Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 88: NT13: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (6).




Chiếc xe im ắng nhưng cũng không kém phần thoải mái. Suốt cả buổi tối phải đối phó đủ chuyện, Lục Quỳ đã mệt rã rời. Giá mà không có người chồng danh nghĩa đang ngồi kề bên, chắc chắn cô đã ngủ thiếp đi ngay trong xe rồi. Thế nhưng, dù thân thể đã kiệt sức, cơn buồn ngủ lại chẳng chịu đến.

Tối nay Phong Hách Thành uống khá nhiều rượu, giờ đang dựa vào ghế, tay xoa xoa giữa trán. Lục Quỳ lén nhìn sang, thấy anh chau mày trông có vẻ không được khỏe.

“Anh……ổn không đó?”

“Cũng tạm.” Phong Hách Thành bỏ tay xuống khỏi trán, rồi thuận tiện nới lỏng cà vạt: “Tối nay làm phiền em rồi.”

Lục Quỳ định đáp lại anh một câu “tôi cũng ổn” nhưng không hiểu sao lời nói ra lại khác hẳn: “Thế có bồi thường thêm không?”

Phong Hách Thành hơi khựng lại.

Lục Quỳ khẽ cười khan một tiếng, sao cô lại lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình thế này chứ.

“Thật ra thì…tôi chỉ là muốn…”

“Em muốn bù đắp gì?”

“……”

Ánh mắt Phong Hách Thành nhìn thẳng vào cô. Có lẽ là vì men rượu mà trong con ngươi đen thẳm kia ẩn chứa chút ẩm ướt, mờ ảo.

“Em muốn gì, cứ việc nói ra bất cứ lúc nào.”

Anh hào phóng đến mức khiến Lục Quỳ ngược lại có chút ngại ngùng, dù sao thì cô cũng chẳng thực sự thiếu thốn gì.

“Không có đâu, tôi chỉ nói đùa thôi mà. Mà nếu được, sau này… những chuyện kiểu như cô Triệu kia, anh có thể… cố gắng hạn chế bớt được không?”

Lục Quỳ biết không thể nào ngăn cản hoàn toàn. Ngay cả bố cô giờ đã ngoài năm mươi rồi mà vẫn có mấy chị đẹp vẫn muốn làm mẹ kế cô đấy thôi.

Phong Hách Thành khó hiểu: “Chuyện kia là sao?”

“…” Lục Quỳ mím môi: “Thì là ba cái chuyện của phụ nữ ấy mà… kiểu mấy cái đào hoa thối ấy.”

Cô nói rõ ràng đến thế rồi, chắc không cần giải thích thêm nữa đâu nhỉ.

Phong Hách Thành ngẩn ra một chút rồi khóe môi khẽ cong lên, hiển nhiên là đã hiểu ra.

Anh nhìn Lục Quỳ: “Em cũng thấy Triệu Ân là đào hoa thối à?”

“Hả?” Lục Quỳ không ngờ Phong Hách Thành lại muốn bàn chuyện này với cô. Vừa nghĩ đến cái kiểu ra oai của Triệu Dận lúc nãy, Lục Quỳ đã thấy bực mình không tả nổi: “Cái loại đấy mà không phải đào hoa thối thì là gì? Đã õng ẹo, đỏng đảnh, kiêu ngạo đến mức mũi vểnh lên trời rồi thì làm ơn phải có chút não đi chứ. Cãi nhau với cô ta, tôi còn thấy chỉ số thông minh của mình bị kéo xuống, đúng là phí hoài một cái vỏ bọc đẹp đẽ!”

Lục Quỳ bức xúc không thôi. Cô tuôn ra một tràng. Ngay khi thấy ý cười trong mắt Phong Hách Thành, cô bỗng im bặt.

Chắc Phong Hách Thành không thích cô Triệu Ân kia đâu nhỉ? Lỡ mà anh thích… thì cô có khi nào bị đá thẳng xuống xe không ta?

“À ừm…” Lục Quỳ trấn tĩnh lại: “Thật ra thì cũng không đến nỗi…”

Phong Hách Thành: “Cái vỏ bọc đó cũng bình thường thôi.”

Lục Quỳ: “?”

Lục Quỳ tự hỏi, có lẽ nào Phong Hách Thành thật sự đã ngắm nhìn quá nhiều người đẹp trong giới giải trí rồi chăng? Đến cả Phương Cẩn Nhã cũng bị anh chê là thường, Triệu Ân cũng chẳng khá hơn. Thế rốt cuộc trong mắt anh, như thế nào mới thật sự là đẹp nhỉ?

Nhớ lại khoảnh khắc Phong Hách Thành xuất hiện kịp thời, giải thoát cô khỏi trận đấu khẩu vô vị với Triệu Ân, Lục Quỳ không khỏi cảm thấy biết ơn vô cùng.

“Cảm ơn anh… về chuyện lúc nãy.”

Phong Hách Thành dường như chẳng mấy bận tâm, ánh mắt vẫn điềm tĩnh: “Em là vợ tôi, đây là điều nên làm mà.”

Vợ tôi…

Một cụm từ vừa xa lạ, vừa ngọt ngào đến nao lòng.

Khách sạn cách căn hộ của Lục Quỳ không xa là mấy. Lục Quỳ chợt nhận ra, cô và Phong Hách Thành cứ thế trò chuyện vu vơ mà chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Không hề có chút xa cách hay gượng gạo nào khi ở chung một không gian, điều này khiến cô bất ngờ.

Chiếc xe dừng lại dưới khu căn hộ. Lục Quỳ khẽ hỏi Phong Hách Thành: “Tết năm nay, em có phải về nhà họ Phong ăn Tết không?”

Đây là lần đầu tiên cô có thể sẽ không được đón năm mới cùng gia đình mình.

“Nếu em không muốn, tôi có thể cùng em về nhà họ Lục cũng được.”

“Thật sao ạ? Nhưng mà, năm đầu tiên kết hôn, không phải ai cũng……”

“Chỗ tôi không có quy tắc này. Chỉ cần hai chúng ta thấy ổn thì ăn Tết ở đâu cũng được.”

Hai chúng ta…..

Những lời này đối với Lục Quỳ vẫn còn rất xa lạ. Cơ mà lạ thay, chúng lại mang đến một hơi ấm diệu kỳ trong đêm đông này.

Lục Quỳ dần nhận ra, Phong Hách Thành thực ra không hề khó gần như cô vẫn nghĩ. Có lẽ vì anh đã ở vị trí quá cao quá lâu nên mới vô tình tạo ra áp lực cho người khác mà thôi.

“Thật ra cũng chẳng sao cả.” Lục Quỳ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dù sao thì hai nhà chúng ta cũng chỉ cách nhau có một vườn hoa, ăn Tết ở đâu cũng như nhau thôi.”

Phong Hách Thành gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Sắc mặt anh vẫn chưa tốt lắm, dường như vẫn còn cảm thấy khó chịu trong người.

Lục Quỳ chần chừ một chút rồi mở lời: “Hay là… anh lên nhà tôi ngồi một lát không? Tôi sẽ pha chút nước mật ong giải rượu cho anh.”

Phong Hách Thành phải thừa nhận, lời mời này thực sự đã thu hút anh.

Ban đầu, anh định về nhà. Trở về cái căn biệt thự rộng lớn trống trải mà chỉ có mỗi một mình anh. Nhưng giờ đây, anh bỗng nhiên rất muốn được quay lại căn hộ của Lục Quỳ. Anh muốn lại được ngồi trên chiếc sofa mềm mại trải thảm len, l ngắm nhìn bức tường đầy những chú búp bê đáng yêu kia.

Thấy Phong Hách Thành im lặng, Lục Quỳ tưởng anh còn có lịch trình khác: “Nếu anh có việc bận thì…”

Phong Hách Thành khẽ gật đầu, dứt khoát: “Được.”

Lục Quỳ: “…”

*

Đây là lần thứ ba Phong Hách Thành đặt chân đến căn hộ của Lục Quỳ. Cảm giác chật chội trong tầm mắt không hề khiến anh thấy lộn xộn mà trái lại còn mang đến một sự ấm áp, sống động lạ thường.

Lục Quỳ lấy ra một đôi dép lê dành cho nam mới từ tủ giày ở tiền sảnh: “Đôi này tôi mua cho bố tôi nên có lẽ hơi nhỏ, anh dùng tạm nha.”

“Không vấn đề gì.”

“Vậy anh ngồi đây nghỉ chút, để tôi vào bếp pha nước mật ong. Ngày trước mỗi khi bố tôi đi tiếp khách về, mẹ tôi đều pha cho ông ấy uống, giải rượu tốt lắm đấy.”

“Chú Lục…” Phong Hách Thành hơi khựng lại: “Tình cảm của hai bác thật sự rất sâu đậm.”

Lục Quỳ nheo mắt cười: “Đó là điều hiển nhiên rồi, nhưng anh chắc chắn không biết đâu. Khi mẹ tôi kết hôn với bố tôi, thì hai người họ chỉ mới gặp nhau có ba lần thôi à. Hồi đó, mẹ tôi còn suýt nữa cắt đứt quan hệ với ông ngoại vì bị ép gả đó. May mà bố tôi là một người đàn ông đáng tin cậy và rất tuyệt vời.”

Khi cô nói những lời này, không khó để nhận ra trong giọng điệu của cô ẩn chứa niềm tự hào và mãn nguyện nhỏ bé. Quả thực, một người như ba Lục, vừa có địa vị lại vẫn yêu thương vợ như thuở ban đầu, trong giới thượng lưu của họ không hề nhiều.

Mãi đến khi Lục Quỳ hoàn hồn, cô mới nhận ra Phong Hách Thành vẫn luôn nhìn mình. Ánh mắt anh như đọng lại trên người cô, không phải kiểu áp đặt nặng nề mà pha chút dò xét và khám phá.

“Thôi chết, tôi nói xa quá rồi. Anh nghỉ một lát đi, để tôi vào trong pha nước mật ong đây.”

Gần như mang theo chút ý muốn thoát thân, Lục Quỳ vội vã bước nhanh vào bếp.

Phong Hách Thành không đuổi theo, anh chỉ chậm rãi bước đến bên cạnh ghế sofa. Ánh mắt anh dạo quanh bức tường chất đầy những con búp bê bé xinh. Mỗi một con lại được một kiểu tóc, một bộ cánh khác nhau, đủ để thấy chủ nhân của chúng có niềm đam mê đặc biệt với việc sưu tập.

Bất chợt, tầm mắt anh chạm phải một bản phác thảo bị vò nhàu trong sọt rác.

Phong Hách Thành hơi cúi người, cẩn thận nhặt lên bản thiết kế trông có vẻ quen thuộc. Đó là một chiếc đầm dạ hội cúp ngực, dáng hoa tulip. Bộ đầm đó giống hệt như chiếc váy mà Lục Quỳ diện tối nay.

“Chắc anh không thích mấy thứ quá ngọt đâu nhỉ?” Lục Quỳ vừa bưng ly nước ra đã thấy Phong Hách Thành đang cầm bản thiết kế trên tay.

Trái tim cô như hẫng đi mất một nhịp. 

Phong Hách Thành ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng ngay ngưỡng cửa bếp.

Lục Quỳ vẫn chưa kịp thay váy, cô vẫn khoác lên mình chiếc đầm dạ hội nhỏ nhắn ấy. Thật không thể phủ nhận, bộ váy này thực sự sinh ra là để dành cho cô, khiến cô càng trở nên quyến rũ và tươi tắn hơn bao giờ hết, hệt như là……

Đầu óc Phong Hách Thành bất chợt loé lên ba chữ…. “Nàng tiên hoa”.

“Đẹp quá.”

Hai chữ ấy bật ra có phần đường đột đến mức khiến cho  cả Phong Hách Thành cũng hơi bất ngờ, còn Lục Quỳ thì vẫn đứng sững sờ.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phong Hách Thành ho nhẹ một tiếng: “Cái thiết kế này đẹp mà, sao lại bỏ đi?”

À, ra là anh đang nói về bản thiết kế.

Lục Quỳ bê cốc nước mật ong lại gần: “Ban đầu tôi muốn thiết kế một bộ đồ búp bê theo phong cách Tết để tặng fan. Chắc vì chiếc váy này đẹp quá nên lúc vẽ tôi hơi bị cuốn theo mất.”

Lục Quỳ đặt cốc nước mật ong xuống bàn trà: “Chiếc váy này chắc là đồ đặt riêng rồi. Mà đây dù gì cũng là thiết kế của người khác, tôi không thể dùng thẳng được.”

Đó là nguyên tắc cơ bản nhất trong nghề mà.

“Đồ búp bê á?” Rõ ràng Phong Hách Thành đã rơi vào vùng mù mịt kiến thức của mình.

Anh biết Lục Quỳ là nhà thiết kế thời trang, có cả studio riêng nữa nhưng… đồ búp bê là cái gì nhỉ?

Lục Quỳ cong mắt cười, ánh nhìn tràn đầy niềm tự hào: “Anh nhìn xem, cả bức tường đầy búp bê này. Toàn bộ quần áo của chúng đều do tôi làm hết đấy.”

Phong Hách Thành khẽ ngạc nhiên, ra là cô làm quần áo cho mấy cô búp bê nhỏ này.

Nhìn lại bức tường búp bê, ánh mắt Phong Hách Thành bỗng trở nên nghiêm túc. Anh không chú ý kiểu tóc hay vẻ ngoài của búp bê, chỉ chăm chú vào những bộ quần áo trên người chúng.

Quả thật rất tinh xảo và đẹp mắt.

“Em thích làm quần áo cho những con búp bê này à?”

Lục Quỳ bật cười thành tiếng, cũng không lấy làm phiền khi Phong Hách Thành hoàn toàn không biết gì về giới này.

“Đây là búp bê BJD. Công việc của too chính là thiết kế quần áo cho chúng.”

Phong Hách Thành gật đầu, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười.

“Em làm rất tốt.”

“Đương nhiên rồi! Quần áo búp bê của hãng Lulu là hàng hiếm, khó mà mua được đó nha.”

Khi nói đến công việc của mình, Lục Quỳ tự hào hệt như một chú công nhỏ.

Phong Hách Thành cầm ly nước mật ong trên bàn trà lên. Anh vốn không thích vị quá ngọt, may mà Lục Quỳ đã pha vừa đủ.

Vị ngọt dịu nhẹ, đậm đà của mật ong lan tỏa khắp khoang miệng, đọng lại dư vị thơm mềm.

Trước đây, sau những buổi xã giao, anh chưa bao giờ về nhà cũ vì sợ bà nội lo lắng. Dù ở căn hộ hay khách sạn, không phải không có người chăm sóc nhưng Phong Hách Thành không thích người lạ tùy tiện xâm nhập không gian riêng tư của mình.

Vì vậy, đây là lần đầu tiên, trong một đêm sau khi uống rượu không được khỏe, anh lại được uống một ly nước mật ong như thế này.

Ánh sáng từ chiếc đèn trần lan tỏa khắp phòng khách, ấp ôm lấy không gian bằng vẻ dịu êm, ấm áp. Phong Hách Thành dõi theo bóng hình cô gái đứng đó. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô cong cong tựa vầng trăng khuyết, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

Đôi mắt trong veo của Lục Quỳ như chứa đựng cả dải ngân hà. Lấp lánh đâu đó là những vì sao, mang theo sự ấm áp đến lạ.

*

Thoáng cái, Tết đã cận kề.

Lục Quỳ và Phong Hách Thành hẹn nhau đến nhà họ Phong trước, cùng nhau chúc Tết bà nội.

Gia đình chú hai của có lẽ vì cảm thấy khó chịu trong tiệc mừng thọ nên Tết năm nay họ dứt khoát ra nước ngoài ăn Tết. Vì vậy, nhà họ Phong chỉ còn lại bà nội của Phong Hách Thành và hai người cháu nhỏ đang đi học.

Một đứa mười chín, một đứa mười sáu, cả hai đều chẳng dám múa rìu qua mắt thợ trước Phong Hách Thành. Hai cô cậu nhóc lanh lợi, vừa gặp Lục Quỳ đã líu lo gọi “chị dâu”, nghe thật tình cảm.

Lục Quỳ nhẹ nhàng khoác tay Phong Hách Thành, vẫn còn bỡ ngỡ với cách xưng hô mới mẻ ấy. Phong Hách Thành móc từ túi áo vest ra hai bao lì xì đỏ chót, vừa nói vừa trêu: “Đi chỗ khác chơi, đừng có quấy rầy anh chị.”

Tụi nhỏ nhìn nhau nháy mắt, cười tủm tỉm nhận lấy phong bao lì xì, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn chị dâu nhiều ạ.”

Bà nội Phong nhìn đám nhỏ đang tíu tít, nụ cười trên khóe mắt càng thêm sâu. Bức tranh “Bách Tử Hạ Thọ” mà Lục Quỳ biếu được bà nội Phong được bà treo ở vị trí dễ nhìn nhất trong phòng khách. Bà nắm lấy tay Lục Quỳ, vỗ nhẹ và bảo: “Cả mấy năm nay rồi nhà mình mới lại náo nhiệt thế này, tất cả là phúc của con bé Nhu Nhu mang đến cả đấy!”

Nói đi thì cũng nói lại, thật ra cũng chỉ có năm người họ mà thôi. Trong khi nhà họ Lục tối nay, cả lớn lẫn bé ước chừng phải đến hai ba mươi người.

Lục Quỳ rất muốn mời bà sang nhà họ Lục của cô cùng ăn Tết, nhưng lại ngại bà thấy cảnh sum vầy mà buồn tủi, nghĩ đến việc dòng trưởng nhà họ Phong con cháu không đông. Bởi vậy, lời định nói ra lại thôi. 

“Hách Thành đã kể với bà rồi, bữa cơm tất niên tối nay hai đứa cứ sang nhà bên ấy dùng bữa. Bà cũng có chuẩn bị chút quà nhỏ, lát nữa con nhớ mang giúp bà sang nhé.”

“Bà ơi.” Lục Quỳ ngập ngừng một chút: “Con và Hách… Hách Thành đã bàn bạc rồi, bữa tất niên tối nay tụi con vẫn sẽ ăn ở đây ạ. Lát nữa con sẽ sang thăm ông bà nội con rồi tối sẽ ngủ lại bên đó.”

Bà nội Phong sững lại một chút, rồi nở nụ cười hiền hậu gật đầu: “Được thôi được thôi. Để bà sẽ đi nói với nhà bếp, bảo họ làm thêm vài món nữa.”

Lúc bà nội đi vào bếp dặn dì giúp việc làm thêm món ăn, Phong Hách Thành lặng lẽ quan sát cách Lục Quỳ và bà nói chuyện. Thật ra, họ nào có bàn bạc chuyện ăn tất niên ở đâu, chỉ là anh biết cô chắc chắn muốn đón năm mới cùng nhà họ Lục nên mới nói với bà như vậy.

Phong Hách Thành: “Cảm ơn em.”

Đang cúi đầu trò chuyện cùng Chung Hiểu Hy. Lục Quỳ bỗng nghe thấy tiếng của Phong Hách Thành thì trong lòng thoáng chút ngẩn ngơ.

Phong Hách Thành quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Bà đang rất vui đấy.” 

Giọng anh trầm ấm và dịu dàng. 

Lục Quỳ khẽ cong môi: “Cảm ơn anh.”

Cô hiểu rằng Phong Hách Thành hẳn đã suy nghĩ rất cẩn thận mới nói với bà nội Phong chuyện tối nay sẽ đến nhà họ Lục dùng bữa. 

Anh cũng đã vì cô mà nghĩ suy rất nhiều mà.

Bà nội Phong là người thân duy nhất của Phong Hách Thành trên cõi đời này. Lục Quỳ thầm nghĩ, mình cũng nên nghĩ cho anh một chút. 

Có lẽ, đây chính là bí quyết để vợ chồng hòa hợp. 

Cô vẫn còn non nớt trong chuyện này nhưng cô sẽ cố gắng học hỏi và tìm hiểu xem sao.

*

Ngày này trong năm là ngày mà gia đình họ Lục náo nhiệt nhất.

Ông nội Lục đã xuất viện mấy hôm trước, thật may mắn khi các bác sĩ cho phép ông về nhà đón Tết. Lúc Lục Quỳ và Phong Hách Thành đặt chân đến, ông nội đang được đám con cháu vây quanh, nụ cười hiền hậu lì xì cho từng đứa một.

“Ông nội, bà nội!” Lục Quỳ vừa bước qua ngưỡng cửa, giọng nói trong trẻo đã vang vọng, xuyên qua cả tiếng cười đùa rộn rã.

Phong Hách Thành sánh bước bên Lục Quỳ, cùng cô cất tiếng chào hỏi người lớn.

“Chị Nhu Nhu!” Cô em gái vừa bước chân vào giảng đường đại học nhanh nhẹn khoác lấy tay Lục Quỳ, đôi mắt tò mò lại liếc nhìn Phong Hách Thành. 

Ôi chao, anh rể của cô bé đẹp trai quá chừng! Phong Hách Thành chậm rãi rút từ túi áo vest ra một bao lì xì. Cô bé tươi cười rạng rỡ đón lấy: “Em cảm ơn anh rể ạ! Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, sớm có quý tử nhé!”

Lục Quỳ nghe lời chúc hồn nhiên của cô em mà vành tai khẽ nóng lên. Cô liếc nhanh sang Phong Hách Thành, khẽ thanh minh: “Con bé này, từ bé đã tinh nghịch, chẳng chịu ngồi yên bao giờ.”

“Ừm.”

Nhà họ Lục vốn đông đúc con cháu, mà Lục Quỳ lại là người lớn tuổi nhất trong số các cháu. Một lũ nhóc con hiếu kỳ vô cùng với người anh rể mới toanh, cứ thế quấn quýt lấy Lục Quỳ và Phong Hách Thành. Mãi cho đến khi mỗi đứa đều vui sướng nhận được một bao lì xì đỏ chót từ tay Phong Hách Thành, chúng mới chịu mãn nguyện rời đi. Hai đứa nhóc còn vừa đi vừa thì thầm.

“Anh rể mình đẹp trai ghê ha!”

“Chị Nhu Nhu mê trai đẹp muốn chết vậy đó, thử hỏi chồng bả sao mà xấu được!”

Lục Quỳ: “……”

Lén nhìn người đàn ông bên cạnh, Lục Quỳ cúi đầu vặn vặn ngón tay: “Mấy đứa quỷ sứ này, đúng là…”

“Ừm, nghịch ngợm thật.” Phong Hách Thành tự nhiên tiếp lời Lục Quỳ, đôi mắt khẽ rũ xuống.

Lục Quỳ chợt nghẹn lời, cô nhạy cảm nhận ra ánh mắt đang nhìn xuống của Phong Hách Thành. Cô mím môi, ánh mắt như không dám ngước lên, đành khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình hình sức khỏe của ông nội Lục gần đây đã tốt hơn nhiều. Giờ đây, nhìn Lục Quỳ và Phong Hách Thành đứng cạnh nhau, hình ảnh đôi lứa xứng đôi ấy càng khiến ông vô cùng vui mừng. Ông gọi Lục Quỳ và Phong Hách Thành lại gần, đôi mắt già nua trong veo tràn đầy nụ cười an ủi, mãn nguyện.

“Được, được lắm!” Ông nội cô không ngừng gật đầu. Bà nội cô ơt bên cạnh khẽ huých nhẹ một cái, ông mới run run từ túi áo len lấy ra hai bao lì xì đỏ thắm.

“Con cảm ơn ông bà ạ!” Lục Quỳ trong trẻo cất lời, đôi mắt cong lên rạng rỡ. Cô vừa định nhận cả hai bao lì xì, thì lại bắt gặp ánh mắt không đồng tình của ông nội.

Ông đặt một bao lì xì vào tay Lục Quỳ, rồi dùng bao còn lại khẽ chạm vào lòng bàn tay cô: “Còn đây là của Hách Thành.”

“Ủa.” Lục Quỳ chu môi, mọi năm cô đều được nhận hai bao lì xì mà.

“Con cảm ơn ông bà.” Phong Hách Thành không chút từ chối, khiêm nhường nhận lấy bao lì xì rồi lại đặt nó vào lòng bàn tay Lục Quỳ: “Em giữ giúp anh nhé.”

Lục Quỳ hơi khựng lại, Phong Hách Thành khẽ gật đầu với cô một cái.

Một đứa cháu nhỏ đứng gần đó che miệng cười khúc khích: “Hai anh chị tình cảm ghê!”

“Anh rể gan dữ, dám để chị Nhu Nhu quản tiền cơ!”

Lục Quỳ: “……”

Phía đối diện, ông bà nội cô cũng đắm chìm trong những nụ cười rạng rỡ. Dường như mối quan hệ của cô và Phong Hách Thành thực sự tốt đẹp đến mức đáng ngưỡng mộ.

Sự nhận ra này khiến Lục Quỳ khẽ giật mình, cảm thấy có chút ngượng ngùng, hai má đỏ ửng. Ngay cả phong bao lì xì trong tay cũng truyền đến hơi nóng bỏng.

Chỉ vài bước chân, lũ trẻ con đã hăng say kể lại những chiến tích lẫy lừng của chị Nhu Nhu nhà chúng.

“Có phải là 89 không ta?”

“Sao em lại nhớ là 98 nhỉ?”

“Chắc chắn là 89 rồi, chị nhớ lúc đó toán tổng điểm là 120, mà chị Nhu Nhu nhà mình còn chưa đủ điểm qua môn nữa á.”

Lục Quỳ: “……”

Phong Hách Thành gần như là đã nghe rõ từng lời của mấy đứa nhóc, ánh mắt anh hiện lên tia trêu chọc tinh quái, Lục Quỳ vội vàng tìm cách biện minh: “Tụi nó đang nói đến hồi tiểu học, môn toán… hồi tiểu học thôi.”

“À.” Phong Hách Thành gật đầu ra vẻ hiểu chuyện.

Lục Quỳ: “?”

“Thật sự là tiểu học mà, lên cấp hai thì em…” Lục Quỳ bỗng dưng im bặt, cắn nhẹ môi rồi khẽ nhắm mắt lại.

Ai đời toán tiểu học lại có điểm tối đa 120 chứ.

Bên tai cô vọng lại tiếng cười khẽ nhẹ như làn gió.

Phong Hách Thành: “Bài kiểm tra toán tiểu học của too là 120 điểm.”

Ồ?

Lục Quỳ ngơ ngác, chớp chớp mắt.

Phong Hách Thành: “Điểm tối đa là 100, 20 điểm cộng thêm. Vậy nên, 89 điểm đã là cực kỳ tốt rồi.”

Lục Quỳ: “……”

Một bên, lũ nhỏ xung quanh đều bất ngờ nhìn về phía hai người.

Thế này… cũng được à?

*

Bữa cơm tất niên ở Hải Thị thường diễn ra vào khoảng năm giờ chiều. Lục Quỳ và Phong Hách Thành đã ở nhà họ Lục non cả nửa ngày trời, sau đó họ mới trở về nhà họ Phong để cùng bà nội Phong dùng bữa tất niên.

Không náo nhiệt như bên nhà họ Lục, nhà họ Phong tính cả dì giúp việc và đầu bếp chăm sóc bà cụ, cũng chỉ vỏn vẹn bảy, tám người. Dù ít người nhưng mâm cơm tất niên lại vô cùng thịnh soạn, có lẽ vì biết Lục Quỳ thích đồ ngọt nên trên bàn cũng có ít nhiều vài món ăn đều có vị ngọt đậm đà.

Phong Hách Thành có chút không quen ăn, mấy lần đều nhíu mày vì thấy quá ngấy. Lục Quỳ thì chẳng hề khách sáo chút nào, ăn hết một bát cơm nhỏ, cô nàng còn tự mình đi lấy thêm nửa bát nữa.

Bà nội Phong vốn rất thích gắp thức ăn cho lớp trẻ. Giờ đây khi thấy Lục Quỳ ăn ngon miệng thế này, bà lại càng thêm phần vui vẻ hơn.

“Mấy cô gái trẻ bây giờ cứ vì muốn đẹp mà nhịn ăn, bỏ bữa. Bà nói con nghe, sức khỏe mới là vốn quý nhất. Phải như con bé Quỳ Quỳ của bà này, ăn nhiều một chút mới tốt chứ!”

Lục Quỳ cong mắt cười tít.

Kết quả của việc ăn thêm hơn nửa bát cơm là, trong đêm giao thừa se lạnh ở thành phố Thượng Hải, Lục Quỳ phải quấn mình thật kín mít, nhất quyết đòi đi dạo một vòng quanh khu biệt thự mới chịu về nhà họ Lục.

Cô đi bộ đâu phải vì ăn kiêng, mà cô thực sự đã no căng bụng rồi.

“Nếu em thấy không nuốt nổi nữa thì cũng không càn phải ép bản thân đến vậy đâu.” Phong Hách Thành sánh bước bên cô, ánh mắt dõi theo Lục Quỳ đang đi mà gần như phải vịn vào tường.

“Nhưng bà vui lắm mà.” Lục Quỳ thở hắt một hơi thật dài, mong sao giảm bớt được cảm giác nặng nề ở dạ dày.

Phong Hách Thành trầm mặc, ánh nhìn dịu dàng lướt trên cô gái nhỏ nhắn đội chiếc mũ len đỏ.

Cô vốn chẳng cần phải phí công lấy lòng hay làm vừa ý người nhà anh đến thế. Ấy vậy mà, cũng chính vì tối nay có cô ở đây, bà nội anh mới nói cười rôm rả còn cùng Lục Quỳ ăn thêm được gần nửa bát cơm.

Không khí gia đình thật ấm cúng biết bao….cũng đã lâu lắm rồi, Phong Hách Thành chưa từng có lại cảm giác sum vầy đến vậy trong bữa cơm tất niên ở nhà họ Phong.

“BÙM!”

Một tiếng nổ kinh hoàng vang dội, kéo theo ánh sáng chói lòa.

Lục Quỳ theo bản năng đưa tay bụm tai, một tiếng thốt lên kinh hãi chưa kịp dứt, cả người cô đã rụt chặt vào lòng Phong Hách Thành. Bỗng chốc có một khối mềm mại, trắng sữa lao vào vòng tay mình khiến cho Phong Hách Thành khẽ giật mình, tai anh lại vang lên tiếng “BÙM” thứ hai.

Tiếng pháo hoa đang nổ.

Phong Hách Thành cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong lòng. Lục Quỳ vẫn đang bịt tai, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy, dán chặt vào nhau. Cô dường như rất sợ hãi, cố gắng bám víu vào nơi nương tựa duy nhất để tìm kiếm sự an toàn.

“Không sao đâu.”

Cùng lúc chất giọng trầm ấm vang lên, bàn tay Phong Hách Thành đã khẽ đặt lên lưng Lục Quỳ.

Cách một lớp áo khoác lông vũ dày cộm, cả hai người đều khẽ sững lại.

Lục Quỳ đã mở mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt cô là chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu của người đàn ông. Hàng cúc áo cài kín đáo đến mức cô gần như có thể thấy được những hoa văn chìm tinh tế trên từng chiếc cúc.

Hơi thở gần kề mang theo mùi hương sạch sẽ, thanh thoát, là mùi hương Lục Quỳ vốn quen thuộc nhưng giữa sự trong trẻo ấy lại dấy lên chút gì đó lạ lẫm, mạnh mẽ, dễ dàng chiếm lấy toàn bộ giác quan của cô.

Sao cô lại ở trong lòng Phong Hách Thành thế này…?

Đêm giao thừa lạnh lẽo. Nhà nhà quây quần đoàn viên, xung quanh tĩnh mịch, chỉ có hai người họ đứng trong bóng tối….

Hai bên má của Lục Quỳ gần như không thể kiểm soát mà ửng đỏ lên.

Phía sau, cánh tay Phong Hách Thành đã buông xuống. Anh dường như cũng có chút lúng túng, khẽ hắng giọng, rồi lặp lại câu nói ban nãy: “Không sao đâu.”

“Vâng.” Lục Quỳ khẽ đáp.

“Vẫn còn phải đi…..”

“Không cần nữa đâu!” Lục Quỳ vội vã cắt ngang lời Phong Hách Thành. Giờ phút này, cô chỉ muốn về nhà, chỉ có không khí náo nhiệt mới có thể xua đi sự ngượng ngùng và cảm giác kỳ lạ đang xâm chiếm tâm trí cô.

“Chúng ta… chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”

*

Tại nhà họ Lục.

Vì lý do sức khoẻ nên ông nội cô đã nghỉ ngơi từ sớm, bà nội vẫn luôn bên cạnh tận tình chăm sóc.

Trong phòng khách, ba cô đang say sưa trò chuyện cùng mấy bác bên nội, còn mẹ cô thì đang say sưa sát phạt cùng mấy cô, mấy thím. Lũ trẻ con đứa thì dán mắt vào tivi xem chương trình, đứa thì mê mải với game, tiếng cười nói, tiếng hò reo vang vọng khắp nhà, không ngớt một giây phút nào.

“Chị Nhu Nhu ơi, chị đến thật đúng lúc! Tụi em đang thiếu một chân đây này!”

“Chị không biết chơi…..” Lục Quỳ còn chưa kịp thốt ra hết lời từ chối thì đã bị cậu em trai mới chân ướt chân ráo vào đại học lôi xềnh xệch ra bàn bài. Cô quay phắt đầu nhìn Phong Hách Thành, ánh mắt đen láy chứa chan sự cầu cứu.

Cô chẳng mấy mặn mà với cờ bạc mà tài năng thì lại có hạn. Cứ mỗi dịp lễ Tết, hễ thiếu người là cô lại bị lôi ra chống ghế, mang tiếng là thánh rắc tiền.

Cả nhà đang náo nhiệt đón năm mới, Lục Quỳ không nỡ làm mất vui, đành bấm bụng ngồi xuống. Tiếng ghế cọ kèn kẹt trên sàn vang lên. Lục Quỳ liếc thấy một góc cổ tay áo sơ mi tinh xảo đến bất ngờ. Quay sang, Phong Hách Thành đã ngồi ngay cạnh cô tự lúc nào.

Anh khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng áo gile vest màu sẫm, trông vừa lịch lãm lại vừa toát lên vẻ quý phái của một công tử nhà giàu.

“Nhìn bài đi.”

Những ngón tay thon dài khẽ cong, gõ nhẹ lên mặt bàn.

Lục Quỳ bắt gặp ánh mắt đầy vẻ thăm dò của Phong Hách Thành. Thấy vậy, cô vàng quay mặt đi, dán chặt  mắt vào bộ bài trước mặt.

Nhất vạn, tam vạn, bát vạn… nhị sách, ngũ sách, thất sách… Lục Quỳ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Trong lúc đang loay hoay sắp xếp bài thì Phong Hách Thành đã rút ra một quân từ cả hàng bài.

“Ơ, quân này…”

“Quân này vô dụng thôi.”

“À…”

Trong vô thức, Lục Quỳ hoàn toàn tin tưởng vào lời của Phong Hách Thành.

Và rồi, trong lúc Lục Quỳ vẫn còn đang hoang mang, đầu óc chưa kịp phản ứng còn tay thì hoàn toàn buông xuôi, ván bài đã kết thúc. Ba đứa trẻ đối diện mặt mày xanh lè, uất ức nộp tiền cược.

Đây là lần đầu tiên Lục Quỳ đánh bài mà thắng được tiền. Cô nhìn đống bài đã được đẩy đến trước mặt rồi lại nhìn một núi tiền cược.

“Nhiều… nhiều thế này sao?”

“Chị Nhu Nhu đúng là chuột mù vớ được gạo rồi!”

“Tiền lì xì của em…..”

“Em không ngờ là anh rể đánh bài đỉnh thật, anh ấy nhớ bài đấy!”

Lục Quỳ quay sang nhìn Phong Hách Thành, bắt gặp nụ cười mỉm nhẹ nhàng ẩn trong ánh mắt anh.

Không biết từ lúc nào, cánh tay Phong Hách Thành đã vắt ngang qua lưng ghế của cô. Mọi khoảng cách giữa họ bỗng trở nên gần đến lạ, như thể cô đang được anh nửa ôm vào lòng.

Điều này lại khiến Lục Quỳ nhớ đến khoảnh khắc cô bất ngờ ngã vào lòng Phong Hách Thành lúc nãy. Bỗng dưng một vệt hồng nhạt vô thức lan nhẹ lên đôi gò má cô.

May mắn thay, trong phòng sưởi ấm đủ nên sự bối rối của cô không bị ai nhận ra.

Lục Quỳ lại cứng đơ người quay đầu đi. Đến cả ánh mắt liếc cũng không dám, chỉ chuyên tâm nhìn vào bộ bài trước mặt.

Mãi đến khi tiếng chuông giao thừa vang vọng, ván bài khổ sở này mới kết thúc. Lục Quỳ ôm một hộp đầy tiền cược, chờ ba đứa trẻ thanh toán tiền mặt cho mình.

Một bên, Phong Hách Thành thong dong tựa vào lưng ghế, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ, đều đều lên mặt bàn trải nhung xanh.

Dáng vẻ ấy cùng với gương mặt ấy, giờ đây trông anh chẳng khác nào một công tử phong lưu lãng tử giữa chốn phồn hoa. Dù phảng phất nét lười biếng nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự cao ngạo và phóng khoáng.

Chẳng ai dám đụng chạm đến anh.

Chẳng có điều gì hay người nào có thể khiến anh bận tâm cả

Nhận thấy ánh mắt có phần dò xét của Lục Quỳ, Phong Hách Thành ngước lên: “Sao vậy?”

“À? Ồ… không có gì ạ.”

Chẳng lẽ cô lại nói thẳng ra là, trong khoảnh khắc thôi mà cô đã bị vẻ đẹp của anh làm cho mê mẩn sao.

Lục Quỳ mím môi, nhìn số tiền cược vừa thắng được. Cả tối nay cô hầu như chỉ ngồi chễm chệ ở đó, đến ngón tay cũng chẳng động đậy mấy. Nói đúng hơn thì tất cả số tiền này đều do Phong Hách Thành kiếm về cho cô cả.

“Anh thật sự nhớ bài à?”

“Cũng tàm tạm, thỉnh thoảng chơi cho vui thôi.”

Tết đến xuân về, mấy đứa trẻ vẫn còn tràn đầy năng lượng rủ nhau ra ngoài đốt pháo hoa. Lục Quỳ ngồi trên ghế cả buổi tối, dù đầu óc chẳng tập trung nhưng tư thế ngồi lại nghiêm chỉnh hơn cả lúc đi học, giờ đây chỉ thấy lưng đau nhức.

“Em có muốn ra ngoài đốt pháo hoa không?” Phong Hách Thành hỏi.

Lục Quỳ vội vàng lắc đầu, ngáp một cái: “Tôi chỉ muốn đi  ngủ thôi à.”

“Được.”

Mẹ Lục bên cạnh nghe thấy lời hai người nói: “Mẹ thấy con đúng là lười chảy thây ra rồi.”

Lục Quỳ không chịu: “Mẹ ơi, con buồn ngủ thật mà.”

“Thôi được rồi, được rồi. Buồn ngủ thì lên phòng mà ngủ.”

Mẹ Lục đã chuẩn bị sẵn phòng của Lục Quỳ. Giờ đây bà liền gọi Lục Quỳ, bảo cô dẫn Phong Hách Thành cùng lên lầu nghỉ ngơi.

Lục Quỳ cũng chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn Phong Hách Thành lên lầu.

Cánh cửa phòng được đẩy ra, mẹ Lục vẫn còn mỉm cười nói: “Phòng chưa kịp sửa sang lại. Hách Thành à, nếu có gì không ưng ý thì cứ nói thẳng nhé. Mình đều là người nhà cả mà, con đừng ngại ngùng nhé.”

Đầu óc của Lục Quỳ bị cơn buồn ngủ hành hạ, cô mơ màng bước vào nhưng bước chân bỗng vô thức khựng lại.

Nhìn chiếc giường đôi mềm mại trước mắt, Lục Quỳ giật mình tỉnh cả người.

Tối nay cô và Phong Hách Thành sẽ ngủ lại nhà họ Lục.

Họ là vợ chồng mà.

Lục Quỳ đột ngột quay đầu nhìn Phong Hách Thành.

Phong Hách Thành cũng đã dừng bước, ánh mắt khẽ đọng lại cho Lục Quỳ thấy rằng họ đang nghĩ cùng một chuyện.

“Thôi, hai đứa cứ nghỉ ngơi sớm đi nhé. Mai cũng đừng dậy sớm làm gì, cứ ngủ nướng cho đã giấc.” Mẹ Lục dặn dò xong, mỉm cười nhìn hai người.

Lục Quỳ: “……”

Phong Hách Thành: “…..”

“Sao vậy?” Mẹ Lục có vẻ ngạc nhiên.

“Không… không có gì đâu ạ.” Lục Quỳ cười gượng: “Con… con đột nhiên muốn…”

“Muốn gì?” Mẹ Lục khẽ cau mày.

Sợ mẹ mình nhìn ra điều gì đó, Lục Quỳ lại lắc đầu: “Không có gì đâu ạ…”

“Thôi được rồi, vậy cứ nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

“Vâng…”

Cánh cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng. Lục Quỳ nhìn chiếc giường đôi rồi lại nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Giờ cô chạy ra ngoài đốt pháo hoa có còn kịp không nhỉ?

Lời tác giả:

Ê hê, các tình yêu, lâu rồi không gặp ~ Tôi đã đọc hết bình luận của mọi người rồi, cảm ơn vì đã yêu thích nhé ~~ Chụt chụt!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận