi tôi là Lương Hồng thôi ạ. Tiệc mừng thọ của bà sẽ diễn ra vào bảy giờ tối mai, Tổng giám đốc Phong nói anh ấy sẽ đến đón cô sớm hơn một tiếng rưỡi ấy ạ.”

“Vâng.”

Sau khi Lương Hồng rời đi, Lục Quỳ mới từ từ mở hộp quà. Đó là một chiếc đầm dạ hội mini màu xanh ánh sao. Đây là kiểu cúp ngực tôn dáng, phần chân váy xòe bồng được đính những hạt kim cương li ti lấp lánh, đi kèm là đôi giày cao gót thiết kế đồng bộ.

Lục Quỳ liền gửi tin nhắn cho Phong Hách Thành: [Cảm ơn anh, tôi đã nhận được hộp quà rồi nhé.]

Phong Hách Thành trả lời: [Em thử xem sao. Nếu không vừa thì tôi sẽ cho người chỉnh sửa lại.]

“Sao lại không vừa được nhỉ?” Lục Quỳ nghĩ thầm. Bản thân cô là một nhà thiết kế, nên cô biết rõ kích thước này hoàn toàn vừa vặn với mình.

Nhưng làm sao Phong Hách Thành lại có thể biết được số đo của cô cơ chứ?

Suy nghĩ này làm tai Lục Quỳ nóng ran. Cô nhanh chóng thoát khỏi cuộc trò chuyện của hai người.

Ngay sau đó, màn hình điện thoại lại bật sáng.

Phong Hách Thành nhắn: [Chiều mai khi nào em có thời gian? Tôi sẽ sắp xếp chuyên gia trang điểm đến.]

Anh thật sự là một người rất chu đáo.

Lục Quỳ nhẩm tính thời gian rồi đáp: [Chắc tầm ba giờ chiều ấy ạ.]

Sáng hôm sau, sau hơn cả một tuần liền u ám thì thành phố Thượng Hải cuối cùng cũng đón được những tia nắng ấm áp.

Thời tiết mùa đông êm dịu, Lục Quỳ nép mình bên khung cửa sổ lớn, say sưa vẽ bản thiết kế. Cô đã không nhận bất cứ công việc nào trước Tết nhưng lại muốn chuẩn bị một món quà đặc biệt mừng năm mới cho các fan cứng trong giới búp bê vào đêm Giao thừa.

Không gì khác hơn là những chiếc váy búp bê độc đáo, không sản xuất đại trà. Những bộ váy đó sẽ do chính tay cô thiết kế, dự định chỉ làm đúng mười hai bộ.

Chỉ vài nét vẽ vội vàng, đến khi Lục Quỳ định thần nhìn lại, cô bỗng nhận ra đó lại là một chiếc váy cúp ngực. Bộ váy có hình dáng hoa tulip, giống đến chiếc Phong Hách Thành đã tặng cô hôm qua đến lạ.

Lục Quỳ thoáng ngẩn người, sau đó liền vứt ngay bản thảo vào sọt rác ngay cạnh.

Đúng ba giờ chiều, chuyên viên trang điểm có mặt tại căn hộ của Lục Quỳ. Không chỉ mang theo đầy đủ dụng cụ trang điểm chuyên nghiệp, họ còn mang đến một bộ trang sức vô cùng quý giá.

Lục Quỳ vốn dĩ chỉ muốn một lớp trang điểm nhẹ nhàng, không cần quá lộng lẫy. Nhưng với cô Jenny, người luôn có những ý tưởng riêng, sau một màn phù phép thì Lục Quỳ nhìn lại mình trong gương…..

Mái tóc dài được búi cao một cách sang trọng, cố định bằng chiếc kẹp ngọc trai tinh xảo.

Đôi mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà. Bờ môi đỏ mọng quyến rũ, trên mí mắt trắng ngần điểm xuyết ánh nhũ li ti, hoàn hảo ăn nhập với chiếc váy dạ hội ánh sao lấp lánh những lớp kim tuyến mà cô đang khoác trên mình.

Đặc biệt, một đường kẻ eyeliner nhỏ ở đuôi mắt khẽ hất nhẹ lên, khéo léo thêm vào nét quyến rũ e ấp giữa vẻ thanh lịch và sự tinh nghịch.

Thế nhưng, Lục Quỳ lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Cô chưa từng trang điểm đậm như vậy. Bình thường cô vẫn chuộng phong cách thanh lịch tri thức hoặc trang điểm ngọt ngào.

Cô giáo Jenny ngược lại vô cùng mãn nguyện, cô ấy búng tay một cái sau lưng Lục Quỳ: “Cưng à, tối nay em nhất định là trung tâm của cả bữa tiệc rồi!”

Lục Quỳ: “……”

Nhưng cô nào có mong muốn trở thành nhân vật trung tâm đâu chứ.

Khi thấy thời gian vừa tới, Lục Quỳ đứng dậy. Cô xỏ chân vào đôi giày cao gót Phong Hách Thành đã gửi đến hôm qua. Tiết trời buổi tối ở thành phố Thượng Hải vẫn còn phảng phất hơi lạnh, cô đã cẩn thận dán hai miếng giữ nhiệt vào trong bộ váy dạ hội rồi mới khoác thêm chiếc áo lông trắng tinh trước khi bước ra.

Phong Hách Thành hẹn cô năm giờ rưỡi. Do đó nên Lục Quỳ xuống trước mười phút, nhưng bất ngờ thay khi thấy xe anh đã chờ sẵn bên vệ đường tự lúc nào rồi.

Vừa rời khỏi căn phòng ấm áp, đôi chân trần của Lục Quỳ khẽ run rẩy vì lạnh, cô vội giậm chân. Khoảng cách chỉ tầm ba đến năm bước, cô khẽ chạy trên đôi gót giày cao mảnh. Ngay khi cô xuất hiện, Phong Hách Thành đã xuống xe và chủ động mở cửa.

Đôi chân thon dài, trắng ngần của cô gái thu vào tầm mắt anh. Nhìn thấy làn da trắng sứ ấy, Phong Hách Thành mới sực nhớ ra Lục Quỳ vốn dĩ rất sợ lạnh.

“Xin lỗi em, là tôi đã không chu đáo.”

Lẽ ra anh nên chuẩn bị cho cô một bộ đầm dài, như vậy sẽ dễ dàng che giấu trang phục giữ ấm bên trong mới phải.

Lục Quỳ xoa xoa tay, lắc đầu: “Không sao đâu, đi vài bước là tới mà.”

Vừa dứt lời, ánh mắt cô vô thức dừng lại trên cà vạt của Phong Hách Thành.

Là một sinh viên mỹ thuật lại có nhiều năm kinh nghiệm thiết kế thời trang, Lục Quỳ khá là nhạy cảm với trang phục. Chiếc cà vạt màu xanh đậm mà Phong Hách Thành đang đeo hôm nay, dưới ánh đèn lại ánh lên lấp lánh, y hệt chiếc váy bầu trời sao cô đang mặc.

Thế này chẳng phải là… đồ đôi sao?

Ý nghĩ này khiến Lục Quỳ có chút bối rối, chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng. Cô chậm rãi thu tầm mắt, khẽ rũ mi rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vô thức xoa xoa tay.

Phong Hách Thành ngồi cùng cô ở ghế sau, thoáng thấy hành động của cô liền hỏi: “Vẫn còn lạnh à em?”

Lục Quỳ “À…?” Khẽ giật mình: “Cũng… không lạnh lắm.”

Trong khoảnh khắc cô còn đang ngẩn người, Phong Hách Thành đã đưa tay điều chỉnh điều hòa trong xe tăng thêm một độ.

Suốt cả dọc đường, Lục Quỳ cứ lặng lẽ dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cô vốn không phải tuýp người giỏi xã giao, nhất là khi mối quan hệ với Phong Hách Thành đang là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng lại chưa hề thân thiết, càng khiến cô cảm thấy thêm phần lúng túng hơn.

Xử lý xong mớ công việc cuối cùng, Phong Hách Thành ngẩng đầu lên, chợt nhận ra cô gái bên cạnh vẫn đang chăm chú nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt anh bất giác cũng hướng theo, đúng lúc chiếc xe đi ngang khu thương mại trung tâm, trên màn hình lớn đang phát quảng cáo của Phương Cẩn Nhã.

Lục Quỳ bất ngờ quay đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phong Hách Thành đang nhìn ra ngoài. Cô chậm rãi chớp mắt rồi nhìn anh, rồi lại nhìn tấm quảng cáo ven đường, trong mắt lộ rõ vẻ tò mò, hóng chuyện.

Phong Hách Thành: “……”

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, giọng điệu bình thản: “Tôi vẫn luôn giữ chữ tín trong những cam kết của mình.”

Ẩn ý là, một khi anh đã đặt bút ký thì sẽ không có chuyện tự dưng hủy bỏ hợp đồng.

Lục Quỳ khẽ cắn môi, “Ý em không phải thế…”

Phong Hách Thành dõi mắt nhìn cô.

Lục Quỳ dè dặt: “Chỉ là tôi… tự dưng thấy hơi tò mò, Phương Cẩn Nhã đẹp thật mà, sao anh lại…”

Lời đến đầu môi, Lục Quỳ chợt khựng lại. Sao cô lại đi tìm hiểu chuyện riêng tư của Phong Hách Thành thế này chứ? Vả lại, chắc không ai lại đi hỏi chồng mình tại sao không thích người phụ nữ khác đâu nhỉ. Câu hỏi này đúng là kì lạ thật.

Phong Hách Thành khẽ nhíu mày, tầm mắt lướt qua hình quảng cáo của Phương Cẩn Nhã: “Cũng được.”

Lục Quỳ: “?”

Vừa hay gặp đèn đỏ, chiếc xe chầm chậm dừng lại.

Phong Hách Thành nhìn màn hình quảng cáo lớn giữa quảng trường, đưa ra một nhận xét rất công tâm: “Hồi mới vào nghề, cô ấy có vẻ hiền hơn nhiều, bây giờ thì khí chất ngôi sao lộ rõ quá rồi.”

Nói chung là chẳng còn nét linh hoạt như lúc trước.

Đôi mắt Lục Quỳ bỗng sáng bừng, như thể vừa tìm thấy tri âm, “Anh cũng thấy Phương Cẩn Nhã hồi mới ra mắt đẹp hơn đúng không? Tôi mê bộ phim Trinh Nương của cô ấy lắm, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi í.”

Phong Hách Thành hiếm khi can thiệp vào chuyện của nghệ sĩ dưới trướng, trọng tâm công việc của anh luôn đặt ở tập đoàn An Gia. Trong cả Truyền thông An Gia này, anh cũng chỉ có thể đưa ra nhận xét về dăm ba nghệ sĩ có tên tuổi.

Giờ đây, cô gái nhỏ bên cạnh với đôi mắt long lanh, dường như đã tìm được người bạn đồng điệu tâm hồn, đang đầy mong chờ nhìn anh.

Phong Hách Thành khẽ hắng giọng: “Ừm… cũng được.”

Lục Quỳ cong khóe môi: “Không ngờ sếp như anh lại kén chọn ghê vậy.”

Phong Hách Thành không biết phải nói gì tiếp nhưng anh tinh ý nhận ra, Lục Quỳ đã không còn cảm giác lo lắng nữa.

Từ lúc bước vào xe, cô đã luôn tỏ ra khá căng thẳng, Phong Hách Thành hoàn toàn cảm nhận được điều đó.

“Bình thường em có theo dõi thần tượng không?”

“Không theo dõi thần tượng, nhưng tôi thích tất cả những gì đẹp đẽ.” Lục Quỳ cong mắt, nhìn về phía Phong Hách Thành.

Phong Hách Thành hiển nhiên cũng sở hữu một vẻ ngoài đẹp đẽ.

Hơi khựng lại một thoáng, khóe môi Phong Hách Thành khẽ nở nụ cười nhạt. Anh gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu suy nghĩ của Lục Quỳ.

Lục Quỳ: “Còn anh thì sao? Công ty anh có bao nhiêu nghệ sĩ đẹp thế, anh có bao giờ thấy chán không?”

Chưa từng có ai hỏi Phong Hách Thành câu này cả.

Anh khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại mấy nghệ sĩ nổi tiếng nhất của Truyền thông An Gia.

Thật sự thì với những người anh từng tiếp xúc, anh rất khó để đưa ra câu trả lời.

Bên cạnh, Lục Quỳ chớp mắt. Dường như cô vẫn đang đợi câu trả lời từ anh.

Phong Hách Thành ngập ngừng: “Cũng được.”

“Ồ.”

Quả là trả lời cho có lệ.

“Thật ra thì tôi cũng không thân thiết lắm với họ đâu. Nhưng nếu thấy đủ thú vị, chắc sẽ không bị bội thực nhan sắc đâu.” Phong Hách Thành đưa ra câu trả lời hoàn chỉnh hơn, đây cũng là một trong những tiêu chí kết bạn của anh.

Lục Quỳ gật đầu: “Cũng phải ha.”

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cửa khách sạn.

Lục Quỳ vừa định đẩy cửa bước xuống thì đã bị Phong Hách Thành giữ lại.

“Em biết tối nay phải làm gì không?” Phong Hách Thành giữ chặt tay cô đang định mở cửa, cả người hơi nghiêng về phía cô.

May mắn là không gian trong xe đủ rộng, nhưng dù vậy, Lục Quỳ vẫn cố gắng ép sát vào lưng ghế. Mùi hương sạch sẽ, lạnh lùng từ cơ thể Phong Hách Thành gần như lấp đầy buồng phổi cô, không sao tránh né được.

Thấy Lục Quỳ không nói gì, chỉ có đôi mắt trong veo nhìn mình, ánh mắt Phong Hách Thành đăm đắm, sau đó hạ xuống, giọng điệu vẫn trầm ấm: “Nhớ kỹ, em là Phong phu nhân, phải thể hiện khí chất của một nữ chủ nhân nhà họ Phong.”

Lục Quỳ khẽ nuốt khan.

“Vâng……vâng ạ.”

Phong Hách Thành nghe ra sự thiếu tự tin trong lời nói của cô, ánh mắt đọng lại nơi đáy mắt Lục Quỳ: “Hửm?”

Lần này, Lục Quỳ rất nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ.”

Phong Hách Thành xuống xe, vòng sang bên Lục Quỳ, tự tay mở cửa cho cô.

Đôi giày cao gót thanh mảnh khẽ chạm đất trước tiên, Phong Hách Thành vươn tay. Lục Quỳ cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn về phía họ, đôi môi mềm mại khẽ mím lại, chần chừ trong giây lát rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.

Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp. Khoảnh khắc những ngón tay cô được siết chặt, Lục Quỳ ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn chăm chú của Phong Hách Thành.

Lực đạo trên tay anh, cảm xúc trong đáy mắt anh, tất cả đều như đang tiếp thêm dũng khí cho cô vậy.

Anh biết, cô đang rất hồi hộp.

Sự hồi hộp này không phải vì sắp phải đối mặt với nhiều người, mà là phải đối mặt với họ dưới thân phận “Phong phu nhân”.

Với Lục Quỳ, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

“Hách Thành!”

Lục Quỳ cùng Phong Hách Thành ngước mắt lên, một quý phu nhân châu báu đầy người đang bước đến. Vị quý phu nhân đó trên dưới đánh giá Lục Quỳ, hệt như đang xem xét một món hàng chờ định giá.

Phong Hách Thành khẽ siết chặt tay Lục Quỳ: “Đây là thím hai.”

Lục Quỳ trấn tĩnh lại, nở nụ cười: “Thím hai ạ.”

Vị quý phu nhân cười nhưng ánh mắt kia thì lại không. Thế nhưng trước mặt Phong Hách Thành, bà ta không dám làm càn, chỉ đành giữ nụ cười: “Sớm đã nghe danh tiểu thư Lục có nhan sắc hơn người, thím hai có chuẩn bị chút quà nhỏ cho con. Hách Thành còn bận tiếp khách, hay là con đi cùng thím hai nhé?”

Lục Quỳ không nắm bắt được ý đồ của đối phương, đang phân vân không biết nên trả lời thế nào thì Phong Hách Thành đã lên tiếng. Vẫn là giọng điệu trầm ấm quen thuộc, nhưng lại mang theo uy áp của bậc bề trên: “Con thay Tiểu Quỳ cảm ơn thím hai trước. Bà nội vẫn đang chờ, tụi con xin phép không làm phiền thím nữa ạ.”

Nói đoạn, anh nắm tay Lục Quỳ, đi thẳng vào khách sạn.

Đi một mạch đến phòng chờ VIP, khi cánh cửa được khóa lại, Lục Quỳ mới thở phào nhẹ nhõm, cả người hoàn toàn thả lỏng.

“Có lạnh không?” Phong Hách Thành hỏi.

“A? Không lạnh ạ.” Lục Quỳ vỗ vỗ eo mình: “Tôi có dán miếng giữ nhiệt bên trong đây nè.”

Phong Hách Thành chăm chú nhìn, vẫn không thấy gì vì eo cô trông vẫn rất thon.

Lục Quỳ xoa xoa ngực: “Người nhà họ Phong các anh đều khó đối phó như vậy sao?”

Suốt chặng đường vừa rồi, Lục Quỳ đã chứng kiến đủ loại yêu ma quỷ quái nhưng đều bị Phong Hách Thành dùng lời lẽ khéo léo đóng đinh lại từng người một.

Lục Quỳ có chút thán phục Phong Hách Thành, nếu đổi lại là cô thì chắc đã sớm mất bình tĩnh rồi.

Chẳng cần Phong Hách Thành phải trả lời, cô cũng hiểu anh đã quá quen với môi trường lớn lên của mình. Sống trong một cuộc sống như vậy, anh thậm chí còn trở nên khó lường hơn cả những kẻ xung quanh. Chỉ có điều, mọi mưu tính của anh đều vô dụng trước Lục Quỳ.

Lục Quỳ nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân. Vì không quen đi giày cao gót nên chỉ mới đi một đoạn thôi mà chân cô đã mỏi nhừ.

“Em thấy khó chịu ư?” Phong Hách Thành hỏi, giọng thoáng vẻ lo lắng.

“À, cũng không sao.” Lục Quỳ đứng lên: “Chúng ta đi thôi anh.”

Đêm nay là tiệc mừng thọ của bà nội của Phong Hách Thành, họ còn phải tiếp đón rất nhiều vị khách quan trọng.

Điều hòa trong khách sạn được bật khá lạnh, Lục Quỳ liền cởi áo khoác. Chiếc váy quây nhỏ nhắn ôm trọn vóc dáng mảnh mai, làn da trắng ngần của cô.

Phong Hách Thành gật đầu: “Vất vả cho em rồi.”

Sau những gì đã trải qua lúc nãy, Lục Quỳ giờ đây xử lý mọi việc với người nhà họ Phong lại càng thêm thuận lợi. Cô khoác tay Phong Hách Thành, cùng anh đi từ phòng chờ VIP đến sảnh chính của buổi tiệc. Thấy hai người, bà nội của Phong Hách Thành lập tức tươi cười rạng rỡ, vẫy tay gọi cô.

Lục Quỳ bước đến bên bà, giữa bao ánh mắt dõi theo, cô khẽ cong mắt, ngọt ngào gọi một tiếng “Bà nội”. Bà cụ nhà họ Phong tràn đầy yêu mến, kéo tay cô: “Nhu Nhu ngồi ở đây tối nay, nói chuyện cùng bà nha con.”

Hành động này không nghi ngờ gì nữa, chính là đã công khai địa vị của Lục Quỳ như một nữ chủ nhân tương lai của gia đình họ Phong trước mặt tất cả mọi người.

Phong Hách Thành đi đón khách quan trọng. Lục Quỳ vừa mới ngồi xuống thì một giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào hơn hẳn vang lên, xuyên qua đám đông và dừng lại ở bàn chính.

“Bà nội!”

Lục Quỳ ngước mắt lên nhìn. Một cô gái đang mặc chiếc váy dạ hội màu vàng tươi rực rỡ.

Màu này vốn rất dễ khiến người mặc bị xỉn da, nhưng trên người cô gái lại tôn lên vẻ trắng trẻo, rực rỡ lạ thường.

Cô gái bước lại gần, ánh mắt lướt nhẹ qua người Lục Quỳ. Lục Quỳ lập tức nhận ra sự không thân thiện từ đối phương, nhưng người đó đã ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh bà nội Phong Hách Thành, thân mật khoác tay bà: “Bà nội đoán xem, lần này Triệu Ân mang quà gì đến cho bà nào?”

Bà nội Phong Hách Thành cười tươi: “Triệu Ân tặng thì bà chắc chắn sẽ thích rồi. Lại đây, bà giới thiệu cho con. Đây là Nhu Nhu. Nhu Nhu à, đây là cô Triệu.”

“Nhu Nhu” và “cô Triệu”….. chỉ nghe thôi cũng đủ thấy được sự khác biệt về mức độ thân mật.

Triệu Ân cong môi, nhìn Lục Quỳ: “Chào cô Lục.”

Bà nội Phong Hách Thành lại lườm cô ta một cái: “Gì mà cô Lục chứ? Triệu Ân con khách sáo quá rồi, phải gọi là chị dâu mới đúng.”

Triệu Ân đã thích Phong Hách Thành nhiều năm, nhưng anh chưa bao giờ đáp lại. Nào ngờ cô ta chỉ ra nước ngoài giải sầu vài tháng, vừa về thì Phong Hách Thành đã kết hôn rồi.

Nuốt không trôi cục tức này, Triệu Ân càng nhìn Lục Quỳ càng thấy chướng mắt hơn.

Lục Quỳ sớm đã nhận ra sự thù địch của cô ta, đoán rằng đây chắc lại là một món nợ đào hoa của Phong Hách Thành. Không đợi Triệu Ân mở lời, Lục Quỳ đã nhếch môi: “Con nào dám nhận tiếng chị dâu của cô Triệu đây đâu ạ. Cô cứ gọi tôi là Phong phu nhân là được rồi.”

Những người ngồi ở bàn chính đều là người thân ruột thịt của gia đình họ Phong. Giờ phút này, ai nấy đều nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Cô Lục này trông có vẻ mềm yếu, dễ bắt nạt nhưng không ngờ lại là một người khéo léo giấu kim trong bông đến thế. Triệu Ân xưa nay vốn bướng bỉnh, ngang ngược. Đến cả một người như Phong Hách Thành đôi khi còn phải tránh né, vậy mà lại bị cô Lục này chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng đã khiến cô ta phải cứng họng.

Vẻ mặt Triệu Ân có chút khó xử trong thoáng chốc, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Người đi cùng đã đưa một cuộn tranh, Triệu Ân cười nói: “Bà nội, đây là món quà sinh nhật Triệu Ân đặc biệt chuẩn bị cho bà đấy ạ.”

Cuộn tranh từ từ mở ra, đó là bức “Thanh Tùng Đồ” của họa sĩ thời Nam Minh.

“Triệu Ân chúc bà nội sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ Nam Sơn.”

Bà nội Phong Hách Thành vốn rất yêu thích các tác phẩm hội họa thời Nam Minh. Để làm vừa lòng bà, Triệu Ân đã phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới có thể có được bức “Thanh Tùng Đồ” này.

“Bà nội, con có quen một người bạn, nghe nói anh ấy đang giữ một bảo vật của Nam Minh là bức ‘Bách Tử Hạ Thọ Đồ’. Con đã nhờ anh ấy hỏi giúp bà rồi, có tin tức gì con sẽ báo ngay cho bà ạ.”

Bà nội Phong Hách Thành nhìn bức tranh, trong lòng vô cùng ưng ý. Lần trước bà đã bỏ lỡ bức “Bách Tử Hạ Thọ Đồ” tại buổi đấu giá ở Zurich, điều này vẫn luôn là một nỗi tiếc nuối trong lòng bà.

“Thật sự có tin tức rồi sao?”

“Con còn lừa bà làm gì chứ?” Triệu Ân cố tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng khi nhìn sang Lục Quỳ, cô ta lại đắc ý ngẩng cao cằm.

Lục Quỳ cảm thấy cái cô gái này thật nhàm chán.

“Cô Lục, không biết cô đã chuẩn bị lễ vật gì mừng thọ bà nội chưa nhỉ?”

Chỉ một câu của Triệu Ân mà tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Quỳ.

Bà nội Phong Hách Thành thương Phong Hách Thành nhất. Là vợ của anh, lại là lần đầu tiên tham dự tiệc mừng thọ của bà, ai nấy đều tò mò không biết cô Lục này sẽ mang đến món quà gì đây.

Tuy nhiên, bức “Thanh Tùng Đồ” đã chạm đến trái tim bà nội Phong Hách Thành thì e rằng dù có là châu ngọc phía trước cũng khó mà có thêm bất ngờ nào nữa.

Thấy Lục Quỳ mãi không mở lời, Triệu Ân cố tình nói: “Không lẽ cô Lục lại không chuẩn bị gì sao?”

Lục Quỳ tự nhận mình không phải là người thích giao tiếp, nhưng cô thật sự chưa từng thấy kẻ nào trong giới này chỉ có vẻ ngoài mà lại không có chút đầu óc như cái cô gái Triệu Ân này cả.

Cô quay sang nhìn bà nội Phong Hách Thành: “Con vốn định lát nữa mới mang ra cho bà ạ. Con đã nhờ Hách Thành đặt ở phòng chờ rồi. Con sẽ cho người mang đến ngay bây giờ ạ.”

Không lâu sau, quản lý khách sạn xuất hiện, ôm theo một chiếc hộp hình chữ nhật dài. Lục Quỳ đứng dậy, cảm ơn quản lý rồi mới mở nắp hộp.

Ai nấy đều tò mò nhìn tới, chỉ thấy Lục Quỳ cũng lấy ra một cuộn tranh từ trong hộp, thật là trùng hợp!

Lục Quỳ hai tay nâng cuộn tranh, đưa đến trước mặt bà nội Phong Hách Thành: “Con biết bà nội thích tranh của Lô Kiệt, Nhu Nhu đặc biệt tìm để tặng bà ạ.”

Lô Kiệt là bậc thầy trong số các họa sĩ thời Nam Minh. Một trong các tác phẩm nổi tiếng nhất của ông chính là “Bách Tử Hạ Thọ Đồ”.

Sắc mặt Triệu Ân đã có chút khó coi, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào cuộn tranh trong tay Lục Quỳ.

Không thể nào! Cô ta đã tìm hiểu rất kỹ, bức tranh này trong buổi đấu giá ở Zurich lần trước đã bị một thương gia họ Kiều mua mất rồi mà.

Có người ở bàn thốt lên kinh ngạc: “Lô Kiệt á? Không lẽ là ‘Bách Tử Hạ Thọ Đồ’ sao?”

Lục Quỳ khẽ cong môi: “Chú hai có ánh mắt tinh tường thật, đây chính xác là ‘Bách Tử Hạ Thọ Đồ’ của Lô Kiệt ạ.”

Một quý phu nhân đeo đầy châu báu bên cạnh lườm chồng mình một cái, trách móc: “Thảo nào cơ nghiệp nhà họ Phong lớn thế mà bọn mình chẳng thể nào chen chân vào được.”

Giữa những tiếng hít hơi kinh ngạc của mọi người, cuộn tranh từ từ mở ra, bức “Bách Tử Hạ Thọ” sống động như thật.

“Không thể nào!” Triệu Ân bật dậy: “Cô lấy bức tranh này ở đâu ra? Không lẽ là dùng đồ giả để lừa bà nội đấy chứ?”

Lục Quỳ cong môi: “Cô Triệu, xin thận trọng lời nói.”

Triệu Ân bị câu nói của Lục Quỳ làm cho choáng váng. Cô ta suýt chút nữa đã quên mất, người phụ nữ trông có vẻ vô hại trước mặt này lại là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục. Đó cũng là một gia tộc danh giá ngang tầm với nhà họ Phong.

Nếu nói “Thanh Tùng Đồ” đã chạm đến trái tim bà nội Phong Hách Thành, thì bức “Bách Tử Hạ Thọ Đồ” hợp cảnh hơn này lại trực tiếp chạm đến tâm can của bà hơn.

Người ngoài không hay, nhưng gia đình họ Phong lại biết rõ. Bà nội Phong vốn có ba con trai và một con gái, ngoại trừ người con thứ hai không nên người, tất cả đều đoản mệnh. Trong lòng bà luôn canh cánh một nỗi niềm, mong sao nhà họ Phong có thể đông con nhiều cháu, phúc lộc đầy nhà.

Vở kịch ồn ào cuối cùng cũng hạ màn, Lục Quỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là cái giá phải trả để trở thành “Phong phu nhân” sao?

Giờ đây, cô thấy số tiền bồi thường khổng lồ mà Phong Hách Thành đưa cho mình hoàn toàn xứng đáng. Công việc này thật sự quá khó khăn, cô bắt đầu cảm thấy mình bị thiệt thòi rồi.

Không lâu sau, Phong Hách Thành dẫn ba Lục và mẹ Lục đến bàn chính: “Ba, mẹ, tối nay con tiếp đón không được chu đáo.”

“Đều là người nhà cả, đừng khách sáo vậy chứ con.”

Phong Hách Thành ngồi xuống bên cạnh Lục Quỳ, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu.

Chuyện của Lục Quỳ và Triệu Ân, Lương Hồng vừa rồi đã kể lại tường tận cho Phong Hách Thành. Nhân lúc bà nội và bố mẹ Lục gia đang trò chuyện, Phong Hách Thành hạ giọng thì thầm bên tai Lục Quỳ: “Cảm ơn em.”

Lục Quỳ chớp chớp mắt, không hiểu anh đang cảm ơn mình chuyện gì.

Chẳng lẽ là cảm ơn cô vừa rồi đã diễn vai “Phong phu nhân” quá hoàn hảo?

Nghĩ đến đây, Lục Quỳ phồng má: “Vậy sau này anh bớt chiêu đào hoa đi nhé, tôi sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều đấy.”

Phong Hách Thành khẽ sững sờ.

Hai người nói chuyện rất khẽ, hội trường tiệc tùng ồn ào náo nhiệt, người ngoài không nghe rõ, chỉ có thể thấy những biểu cảm nhỏ đáng yêu giữa hai người.

Phong Hách Thành hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên như vậy. Trong mắt người khác, điều đó lại trở thành sự tình tứ của cặp vợ chồng son mới cưới.

Đặc biệt là bà nội Phong và vợ chồng họ Lục. Ánh mắt của cả ba người lớn tràn đầy ý cười, ai nấy đều nhìn nhau. Bà nội Phong gật đầu mỉm cười.

Bà biết ngay mà, cô gái nhỏ nhà họ Lục này, chắc chắn sẽ trị được thằng cháu trai nhà bà.

Khi tiệc mừng thọ gần kết thúc, Lục Quỳ đi vào nhà vệ sinh.

Thật trùng hợp làm sao. Ngay vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền đụng mặt Triệu Ân.

Lục Quỳ khẽ thở dài trong lòng, cô lại sắp phải bắt đầu diễn rồi đây.

Quả nhiên, Triệu Ân gọi cô lại: “Cô Lục.”

Lục Quỳ nở nụ cười đoan trang, yên lặng chờ đợi lời tiếp theo.

Trong lòng cô lại thầm tính toán. Có cơ hội nhất định phải nói chuyện với Phong Hách Thành, lúc ký thỏa thuận tiền hôn nhân, anh đâu có nói cô còn phải giúp anh xử lý những mối đào hoa phiền phức này.

Công việc này tốn tâm tốn sức, rõ ràng là phải tính thêm tiền.

“Cô tưởng cô gả cho anh Hách Thành thì cô thật sự là Phong phu nhân rồi sao?”

“……” Lục Quỳ không muốn nói gì.

Não là một món quà tốt đẹp, tiếc là Triệu Ân không có.

“Tôi nói cho cô biết, anh Hách Thành sẽ không thích cô đâu. Loại tiểu thư nhà giàu như cô, tôi thấy nhiều rồi. Chẳng qua cũng chỉ dùng lợi ích gia tộc để hứa hẹn, gây áp lực cho anh Hách Thành, khiến anh ấy không thể không cưới cô được thôi chứ gì.”

Lục Quỳ thật sự rất muốn nói với Triệu Ân rằng, với loại người như Phong Hách Thành. Chỉ cần anh không gây áp lực cho người khác đã là tốt lắm rồi, chẳng ai có thể gây áp lực cho anh cả.

“Tôi khuyên cô nên sớm dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi, đợi đến khi nhà họ Phong và nhà họ Lục không còn ràng buộc lợi ích nữa, cô nhất định sẽ bị anh Hách Thành đá ra khỏi nhà thôi.”

Một câu “anh Hách Thành”, hai câu “anh Hách Thành” hết lần này đến lần khác, nghe đến nỗi Lục Quỳ thấy cả đầu óc mình ong ong. Cô đang định ngắt lời cô Triệu này thì một giọng nam trầm lạnh vang lên phía sau.

“Vợ của Phong Hách Thành tôi, còn chưa đến lượt người ngoài xía vào.”

Lục Quỳ nghiêng mắt, Phong Hách Thành đứng ngược sáng. Trong đáy mắt đen kịt ẩn chứa sự lạnh lẽo, ánh mắt đó của anh như được phủ thêm một lớp sương giá.

Chú thích:

  1. Zurich: [ˈtsyːʁɪç]; tiếng Đức tại Zürich: Züri [ˈtsyri]) là thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ (dân số: 366.145 vào năm 2004; dân số vùng nội thành: 1.091.732) và là thủ phủ của bang Zürich. Dân số của toàn khu đô thị là vào khoảng 1.3 triệu. Thành phố là trung tâm thương mại và văn hóa chính của Thụy Sĩ (thủ đô chính trị là Bern), và được xem như là một trong những thành phố toàn cầu trên thế giới. Theo một điều tra vào năm 2006, đây là thành phố với chất lượng cuộc sống tốt nhất trên thế giới
  2. Nam Minh: một Triều đại Trung Quốc được chính dòng dõi con cháu và các quan lại trung thành của nhà Minh thành lập ở phía Nam Trung Quốc ngay sau khi kinh đô Bắc Kinh bị Lý Tự Thành chiếm năm 1644, mặc dù vua Sùng Trinh đã treo cổ tuẫn quốc chết tại núi Môi Sơn, Bắc Kinh nhưng các tỉnh phía nam vẫn do nhà Minh kiểm soát, ở phương nam vẫn còn thế lực. Một số hoàng tộc và quan lại nhà Minh đã tìm cách di cư lánh nạn về phía nam Trung Quốc và tập hợp lực lượng còn lại xung quanh Nam Kinh, kinh đô thứ hai và cũng là kinh đô dự phòng của nhà Minh nằm ở phía nam sông Hoài, một con sông chảy vào sông Dương Tử. Bốn thế lực chính hiện diện sau khi nhà Minh sụp đổ bao gồm:
  • Triều Đại Thuận do Lý Tự Thành tự lập, chiếm lĩnh phía bắc sông Hoài, sau thì đầu hàng Nam Minh.
  • Trương Hiến Trung cát cứ tỉnh Tứ Xuyên kiến lập triều Đại Tây.
  • Mãn Châu nhà Thanh kiểm soát cửa khẩu Sơn Hải Quan đông bắc Trung Quốc.
  • Nhà Nam Minh chỉ còn trấn thủ một vài khu vực phía nam sông Hoài.

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận