Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 217.




Tam Thất đã tìm thấy con đường về nhà ở cõi địa phủ.

Còn Yến Độ, cũng đang tìm kiếm cội nguồn của mình ở nhân gian.

Trong thư phòng Thái Việt ở Tướng quân phủ.


Hộp kiếm lại biến thành hình dạng cỗ quan tài, Yến Độ nằm trong quan tài, Thái Việt đã biến về hình dạng đại kiếm, cùng hắn nằm trong quan tài.

Trước khi nắp quan tài đóng lại, Thái Việt vẫn còn lảm nhảm: “Hai chúng ta lén sau lưng Tiểu Thập làm chuyện này, nàng biết được chắc chắn sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà, Yến Độ, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn chơi lớn như vậy sao?”

Yến Độ nhíu mày thành chữ ‘xuyên’, đau đầu vuốt trán: “Không biết nói tiếng người thì đừng mở miệng nữa.”

Rõ ràng là chuyện nghiêm túc, từ miệng Thái Việt nói ra lại thành bẩn thỉu một cách khó hiểu.

Vì là kiếm sao? Nên luôn có mùi tiện.

Thái Việt cười lạnh: “Được thôi, ngươi không sợ, ta sợ cái gì.”

Kiếm Thái Việt đột nhiên bay lên, mũi kiếm nhắm vào tim Yến Độ, thẳng đứng cắm v.ào cơ thể hắn.

Cơ thể bị xuyên thủng, gân xanh trên cổ Yến Độ nổi lên, máu tươi của hắn như mạch máu bò lan lên thân kiếm Thái Việt, tựa hồ như dung nham, hòa tan thanh đại kiếm, từng chút từng chút dung nhập vào cơ thể hắn.

Cái gọi là đá cứng, phải trải qua ngàn lần rèn giũa, dung nham tôi luyện mới có thể hợp nhất làm một.

Đúng vậy, lần đầu tiên Yến Độ nói dối Tam Thất.

Hắn đã nói giảm nguy cơ của việc hợp nhất với Thái Việt đi nhiều lần.

Ngay khi kiếm Thái Việt tan chảy vào tim Yến Độ, “ầm” một tiếng, nắp quan tài đóng lại.

Trong quan tài trào ra dung nham cuồn cuộn, biến thành một lò luyện.

Và Yến Độ ở trong đó, máu thịt tan biến, xương cốt gãy, hồn phách vỡ vụn.

Muốn hợp nhất thì phải hủy diệt trước.


Không phá thì không lập.

Ngay khi cơ thể máu thịt hoàn toàn biến mất, Yến Độ cảm nhận được hồn phách vỡ nát, hắn như bị vỡ thành vô số ánh sao, lại bị ngọn lửa thiêu đốt trải qua ngàn lần rèn giũa, được nhào nặn lại thành một.

Khoảnh khắc đó, ý thức của Yến Độ như bị kéo vào không gian sâu thẳm, hắn thấy ba dòng sông dài cuồn cuộn chảy đến, xuyên qua ý thức của hắn, kích động hồn phách hắn.

Trong lúc choáng váng, hắn theo bản năng đi theo nguồn gốc, cố gắng tìm ra điểm khởi đầu của ba dòng sông.

Trong vô hình, có một giọng nói vang lên.

Mua ngay
Giọng nói đó giống Thái Việt, lại giống chính hắn, còn giống con rùa già báo ơn đã gặp ở Giang Nam phủ.

—— Hỗn độn vỡ mà sinh ra tam giới, thời gian là lịch sử, dòng sông dài cuồn cuộn chảy về phía trước, cũng như lịch sử của thiên – địa –  nhân.

—— Cái gọi là thiên đạo, chính là vì có tam giới mà tồn tại. Vì có lịch sử của tam giới mới có thiên đạo hóa thành đá để khắc ghi lịch sử của tam giới.

Yến Độ chỉ cảm thấy ý thức “ong” một tiếng, như bị thứ gì đó đục vào linh hồn.

Hắn dường như thật sự đã biến thành một hòn đá, bị khắc lên những dấu vết, ghi lại từng trang lịch sử.

Hắn như một người ghi chép, lại như một người ngoài cuộc.

Và mỗi vết đục để lại của mỗi đoạn lịch sử đều là một vết thương của tấm bia đá, vết đục ngày càng nhiều, bia đá ngày càng vỡ.

Chỉ là sự vỡ nát này không có tiếng nhưng những vết nứt đã sớm xuất hiện.


Ý thức của Yến Độ khuếch tán ra, hắn thấy được bóng dáng của các vị thần trên chín tầng trời, cũng thấy được dung mạo của vạn vật sinh linh ở nhân gian. Khi ánh mắt rơi xuống địa phủ, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên lại là một vòng tròn như trăng rằm.

Không hiểu sao vòng tròn đó lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.

Giọng nói đó lại vang lên.

—— Luân Hồi.

Yến Độ thấy ba dòng sông vốn song song, vì sự xuất hiện của Luân Hồi mà chia ra thành những nhánh nhỏ, ngang dọc thông suốt, như những mạch máu, sinh ra sự liên kết.

Lại nghe một tiếng “rầm”.

Yến Độ thấy hai trong ba dòng sông đột nhiên bị cắt đứt, chỉ còn lại một dòng sông vẫn đang tiếp tục chảy, nhưng dòng sông đó lại ngày càng hẹp. Hai dòng sông bị cắt đứt chỉ còn lại những mạch nhỏ mỏng manh, đan xen vào dòng sông nhân gian.

Cảnh tượng này đúng như thiên địa sụp đổ, nhân gian lung lay.

Tầm nhìn của Yến Độ lại thay đổi, ý thức hắn như trải qua một lần nổ tung nữa, trở nên tan nát. Ý thức hắn rơi xuống, như muốn lao vào vực sâu vô tận.

Trong quá trình rơi xuống, hắn như muốn lại một lần nữa vỡ tan, biến thành bụi sao.

Bỗng có một luồng sức mạnh nâng hắn lên.

Ý thức của Yến Độ trong khoảnh khắc đó trở nên vô cùng rõ ràng, sức mạnh này quen thuộc biết bao, đây là sức mạnh của Tam Thất!

Không…

Hoặc là nói, luồng sức mạnh này là…

‘Tầm nhìn’ của Yến Độ như bị kéo xuống dưới sâu thẳm của địa phủ. Hắn thấy địa phủ sụp đổ, một bóng dáng đứng giữa địa phủ đang sụp đổ, nàng tự bạo, quyền năng hóa thành ánh sao, tỏa ra khắp bốn phương.

Và luồng sức mạnh nâng hắn lên chính là đến từ sức mạnh quyền năng sau khi nàng tự bạo.


Là Luân Hồi…

Sức mạnh của Luân Hồi đã nâng mảnh vỡ của Thiên Đạo thạch, để nó rơi xuống nhân gian.

Đó là khi Yến Độ còn chưa làm người, chưa có thất tình lục dục, lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại.

Thì ra, từ rất rất lâu trước đây, Luân Hồi đã cứu hòn đá cứng đầu.

Sức mạnh của nàng, đi trước cả nàng, cứu vớt thân xác tàn tạ của hắn, ban cho hắn sự sống mới, xóa đi những vết thương của hắn, ban cho hắn một linh hồn hoàn chỉnh.

Trong quan tài.

Dung nham ngưng tụ lại, tái tạo nên một cơ thể mới.

Làn da như ngọc thạch dần ngưng kết trong dung nham, những đường vân vàng sẫm như những dải ngân hà chảy dưới da.

Những mảnh vỡ của Thiên Đạo thạch hóa thành ánh sao, lượn lờ giữa những bộ xương mới sinh của hắn.

Trên ngực nam nhân hiện ra một vết nứt hình vòng tròn, ấn ký Luân Hồi đầu cuối nối liền ở vị trí tim tạo thành hình trăng tròn.

Mảnh vỡ cuối cùng rơi vào giữa trán hắn, hóa thành một ấn ký hình kiếm.

Lông mi Yến Độ khẽ run, đột nhiên mở mắt.

Ngoài ấn ký nơi trán, hắn trông không khác gì trước kia, nhưng rõ ràng… đã khác.

Ngay khi tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng nói của vạn vật như thủy triều ập đến.

Giống như khi ý thức của hắn bị kéo vào không gian sâu thẳm, quan sát dòng sông lịch sử của tam giới, hắn đã nghe thấy tiếng nói của dòng sông đó.

Trong khoảnh khắc, hắn như có sự giác ngộ.

Cái gọi là thiên đạo không phải đại diện cho quy tắc và trật tự hoàn hảo.

Thiên đạo vốn chỉ là một người ghi chép, một người ngoài cuộc, nó tồn tại vì vạn vật nhưng không vì vạn vật mà lay động.


Bởi vì… vạn vật sinh linh tự sẽ tìm ra đường sống.

Sự tồn tại của chúng chính là một loại trật tự đi lên, đi về phía trước.

Con đường sống của vạn vật chưa bao giờ thực sự bị cắt đứt, Luân Hồi đã xây dựng cho chúng một mạng lưới tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.

“Đều sai rồi…”

Yến Độ lẩm bẩm.

Thiên đạo vỡ nát, các vị thần trên trời tan biến, địa phủ sụp đổ, chuyện này từ đầu đến cuối không phải là sự bắt đầu của sự hủy diệt mà là sự đổi mới.

Phá vỡ gông cùm của những quy tắc cũ, lập ra trật tự mới để đổi mới.

Và Luân Hồi chính là vị thuốc khiến tam giới đổi mới.

Cho nên, Luân Hồi là Tam Thất.

Nhưng đối với Yến Độ, Tam Thất chỉ là Tiểu Thập.

Hắn không muốn nàng làm phương thuốc cứu thế gì, hắn chỉ muốn nàng là chính nàng.

Nắp quan tài từ bên trong được đẩy ra, Yến Độ chống tay ngồi dậy, tóc dài xõa xuống che khuất tầm nhìn, hắn tùy ý vén ra sau, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

Hắn ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đen trắng rõ ràng đang nén lại cơn thịnh nộ.

Thiếu nữ không biết đã về từ lúc nào.

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta vừa trở về đã cảm nhận được huynh ‘chết’ rồi.”

“Trước khi ta đi ai đã nói với ta là chỉ hơi mạo hiểm một chút, chỉ cần ngủ một giấc?”

“Hơi mạo hiểm hay là rất rất mạo hiểm?”


Yến Độ nuốt nước bọt, trong lòng gọi Thái Việt.

Ấn ký hình kiếm trên trán hắn đang nóng lên, giọng của Thái Việt vang lên trong đầu: “Tự cầu phúc đi, tiện thể nói luôn, Yến Tiểu Cửu ngươi bây giờ không mặc khố đâu đấy.”

Yến Độ: “…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận