“Ngài… vẫn ổn chứ?”
Tam Thất ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận chọc vào lưng Yến Độ, chỉ sợ lực mạnh một chút sẽ làm người ta vỡ vụn.
Bóng dáng cao lớn của Yến Thiếu tướng quân lần đầu tiên lại mong manh như vậy…
“Không, ổn, lắm.”
Tam Thất nghe ra sự nghiến răng nghiến lợi.
Nàng rất xấu hổ, nàng thật sự không cố ý.
“Vẫn… vẫn dùng được chứ?”
Yến Độ nghe thấy tiếng mạch máu nổ trong đầu mình.
Hắn đột nhiên rất muốn cười, thì ra khi người ta cạn lời đến cực điểm, thật sự sẽ bật cười.
Đây là cái “nội ưu ngoại hoạn” gì đây!
(Nội ưu ngoại hoạn: Chỉ tình trạng khó khăn, nguy nan đến từ cả bên trong lẫn bên ngoài.)
…
…
Yến Độ che mặt, không muốn mở mắt, hy vọng đây là ảo giác của mình.
Tam Thất cắn răng: “Hay là ta đưa cục cá mập đến đây? Chúng ta mượn nó chút máu? Tình hình hiện tại của ngài, máu nó đúng là ‘không có cũng thành có’, lại còn đúng bệnh nữa…”
“Ừm, đáng tin đấy!” Tam Thất nắm chặt tay, cảm thấy đã tìm ra cách giải quyết.
Rồi nàng nghe thấy tiếng cười của Yến Độ.
Nàng cũng cười theo.
Đợi Yến Độ quay đầu lại, nụ cười của Tam Thất biến mất.
Nàng cảm nhận được sát khí.
Nàng co cổ lại, “Ta vẫn là đi tìm ngự y cho ngài thì hơn.”
Yến Độ lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hắn bực bội trừng mắt nhìn nàng: “Không cần, ta đã khỏe rồi.”
“Ồ ồ.” Tam Thất gật đầu nhưng trên mặt lại viết: Ngài cứ giả vờ đi.
Yến Độ chỉ muốn nhanh chóng cho qua chuyện này, chuyển chủ đề: “Bây giờ nàng còn đói không?”
“Không đói nữa, no lắm rồi.”
Aeon Shop
Tam Thất vẫn nhớ đêm qua sau khi mình đói lả đã làm ra những chuyện táo bạo như thế nào. Trong lòng nàng xấu hổ, vốn dĩ cũng còn ngại ngùng nhưng không chịu nổi việc vừa tỉnh dậy đã “vong ơn bội nghĩa”, Tam Thất cũng không còn ngại ngùng được nữa, chỉ cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.
Nàng thật sự không phải là người!!
Yến Độ quan sát thần sắc của nàng, cảm thấy chuyện này không dễ dàng cho qua.
Hắn dứt khoát nói: “Ta thật sự không sao, chỉ là mấy ngày nay e là không tiện cưỡi ngựa, đi lại cũng cần có người dìu.”
Tam Thất nghĩ đến “thương thế” của hắn, ừm… quả thực không tiện đi lại, sẽ bị kéo đau…
“Ta sẽ làm gậy cho ngài vịn nhé!”
Khóe miệng Yến Độ giật giật, lần đầu tiên tâm trạng không mấy vui vẻ mà đồng ý cơ hội “tiếp xúc thân mật” này.
“Đến đây thôi, chuyện này đừng nhắc đến nữa.” Yến Độ chặn lời nói sau đó của nàng.
Tam Thất mím môi, cũng không đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhưng nàng lại đến gần, Yến Độ lại có chút cảnh giác mà ngả người ra sau.
“Ngài đừng động, ta xem cổ của ngài. Đêm qua sao ngài lại táo bạo như vậy, lại dám tự mình cắt cổ!” Tam Thất vừa lầm bầm, vừa cúi đầu xem xét, nhưng lại chẳng thấy vết thương nào, không khỏi chớp mắt.
“Vết thương sao lại không còn?” Tam Thất đến gần hơn, sờ sờ trên cổ hắn.
Hơi thở của nàng phả vào cổ hắn, những ngón tay lành lạnh chạm loạn trên cổ hắn, làm dấy lên từng cơn rùng mình.
Yến Độ bây giờ có chút không chịu nổi kích th.ích, vội vàng kéo tay nàng ra.
“Vốn dĩ cắt nông, tự nhiên lành nhanh thôi.”
Tam Thất muốn nói lành nhanh đến đâu cũng phải có vết thương chứ… ừm… cũng không phải không có “vết thương”.
Da Yến Độ vốn đã trắng lạnh. Cả đời đen nhất, thô ráp nhất cũng chỉ là lúc hành quân đánh trận ở ngoài, dù vậy, hắn vẫn là người trắng nhất trong quân. Sau khi về kinh, cách ba năm ngày lại bị bắt ở trong phủ “úp mặt hối lỗi”, da của hắn lại trắng thêm một bậc.
Áo trong trên người hắn mở rộng, lộ ra một mảng lớn cơ ngực, trên xương quai xanh và lồng ngực có không ít vết đỏ và vết cào, nhưng chói mắt nhất vẫn là vết bầm đỏ và vết răng trên cổ hắn.
Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta mặt nóng.
Tam Thất bỗng dưng nảy sinh cảm giác tội lỗi và chột dạ.
Cảm giác xấu hổ muộn màng ập đến, dâng trào như sóng, suýt nữa đã hất nàng ngã nhào, khiến nàng tối tăm mặt mũi.
Đêm qua…
Nàng đối với Yến Độ…
Vừa hôn vừa ôm vừa gặm, nào là kề tai áp má, cọ mũi vào nhau…
Từng đoạn ký ức như búa tạ đập vào đầu nàng, Tam Thất chỉ cảm thấy chiếc giường dưới thân đang nóng lên, nóng đến mức nàng ngồi không yên, nàng lồm cồm trượt khỏi giường, “Trời… trời sáng rồi! Ta… ta đi trước đây.”
Nàng nói năng không lưu loát, muốn tìm một tấm vải che xấu hổ để quấn mình lại, tiện tay kéo một chiếc áo choàng khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Yến Độ giơ tay định gọi nàng lại: “Tam Thất…”
Không ngờ Tam Thất nghe thấy giọng hắn lại chạy nhanh hơn, chân đi giày suýt nữa tự mình vấp ngã.
Yến Độ: “…”
Hắn muốn nói, đó là áo choàng của hắn…
Thấy bộ dạng chạy trối chết của nàng, Yến Độ dở khóc dở cười, hắn vô thức xoa xoa bên cổ, không khỏi cong khóe miệng.
Nhưng rất nhanh… lại không cười nổi nữa.
Yến Thiếu tướng quân đứng dậy rồi lại ngồi xuống. Âm thầm cúi đầu nhìn một lúc vào một chỗ nào đó, sau lưng toát mồ hôi lạnh, đột nhiên có cảm giác như vừa thoát chết.
May mà… đau thì đau nhưng ít nhất là không thật sự bị nàng “vứt” ra ngoài.
Yến Độ che mặt, bình tĩnh thêm một lúc rồi gọi Nam Tầm vào giúp mình thay y phục.
Nam Tầm cúi đầu lủi vào, suốt quá trình không dám ngẩng đầu, Yến Độ thấy bộ dạng như kẻ trộm của hắn, không khỏi nhíu mày: “Lại đây dìu ta, dưới đất có vàng sao, ngươi nhìn cái gì?”
Nam Tầm “ồ ồ” mấy tiếng, cẩn thận ngẩng đầu nhưng không thấy Tam Thất, ngạc nhiên nói: “Quận chúa đâu ạ?”
Yến Độ nghĩ đến bộ dạng chột dạ lúc đi của Tam Thất, đoán là nàng không muốn gặp người khác, chắc chắn đã dùng thuật che mắt.
Hắn kìm nén ý cười, tỏ ra bình tĩnh che đậy: “Quận chúa đương nhiên là đang nghỉ ngơi trong lều trại của mình, sao lại ở đây.”
Nam Tầm: “Sao có thể, đêm qua rõ ràng thuộc hạ nhìn thấy…”
Giọng Nam Tầm đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bộ dạng bừa bộn của Thiếu tướng quân nhà mình, miệng càng lúc càng há to. Sau khi nhìn rõ vẻ mặt rõ ràng tái nhợt và yếu ớt của Yến Độ, môi Nam Tầm bắt đầu run rẩy.
Yến Độ trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, giữ mồm giữ miệng, lại đây thay y phục cho ta.”
Nam Tầm cắn chặt miệng, tiến lên thay y phục cho Yến Độ. Sau khi nhìn thấy vết cắn trên cổ Yến Độ, Nam Tầm chỉ cảm thấy trời sắp sập, một suy đoán đáng sợ dâng lên trong đầu Nam Tầm.
Vừa thay y phục xong, bên Hoài Đế đã sai người đến tuyên chỉ triệu kiến.
Yến Độ kéo cổ áo lên một chút, như thường lệ bước đi như bay, chỉ là bước đi không được mấy mét Yến Thiếu tướng quân đã thu hẹp bước chân, giảm tốc độ, không ai nhìn thấy, hắn cúi đầu hít một hơi nhẹ.
Bên kia, Tam Thất như kẻ trộm trở về lều lớn của mình, vội vàng rửa mặt thay một bộ y phục khác, thậm chí để giả vờ như mọi thứ bình thường, nàng còn khác thường mà cài thêm mấy cây trâm ngọc.
Lúc Văn Thư và Thường ma ma vào, thấy bộ dạng má hồng môi thắm, mây mờ tóc rối của nàng đều ngẩn người một chút.
Quận chúa hôm nay sao trông có chút là lạ?
“Sắc mặt của Quận chúa trông thật tốt,” Thường ma ma không nhịn được mà khen: “Hôm qua có phải đã ngủ một giấc ngon không?”
Tam Thất không để lộ vẻ chột dạ, gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, ngủ rất say, ta chưa từng rời khỏi giường của mình.”
Thường ma ma thầm nghĩ đương nhiên rồi, ngủ say như chết đương nhiên là trên giường rồi, không thì còn có thể bay lên trời sao?
Đúng lúc này, giọng Nam Tầm vang lên bên ngoài, có vẻ rất hoảng hốt.
Trong lòng Tam Thất giật thót một cái, còn tưởng là Yến Độ sai hắn đến, liền cho Nam Tầm vào, còn không quên bảo Thường ma ma và Văn Thư đều ra ngoài.
Chỉ là chưa đợi nàng mở miệng Nam Tầm đã truy hỏi: “Quận chúa, đêm qua người có từng đến lều lớn của Thiếu tướng quân không?”
Tam Thất một mực phủ nhận: “Ta không có!”
Sắc mặt Nam Tầm đại biến, môi run rẩy: “Xong rồi, xong rồi…”
“Sao lại xong rồi?” Tam Thất cũng bị hắn làm cho lo lắng.
Nam Tầm đau khổ nói: “Quận chúa, người phải cứu Thiếu tướng quân! Đêm qua… đêm qua có nữ quỷ giả dạng thành Quận chúa, đã vào lều lớn của Thiếu tướng quân!”
“Thiếu tướng quân ngài ấy… ngài ấy e là đã bị nữ quỷ đó làm hại, bị hút hết tinh khí, không chừng… không chừng còn bị…” Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi: “Bị làm nhục rồi.”
Tam · Nữ quỷ · Thất: Ngươi nói bậy, ngươi vu khống!
Nàng không có! Nàng không hề làm nhục Yến Độ!!
Nàng bị oan!!