Điếu Điếu là một tên ngốc.
Tam Thất đã sớm có nhận thức này.
Con quỷ ngốc này gần như chưa từng mở miệng nói chuyện, giao tiếp đều dựa vào ý thức.
Rất nhiều lúc nó tỏ ra mông lung, mơ màng.
Nhưng Tam Thất không nên mơ màng, rõ ràng Điếu Điếu là con quỷ xuất hiện bên cạnh nàng sớm nhất, nàng không nên lơ là nó mới phải.
Sự ‘lơ là’ này giống như ‘thôn Hoàng Tuyền’ đã biến mất, giống như quá khứ của nàng và Yến Độ.
Không ngoài dự đoán, Điếu Điếu không đưa ra câu trả lời.
Nó lại bắt đầu lượn lờ quanh Tam Thất như một tên ngốc, cũng như một con thiêu thân vô lo vô nghĩ.
Gương mặt của Điếu Điếu lại một lần nữa trở nên mơ hồ trong đầu Tam Thất, nhưng nhận thức về thân phận của Điếu Điếu lại không hề biến mất theo đó.
Tấm màn che mặt kia dù có bao nhiêu lớp, một khi bị vén lên thì làm sao có thể che lại như cũ!
…
…
Tam Thất hít sâu một hơi, túm lấy lưỡi của Điếu Điếu chạy như bay: “Đi! Để Tiểu Vương nhìn kỹ ngươi một lần nữa!”
Điếu Điếu bị kéo lê như một miếng giẻ, lơ lửng qua lại.
—— A a a a~ đứt rồi, đứt rồi, lưỡi sắp đứt rồi!
Tam Thất quá phấn khích, không nghe thấy tiếng quỷ gào phía sau.
“Tiểu Vương!”
Tiểu Vương vừa cho Loan Loan một bãi nước tiểu nóng hổi, đang định tìm Tam Thất thì thấy nàng như đang thả diều, kéo Điếu Điếu tới.
“Phụ tử nhà họ Ngu kia cũng chưa chết hẳn mà, Tam Tam người đã ăn mừng sớm thế à? Yo, cái lưỡi này không đủ dài nhỉ, không thì con quỷ treo cổ này còn bay cao hơn nữa đấy~”
Tam Thất nhìn tay mình, đối diện với ánh mắt oán hận của Điếu Điếu, nàng cười ha hả, vội vàng buông móng vuốt tội lỗi ra.
Điếu Điếu “vèo” một tiếng, thu lưỡi vào miệng. Chưa kịp để nó trốn đi Tam Thất lại túm lấy gáy nó, dí thẳng vào mặt chó của Tiểu Vương.
“Ngươi xem mặt Điếu Điếu này xem, có quen không? Có nhớ ra gì không?”
Một chó một quỷ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Con quỷ này…” Tiểu Vương nghiêm túc quan sát, do dự nói: “Nó có gương mặt bình thường quá, trông giống mấy người hay lẫn trong đám đông ấy.”
Tam Thất dậm chân: “Gọi Tiểu Mập ra đây, để nó cũng xem!”
Aeon Shop
Tiểu Vương chạy đến hồ nước bên cạnh, chổng mông đánh một cái rắm, mặt hồ gợn sóng, một con cá vảy bảy màu bơi lên, sau khi nhảy khỏi mặt nước liền biến thành một cục cá gỗ mập.
Tiểu Mập: “Ọe… cẩu gia, sao ngài lại ị bậy thế~ Thối chết cá rồi~ ọe~”
“Nói chuyện cho đàng hoàng!” Tiểu Vương quất nó một cái đuôi: “Ngươi nhìn con quỷ treo cổ kia xem, xem nó giống ai?”
“Nó trông không có gì đáng nhớ hết á~ Dễ quên lắm á~” Tiểu Mập vừa thổi bong bóng vừa nói.
Một chó một cá nhìn chằm chằm Tam Thất, không hiểu nàng đang phấn khích vì điều gì.
“Không nhớ được là đúng rồi! Ta cũng không nhớ được.” Hai mắt Tam Thất sáng rực: “Điếu Điếu là người đi theo ta sớm nhất nhưng ta vẫn luôn không nhớ được mặt nó, thậm chí còn vô thức lơ là nó. Không chỉ ta, các ngươi cũng vậy…”
“Cảm giác này, quen thuộc không?”
Mắt của Tiểu Vương và Tiểu Mập mở càng lúc càng to.
Sao mà không quen cho được?!
“Tam Tam! Đói không? Ta dẫn quỷ treo cổ đi nướng đùi gà to cho người ăn nhé!” Tiểu Vương kích động nói ám ngữ, ý là nó sẽ đưa Điếu Điếu đến cho Tiết thẩm xem!
Tam Thất cũng muốn đi theo nhưng nàng biết mình tạm thời không thích hợp xuất hiện trên đường âm dương. Tuy nàng không sợ bị kẻ địch trong bóng tối chú ý, nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là làm rõ thân phận của Điếu Điếu!
“Mau đi mau về.”
“Cùng đi, cùng đi!” Tiểu Mập nhảy vào hồ, quẫy đuôi một cái rồi biến mất.
Sau khi Tiểu Vương và Điếu Điếu cùng biến mất, Tam Thất thở ra một hơi dài, nắm chặt tay, không kìm được mong đợi.
Thái Việt đi đến bên cạnh nàng, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ: “Cố nhân tương phùng mà không nhận ra, tên này còn thảm hơn ta, tốt lắm, tốt lắm.”
Tam Thất cạn lời với hành vi ‘cười trên nỗi đau của người khác’ này của hắn.
“Loan Loan kia có gì bất thường không?”
“Cẩu tử cho một bãi nước tiểu, nó ngoan ngoãn hẳn.” Thái Việt cười xấu xa, “Nhưng tiểu Thập nhà ngươi phải đề phòng dã hài tử này phản công đấy, một khi nó lấy lại tự do chắc chắn sẽ giết chó đầu tiên.”
“Là ngoan thật hay ngoan giả, chờ xem là biết.” Tam Thất nhún vai.
Thái Việt liếc nàng, bỗng hừ một tiếng: “Tốt nhất là nó có thể gọi ‘người cũ’ của ngươi đến, loại ‘người cũ’ này chỉ có chém thành mảnh, đốt thành tro mới ngoan ngoãn được.”
Cái giọng chua lè này còn hơn cả Yến Độ.
Tam Thất nghĩ đến ‘ý tưởng kỳ quặc’ trước đó của Yến Độ, không nhịn được trêu chọc: “Ngươi nói xem, nếu ngay từ đầu ngươi biến thành hình dáng hài tử đến tìm ta và Yến Độ thì làm gì có cơ hội cho tiểu kiếm Loan Loan kia chứ?”
Tam Thất vỗ vai Thái Việt: “Suy nghĩ vẫn chưa đủ chu toàn rồi.”
Nàng nói xong quay người nhanh chóng rời đi.
Thái Việt đứng ngây tại chỗ ba giây, nhíu mày nghi hoặc: “Có ý gì?”
Khôi Nhất điên cuồng lắc đầu, vội vàng chuồn đi.
Nửa tuần trà sau, tiếng gầm của một đại kiếm nào đó suýt nữa đã hất bay mái nhà.
“Muốn ta làm nhi tử cho ngươi và Yến Tiểu Cửu, hai người không cần cái nhà này nữa đúng không!!”
Trong cung.
Hoài Đế nghe xong lời giải thích của Yến Độ, liên tục nhíu mày.
“Kỳ thi xuân sắp đến, những yêu ma quỷ quái này cũng nhân cơ hội trà trộn vào kinh thành gây rối, ngươi và Tam Thất khi làm việc cũng phải chú ý an toàn bản thân.” Hoài Đế nghiêm mặt nhắc nhở, nói xong liền cầm ba phong mật tấu đưa cho Yến Độ xem: “Nói đến Luân Hồi giáo, vừa hay ngươi xem cái này.”
Yến Độ cầm lấy mật tấu, mở ra xem kỹ, sau khi xem xong sắc mặt hắn có chút khác thường.
“Cưu Thành ở Mạc Tây, Vân Khâu ở Liêu Đông, Kỳ Tuyết ở Bắc Cảnh, ba phủ quận này đều phát hiện một tòa thành dưới lòng đất bị khoét rỗng, hình dáng như quỷ vực, hàng nghìn người chết thảm trong đó…”
Trên mật tấu còn vẽ một ký hiệu ‘∞’, nói là được phát hiện ở ba phủ quận này.
“Lần trước khi các ngươi từ Giang Nam phủ trở về, trong tấu chương có nhắc đến Luân Hồi giáo còn ba tòa địa ngục thành và một tổng đàn ẩn nấp trong lãnh thổ Đại Càn. Bây giờ ba tòa địa ngục thành này đều đã được tìm thấy…”
Sắc mặt Hoài Đế không hề thoải mái, “Trẫm vốn định để ngươi và Tam Thất đến ba nơi này điều tra, xem ra bây giờ không cần nữa rồi. Người của Luân Hồi giáo này là đang bỏ tốt giữ xe, mục tiêu nhắm thẳng vào kinh thành.”
Yến Độ lại cảm thấy, việc ba tòa địa ngục thành bị bỏ rơi này có điều khuất tất.
Nếu là bỏ tốt giữ xe thì ‘tốt’ bị bỏ này cũng quá nhiều rồi.
Luân Hồi giáo này đã tốn bao công sức để hồi sinh địa ngục ở nhân gian, sao có thể vì thất bại ở Giang Nam phủ mà tự chặt tay chân mình?
Nhưng với những kẻ tà ma, hành động này chưa chắc đã là tự chặt tay chân, có khi lại đang thi triển yêu thuật tà pháp gì đó.
Nhưng có một điều chắc chắn, mục tiêu của đối phương chính là kinh thành.
“Tam Thất đã âm thầm bố trí pháp trận phòng thủ quanh kinh thành, nếu tà ma muốn vào thành, nàng nhất định sẽ cảm ứng được. Nếu muốn không ai hay biết, những tà ma đó chỉ có thể ngụy trang thành người.” Yến Độ nói: “Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ điều tra kỹ lưỡng những người vào kinh.”
Hoài Đế gật đầu, nhưng không kìm được tiếng thở dài, vẻ mặt có chút hoang mang: “Trẫm vốn tưởng rằng Đại Càn hiện nay dù không được coi là thịnh thế nhưng dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp, không ngờ lại yêu ma hoành hành, quỷ sự liên tiếp, rốt cuộc là do trẫm làm hoàng đế chưa đủ tốt nên mới mất đi sự bảo hộ của trời xanh hay sao…”
“Hoàng cô trượng, người đã làm rất tốt rồi.” Yến Độ nhẹ giọng an ủi.
Không phải trời xanh không bảo hộ mà là đã không còn trời xanh nữa.
Nhân gian… lại là đào nguyên cuối cùng…
(Đào nguyên: là một khái niệm trong văn hóa Trung Quốc, xuất phát từ tác phẩm “Đào Hoa Nguyên Ký” của nhà thơ Đào Uyên Minh (thời Đông Tấn, thế kỷ 4-5). Đây là một thế giới lý tưởng, tượng trưng cho: Chốn bình yên không chiến tranh, xa lánh thế tụ; Thiên đường hạ giới; Nơi không thể tìm lại)
Hoài Đế xua tay, nhanh chóng phấn chấn trở lại.
“Còn một chuyện nữa, Mạc Tây Thế tử và Hiếu Thuần Quận chúa sắp đến kinh thành, Thái tử phải chủ trì kỳ thi xuân nên không rảnh rang. Trẫm định phái Tiểu Ngũ đi chiêu đãi hai người họ, tiểu tử đó cũng nên giúp đỡ huynh trưởng của mình một chút.”
“Vốn dĩ trẫm cũng muốn cho nó vào Tuần Dạ Nhân rèn luyện nhưng xem ra bây giờ nó và Tiểu Thất nếu vào đó chỉ thêm phiền cho các ngươi.”
Quá trình Hoài Đế lên ngôi không hề thuận lợi, hoàng quyền thay đổi, huynh đệ tương tàn trong hoàng gia là chuyện thường tình. Mạc Tây Vương là đường huynh của Hoài Đế, cũng là thân tín đã cùng Hoài Đế vào sinh ra tử năm đó, nếu không, sao ông ta có thể trở thành trường hợp đặc biệt trong tông thất, là vị thân vương duy nhất nắm trong tay binh mã lớn và có thực quyền?
Hoài Đế cũng rất yêu quý ông ta.
Bản thân Mạc Tây Vương cũng không phụ lòng tin này, điều duy nhất đáng bị chê trách là háo sắc, trong vương phủ mỹ thiếp như mây, tử tôn đông như kiến, nhưng đối với người trong hoàng thất, đây dường như không phải là ‘khuyết điểm’.
Nhưng có một điều vẫn khiến Yến Độ nghi ngờ.
“Thần nhớ Mạc Tây Vương vẫn luôn không chịu sắc phong thế tử, Mạc Tây Thế tử này là được thỉnh phong từ khi nào?”
“Mới đây thôi, ông ta phái người tám trăm dặm khẩn cấp đưa tấu chương thỉnh phong.” Hoài Đế lắc đầu: “Lão già đó chỉ biết sinh không biết dưỡng. Trong phủ tử tôn đông đúc khó tránh khỏi tranh đoạt, vốn nên sớm lập thế tử, bây giờ thế tử đã định, cũng là chuyện tốt.”
“Mạc Tây Vương lập ai?”
“Sở Thành, huynh trưởng của Hiếu Thuần Quận chúa.” Trong mắt Hoài Đế lóe lên một tia hứng thú: “Trưởng tử của thiếp thất.”
Ánh mắt Yến Độ khẽ động.
Hắn không biết nhiều về chuyện của Mạc Tây Vương phủ, danh tiếng của vị Hiếu Thuần Quận chúa kia hắn đã từng nghe. Nghe nói vốn là một thứ nữ không được sủng ái, nhưng mấy năm trước Mạc Tây Vương bệnh nặng, tiểu nha đầu đó đã lấy máu làm thuốc dẫn chữa bệnh cho phụ thân. Sau khi Mạc Tây Vương khỏi bệnh liền xem nữ nhi này như hòn ngọc quý trên tay, dâng tấu thỉnh phong nên mới có được phong hiệu Hiếu Thuần.
Nhưng con cái của Mạc Tây Vương thật sự quá nhiều, Yến Độ cũng không nhớ rõ trên Hiếu Thuần Quận chúa có thật sự có một người huynh trưởng ruột hay không…
“Sở Thành.” Yến Độ thầm niệm trong lòng.
Không biết có phải hắn nhạy cảm hay không, Yến Thiếu tướng quân đối với những cái tên có chữ ‘Thành’ đều bất giác cảnh giác.