Tam Thất rất tức giận, và hậu quả… vô cùng nghiêm trọng.
Toàn thân Yến Độ căng cứng, trong nháy mắt ham m.uốn sống sót đạt đến đỉnh điểm: “Ta sai rồi.”
Tam Thất cười lạnh.
Yến Thiếu tướng quân hạ mình nói: “Ta nhận đánh nhận phạt, nhưng Tiểu Thập… có thể để ta mặc y phục trước được không…”
“Sao? Không mặc y phục ảnh hưởng đến việc huynh phát huy à?” Tam Thất giọng điệu hiếm thấy gay gắt.
Yến Độ bất đắc dĩ, thật ra hắn… cũng không ngại bị Tam Thất nhìn chằm chằm.
Chỉ là…
Tam Thất liếc thấy một chỗ nào đó, trên trán nổi gân xanh, mặt không đổi sắc…
Nhưng Yến Độ đã thấy được vành tai đỏ đến sắp nhỏ máu của nàng.
“Tiểu Thập…” Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, lay lay.
…
…
Một bộ dạng lấy lòng nịnh nọt.
Thái Việt: “…”
Thái Việt: “Ta thật không nỡ nhìn, Yến Tiểu Cửu ngươi thật… thật vô liêm sỉ.”
Yến Độ chỉ đáp lại trong đầu một chữ: “Cút.”
Tam Thất hất tay hắn ra, lườm một cái, bỏ lại một câu: “Ta ra ngoài đợi huynh.”
Rèm châu lay động, đã không còn bóng dáng nàng.
Yến Độ hơi thở phào, ánh mắt liếc xuống phần nào đó trên cơ thể mình, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ.
Hắn nhanh chóng đứng dậy từ trong quan tài, khi hắn mặc y phục, quan tài đá đã biến về hình dạng hộp kiếm, trong nháy mắt hóa thành luồng sáng ẩn vào ấn ký hình kiếm trên trán hắn.
Một lúc sau, Yến Độ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Tam Thất.
Tam Thất nhìn hắn một lúc rồi đứng dậy đo đo một hồi, mặt lại đen đi ba phần: “Huynh lại cao thêm rồi.”
Yến Độ vốn đã cao lớn, Tam Thất tự thấy mình cũng không thấp, vậy mà bây giờ chiều cao của nàng chỉ đến vai hắn.
Tay Tam Thất luồn vào trong áo hắn, áp sát vào ngực hắn: “Máu thịt, xương cốt hoàn toàn mới.”
Nàng ngẩng đầu: “Còn có ấn ký hình kiếm trên trán huynh…”
Mua ngay
Tam Thất nghiến răng: “Đặt mình vào chỗ chết rồi mới sống lại, Yến Tiểu Cửu, huynh đối với bản thân thật đủ tàn nhẫn.”
Yến Độ ôm lấy nàng, Tam Thất cảm giác như bị một bức tường ôm lấy, chỉ nghe thấy giọng nói lấy lòng của hắn vang lên trên đầu: “Chúng ta quên quá trình đi, chỉ nhìn kết quả thôi… được không?”
Tam Thất cũng biết, lúc này mắng hắn mạo hiểm cũng không ích gì.
Nàng chỉ tức giận vì hắn đã giấu nàng!
“Tuyệt đối không có lần sau.” Yến Độ đảm bảo.
Tam Thất cười lạnh, nàng tin hắn mới lạ, “Người xưa nói, miệng nam nhân là quỷ lừa người, quả không sai.”
Tam Thất tuy tức giận nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc tính sổ với hắn, dù sao những món nợ này nàng sẽ ghi vào sổ nhỏ, sau này sẽ lần lượt tính sổ với Yến Độ.
Thấy nàng đã dịu lại, Yến Độ cuối cùng cũng có thể thở phào, một tay ôm nàng ngồi lên ghế dài. Tam Thất ngồi trên đùi hắn, nâng mặt hắn lên quan sát, ngón tay chọc chọc vào ấn ký kiếm trên trán hắn: “Cũng đẹp đấy.”
“Đó là đương nhiên rồi~” Luồng sáng từ giữa trán Yến Độ bay ra, Thái Việt xuất hiện.
Hắn chống nạnh, rất kiêu ngạo nói: “Ấn ký kiếm là do ta biến thành, tất nhiên xinh đẹp, lộng lẫy, rực rỡ.”
Một tràng tự khen mà không hề đỏ mặt.
“Đúng đúng đúng.” Tam Thất phụ họa, rồi lại hỏi: “Nhưng mà, ấn ký kiếm này vẫn quá nổi bật, bình thường vẫn nên che giấu đi thì tốt hơn.”
“Dễ thôi.” Yến Độ tâm niệm khẽ động, ấn ký kiếm biến mất, khí tức của hắn cũng thay đổi, như thanh kiếm cùn mất đi lưỡi sắc, cả người trở nên ôn hòa vô hại, không còn vẻ sắc bén lộ rõ như trước.
Lại có chút… cảm giác như nước mềm chảy sâu, nhu hòa nhưng mạnh mẽ?
Tam Thất càng nhìn càng kinh ngạc, nàng có chút không thể nắm bắt được thực lực hiện tại của Yến Độ.
Thái Việt đứng bên cạnh không chen vào được lời nào, đành đảo mắt bay ra ngoài tìm chó con gây sự.
“Huynh bây giờ chắc chắn đánh mạnh hơn trước rồi nhỉ?”
“Chắc là vậy.”
Tam Thất mắt sáng lên: “Đánh được mấy Tiểu Vương?”
Yến Độ thầm nghĩ nếu lấy Tiểu Vương để đo lường thì có chút hơi thấp thấp. Khi ý thức của hắn quay về không gian sâu thẳm đã quan sát qua lịch sử của thiên, địa, nhân, đã thấy được thực lực của Luân Hồi Ngục chủ và Ngũ Đế của địa phủ ở thời kỳ đỉnh cao.
Cũng đã thấy được bản lĩnh của Phục Thành và Lân Diễm.
Yến Độ suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Đối phó tình địch không thành vấn đề.”
Tam Thất nhướng mày, ý là đánh bại Phục Thành không thành vấn đề à?
Quả nhiên, vẫn là đang ghen~
Nàng nghe ra được một chút sự háo hức của Yến Độ, nghĩ đến thu hoạch lần này của mình khi về địa phủ, Tam Thất hắng giọng: “Bên ta thu hoạch cũng rất phong phú.”
Nàng kể chi tiết cho Yến Độ, chỉ là nói đến cuối cùng, giọng nàng đột nhiên trở nên nũng nịu.
“Yến Tiểu Cửu à, vì đại sự, thi thoảng chúng ta hy sinh một chút… cũng được mà nhỉ~?”
Yến Độ lập tức cảnh giác, không hề bị sự nũng nịu của nàng lay động, “Hy sinh ta thì được, hy sinh nàng, không được.”
“Sao lại hy sinh ta chứ?” Tam Thất nghiêm túc, giơ ngón út lên: “Nhiều nhất là ta chịu thiệt một chút, chịu một chút ghê tởm thôi.”
Yến Độ không nói một lời nhìn chằm chằm vào nàng.
Tam Thất nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng giống như kế hoạch trước đây của chúng ta, cơ bản không đổi, vốn dĩ chúng ta không phải cũng đã quyết định thuận nước đẩy thuyền, dụ Phục Thành bọn họ mắc câu sao~”
“Chỉ là lần này diễn kịch thật hơn một chút…”
Yến Độ nhếch mép: “Nàng chuẩn bị ăn canh Mạnh Bà quên ta?”
“Ta có lòng tin sẽ không thật sự quên huynh!” Tam Thất giơ ba ngón tay, “Thực lực của ta huynh còn không yên tâm sao?”
Yến Độ không lên tiếng nữa, đây là vấn đề thực lực sao?
Cần phải ‘thật’ đến mức đó sao?
“Sao? Huynh không có lòng tin vào bản thân hay là không có lòng tin vào ta?” Tam Thất nhướng mày, dùng kế khích tướng: “Huynh thật sự nghĩ ta quên huynh là sẽ thích tên Phục Thành kia à?”
“Nếu nàng sẽ thích hắn thì trước khi thiên đạo vỡ nát đã thích rồi.” Yến Độ hừ lạnh, nhíu mày: “Ta chỉ không hiểu, nhất thiết phải dùng cách này để thuyết phục hắn?”
Tam Thất thở dài, gõ gõ đầu: “Sổ sinh tử là mấu chốt, người có thể lừa Lân Diễm vào bẫy chỉ có Phục Thành.”
“Tên Phục Thành đó…” Tam Thất nhíu mày, suy nghĩ một chút để tìm từ ngữ: “Tuy ta rất không thích cái ‘tình yêu’ tự cho là đúng của hắn, nhưng phải thừa nhận, hắn thật sự là một kẻ si tình.”
“Tên đó nghĩ huynh là lợi dụng lúc ta mất trí nhớ mà chen chân vào.”
“Nhưng dù không có huynh ta cũng sẽ không thích hắn.”
“Cách để hủy hoại một kẻ si tình chính là để hắn hoàn toàn tuyệt vọng, chết tâm.”
Yến Độ nhìn nàng: “Dùng bản thân làm mồi nhử để đánh thức một kẻ si tình, thật là đại từ đại bi…”
Tam Thất nghe ra sự mỉa mai, ngửi thấy mùi ghen tuông ngút trời.
Liền nghe Yến Độ tiếp tục: “Thông thường, lợi dụng một kẻ si tình, hẳn là cách dễ dàng và tiện lợi nhất mới phải.”
“Vậy mà Tiểu Thập nàng lại làm ngược lại, cho rằng để tên Phục Thành đó hoàn toàn chết tâm với nàng, ngược lại sẽ khiến hắn đứng về phía chúng ta.”
Yến Độ siết chặt vòng tay quanh eo nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Ta nên khen Tiểu Thập nàng quang minh lỗi lạc hay là nên cảm thán một câu, thì ra ‘bản chất’ của tên Phục Thành đó trong mắt Tiểu Thập nàng là người hiểu chuyện như vậy…”
Tam Thất: Chua quá…
Chua đến rụng cả răng!