“Thành thân? Với ai? Tên Yến Độ đó?” Giọng của Phục Thành bình tĩnh đến đáng sợ.
“Đúng vậy! Chính là tên dã nam nhân đó.” Loan Loan tức giận: “Bên cạnh tên đó còn có một thanh đại tiện kiếm đáng ghét vô cùng! Hơi thở của tên dã nam nhân và thanh đại tiện kiếm này rất kỳ lạ, con ngửi thấy giống như hòn đá thối đã rơi vào địa phủ năm đó.”
Trong mắt Phục Thành lóe lên tinh quang: “Thiên Đạo thạch.”
“Đúng đúng đúng, chính là mùi của hòn đá thối đó!” Loan Loan hừ lạnh: “Tóm lại phụ thân người mau đến đây, con không muốn có người kế phụ này!”
Phục Thành im lặng một lúc lâu, khi giọng nói của hắn vang lên lần nữa lại mang theo nụ cười, thật sự như một từ phụ.
“Biết rồi, Loan Loan ngoan một chút, phụ thân sẽ đến sớm thôi.”
“Con đừng nghịch ngợm, biết không?”
“Con không nghịch ngợm đâu, con đang giúp phụ thân nhổ cỏ, bây giờ người bị cắm sừng xanh um rồi đó.”
Phục Thành cụp mắt: “Để cỏ mọc co một chút mới dễ nhổ tận gốc, con đừng làm mẫu thân không vui.”
Giọng của Loan Loan vẫn uể oải, “Nhưng mẫu thân vốn dĩ đã không thích con nữa, cũng không thích người. Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là do phụ thân người lúc đầu đầu óc bị úng nước, người nói xem, tự dưng sao lại muốn hủy hôn?”
…
…
“Thịt đến miệng rồi người lại tự mình vứt đi, bây giờ thịt đã vào nồi người khác, phụ thân, đây là lần thứ 8.676 con muốn phê bình người rồi.”
Phục Thành: “Ngươi nhiều lời quá rồi, Loan Tiểu Kiếm.”
Loan Loan hừ hừ hai tiếng, thanh kiếm nhỏ màu đen huyền trong lòng bàn tay Phục Thành biến mất, nụ cười và hơi ấm trên mặt hắn cũng hoàn toàn biến mất.
Bên trong xe ngựa như biến thành một quỷ vực đáng sợ, quỷ khí hung tợn của hắn gào thét xung quanh, trong đôi mắt tím như có sấm sét.
Loan Loan mắng không sai, hắn và Tiểu Hồi đi đến bước đường này đều là do hắn tự chuốc lấy.
Rõ ràng hắn mới là người đến trước, hàng triệu năm qua là hắn luôn ở bên cạnh Tiểu Hồi, hắn vất vả mưu tính muốn để lại dấu ấn trong lòng nàng, muốn cùng nàng sánh bước, muốn trở thành người duy nhất của nàng.
Rõ ràng hắn đã thành công, nàng cuối cùng đã đồng ý gả cho hắn.
Nhưng dù là người hay quỷ, lòng tham luôn khó mà dừng lại.
Hắn biết rõ nàng đồng ý gả cho hắn nhưng chẳng có tình cảm nam nữ nào đối với hắn. Hôn ước đó là hắn lừa gạt, cầu xin, lợi dụng việc nàng không hiểu thế nào là yêu, thế nào là thích, trăm phương ngàn kế tính toán mà có.
Thế nên hắn phẫn nộ vô lực, giận nàng không biết yêu, ghen tị với mỗi một quỷ thị bên cạnh nàng.
Chỉ vì nàng đối với hắn cũng không khác gì đối với những con quỷ khác.
Hắn muốn trở thành ngoại lệ của nàng, hắn cố gắng dùng ‘mất mát’ để dạy nàng thế nào là thích? Thế nào là yêu? Kết quả lại biến mình thành một trò cười.
Hắn hoàn toàn mất đi nàng.
Aeon Shop
Mà nàng vẫn cứ làm theo ý mình.
Lúc đó Phục Thành đã hối hận, hắn cố gắng cứu vãn, bù đắp, kéo nàng trở lại bên mình.
Hắn vốn tưởng rằng quỷ thần vĩnh thọ, hắn có đủ thời gian để Tiểu Hồi chấp nhận lại mình, trở lại bên cạnh nàng. Lúc đó hắn nhất định sẽ không tham lam như vậy nữa.
Nhưng Thiên Đạo thạch đã rơi vào địa phủ.
Địa phủ sụp đổ, quỷ thần sắp tan biến, hắn trơ mắt nhìn nàng tự bạo để cứu chúng quỷ mà không thể nào ngăn cản.
Bây giờ cuối cùng hắn tìm thấy nàng…
Nhưng nàng lại sắp gả cho người khác?
Mà người nàng sắp gả lại là kẻ do Thiên Đạo thạch hóa thành?
“Nực cười.”
Phục Thành lẩm bẩm: “Một hòn đá vỡ cũng muốn làm kẻ đến sau vượt mặt ta.”
“Tiểu Hồi không hiểu thế nào là tình cảm nam nữ, nàng không hiểu…”
“Nàng đang giận dỗi với ta, chắc chắn là như vậy.”
Một giọng nói đột ngột chui vào tai Phục Thành.
“Phục Thành, từ khi nào ngươi cũng học được cách tự lừa mình dối quỷ rồi?”
Ngay lúc giọng nói đó vang lên, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Bên ngoài vang lên tiếng quát tháo của hạ nhân: “Đây là xe của Mạc Tây Vương phủ, kẻ nào dám cản đường?”
Phục Thành vén rèm xe, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía trước con đường quan lộ, một người mặc áo choàng đỏ đang đứng giữa đường.
Người mặc áo choàng đỏ ngẩng đầu, như cảm nhận được ánh mắt của Phục Thành, hắn khẽ nhếch môi.
Một lúc sau, đoàn xe của Mạc Tây Vương phủ dừng lại bên đường quan lộ nghỉ ngơi.
Sở Hồi không xuống xe, nàng vén rèm nhìn về phía bên kia khu rừng, môi đỏ mím chặt, tim đập thình thịch, vừa bất an vừa sợ hãi.
Khi nhìn thấy người áo choàng đỏ đó nàng đã không ngồi yên được nữa.
Lúc này sứ đồ áo đỏ xuất hiện tuyệt đối không phải là chuyện tốt, bí mật của nàng e là không giấu được nữa, nếu ca ca biết được thì…
Sở Hồi không dám nghĩ đến kết quả đó.
Sâu trong rừng.
Nam nhân áo choàng đỏ buông tay, một con chim ưng thoát khỏi sự khống chế của hắn, hóa thành hình người, quỳ sau lưng Phục Thành, chính là Ưng Lệ Quỷ vương mà Phục Thành đã phái đi điều tra tung tích của Lân Diễm trước đó.
“Quân thượng tha tội, thuộc hạ làm việc không hiệu quả, ngược lại còn bị bắt.” Ưng Lệ mặt đầy xấu hổ.
Phục Thành xua tay, Ưng Lệ lại hóa thành chim ưng lượn lờ trên không trung.
Ánh mắt hắn rơi xuống nam nhân áo choàng đỏ, nhướng mày cười khẩy: “Không trốn nữa à?”
“Ngươi đã tìm đến tận cửa rồi, ta còn cần phải trốn sao?” Nam nhân áo choàng đỏ lười biếng cười: “Lâu rồi không gặp, Phục Thành. Ngươi vẫn là một kẻ si tình đáng buồn nôn.”
“Đều như nhau cả thôi.” Phục Thành mỉa mai nhìn hắn: “Đường đường là Lân Diễm Quỷ đế, bây giờ lại ẩn náu trong lớp da người. Sao thế? Chẳng lẽ đám quỷ già yếu bệnh tật ở thôn Hoàng Tuyền đã đánh nát da quỷ của ngươi rồi?”
Lân Diễm cười cười, mũ trùm đầu tuột xuống, lộ ra đôi mắt đỏ bên dưới: “Ngươi và ta đều là chó không nhà, cần gì phải công kích lẫn nhau? Địa phủ cũng không còn nữa, những ân oán năm xưa của chúng ta, ta đã buông bỏ, chẳng lẽ ngươi vẫn còn nhỏ mọn chưa buông bỏ?”
Phục Thành bước lên một bước, mắt tím tỏa sáng, quỷ vực mở ra, một bàn tay quỷ đáng sợ nắm chặt lấy Lân Diễm, trên người hắn lập tức vang lên tiếng xương cốt gãy vụn.
Phục Thành cười lạnh lùng: “Nói chuyện cười gì thế, ngươi nói buông là buông? Ngươi là cái thá gì?”
Lân Diễm hít một hơi, nheo mắt nhìn hắn: “Ngươi đây là tức giận quá hóa ngu hay là giận cá chém thớt? Hết lòng hết dạ chăm lo cho A Hồi, kết quả trong mắt trong lòng nàng ta đều không có ngươi, đầu thai làm người rồi thì tìm người mới, ha ha…”
“Tiếc là địa phủ sụp đổ sớm quá, không thì trò cười về Phục Thành Quỷ đế ngươi e là có thể lưu truyền ở địa phủ cả triệu năm.”
Bàn tay quỷ đột nhiên dùng sức, ngay sau đó ngọn lửa bùng cháy quanh người Lân Diễm, đốt bàn tay quỷ thành tro bụi, xương cốt gãy trên người hắn nhanh chóng liền lại. Lân Diễm phủi phủi tay áo, cười nói:
“Lớp da người này của ta bị ngươi làm hỏng rồi, cùng lắm thì ta đổi một lớp khác là được. Đây là chuyện nhỏ, hôm nay ta đến tìm ngươi là để bàn chính sự, liên quan đến A Hồi, ngươi chắc chắn không muốn nghe ta nói xong rồi mới động thủ chứ?”
“Ồ? Miệng chó của ngươi còn có thể phun ra ngà voi à?” Phục Thành mỉa mai.
“Cái miệng này của ngươi liế.m một cái chắc cũng đủ độc chết chính mình.” Lân Diễm lắc đầu: “Chẳng trách lại thua một hòn đá.”
Hắn nói xong liền đưa tay vỗ vỗ miệng, “Aiya, xem cái miệng này của ta, tội lỗi tội lỗi, cứ quen mồm châm chọc ngươi vài câu.” Lân Diễm cười: “Ta đến tìm ngươi hợp tác, hòn đá Thiên Đạo đó, ngươi và ta cùng liên thủ trừ khử, ý ngươi thế nào?”
Ánh mắt Phục Thành mỉa mai: “Là trừ khử Thiên Đạo thạch hay là trừ khử luôn cả Tiểu Hồi? Lân Diễm, bản quân không phải ngươi, thứ không có được, dù có hủy đi cũng không để người khác có được.”
Lân Diễm nháy mắt: “Ngươi hiểu ta như vậy thì còn lo lắng gì. Ta lại không thèm muốn thân thể A Hồi, dù ta không có được nàng cũng sẽ không hủy hoại nàng.”
“Ngược lại…” Lân Diễm nhếch môi cười:
“Cho dù ta chết, cho dù tam giới chúng sinh đều chết, ta cũng nhất định phải để nàng sống đến cuối cùng.”