Tề Cẩm Trung và cả nhà hắn chọn con đường này, là điều Mạnh Tắc Tri đã đoán trước được từ lâu.
Nói thẳng ra, đây là một đám người ích kỷ, bọn họ có thể vì lợi ích tập thể mà liên kết lại, thì cũng hoàn toàn có thể vì lợi ích cá nhân mà phản bội nhau không chút do dự.
"... Chuyện là như vậy đấy." Tả Bác Văn nói.
Vẻ mặt Mạnh Tắc Tri hoảng hốt: "Tại sao lại như vậy? Hắn... vì sao phải làm thế?"
Tả Bác Văn nắm chặt lấy tay hắn: "Cố Ngôn, tỉnh táo lại đi! Ngươi vẫn còn có ta đây mà. Dù cho cả thế giới có quay lưng với ngươi, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Hắn tới đây chính là để trấn an Mạnh Tắc Tri, ngăn không cho đối phương vì chuyện Tề Cẩm Trung mà nghi ngờ sang hắn.
Dù sao thì hiện tại hắn chính là người được Tề Cẩm Trung nâng đỡ lên thay mặt quản lý tạm thời Đoạn thị. Trước khi hoàn toàn nắm giữ Đoạn thị trong tay, hắn không muốn để Mạnh Tắc Tri cảnh giác.
Vụ án mại d*m ở KTV Thiên Lộc đã bước vào giai đoạn kết thúc, cảnh sát điều động 3 xe buýt, hơn 300 nhân viên, cuối cùng chỉ bắt được 23 người có liên quan đến vụ việc, bao gồm 1 giám đốc, 3 "mama tổng quản", 8 phụ nữ bán d*m, 5 khách làng chơi, 3 nhân viên "thiệp độc"*, trong số đó có cả Mạnh Tắc Tri.
(*thiệp độc: chỉ những người chuyên dụ dỗ, môi giới đưa khách đến chơi m a túy hoặc mua dâm)
Xem ra đúng là "sấm to mưa nhỏ", bề ngoài ồn ào nhưng kết quả chẳng là bao.
Một là vì ông chủ đứng sau KTV Thiên Lộc có chút bối cảnh, khi sự việc xảy ra đã kịp thời thu xếp mọi mối quan hệ. Hai là do bộ phận bảo an đã xóa sạch toàn bộ dữ liệu camera giám sát trước khi cảnh sát ập vào. Theo lý, dữ liệu giám sát phải lưu giữ ít nhất một tháng, nhưng vì để tránh chuyện đi quá xa, đương nhiên ông chủ sau màn không muốn mấy video đó bị khôi phục.
Không có video giám sát thì đương nhiên chẳng ai chứng minh được rằng Mạnh Tắc Tri bị hãm hại. Kết quả thế nào có thể đoán được.
Người lên kế hoạch cho chuyện này, chính là Tả Bác Văn. Đó cũng là lý do khiến Tề Cẩm Trung đắc ý ngạo nghễ như vậy.
Bi thương, uất hận vô số, Mạnh Tắc Tri vẻ mặt đầy xúc động, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn ngươi, Bác Văn ca, cảm ơn vì ngươi luôn ở bên ta."
Nói đến đây, đáy mắt hắn thoáng qua một tia áy náy, cúi đầu nói: "... Xin lỗi."
"Không sao mà." Ánh mắt Tả Bác Văn hơi tối lại. Hắn thừa biết Mạnh Tắc Tri đang nói tới chuyện hắn từng vụng trộm với Lộ Từ Chu trước kia.
Giờ đối phương chịu xin lỗi, chứng tỏ hắn đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với mình.
Tả Bác Văn âm thầm thở phào, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng, ôn tồn nói: "Không sao cả, đợi ngươi ra ngoài rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
"Được..."
Nhìn bóng lưng Tả Bác Văn rời đi, Mạnh Tắc Tri lặng lẽ xoa cánh tay nổi đầy da gà, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạo báng.
Cứ hưởng thụ nốt quãng thời gian tự do cuối cùng này đi.
---
Hai ngày sau, cảnh sát bắt giữ được Tôn Thắng.
Tôn Thắng chính là kẻ đã luôn lượn lờ trước mặt Mạnh Tắc Tri trong tiệc tốt nghiệp hôm đó, rồi nhân lúc sơ hở đổ thuốc vào ly nước trái cây của hắn, khiến hắn mê man bất tỉnh.
Tả Bác Văn quả thực lên kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, chỉ tiếc hắn lại gặp phải Mạnh Tắc Tri.
Mạnh Tắc Tri chẳng làm gì nhiều, chỉ là lấy tin tức Tả Bác Văn là người tố giác vụ mại d*m ở KTV Thiên Lộc, bán với giá 3 triệu cho ông chủ đứng sau KTV đó.
Đối phương bán tín bán nghi, tức giận vô cùng. Hắn cho người khôi phục video giám sát hôm đó, sau cùng tra được đầu mối là từ phía Tôn Thắng.
Vì Tôn Thắng từng khoe khoang rằng giám đốc ở Thiên Lộc là "biểu thúc" xa của hắn, nên hắn đi chơi có thể được giảm 60% giá. Nhưng thực tế, mấy giám đốc ở Thiên Lộc đều nói hoàn toàn không quen biết hắn.
Rất nhanh sau đó, người đàn ông trung niên và chàng trai trẻ - hai kẻ đã giả mạo hiện trường Mạnh Tắc Tri sử dụng m a túy và mua dâm - cũng bị bắt.
Ba người họ đều hiểu rõ đạo lý "thành thật thì được khoan hồng, chối quanh thì vào tù mọt gông", nên ban đầu còn ngoan cố không khai, sau bị ông chủ phía sau KTV Thiên Lộc uy hiếp đến gia đình mới chịu mở miệng.
Tả Bác Văn hành sự rất cẩn trọng, vì đã từng chết một lần nên đời này hắn đặc biệt quý mạng. Hắn không tự mình ra tay mà đều thuê người khác, thậm chí còn cố ý để lại bảy tám lớp trung gian nhằm che giấu thân phận.
Muốn từ ba kẻ bị bắt mà tra ra hắn chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhưng không ngờ, ngay từ đầu ông chủ sau màn của KTV Thiên Lộc đã nghi ngờ hắn, âm thầm phản đòn. Cảnh sát rất nhanh nắm được chứng cứ Tả Bác Văn hãm hại Mạnh Tắc Tri.
Chỉ một tiếng trước, Tống Hợp - người luôn đối đầu với hắn - đã bị hắn đuổi khỏi công ty.
Dưới ánh mắt của mấy chục người trong hội nghị, một cảm giác thỏa mãn và siêu thoát chưa từng có trào lên trong lòng Tả Bác Văn. Từ bao giờ, hắn - kẻ từng bị xem thường - giờ đây đã nhảy vọt lên trở thành người thay thế Đoạn Mộ Thanh, chỉ đạo toàn cục.
Vinh hoa phú quý chỉ trong tầm tay, hắn phấn chấn hô:
"... Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, phòng kế hoạch nhớ lập một phương án trình lên tôi."
"Rõ ạ," giám đốc phòng kế hoạch gật đầu.
"Tan họp."
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng họp bỗng bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào.
Tả Bác Văn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.
Người bước vào là bốn cảnh sát. Nhân viên lễ tân đứng bên cạnh cười gượng gạo.
Mọi người đều kinh ngạc.
Tả Bác Văn lập tức phản ứng, đặt tài liệu xuống, bước nhanh tới: "Xin hỏi các vị là..."
Viên cảnh sát dẫn đầu hỏi: "Anh là Tả Bác Văn?"
Trong lòng Tả Bác Văn dâng lên dự cảm bất an, gật đầu: "Tôi là."
Người kia đưa ra lệnh bắt, mặt không biểu cảm nói: "Tả Bác Văn, anh bị tình nghi xúi giục người khác mưu hại Đoạn Cố Ngôn bằng cách sử dụng m a túy và mua dâm. Đây là lệnh bắt giữ."
Sắc mặt Tả Bác Văn trắng bệch. Hắn định nói thêm điều gì đó, nhưng hai cảnh sát đã nhanh chóng bước đến còng tay hắn lại.
Cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay khiến không chỉ Tả Bác Văn cảm thấy rét run, mà cả những thuộc hạ và đồng bọn của hắn cũng thấy lạnh sống lưng.
Trước mặt hàng trăm nhân viên công ty, Tả Bác Văn bị áp giải lên xe cảnh sát.
Cảnh tượng này bị người qua đường quay lại, đăng lên Weibo, lập tức nổ tung mạng xã hội.
---
Bình luận trên mạng:
【Mẹ ơi!】
【Xoay chuyển kinh thiên động địa luôn rồi!】
【Thiệt là hết chuyện này tới chuyện khác!】
【Đó chẳng phải là Tả Bác Văn sao? Soái ca trường Hộ thị, ai từng gặp hắn cũng khen ôn nhu như ngọc, phong độ tao nhã...】
【Hắn với Đoạn Cố Ngôn có thâm thù đại hận gì mà phải hãm hại ghê gớm vậy?】
【Tôi nhớ không nhầm, hai người họ từng kết hôn mà?】
【Không thể nào? Tôi là fan CP của họ đó! Năm xưa Đoạn Cố Ngôn vì theo đuổi hắn mà tặng hoa, xếp nến tỏ tình Giáng Sinh... còn thường xuyên đăng khoe ân ái trên không gian mạng. Mới tốt nghiệp đại học đã cưới nhau, sau này Tả Bác Văn còn vào làm việc ở Đoạn thị...】
【Các người là bạn cùng trường Hộ thị đúng không? Bắt tay nào!】
【Các người bị ngu à? Cảnh sát đã tìm tới tận nơi, chắc chắn là đã nắm đủ chứng cứ rồi, chẳng ai dám cầm lệnh bắt đi tóm người ở Đoạn thị nếu không chắc cả!】
【Tới đoạn này tôi thấy có bóng dáng của Tề Cẩm Trung.】
【Nếu đúng thật thì đáng sợ lắm đấy! Gia cảnh Tả Bác Văn không tốt, mẹ thì tàn tật, nhà thì đông con nghèo túng, hắn là nhờ được giúp đỡ mới thi đỗ đại học.】
【Cho nên vẫn là câu đó: môn đăng hộ đối rất quan trọng.】
【Tôi nghe nói Đoạn Cố Ngôn có bệnh tim, dù đã chữa khỏi cũng phải kiêng khem đủ kiểu. Hắn không muốn sống nữa à mà lại đi chơi m a túy?】
【Đoạn Cố Ngôn đúng là có mắt như mù, thích một thứ cẩu rác rưởi như thế.】
【... Có khi là di truyền đấy.】
【Khoan đã... Tự nhiên nhớ ra, Đoạn gia hiện giờ chỉ có 5 người: Đoạn Mộ Thanh, Tề Cẩm Trung, Đoạn Cố Ngôn, Tả Bác Văn, với một đứa trẻ nhỏ tuổi.
Giờ Đoạn Mộ Thanh thì vào ICU, Tề Cẩm Trung vì mưu hại mà ngồi tù nửa đời, Đoạn Cố Ngôn thì vì dính m a túy mà vào đồn, danh tiếng tan nát, mà nghiện m a túy thì cực khó cai, tỉ lệ tái nghiện lên đến 95%. Nếu vụ việc không bị điều tra ra, Đoạn gia cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?】
【...Còn cần phải hỏi sao? Đoạn Mộ Thanh mắc ung thư, sắp chết rồi. Còn Đoạn Cố Ngôn dính tai tiếng lớn như vậy, đến lúc muốn nắm quyền Đoạn thị, cổ đông và nhân viên có chịu không? Chờ đến khi con hắn lớn lên thì e rằng Đoạn thị đã đổi sang họ Tả rồi.】
【M* nó, ngã ngửa luôn!】
【Cảm giác như đang xem phim truyền hình vậy!】
【Ngồi hóng diễn biến tiếp theo!】
Cùng sáng hôm đó, cổ phiếu Đoạn thị lại một lần nữa giảm sàn. Đằng sau có bóng dáng ông chủ của Thiên Lộc KTV giở trò. Hiện tại, Đoạn thị đang ở thời điểm rung chuyển bất an, không ít người thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của. Cũng chính vì vậy, hắn mới không lựa chọn âm thầm xử lý Tôn Thắng và đám người kia, mà chọn giao bọn họ cho cảnh sát - nguyên nhân chủ yếu chính là vì hắn mong sự việc này bị làm ầm lên.
Hai tiếng sau, Mạnh Tắc Tri được thả vô tội.
Với sự hỗ trợ của cảnh sát, hắn thuận lợi thoát khỏi vòng vây của phóng viên.
Hắn không trở về biệt thự nhà họ Đoạn, mà đến căn hộ nhỏ sát bên nhà máy dược mà hắn từng mua.
Tắm nước ấm thoải mái sạch sẽ một trận, lại thay một bộ quần áo mới tinh tươm, hắn lái xe đến bệnh viện thành phố.
"Mẹ." Mạnh Tắc Tri đẩy cửa bước vào.
Lộ Từ Chu đang gọt táo, thấy Mạnh Tắc Tri vào liền lập tức đứng dậy: "Con tới rồi."
"Ừ."
Đoạn Mộ Thanh đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đã từng khóc, nên cũng không cần giấu giếm.
Bà ấy còn kiên cường hơn trong tưởng tượng của Mạnh Tắc Tri. Nói gì thì nói, một đời Tả Bác Văn, bà ấy đã là kiểu người nếu làm thì làm đến cùng - từng sai người đánh gãy chân mẹ con Tô Trúc Tâm, còn tự tay bán Tề Cẩm Trung và Tả Bác Văn vào mỏ than đen...
Bà nhíu mày, hỏi: "Bên Tề Cẩm Trung, con định làm thế nào?"
Bà sợ Mạnh Tắc Tri xử trí theo cảm tính.
"Phải làm thế nào thì làm thế ấy." Mạnh Tắc Tri nhận lấy quả táo Lộ Từ Chu đưa sang, cắn một miếng, thản nhiên nói: "Đã làm sai chuyện, thì phải trả giá thật đắt."
Tề Cẩm Trung là cha ruột của Đoạn Cố Ngôn, chứ không phải cha của hắn, Mạnh Tắc Tri. Hắn đối với Tề Cẩm Trung chẳng có tí tình cảm nào.
Hắn nghiêm túc nói: "Từ khoảnh khắc ông ta muốn giết mẹ, ông ta đã không còn là cha của con."
Trong lòng Đoạn Mộ Thanh ấm áp, hốc mắt bà đỏ lên, miệng cứ lặp đi lặp lại: "Tốt... tốt... tốt..."
Nuôi đứa con này không uổng công!
"Ngài yên tâm." Mạnh Tắc Tri nói: "Những gì nhà ta thiếu, con sẽ đòi lại từng thứ một."
Nghĩ đến cái đám chó má kia, sắc mặt Đoạn Mộ Thanh lập tức tối sầm xuống.
Hai ngày sau, Đoạn Mộ Thanh cùng Mạnh Tắc Tri cùng nhau xuất hiện tại công ty.
"Đoạn tổng?" Con ngươi của Tô Linh Vũ căng thẳng.
"Đoạn tổng, ngài... ngài... khỏe lại rồi ạ?" Tống Hợp - người vừa nhận được điện thoại của Mạnh Tắc Tri thông báo trở lại công ty - thì đầy vẻ kích động.
"Ừ," Đoạn Mộ Thanh mỉm cười, nói: "Do thể chất tôi đặc biệt, bác sĩ chẩn đoán nhầm, thật ra tôi không bị ung thư."
"Ung thư dạ dày mà cũng khám sai được á?" Tống Hợp tức đến mức nhảy dựng: "Bác sĩ kiểu gì vậy chứ!"
Lời còn chưa dứt, cô chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vã nói: "May là khám nhầm..."
Bác sĩ chủ trị là bạn học cũ của Đoạn Mộ Thanh, tuổi đã cao, hơn hai năm nữa là về hưu. Ông ta chỉ có một đứa con gái bị thiểu năng trí tuệ, vợ đã qua đời vì tai nạn xe cộ từ mấy năm trước. Lo lắng sau này khi mình chết đi không ai chăm sóc con gái, nên mặc dù biết rõ chuyện khám sai sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng, ông vẫn đồng ý với điều kiện của Đoạn Mộ Thanh.
Hồ sơ bệnh án là do Đoạn Mộ Thanh cùng bệnh viện thành phố bàn bạc thống nhất. Bà đồng ý sau này quyên góp cho bệnh viện một lô thiết bị trị giá năm mươi triệu tệ, đồng thời cam kết sẽ chăm sóc tốt cho con gái của bác sĩ chủ trị.
Nghe đến đây, Tô Linh Vũ dẫn đầu đám giám đốc và tổng giám đang có mặt trong phòng lập tức sắc mặt tái mét, lòng đầy hối hận lúc trước đã chọn sai phe, giờ đây toàn bộ may mắn tan thành mây khói, chỉ còn lại sợ hãi.