Đường âm dương.
Một chó một cá lắc đầu vẫy đuôi xông vào từ đường, phía sau còn kéo theo một con quỷ.
“Tiết lão bà! Mau ra đây! Đến nhận quỷ này!!”
Tiếng chó sủa của Tiểu Vương vang vọng trong từ đường.
Huyết Trì Nương Nương khoan thai bước ra, trên cổ tay vắt một chiếc bạch y, tay cầm kim chỉ, chỉ thấy trên bạch y có thêm những đóa thạch toán được thêu sống động.
“Ngươi lại đi sửa cái áo rách đó rồi, mau vứt cái da quỷ cũ của lão Bạch sang một bên đi, trước tiên đến xem đây là ai!” Tiểu Vương vội vàng thúc giục.
‘Ánh mắt’ của Huyết Trì Nương Nương rơi xuống người Điếu Điếu, lông mày dường như nhíu lại, giọng nói bình thản: “Hắn là ai?”
“Chính vì không nhận ra hắn là ai mới để ngươi đến xem!” Tiểu Vương giải thích tình hình.
Huyết Trì Nương Nương quan sát Điếu Điếu một lúc lâu, lắc đầu: “Ta cũng không nhận ra.”
Tiểu Vương vò đầu bứt tai, “Con quỷ treo cổ này không biết rốt cuộc là sao, ngay cả Tam Tam cũng không nhớ rõ mặt nó, thật là tà môn, ê ê, quỷ treo cổ ngươi làm gì đó!”
…
…
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Điếu Điếu đến gần Huyết Trì Nương Nương, lượn vòng quanh bà.
Miệng nó đột nhiên nhếch lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, một dải lụa đỏ như chiếc lưỡi dài bay ra khỏi miệng, lướt qua trước mắt Huyết Trì Nương Nương.
Trong nháy mắt, Huyết Trì Nương Nương như bị sét đánh, bà nắm dải lụa.
Điếu Điếu không hề kêu đau mà chỉ ngây ngô cười khúc khích như một tên ngốc không có đầu óc.
“Bạch Vô Thường…” Giọng Huyết Trì Nương Nương nghẹn lại.
Tiểu Vương và Tiểu Mập đều trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn về phía Điếu Điếu.
“Là… lão Bạch?”
“Trước đây ta chê hắn cứ thè lưỡi ra bẩn thỉu nên đã lấy một góc huyết y luyện thành pháp khí tặng cho hắn…” Huyết Trì Nương Nương nhìn Điếu Điếu, đưa tay muốn chạm vào mặt nó.
Điếu Điếu ngoan ngoãn áp vào tay bà, lại cười khúc khích.
Bạch y trên cổ tay Huyết Trì Nương Nương không gió mà tự động, nó bay lên, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống người Điếu Điếu.
Linh quang mờ ảo bao phủ lấy Điếu Điếu, trong thoáng chốc, Huyết Trì Nương Nương nhìn thấy trong luồng linh quang đó đôi mày mắt quen thuộc, đối phương cười cong mắt, nhìn bà, gọi bà:
—— Huyết Trì Nhi, ta lại đến rồi.
Linh quang tan đi, như một loại gông xiềng nào đó bị phá vỡ, gương mặt của Điếu Điếu cuối cùng cũng có thể được người ta nhớ lại.
Aeon Shop
Điếu Điếu, Bạch Vô Thường.
Ngô Thường trong thôn Hoàng Tuyền.
“Thật sự là Bạch Vô Thường!! Lão Bạch hắn không hồn phi phách tán, ha ha ha!!!” Tiểu Vương cất tiếng cười lớn, mặt chó cũng kích động đến biến dạng, không ngừng xoay quanh Điếu Điếu: “Lão Bạch! Lão Bạch!”
Tiểu Vương kinh ngạc kêu lên, nhưng thấy Điếu Điếu hoàn toàn không để ý đến nó, chỉ tự mình dính lấy Huyết Trì Nương Nương, lúc thì nắm tay, lúc thì ôm cánh tay, lúc lại áp mặt.
“Ngươi là con quỷ thấy sắc quên nghĩa! Bản vương gọi ngươi, ngươi dám không để ý!”
Huyết Trì Nương Nương mặc cho Điếu Điếu dính lấy mình, “Linh quang của hắn vẫn còn tan vỡ, tâm trí như hài tử, không nhớ chúng ta, chỉ là tuân theo bản năng.”
Đuôi của Tiểu Vương lại cụp xuống, trông có vẻ uể oải.
“Không cần phải buồn.” Giọng của Huyết Trì Nương Nương dịu dàng và vui mừng: “Hắn vẫn còn hồn phách, lại còn được ở bên cạnh chủ nhân của chúng ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ hồi phục thôi, như thế đã là rất may mắn rồi.”
Tiểu Vương cũng thấy nhẹ nhõm, “Cũng phải, cứ tưởng hắn là người thảm nhất, kết quả lại là người may mắn nhất, không ngờ ngay từ đầu đã ở bên cạnh Tam Tam.”
“Có lẽ chính vì ngay từ đầu đã ở bên nên hắn mới có một tia hy vọng sống sót.”
Sắc mặt Tiểu Vương đột nhiên nghiêm túc: “Nói đi cũng phải nói lại, món trấn khí dưới Giang Nam phủ lại là Loan Loan, nó đã đuổi đến kinh thành, ta đoán Phục Thành cũng sắp xuất hiện rồi!”
Huyết Trì Nương Nương nhíu mày: “Cái gọi là Luân Hồi giáo lẽ nào là do hắn làm ra?”
“Chưa biết chừng, tên điên đó trốn lâu như vậy không hề lộ diện, với sự cố chấp của hắn đối với Tam Tam, chuyện gì mà không làm được. Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…”
“Đương nhiên không đúng, năm đó tấn công thôn Hoàng Tuyền là Lân Diễm. Theo lý, da quỷ của A Bạch phải ở trong tay bọn quỷ của Lân Diễm, nhưng lại xuất hiện ở Giang Nam phủ, khoác lên người tên Đậu Âm soái đó.”
Tiểu Vương hít một hơi, trong mắt sát khí sôi trào: “Lẽ nào chuyện năm đó Phục Thành cũng có tham gia? Không đúng, Phục Thành và Lân Diễm không thể nào liên thủ, chẳng lẽ Phục Thành đã bị Lân Diễm đánh bại rồi? Cũng không đúng, nếu Phục Thành xảy ra chuyện, cái kiếm rách Loan Loan kia vừa lộ diện chắc chắn sẽ kêu gào ầm ĩ.”
Tiểu Vương vừa nói xong, đột nhiên đường âm dương rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt của mấy con quỷ trong từ đường khẽ biến.
“Chuyện gì vậy? Sao đường âm dương lại rung chuyển?”
“Có quỷ vật đang cố mượn đường đường âm dương! Là sương mù trên đường âm dương đang bài xích con quỷ đó, muốn đuổi nó ra ngoài!”
“Hơi thở này là…”
Tiểu Vương và Huyết Trì Nương Nương nhìn nhau, Điếu Điếu cũng đột nhiên tức giận hừ một tiếng, Tiểu Mập lớn tiếng mắng: “Tên rác rưởi Phục Thành, là mùi của tên rác rưởi Phục Thành!!”
Phục Thành Quỷ đế!
Quận chúa phủ, phòng bếp.
Tam Thất ngồi bên cạnh bếp lửa, vừa gặm đùi gà vừa thêm củi vào lò, tiện thể trốn tránh sự ‘truy sát’ của Thái Việt.
Đột nhiên Tam Thất cảm thấy sau lưng ngứa ngáy.
Như có một loài động vật chân đốt đáng ghét đang cố chui vào da thịt nàng, còn có một luồng khí tức khiến nàng chán ghét.
Cái bóng của Tam Thất đột nhiên sôi trào, như một nồi tương đen đặc quánh đang sôi, ồ ạt chui vào lưng nàng.
Tam Thất cố gắng nuốt miếng thịt lớn đang nghẹn ở cổ họng, trong lòng nảy sinh một cảm xúc bạo lực, bực bội.
Nàng đưa tay ra sau lưng vỗ mạnh một cái.
“Phiền chết đi được!!”
Sương mù trên đường âm dương đột nhiên hóa thành một bàn tay khổng lồ vỗ mạnh về phía ‘con sâu lớn’ đang cố gắng lẻn vào đường âm dương.
…
Phía tây kinh thành, trên con đường quan lộ cách xa ngàn dặm.
Đầu của Phục Thành nghiêng về bên phải, như bị một bàn tay vô hình tát mạnh một cái.
Tơ máu trượt xuống từ khóe miệng, hắn mở mắt, trong đôi mắt tím không có sự tức giận mà tràn đầy hưng phấn và kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Người bình thường bị tát một cái đều sẽ tức giận.
Hắn lại bị cái tát này làm cho sảng khoái.
Phục Thành li.ếm đi vết máu trên môi, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Ngay cả mượn đường âm dương cũng không cho, xem ra sức mạnh của Tiểu Hồi đã phục hồi không tệ…”
Hắn thật sự không thể chờ đợi được nữa, muốn lập tức xuất hiện ở kinh thành.
Hay là hắn đưa Sơn Quân – con mèo đó – đi trước một bước?
Phục Thành đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng khóc ồn ào.
Phục Thành xoa xoa d.ái tai, tay phải xòe ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm nhỏ cong cong màu đen huyền bán trong suốt, chính là linh thể của Loan Loan.
“Tiểu nữ nhi của chúng ta khóc gì thế?” Phục Thành cười, khác với vẻ hời hợt khi đối diện với Sở Hồi, lúc nhìn thanh kiếm nhỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn vừa trêu chọc vừa cưng chiều.
“Phụ thân hu hu hu oa… Mẫu thân treo con trong nhà xí, con sắp bị hun chết rồi! Con chó thối Đương Lộ Quân kia còn tè vào người con!!” Giọng của Loan Loan truyền ra từ lòng bàn tay hắn.
Phục Thành khẽ nheo mắt.
Dưới trướng Luân Hồi Ngục chủ có hai con sủng vật trấn ngục, một là Sơn Quân, hổ đen cõi địa phủ; hai là Đương Lộ Quân, sói quỷ ăn đất.
Hổ là Đại Vương, sói là Tiểu Vương.
“Nữ nhi ngoan đừng khóc, trước tiên hãy chịu nhục cầu toàn, lấy lòng mẫu thân của con, đợi phụ thân vào kinh sẽ bắt con chó chết đó lại cho con, để con tự tay thiến nó.”
“Nhưng nó bây giờ là một tên hoạn bẩm sinh, không cần con phải ra tay. Aiya, trọng điểm không phải là con chó chết đó!” Loan Loan hét lên: “Rốt cuộc người đang lề mề cái gì! Mẫu thân của chúng ta sắp thành thân với người khác rồi! Người không nhanh lên, thật sự sẽ thành cô nam quả quỷ đấy!”
Nụ cười trên mặt Phục Thành biến mất, ánh mắt hoàn toàn mất đi hơi ấm.