Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 176.




Tiểu Thập, cái tên này là một bí mật mà Yến Độ chưa bao giờ có thể nói ra.

Đó là quá khứ của hắn và Tam Thất.

Và bây giờ, cái tên này lại được thốt ra từ miệng một người khác.


Sau khi nam nhân trong quan tài nói ra cái tên này thì ngất đi, Tiểu Vương tiến lên kiểm tra, ngửi đi ngửi lại, “Tuy nói trông không giống người nhưng khí tức của hắn ngửi lại giống người.”

Tam Thất bảo người ta đưa hắn ra, nàng cũng chuẩn bị đi qua nhưng bị Yến Độ giữ lại.

Yến Độ chau mày, “Người này có vấn đề.”

“Đúng là có chút vấn đề, cái quan tài đó không tầm thường, hắn cũng không thể là người thường, hơn nữa…” Tam Thất suy nghĩ, “Ta cảm giác cái tên ‘Tiểu Thập’ hắn gọi là đang gọi ta.”

Yến Độ đột nhiên nhìn nàng, tay bất giác nắm chặt hơn, “Tại sao lại nghĩ vậy? Nàng nhớ ra gì rồi sao?”

“Trước đây không phải ta hay nằm mơ sao? Nhưng mỗi lần tỉnh lại đều không nhớ được chuyện trong mơ, nhưng những ngày này ta đã mơ hồ nhớ lại được một chút, trong mơ có người gọi ta là Tiểu Thập.”

Tam Thất lẩm bẩm: “Người vừa rồi ta cảm thấy rất quen thuộc, ta phải đi hỏi tại sao hắn lại biết cái tên này.”

Yến Độ muốn mở miệng nhưng luồng sức mạnh ngăn cản hắn nói ra sự thật lại xuất hiện.

Hắn lại trở thành cái bình hồ lô bị bịt kín, không thể nhắc đến quá khứ của hắn và Tam Thất.

Sự uất ức và tức giận dồn nén trong lòng khiến hắn không thể kiềm chế cơn giận, trong lòng còn có một nỗi bất an mơ hồ.

“Yến Độ? Ngài sao vậy?” Tam Thất kinh ngạc nhìn hắn, thấy giữa mày mắt hắn bao phủ một tầng u ám, cũng nhận ra sự bất thường trên cơ thể hắn.

Cổ tay nàng bị hắn nắm có chút đau.

“Không sao.” Yến Độ hít một hơi thật sâu, đè nén cơn sóng dữ trong lòng, tay hắn nới lỏng một chút, nhẹ nhàng xoa cổ tay nàng, “Ta đi cùng nàng đến gặp hắn.”


“Được.” Tam Thất gật đầu, lại không chắc chắn hỏi: “Ngài thật sự không sao chứ?”

“…Không sao.” Mới là lạ.

Trong khoang thuyền, đại phu đi cùng đã khám cho nam nhân trong quan tài xong, xác định hắn bị ngất đi do đói quá độ. Sau khi được cho uống vài ngụm nước cơm hắn liền từ từ tỉnh lại.

Tam Thất đứng bên giường, lặng lẽ quan sát đối phương.

Sau khi nam nhân tỉnh lại, đôi mắt màu vàng nhạt cười tủm tỉm nhìn Tam Thất.

“Tiểu Thập.”

Tam Thất nghi hoặc: “Ngươi đang gọi ta?”

“Nàng không nhớ ta sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân lộ ra vẻ cô đơn.

Tam Thất lắc đầu: “Ta không nhớ ngươi nhưng ta nhớ cái tên Tiểu Thập, chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”

“Lúc nhỏ, trên đường âm dương.”

Tam Thất sững người.

Phía sau, Yến Độ đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.

Nam nhân như không hề hay biết, chỉ nhìn chằm chằm vào Tam Thất: “Lúc nhỏ, ta và nàng gặp nhau trên đường âm dương, nàng đã dắt ta đi một đoạn đường rất dài, nàng quên rồi sao?”

Hắn đưa tay về phía Tam Thất.

Tam Thất ngây người, trong lúc hoảng hốt, ký ức của nàng như bị khơi dậy. Trong những giấc mơ đã quên, quả thực có một người tồn tại, nàng dắt đối phương đi trên con đường âm dương mịt mù sương trắng.

Đối phương gọi nàng: Tiểu Thập.

Còn nàng gọi đối phương:


“Tiểu Cửu…”

“Nàng gọi ta là Tiểu Cửu ca ca.” Nam nhân mong chờ nhìn nàng: “Nhớ ra chưa?”

Tam Thất không nhớ được nhiều, nàng vẫn không nhớ được khuôn mặt đó trông như thế nào, nhưng…

Có thật là người trước mắt này không?

“Nói dối!” Giọng Yến Độ lạnh lẽo vô cùng, hắn bước nhanh lên trước, kéo Tam Thất ra sau lưng mình.

Ngay cả Tiểu Vương cũng biến sắc, mắt lộ vẻ hung dữ nhìn chằm chằm nam nhân trên giường: “Tam Tam đừng tin hắn, tên này lai lịch không rõ, toàn nói dối!”

Năm đó người cùng Tam Tam chạy lung tung trên đường âm dương rõ ràng là Yến Độ!

Tiểu Vương không biết Yến Độ đã đặt cho Tam Thất cái tên ‘Tiểu Thập’, nhưng cái tên Tiểu Cửu Tiểu Vương lại biết.

Lúc nhỏ, mỗi lần Tam Tam về làng đều lẩm bẩm mãi ‘Tiểu Cửu, Tiểu Cửu’.

Nam nhân không hề hoảng loạn, hắn cười với Tiểu Vương: “Là ngươi à, con chó mà Tiểu Thập nuôi, ngươi cũng quên ta rồi sao? Hồi ở trên đường âm dương, ngươi còn tập hợp một đám chó hoang đuổi theo cắn ta đấy.”

Đồng tử Tiểu Vương co rút, chuyện này, sao tên giả mạo này lại biết?

Nó bất giác nhìn về phía Yến Độ, liền thấy sắc mặt Yến Độ âm u như nước.

“Ngươi, đang, nói, dối.” Yến Độ nói từng chữ, hắn cố gắng nói ra sự thật, nhưng lần này, luồng sức mạnh bịt miệng đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nam nhân như không hiểu sao Yến Độ lại phản ứng như vậy, gương mặt ngây thơ vô tội:”Ngươi là ai? Quá khứ của ta và Tiểu Thập, ngươi biết được bao nhiêu chứ?”

Sát ý trong mắt Yến Độ gần như hóa thành thực thể!

Hắn biết bao nhiêu?


Hắn đương nhiên biết hết, vì hắn mới chính là Tiểu Cửu của Tiểu Thập!

Nhưng những sự thật này hắn không thể nói ra một chữ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một kẻ giả mạo nhảy múa trước mặt mình!

“Yến Độ.” Tam Thất đột nhiên kéo tay Yến Độ, nàng khẽ nói: “Hai người ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với hắn.”

“Tam Thất…” Trong cổ họng Yến Độ đã có mùi tanh ngọt, hắn chống lại luồng sức mạnh đó, khó khăn mở miệng: “Hắn không đáng tin!”

“Yên tâm, ta biết chừng mực.” Tam Thất gật đầu.

Lòng Yến Độ chùng xuống nặng nề, lần đầu tiên trong mắt Tam Thất không có hắn.

Ánh mắt của nàng vẫn luôn dõi theo kẻ giả mạo kia.

Yến Độ không muốn rời đi nhưng thái độ của Tam Thất kiên quyết, hắn và Tiểu Vương đều lui ra ngoài cửa, cửa phòng đóng lại, cách ly mọi thứ bên trong.

Không có Tam Thất ở bên cạnh, luồng sức mạnh ngăn cản Yến Độ và Tiểu Vương mở miệng đều biến mất.

Tiểu Vương sốt ruột đến mức muốn cào cửa, “Tên giả mạo đó là sao? Sao hắn lại biết quá khứ của ngươi và Tam Tam?”

Mày mắt Yến Độ âm u: “Ngươi chắc chắn hắn là người?”

“Ta ngửi thấy trên người hắn đúng là có mùi người, không có quỷ khí hay yêu khí. Nhưng hắn rõ ràng không ổn!” Tiểu Vương nghiến răng nghiến lợi: “Vừa rồi ta muốn nói ra sự thật nhưng cũng bị bịt miệng, thứ bịt miệng ta không phải là kết giới nhân quả mà là một luồng sức mạnh khác.”

Tiểu Vương nhìn Yến Độ: “Quả nhiên còn có một luồng sức mạnh khác ngăn cản bất kỳ ai nói cho nàng ấy biết quá khứ của ngươi và Tam Tam.”

“Khốn kiếp, làm giả đến tận mặt chúng ta, Yến Độ, ngươi mau nghĩ cách đi, nhanh chóng vạch trần tên giả mạo này! Không thể để Tam Tam bị hắn lừa được!”

Yến Độ đã bình tĩnh lại.

Hắn nhìn ra cửa phòng, ánh mắt như có thể xuyên qua cánh cửa, hắn nuốt xuống vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, đáy mắt sâu thẳm đè nén sự điên cuồng và sát ý.


“Giả không thể thành thật được.”

“Hắn đã muốn giả mạo ta, sao không xem hắn còn có thể nói ra được bao nhiêu quá khứ của ta và Tam Thất.”

Trong phòng.

Tam Thất cũng đang im lặng lắng nghe.

Nam nhân từ từ kể lại quá khứ giữa Tiểu Thập và ‘Tiểu Cửu ca ca’.

Giọng hắn như một làn gió, thổi tan đi không ít màn sương mù dày đặc bao phủ ký ức của Tam Thất.

Tam Thất nhớ ra rồi, nàng đã từng tay trong tay dạo bước trên đường âm dương với đối phương, từng bàn luận về cái đùi gà to của Tiết thẩm bên đường.

Từng khám phá từ đường Nương Nương trên đường âm dương, từng bị Tiểu Vương và một đám ác quỷ đuổi chạy trên đồi chó hoang, họ còn cùng nhau đào một cái ao nhỏ, Tam Thất đã ném Tiểu Mập vào trong ao.

Những ký ức này đều trở nên rõ ràng.

Điều duy nhất không thể rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó.

Tam Thất nhìn đối phương, trên mặt dần lộ ra niềm vui mừng khi gặp lại cố nhân.

“Ngươi thật sự là huynh ấy? Thật sự là Tiểu Cửu?”

“Là ta,” nam nhân cong mắt cười nhẹ nhàng, “Nàng cũng có thể gọi ta là Thái Việt.”

“Ta đã đợi nàng rất lâu rồi, Tiểu Thập, nhưng nàng vẫn mãi không đến tìm ta…”

Thái Việt đưa tay về phía nàng, trong mắt đầy mong chờ và khát khao: “Lần này đừng quên ta nữa, được không?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận