Ngay vào lúc Đoạn Mộ Thanh đang vội vàng chấn chỉnh lại công ty, Mạnh Tắc Tri thu dọn đồ đạc, đến Cục Công an.
"Cậu tới để cười nhạo tôi sao?"
Mấy ngày không gặp, Tả Bác Văn - người trước kia luôn chú trọng hình tượng, gọn gàng chỉnh tề - nay đã hoàn toàn biến dạng. Tóc tai rối bù, cằm phủ một lớp râu đen sì, trong mắt đầy tơ máu.
Mạnh Tắc Tri không đáp lại lời hắn, chỉ nói: "Lúc nãy tôi thấy Tô Linh Vũ ở ngoài, cô ta muốn gặp anh, nhưng cảnh sát không cho."
Tả Bác Văn ngẩng đầu nhìn hắn.
Mạnh Tắc Tri bình thản nói: "Tôi vừa đồng ý quyên tặng cho Cục Công an một lô xe chuyên dụng trị giá năm triệu, bọn họ mới cho tôi vào."
Trước đây đã từng nói, theo quy định, người bị tạm giữ hình sự sẽ không được thăm gặp, chỉ có thể ủy thác luật sư đến làm việc.
Ngay khi Tề Cẩm Trung vừa bị bắt, Tả Bác Văn cũng gặp chuyện. Tô Linh Vũ càng phải cẩn thận hơn nữa, mỗi ngày đều giả vờ như không có chuyện gì, lo sợ sẽ bị người khác nghi ngờ.
Nếu hôm nay Đoạn Mộ Thanh không bất ngờ quay lại công ty, khiến cô ta hoảng loạn, thì cô cũng chẳng đến mức hấp tấp chạy tới Cục Công an như vậy.
Cuối cùng Tô Linh Vũ bị chặn lại bên ngoài, còn hắn lại được ngồi đối diện với Tả Bác Văn trong phòng gặp mặt.
Đó là quyền lực và tiền bạc mang lại đặc quyền. Cũng là thứ mà Tả Bác Văn đã khao khát cả hai kiếp mới có được.
Lời Mạnh Tắc Tri nói còn mang một tầng nghĩa khác - trước kia Tả Bác Văn dùng đúng năm triệu để mua chuộc ba người Tôn Thắng.
Tả Bác Văn nghe ra, hắn bỏ qua hàm ý châm chọc, sắc mặt tái nhợt, yết hầu giật giật: "Cậu biết hết rồi?"
"Anh đang nói chuyện kia à?" Mạnh Tắc Tri tìm một tư thế thoải mái tựa vào ghế.
Như chợt nhận ra điều gì, Tả Bác Văn trợn tròn mắt, sắc mặt lập tức xám ngoét.
Quả nhiên, chỉ nghe Mạnh Tắc Tri nói: "Những chuyện mà các người nên biết là tôi đều biết cả rồi. Tề Cẩm Trung và Tô Trúc Tâm tư thông, anh và Tô Linh Vũ lén lút với nhau, Đoạn Giai là con hoang do hai người các người sinh ra. Các người âm mưu đoạt lấy tài sản của Đoạn gia, còn có..."
Khóe môi Mạnh Tắc Tri cong lên: "...Cả chuyện các người cho tôi dùng đồ ăn có bỏ thuốc độc."
Đồng tử Tả Bác Văn co lại.
"Thật ra hôm nay tôi đến đây, thăm anh chỉ là việc phụ. Việc chính là giao đoạn video các người bỏ thuốc vào đồ ăn cho cảnh sát."
Khi Mạnh Tắc Tri xuyên tới, Tả Bác Văn và Tề Cẩm Trung còn chưa ra tay với mẹ con Đoạn Mộ Thanh. Những hành động của bọn họ mới chỉ phạm vào chuyện "ngoại tình".
Theo quy định, đăng ký kết hôn chỉ mất vài đồng, ly hôn cũng dễ dàng. Luật hôn nhân tuy bảo vệ quyền lợi, nhưng ngoại tình lại không phạm pháp.
Giá phải trả cho chuyện ngoại tình quá thấp.
Chỉ dựa vào một chuyện này thôi thì không thể trừng trị được gia đình Tề Cẩm Trung. Dù sao ban đầu họ cũng chỉ là tay trắng.
Điều Mạnh Tắc Tri muốn, là đưa bọn họ lên tận đỉnh cao, rồi sau đó kéo xuống tận cùng địa ngục.
Tả Bác Văn hít sâu một hơi.
Không thể nào!
Rõ ràng trước đó họ đã thuê người kiểm tra tất cả các góc của biệt thự, xác định ngoài phòng khách ra thì không còn camera nào khác, rồi mới yên tâm thực hiện kế hoạch.
Mạnh Tắc Tri cười khẽ. Với hắn, giấu một hai cái camera chẳng phải việc gì to tát.
Tả Bác Văn cười khổ. Giờ truy cứu những thứ đó thì còn ích gì?
Xong cả rồi. Danh tiếng, tiền đồ, vinh hoa phú quý... tất cả những gì hắn từng theo đuổi, đều tan thành mây khói.
Rõ ràng trước đó, hắn đã gần như chạm tay vào Đoạn thị. Sao mọi thứ lại trở thành thế này?
Sắc mặt hắn tái nhợt thấy rõ.
Hắn cười thảm, từng lời từng chữ như muốn rút ruột: "Tất cả... đều nằm trong kế hoạch của cậu."
Vụ đánh bạc, vụ Đào Hồng, vụ Thiên Lộc KTV, chuyện Đoạn Mộ Thanh nhập viện...
"Ngay cả việc mẹ cậu bị ung thư dạ dày, chắc cũng là giả?"
"Tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi." Mạnh Tắc Tri đáp nhàn nhạt.
Nhìn gương mặt quen thuộc mà giờ xa lạ kia, Tả Bác Văn ngồi bệt xuống ghế, bật cười chế giễu: "Là tôi nhìn nhầm."
Đoạn Cố Ngôn rõ ràng biết hết, vậy mà vẫn giả vờ như không có chuyện gì, còn có thể cười đùa với hắn. Với mức độ nhẫn nại này, trước kia sao hắn lại thấy Đoạn Cố Ngôn ngây thơ dễ lừa chứ?
Tả Bác Văn nhắm mắt: "Tôi thua rồi."
Hắn bỗng mở mắt, đáy mắt hiện lên tia không cam tâm: "Cậu biết những chuyện đó từ lúc nào?"
Mạnh Tắc Tri không chần chừ: "Ba tháng trước, tôi từng bắt gặp Tô Trúc Tâm lén dạy Đoạn Giai gọi bà là bà ngoại."
Dù sao Tả Bác Văn cũng không còn cơ hội kiểm chứng lời này thật giả.
Hắn tin. Rồi sau đó cười khổ một trận. Không ngờ một người tính toán kỹ như hắn lại thua bởi một chi tiết nhỏ bé như thế.
Quả nhiên, người ta thường nói: không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Như nghĩ đến điều gì đó, Tả Bác Văn bỗng cười: "Nói thật, tôi cũng khá khâm phục cậu."
Mạnh Tắc Tri hơi nhướn mày.
"Ít nhất thì, cậu thật sự đã nuốt m a túy vào bụng đúng không? Chỉ để kéo chúng tôi xuống nước, cậu đúng là nhẫn tâm đ ến cực điểm."
Nghĩ đến việc sau này Mạnh Tắc Tri phải sống với m a túy, tâm trạng Tả Bác Văn bất chợt tốt lên.
"Thật sao?" Mạnh Tắc Tri không giải thích nhiều, chỉ chậm rãi nói: "Vậy anh nhìn xem tôi bây giờ có giống người nghiện m a túy không?"
Tuy thân thể hắn vẫn gầy, nhưng da dẻ hồng hào, mắt sáng, tinh thần phơi phới.
Mặt Tả Bác Văn cứng đờ, sững sờ nhìn Mạnh Tắc Tri, ánh mắt dần mất đi tia sáng.
Hắn luôn nghĩ mình là tay cờ lão luyện, không ngờ bản thân chỉ là một quân cờ trong tay người khác, vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay Mạnh Tắc Tri.
Dao đã đâm đủ, Mạnh Tắc Tri đứng dậy định rời đi.
Tả Bác Văn đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn: "Cậu không muốn biết vì sao tôi lại làm như vậy sao?"
Mạnh Tắc Tri bật cười.
Vì sao?
Không phải vì nghèo tiền, mà là vì nghèo cả nhân cách sao!
Hắn bước một bước ra cửa: "Đúng rồi, sau này luật sư của tôi sẽ gửi thỏa thuận ly hôn, anh nhớ ký vào."
Tiếng bước chân dần xa. Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại một mình Tả Bác Văn. Đèn sợi đốt trên đầu vẫn phát ra ánh sáng chói chang, từng con thiêu thân bay đến va vào, rơi xuống bàn - chẳng kịp giãy giụa đã mất mạng.
Cảnh tượng đó giống hệt tình cảnh của hắn hiện giờ.
"Đoạn Cố Ngôn..." Tả Bác Văn gầm khẽ, đưa tay che mặt, nước mắt theo kẽ tay rơi tí tách xuống nền đất, như tiếng đếm ngược của một quả bom sắp nổ.
Cùng lúc Mạnh Tắc Tri lấy tên Đoạn Mộ Thanh, miễn cưỡng gom đủ một tỷ để cứu thị trường, thì cảnh sát đã bao vây biệt thự của Đoạn gia.
"Các người làm gì vậy?" Trương Thẩm hoảng sợ.
"Chúng tôi nhận được tố cáo, trong biệt thự này có người tàng trữ m a túy trái phép. Giờ sẽ tiến hành điều tra theo quy định." Nói rồi, cảnh sát chỉ huy đưa ra lệnh khám xét.
"Trong biệt thự hiện tại còn ai ở?"
Đầu óc Trương Thẩm rối như tơ vò, lắp bắp: "Trừ Đào Hồng đang đi chợ, còn có phu nhân và thiếu gia sáng sớm ra ngoài, những người khác đều ở nhà."
Cảnh sát liếc nhìn khắp nơi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng bệch của Tô Trúc Tâm thêm vài giây, rồi phất tay: "Dẫn tất cả mọi người ra ngoài, rồi lục soát từng phòng một."
"Rõ!"
Ba huấn luyện viên dẫn chó nghiệp vụ tỏa ra khắp nơi.
Rất nhanh, đến lượt phòng Tô Linh Vũ. Cả biệt thự bị cảnh sát vây kín, Tô Linh Vũ muốn chạy cũng không thoát, chân mềm nhũn, run rẩy mở khóa phòng.
Vừa mở cửa, chó nghiệp vụ đã kích động.
Huấn luyện viên nắm chặt dây, đi theo chó vào phòng.
Chẳng bao lâu, chúng dừng lại ở đầu giường.
"Gâu!" - con chó sủa lớn, nhào thẳng xuống gầm giường.
Cảnh sát lập tức xông vào.
Rất nhanh, giường bị đẩy ra. Một túi thuốc được tìm thấy dưới giường.
Viên cảnh sát cầm mấy viên thuốc trong tay, lắc nhẹ, bên trong đúng là có vài viên.
Anh ta quay lại nhìn Tô Trúc Tâm: "Cô Tô, xin hỏi cô có thể giải thích đây là gì không?"
Tô Trúc Tâm mặt trắng bệch, hai chân run lẩy bẩy, không nhịn được tiểu tại chỗ.
Cảnh sát đưa tất cả những người còn lại trong biệt thự về Cục Công an.
Vụ việc tại Đoạn gia gây chấn động lớn, cấp trên rất coi trọng vụ án, cử tổ chuyên án đến xử lý. Trương Thẩm và đám người kia vốn đã sợ hãi, bị thẩm vấn gắt gao thì chẳng chống đỡ nổi, lập tức khai sạch mọi chuyện trong ngày hôm đó.
Phóng viên đương nhiên không bỏ qua tin tức hấp dẫn này, tiếc là người của Cục Công an quá kín miệng, họ dốc hết thủ đoạn mà chẳng moi được gì hữu ích.
Sau đó, Mạnh Tắc Tri vô cùng "tốt bụng" thỏa mãn trí tò mò của bọn họ. Hắn liên hệ vài tòa soạn báo, bán toàn bộ tin nóng này với giá 10 triệu - coi như thay lễ hỏi bằng tiền.
---
(Bình luận mạng xã hội)
【...】
【Woa má ơi, gặp người vô sỉ rồi, chưa thấy ai vô sỉ đến mức này!】
【Đô thị kịch bản thâm hiểm quá, tôi muốn về quê sống.】
【Tôi cứ tưởng mình đã phân tích đủ sâu, không ngờ mấy vụ bỏ thuốc, đầu độc chỉ là phần nổi của tảng băng thôi. Trách tôi quá đơn thuần!】
【Trương Thiết Lâm, Trần Hách, Ngô Tú Ba... gặp Tề Cẩm Trung với Tả Bác Văn cũng thành con ghẻ.】
【Quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước, càng về sau càng thối nát.】
【Nam phụ nữ cấu kết, đúng là trời đất tạo nên một cặp.】
【Giờ tôi mới hiểu: không phải người một nhà thì không vào chung một cửa.】
【Thương Đoạn tổng và Tiểu Đoạn tổng, chọn chồng tệ đã đành, ngay cả con cái nuôi trong lòng bàn tay cũng chẳng phải ruột thịt.】
【Thương tâm +1】
【Tề Cẩm Trung với Tả Bác Văn - hai thằng nhạc phụ ăn của Đoạn gia, uống của Đoạn gia, còn muốn chiếm cả sản nghiệp. Đây là muốn tuyệt đường Đoạn gia!】
【Tả Bác Văn với Tô Linh Vũ có con với nhau, vậy hắn căn bản không phải gay. Chẳng phải là lừa hôn sao?】
【Chuyện này còn cần hỏi nữa à, dùng ngón chân nghĩ cũng ra rồi!】
【Ta trong ấn tượng Tô Linh Vũ là người kiên cường, lạc quan, tự nhiên, hào phóng...... Ta vẫn luôn cho rằng nàng hơn ba mươi tuổi mà chưa kết hôn là bởi vì say mê sự nghiệp. Kết quả...... Ha hả, chỉ cần nghĩ đến việc trước kia ta từng xem nàng như nữ thần, còn từng thầm yêu nàng nữa, ta liền cảm thấy buồn nôn.】
【Cho nên mấy người đang tuyển chồng kia phải cẩn thận đấy. Cái gọi là lừa kết hôn, ngoại tình, đều chỉ là trò trẻ con thôi. Các ngươi còn phải đề phòng nếu đối phương không vui, liền cầm tiền của các ngươi đi mua chuộc toàn bộ người hầu trong nhà, sau đó mỗi ngày nhân lúc các ngươi không chú ý mà cho ăn nước cống, uống nước bẩn, đến khi bị ung thư rồi, thì tiễn các ngươi xuống gặp Diêm Vương gia.】
Trong nguyên tác cốt truyện, Đoạn Mộ Thanh bị ung thư dạ dày chính là do như vậy mà ra. Sau khi Mạnh Tắc Tri xuyên đến, trong biệt thự có Đào Hồng ở, Tả Bác Văn bởi vì kiếp trước căm hận việc Đào Hồng đập tan chuyện vụng trộm giữa Tề Cẩm Trung và Tô Trúc Tâm, khiến Đoạn Mộ Thanh biết được sự thật, cho nên kiếp này hắn đặc biệt cẩn thận. Để tránh rút dây động rừng, hắn để Tề Cẩm Trung ra lệnh cho đám người hầu kia dừng hết mấy hành động mờ ám ấy lại.
Hai ngày sau, Triệu Tín cũng bị bắt quy án.
Triệu Tín chính là người đã từng được nói tới trong văn bản trước - kẻ dùng thủ đoạn khiến người ta không nhận ra mà từ tay Đoạn Thời Trung đoạt lấy 4% cổ phần Đoạn thị. Sau đó vì con trai hắn là Triệu Khoa tham ô công quỹ, bị Đoạn Mộ Thanh nắm được điểm yếu, buộc phải từ chức, rút khỏi Đoạn thị.
Của cải của cả nhà Tề Cẩm Trung đã sớm bị vét sạch bởi vì trước đó Mạnh Tắc Tri thắng hơn năm mươi triệu ở sòng bạc, bị sòng bạc lấy sạch tiền. Cho nên khoảng thời gian gần đây, số tiền Tả Bác Văn dùng để mua chuộc đám người Tôn Thắng đều là do Triệu Tín cung cấp.
Vì vậy, xét theo ý nghĩa nghiêm ngặt, Triệu Tín cũng xem như đồng phạm của cả nhà Tề Cẩm Trung.