Lòng trung thành của Nam Tầm khiến Tam Thất vô cùng nghẹn lòng.
Nàng hứa đi hứa lại, chắc chắn sẽ thay Yến Thiếu tướng quân diệt trừ ‘nữ quỷ háo sắc’, thậm chí còn đảm bảo sẽ kề cận bảo vệ một thời gian, bấy giờ Nam Tầm mới yên tâm.
Tam Thất vừa thở phào một hơi thì nghe Thường ma ma ở ngoài báo rằng Hoàng thượng triệu kiến.
Nói ra thì Tam Thất vẫn chưa chính thức bệ kiến Hoài Đế, trong lòng nàng cũng có chút mong chờ, liền dẫn Thường ma ma đi về phía lều lớn.
Một lát sau, khi sắp đến gần lều lớn, từ xa đã nghe thấy tiếng ai đó khóc lóc cầu xin nhận tội.
Tam Thất nhìn sang, thấy một người đang quỳ ở phía trước, cấm quân canh giữ, không cho kẻ đó bước qua nửa bước.
Người đang quỳ không ai khác chính là Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử bây giờ đã hoàn toàn mất đi thánh tâm. ‘Tai họa cá’ lần này tuy hắn cũng bị liên lụy nhưng thân là Hoàng tử lại bị thuộc hạ xoay như chong chóng, quả thực là quá bất tài.
Hoài Đế bắt hắn ‘tự gánh hậu quả’, sau đó không ban thêm hình phạt nào khác, chỉ là không gặp hắn nữa. Càng như vậy càng cho thấy sự thất vọng và nguội lòng của Hoài Đế đối với hắn.
Đúng lúc này, Lý công công từ trong lều bước ra. Tam Hoàng tử mừng rỡ, tưởng rằng phụ hoàng cuối cùng cũng chịu gặp mình.
…
…
Nào ngờ Lý công công lại đi lướt qua hắn, hướng về phía sau lưng hắn.
Tam Hoàng tử quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ đang cùng hạ nhân thong thả bước tới, y phục phấp phới, trong vẻ linh động lại toát ra một luồng khí lạnh thoát tục. Nàng đi giữa hồng trần, mà chẳng giống người thuộc về hồng trần.
Tam Thất cũng cảm nhận được một ánh nhìn oán độc đang chiếu vào mình, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt như rắn độc phun nọc của Tam Hoàng tử.
Nàng khẽ nhướng mày, vừa lúc Lý công công đi tới, cười ha hả nói với nàng: “Cuối cùng Quận chúa cũng tới rồi, Hoàng thượng đặc biệt sai lão nô ra đây chờ.”
“Làm phiền Lý công công rồi.” Tam Thất rất khách sáo với Lý công công, để ông dẫn đường đi về phía trước.
Ấy thế mà có kẻ lại muốn làm con chó chặn đường.
Nhìn Tam Hoàng tử đang chắn giữa đường, Lý công công bất đắc dĩ thở dài: “Tam điện hạ, ngài đây là hà tất phải vậy chứ? Hoàng thượng còn đang đợi gặp Quận chúa, nếu làm lỡ thời gian e là Hoàng thượng lại trách tội.”
“Lý công công yên tâm, Hưng Quốc Quận chúa là người được phụ hoàng ưu ái, bản điện hạ đã bị phụ hoàng ruồng bỏ, sao dám đắc tội với nàng ấy chứ.”
Tam Hoàng tử cười như không cười, mắt cứ dán chặt vào Tam Thất, nhưng lời nói ra lại ẩn ý sâu xa: “Ta chỉ nghe nói có một vị cố nhân đang ở bên cạnh Quận chúa, muốn hỏi Quận chúa một câu, vị cố nhân đó của ta bây giờ sống có tốt không?”
Lý công công nghi hoặc, cẩn trọng không xen vào, lùi sang một bên.
Tam Thất nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên thở dài cười một tiếng: “Xem ra Tam Hoàng tử rất rõ Tam Hoàng tử phi đã làm những gì nhỉ.”
Cố nhân trong miệng Tam Hoàng tử đương nhiên là chỉ ‘Văn Thư’.
Văn Thư bị Tam Hoàng tử phi hại cho tan nhà nát cửa, lưu lạc thanh lâu, mà nguyên nhân là vì năm đó Tam Hoàng tử có ý định lập nàng làm trắc phi.
Aeon Shop
Quý Văn Thư khi xưa là tiểu thư nhà quan gia khuê các, biết lễ hiểu nghĩa, vậy mà trong một sớm đã lưu lạc chốn phong trần, trở thành tiện tịch, thành hoa khôi Quý Lạc Nương ai cũng có thể chiếm đoạt.
Nỗi khổ của nàng là tai bay vạ gió.
Tai họa diễm quỷ trước đó gây xôn xao khắp thành, tuy nhà Trần Ngự sử đã là quá khứ nhưng đêm đó người chết không chỉ có nhà họ Trần, năm nhà còn lại vẫn luôn ghi hận, chỉ là ‘hoa khôi Quý Lạc Nương’ đã chết.
Hoài Đế lại rõ ràng thiên vị Tam Thất và Yến Độ, mấy nhà này dù căm hận trong lòng cũng đành phải nhẫn nhịn.
Nhưng nếu để mấy nhà này biết Quý Lạc Nương chưa chết mà còn quang minh chính đại trở thành nha hoàn thân cận của Tam Thất, ung dung theo nàng hầu giá, liệu họ có để yên không?
Tam Hoàng tử đây là đang đến uy h**p nàng đây mà~
Ánh mắt Tam Thất nhìn hắn mang theo vài phần kinh ngạc, cảm thán: “Tam Hoàng tử trông thật anh tuấn.”
“Cái gì?” Tam Hoàng tử bất ngờ được khen mặt, có chút không phản ứng kịp.
Tam Thất: “Chất dinh dưỡng dồn hết lên mặt rồi, thảo nào trong đầu rỗng tuếch.”
Sắc mặt Tam Hoàng tử biến đổi đột ngột, định mở miệng phản bác, nhưng miệng vừa há ra lại không phát ra được âm thanh nào. Hắn kinh ngạc ôm lấy cổ mình, vô thức nhìn những người xung quanh, lại phát hiện dung mạo của mọi người đều trở nên mơ hồ, hắn như bị nhốt trong một cái lồng kính mờ, bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.
Chỉ có thiếu nữ trước mặt là rõ ràng, một luồng khí lạnh đột nhiên xộc thẳng lên đ.ỉnh đầu Tam Hoàng tử.
Tam Thất hơi rướn người về phía trước, nói từng chữ một: “Văn Thư ở bên cạnh ta đương nhiên là sống vô cùng tốt.”
“Ngươi cứ thử xem, có thể làm cho nàng sống không tốt được không.”
“Chỉ cần nàng có một phần không tốt, ta đảm bảo, điện hạ ngươi sẽ còn tệ hơn gấp trăm ngàn lần!”
Tam Hoàng tử kinh hãi mở to mắt, như rơi vào hầm băng.
Đánh thức hắn là tiếng hô kinh ngạc của thiếu nữ, chỉ thấy Tam Thất che miệng, nhìn chằm chằm vào ngực hắn: “Tam điện hạ, ngài… sao ngài lại đột nhiên mập lên thế này?”
Ngực căng trư.ớng đau nhói như có thứ gì đó đang chen lấn da thịt, nhét vào cho hắn hai ngọn núi lớn, nặng trĩu khiến hắn không thở nổi.
Tam Hoàng tử cúi đầu nhìn ‘cơ ngực’ vạm vỡ của mình, chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Hắn lập tức nhớ đến Vương Lâm sự quan và Ngưu đại gia đã gặp trước đó.
Hôm đó sau khi ăn cá hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhưng sau đó cũng không thấy cơ thể có gì bất thường, lại thêm phụ hoàng thất vọng tột cùng, Tam Hoàng tử một lòng chỉ nghĩ đến việc lấy lại thánh tâm. Đồng thời hắn cũng ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng phụ hoàng dù có chán ghét hắn thế nào cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn biến thành một kẻ bất nam bất nữ!
Đó chẳng phải là vứt mặt mũi hoàng thất xuống đất mà chà đạp sao?
Nhưng bây giờ… hiện thực vả vào mặt hắn chan chát!
Tam Hoàng tử ôm chầm lấy ngực, hét lên một tiếng tuyệt vọng. Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn lại, những ánh mắt đó như dầu sôi đâm vào người hắn đau rát. Sợ bị người khác nhìn ra manh mối, hắn cong lưng, gào thét chạy đi.
Lý công công ngạc nhiên: “Đây… Tam điện hạ sao vậy?”
Tam Thất nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Không biết nữa, chắc là căng sữa rồi.”
Lý công công vẻ mặt như trời sập: Cái… cái gì căng? Sữa gì?
Tam Thất cười ngọt ngào: “Chuyện thường thôi, Lý công công thấy nhiều sẽ quen.”
Lý công công mơ màng: “Là… là do lão nô ít thấy nên lạ thôi.”
Tam Thất đi được vài bước, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, bèn bảo Lý công công đợi một lát rồi gọi Thường ma ma đến dặn dò vài câu. Sắc mặt Thường ma ma thay đổi mấy lượt rồi gật đầu nhận lệnh, quay người bỏ đi.
Lý công công nhìn theo Thường ma ma rời đi, trong lòng thấp thỏm, cứ cảm thấy vẻ mặt của vị ma ma độc ác do Hoàng thượng ban cho này lúc rời đi cứ như sắp đi làm chuyện gì đó tội ác tày trời, như muốn chém người ta trăm ngàn nhát kiếm vậy!
Ông lại nghĩ đến Tam Hoàng tử chạy trối chết, ý nghĩ vừa lóe lên Lý công công liền bị suy nghĩ táo bạo của chính mình làm cho buồn cười.
Quận chúa đúng là thần thông hơn người, nhưng làm sao có thể ra tay với Tam Hoàng tử được chứ?
Dù có thất sủng thì cũng là Hoàng tử mà~
Haiz, tự mình dọa mình~
Văn Thư vừa chuẩn bị xong phần cơm chó thịnh soạn hôm nay cho Tiểu Vương thì thấy Thường ma ma hùng hổ quay về, kéo nàng vào trong lều.
“Ma ma, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Văn Thư căng thẳng.
Thường ma ma nghiêm mặt nói: “Vừa rồi Tam Hoàng tử đến tìm Quận chúa gây sự.”
Vẻ mặt Văn Thư lạnh đi, liền nghe Thường ma ma nói tiếp: “Quận chúa nói, Tam Hoàng tử oán khí nặng, chắc là do đời sống phu thê không hòa hợp. Hắn bây giờ dương khí không đủ nhưng Tam Hoàng tử phi thì có thể dương khí dồi dào mà. Quận chúa thiện tâm, bảo ngươi mang cho Tam Hoàng tử phi một bát canh cá, giúp hai phu thê họ âm dương điều hòa.”
Văn Thư từ từ há miệng: “A… a?”
Thường ma ma tức đến giậm chân, hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi cũng thấy Quận chúa quá thiện lương đúng không! Tam Hoàng tử đã đến tận mặt gây sự với người vậy mà người còn nghĩ cách giúp người ta! Quận chúa ơi… sao có thể thiện lương như vậy chứ! Người hiền hay bị bắt nạt mà!!”
Văn Thư nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa, nhưng đôi mắt lại ngày càng sáng lên:
“Thiện! Quận chúa đại thiện!!”