Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 175.




Ý thức của Tam Thất như bị một bức tường đẩy bật trở lại cơ thể.

Khoảnh khắc tỉnh lại nàng định lao ra khỏi mặt nước, hít một hơi trước đã, nhưng có một bàn tay đã ra tay trước khi nàng kịp đứng dậy.

Ào ào ào, cánh tay mạnh mẽ của một người nam nhân vớt nàng ra khỏi nước.


Tam Thất không kịp nói gì, trước tiên hít thở thật sâu.

Ngạt chết mất!

Đến khi nàng thở đều lại đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, nàng ngẩng đầu lên trong vòng tay của người nam nhân, bốn mắt nhìn nhau.

“A!!!!”

“Yến Độ, ngài cút ra ngoài cho ta!!!”

Yến Thiếu tướng quân luống cuống tay chân lùi ra sau tấm bình phong, giữa chừng mấy lần chân trái vấp chân phải, suýt nữa thì ngã sõng soài trên đất.

Mặt hắn đỏ bừng, trước mắt vẫn hiện lên cảnh đẹp vừa thoáng thấy, tim đập như trống dồn, hơi thở cũng trở nên nặng nề không tự chủ, cổ ngứa ran, bên tai như lại vang lên tiếng thở hổn hển của Tam Thất.

Bốp—

Yến Độ tự tát mình một cái, ép mình phải thanh tịnh lại.

Sau tấm bình phong lại vang lên tiếng đồ vật bị lật đổ, mơ hồ còn có tiếng rên khẽ.

“Tam Thất!” Yến Độ tim thắt lại, “Nàng không sao chứ?”

“Ta không sao, ngài… ngài lùi ra xa đi! Nhắm mắt lại!”

“Ta sẽ không tự tiện vào đâu, nàng cẩn thận.” Yến Độ dặn dò một câu, tai nghe thấy tiếng sột soạt mặc y phục sau bình phong, âm thanh đó thực sự có chút hành hạ người ta, “Ta ra ngoài trước đây.”

Yến Độ bước nhanh ra ngoài, không quên lôi cả kẻ đầu sỏ là con chó chết Tiểu Vương ra ngoài.


Ngoài khoang thuyền, Yến Độ ngồi xổm, tay trái bóp cổ chó, giọng đầy nguy hiểm: “Không phải ngươi nói Tam Thất gặp nguy hiểm sao!”

Tiểu Vương cũng chột dạ: “Tam Tam lúc nãy là muốn tự dìm chết mình mà, nàng ấy tự phong ấn mình trong thùng tắm, ta lại không phá được kết giới đó, chỉ có thể tìm ngươi thôi. Tại ngươi! Ngươi biết rõ Tam Tam đang tắm sao không tự chọc mù mắt rồi hãy vớt nàng ấy ra!”

“Yến Độ tiểu nhi, ngươi chính là mượn cớ làm bậy, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Tam Tam!”

Tiểu Vương một phen đổi trắng thay đen.

Yến Thiếu tướng quân tức đến bật cười, vừa định ném con chó xuống sông để rửa sạch cái miệng đổi trắng thay đen của nó, giọng nói của thiếu nữ từ trong phòng truyền ra, lạnh như băng, đầy uy nghiêm.

“Hai người, vào đây cho ta!”

Một người một chó ngừng đánh nhau, đều cúi đầu bước vào phòng, tay chân nhẹ nhàng, hơi thở chậm lại, chỉ sợ tiếng thở ra lớn sẽ chọc giận người trong phòng.

Tam Thất mặc một chiếc váy lụa màu trơn, mái tóc đen như thác đổ xõa tung, sợi tóc còn mang theo hơi ẩm, phối với chiếc váy trắng tựa như một bức họa thuỷ mặc tuyệt đẹp.

Yến Độ ngẩn người, ánh mắt không thể rời đi, như thể nhìn một cái là cả vạn năm.

“Ngài còn nhìn!” Tam Thất vừa xấu hổ vừa tức giận, “Lúc nãy ngài thấy được bao nhiêu rồi?”

“Cái gì cũng…” Yến Độ dời tầm mắt đi nửa tấc, hắn hít một hơi thật sâu rồi lại cố chấp nhìn nàng, không chớp mắt, lời đến môi lại đổi: “Đều thấy hết rồi.”

“Đều… đều… đều thấy hết rồi?” Đôi mắt Tam Thất dần dần trống rỗng, cả người như một con tôm bị luộc chín từ từ, đỏ bừng.

Yến Độ nhìn Tam Thất sắp chín bốc khói, hắn bất giác nắm chặt tay, chỉ cảm thấy ngọn lửa này đã cháy đến người mình.

Trong lòng dâng lên một luồng nhiệt ý, lại không kiểm soát được mà nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.

“Trong phòng… còn nước không?”

“A…” Tam Thất bất giác đáp: “Nước tắm, nguội rồi…”


Yến Thiếu tướng quân khẽ gật đầu, “Cần lạnh mới được, cho ta mượn dùng một chút.”

Hắn bước nhanh vào sau tấm bình phong.

Tam Thất nghe thấy tiếng nước, lập tức hoàn hồn, nhận ra Yến Độ đang làm gì, da đầu sắp cháy đến nơi, nàng xấu hổ đến mức muốn múa một bài quyền tại chỗ.

“Đó là ta… đã dùng qua…” Giọng nàng ngày càng nhỏ.

Yến Thiếu tướng quân đang ngâm mình trong nước lạnh để hạ nhiệt cũng muộn màng nhận ra, nhưng hắn đã ở trong nước rồi, nước trong thùng tắm tràn ngập hương thơm trên người thiếu nữ, Yến Độ giơ một tay lên, chật vật che mặt.

Điên rồi… thật sự là điên rồi…

Đây không phải là tắm nước lạnh, đây là lửa nóng nhảy vào chảo dầu!

Tiểu Vương đã xem đến ngây người, cũng chưa từng nghe nói người khi xuân tâm nhộn nhạo rồi sẽ thành ngốc nghếch thế này, Yến Độ và Tam Tam ngốc quá đi…

Tiểu Vương dùng vuốt che mắt, không nỡ nhìn, không nỡ nhìn!

Nửa nén nhang sau, hai người một chó đều đã hoàn toàn bình tĩnh, ngồi lại cùng nhau nói chuyện chính.

Tam Thất cũng kể về lần thử nghiệm này của mình.

“Cảm giác đó giống như nhìn hoa trong sương, ngắm trăng dưới nước, ta không nhìn rõ cũng không nghe rõ, giống như đã nhập vào cơ thể của ai đó.”

“Trong lúc mơ màng có một nữ nhân tiến lại gần cơ thể đó, ta không nhịn được đã tát nàng ta một cái.”

Tam Thất vừa nhớ lại vừa nói: “Ta cảm thấy nữ nhân đó muốn làm hại cơ thể kia nên đã ra tay theo bản năng, hơn nữa nữ nhân đó cho ta cảm giác rất kỳ lạ…”

“Nàng ta giống như một tên trộm, ta lại cảm thấy như bị nàng ta trộm mất một thứ gì đó rất quan trọng vậy, ngoài ra, trên người nàng ta còn có một luồng âm khí ẩm ướt khiến ta cực kỳ ghét, vừa ngửi thấy đã không kìm được mà ngứa tay.”


“Sau khi tát một cái đó, ý thức của ta đã bị đẩy bật trở lại cơ thể, sau đó cũng đã thử vào lại trạng thái đó nhưng không thể nào vào được nữa, cứ bị đẩy bật ra.”

Tiểu Vương nghe xong, chuông báo động trong lòng vang lên.

Luồng sức mạnh đẩy bật Tam Tam trở lại cơ thể, rõ ràng là kết giới nhân quả, kết giới nhân quả chỉ bảo vệ Tam Tam, hiển nhiên là người mà Tam Tam gặp trong lần “mộng hành” này đã khiến kết giới nhân quả cảm nhận được mối đe dọa.

Mà có thể khiến Tam Tam ghét bỏ theo bản năng, nữ nhân trộm cắp đó và luồng âm khí ẩm ướt trên người nàng ta, e rằng lai lịch không hề đơn giản.

Không chừng… còn liên quan đến những kẻ phản đồ đó!

“Tam Tam, vì an toàn, sau này không được mạo hiểm như vậy nữa.” Tiểu Vương vẻ mặt nghiêm túc: “Lần này ý thức của người đã trở về cơ thể, lỡ lần sau không về được thì sao! Bị bắt thì làm thế nào!”

Ánh mắt Tam Thất khẽ động, nhạy bén bắt được chữ “bắt”.

Yến Độ cũng nhận ra nhưng hắn không nói gì, chỉ chờ quyết định của Tam Thất.

Tam Thất nhìn hai người họ, bất đắc dĩ thở dài: “Để sau hãy nói, nhưng ta nghĩ có lẽ đối phương đã phát hiện ra ta rồi.”

Vẻ mặt Tiểu Vương nghiêm lại.

Tam Thất lại đột nhiên vỗ đầu nó, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm hai cái lên mũi nó.

Hành động quen thuộc này khiến Tiểu Vương ngẩn người, bất giác ngẩng đầu nhìn nàng.

“Chỉ biết trốn tránh sẽ chỉ trở nên yếu đuối, so với việc nhẫn nhịn không lên tiếng, ta thích đâm đầu vào tường đến chảy máu cũng phải xé một miếng thịt từ trên người đối phương.”

Đồng tử của Tam Thất đen nhánh, vào khoảnh khắc này, nàng vừa giống bản thân mình lại vừa giống con người trước kia của mình.

“Kẻ phạm cấm, cứ đưa đi đầu thai là được.”

Luân Hồi Ngục chủ không thích giết chóc, nàng chỉ thích đưa người đi đầu thai mà thôi.


Linh hồn Tiểu Vương run rẩy, chính là cái khí chất này! Tam Tam trong ký ức của nó đã trở lại!

“Giết giết giết! Đám cẩu ô hợp này, chỉ cần chúng dám đến, chúng ta cứ chém giết thả ga, giết cho đã, ăn cho sướng miệng!” Máu chó của Tiểu Vương sôi sục!

Thật ra trong lòng Tam Thất mơ hồ có một dự cảm, lần “chủ động mộng hành” này của nàng là để tìm manh mối của Đại vương, những gì nàng thấy, nàng cảm nhận trong “giấc mơ” liệu có phải là cảm nhận của Đại vương không?

Cơ thể mà nàng nhập vào trong “giấc mơ” có phải là của Đại vương không?

Nàng vẫn chưa biết Đại vương đã rơi vào tay ai, đang ở đâu, nhưng luồng âm khí ẩm ướt vừa quen thuộc vừa khiến nàng khó chịu đó, nàng có một trực giác, đối phương sẽ đến tìm mình, và Đại vương có thể sẽ trở thành con bài trong tay đối phương.

Đã là con bài thì trước khi đối phương tìm đến, chúng nhất định sẽ không lấy mạng của Đại vương.

Đúng lúc này, giọng của Nam Tầm vang lên từ bên ngoài.

“Tướng quân, Quận chúa, có chuyện lạ!”

“Vừa rồi trên mặt sông trôi đến một cỗ quan tài, cỗ quan tài đó rất quỷ dị, hai người mau ra xem đi!”

Tam Thất và Yến Độ nhìn nhau, hai người một chó ra khỏi khoang thuyền, đi lên phía trên khoang thuyền.

Quan tài đã được vớt lên, mười mấy thân vệ mệt đến thở không ra hơi, Chu Phó tướng cũng đang vươn vai, thấy Tam Thất và Yến Độ đến, vội nói: “Quận chúa, cỗ quan tài này tà môn quá, chắc phải nặng mấy trăm cân, vậy mà lại nổi trên mặt sông, còn cứ đuổi theo thuyền của chúng ta.”

Văn Thư và Khôi Nhất đứng bên cạnh quan tài cảnh giới.

“Cỗ quan tài này rất kỳ lạ, như đá không phải đá, như gỗ không phải gỗ, như sắt không phải sắt.” Văn Thư nói: “Thuộc hạ và Khôi Nhất đã thử hợp lực mở nó ra nhưng không thể lay chuyển được chút nào.”

Tam Thất ra hiệu cho những người khác lùi ra xa, nàng cùng Yến Độ và Tiểu Vương tiến lên, Tiểu Vương thử gặm một miếng, suýt nữa thì gãy cả răng.

Tam Thất đặt tay lên quan tài, cảm nhận vật bên trong, nhưng sức mạnh của nàng lại bị cỗ quan tài này ngăn cản.


Ngược lại là Yến Độ, sau khi nhìn thấy cỗ quan tài này lại có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Mơ hồ, như có một luồng sức mạnh đang thôi thúc, dẫn dắt hắn.

Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào nắp quan tài.

Chỉ nghe một tiếng “bụp”.

Quan tài rung động, như có vật sống ở bên trong đang đập vào nắp quan tài.

“Cẩn thận!” Yến Độ lập tức kéo Tam Thất lùi lại.

Một khắc sau, nắp quan tài tự động trượt ra, như cánh cửa của một hang động lạnh lẽo được mở toang, trong làn sương lạnh lan tỏa, một bàn tay trắng bệch đặt lên mép quan tài.

Ngay sau đó, một bóng người gầy gò trắng bệch từ từ ngồi dậy từ trong quan tài, đó là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân phủ đầy sương giá, trên cổ tay có một vòng chỉ đỏ, ở đuôi mắt có một phù văn hình bán nguyệt.

Khi hắn mở mắt, đôi mắt lại có màu vàng nhạt, vừa giống yêu vừa giống tiên.

Đôi mắt đó nhìn thẳng vào Yến Độ và Tam Thất, trên gương mặt dần hiện lên nụ cười.

“Cuối cùng cũng tìm thấy các người rồi…”

“Còn nhớ ta không? Tiểu Thập.”

Tiểu Thập.

Cái tên này vừa thốt ra, Tam Thất còn chưa có phản ứng, Yến Độ đã biến sắc.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận