Khi Tam Thất và Yến Độ lén lút trong phòng bàn bạc ‘chuyện lớn’, Tiểu Vương cũng đã tìm đến Vân Bất Ngạ.
Sau khi bị đuổi khỏi sư môn, bánh trôi mập rõ ràng đã teo tóp đi.
Tiểu Vương thấy bộ dạng thảm hại của hắn, nghĩ đến những suy đoán về ‘thân thế’ của Vân Bất Ngạ mà Tam Tam đã thấy từ cây nhân quả, nó nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy tên mập thảm hại này có điểm nào giống với Quỷ vương trong ký ức của nó.
Vân Bất Ngạ uể oải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như nhìn súc vật của Tiểu Vương, hắn tuyệt vọng dời mắt đi, “Cẩu gia ngài lại tâm trạng không tốt muốn tìm người trút giận à? Vậy ngài cứ tùy tiện đi, ta nằm im rồi.”
Hắn nằm thẳng cẳng xuống đất, một bộ dạng coi thường sinh tử.
Tiểu Vương cười khẩy, chân chó dậm dậm, một pháp trận mở ra, trên pháp trận đó rõ ràng khắc huy hiệu thuộc về Luân Hồi.
Đây là sức mạnh thuộc về Luân Hồi Ngục chủ, sau khi Tam Thất tìm lại được phần sức mạnh này, với tư cách là sủng vật, Tiểu Vương cũng có thể sử dụng năng lực này.
Trong pháp trận, mọi sự dòm ngó và nhân quả đều bị cách ly, vạn sự chỉ tuân theo pháp chỉ luân hồi.
Vân Bất Ngạ mở mắt, có chút nghi hoặc.
Tiểu Vương nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu tử, không muốn biết tại sao sư tôn của ngươi lại đuổi ngươi khỏi sư môn à?”
…
…
Vân Bất Ngạ lập tức tỉnh táo: “Ngài biết?”
Tiểu Vương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Môn phái của các ngươi thờ phụng vị thần tiên nào?”
“Tất nhiên là Nam Phương Viêm Ma Trừng Nghiệp Chân Quân Đại Đế!” Vân Bất Ngạ lập tức ưỡn ngực: “Ngài ấy trừng phạt tội nghiệt thế gian, công chính ngay thẳng nhất!”
Vẻ mặt Tiểu Vương kỳ quái, lấy móng chó che đầu, chửi thầm một câu gì đó, ánh mắt nhìn Vân Bất Ngạ vô cùng phức tạp.
“Vậy ngươi có biết vị đại đế vớ vẩn mà ngươi nói đến có tôn danh là gì không?”
Vân Bất Ngạ nghiêm mặt: “Tôn danh của đại đế, phàm nhân sao có thể biết được? Hơn nữa…” Vẻ mặt hắn có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Môn phái ta trăm đời dò xét thiên cơ, các tổ sư hoặc chết đột ngột hoặc mất mạng, ngay cả điển tịch của môn phái cũng bị đốt gần hết, đừng nói là ta không biết, e là ngay cả sư tôn của ta cũng không biết.”
Tiểu Vương nhếch mép, phun ra một cái tên: “Lân Diễm.”
“Hả?” Vân Bất Ngạ ngơ ngác ngẩng đầu: “Hắn là ai?”
“Nam Phương Quỷ Đế.” Tiểu Vương mặt không biểu cảm nói: “Cũng chính là vị Nam Phương Viêm Ma Trừng Nghiệp Chân Quân Đại Đế mà môn phái của các ngươi thờ phụng.”
Miệng Vân Bất Ngạ há hốc, mỗi chữ Tiểu Vương nói hắn đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao hắn lại không hiểu gì cả?
Chân quân đại đế mà nhà mình thờ phụng, sao lại biến thành Quỷ đế ở địa phủ?
Tiểu Vương thấy bộ dạng ngỗng mập đờ đẫn của hắn, thở dài, kể lại mối thù giữa Lân Diễm và thôn Hoàng Tuyền.
Vân Bất Ngạ càng nghe, sắc mặt càng thay đổi liên tục.
Giày nam nữ
Hắn không ngốc, tất nhiên có thể cảm nhận được những dấu vết của sự sắp đặt mờ nhạt như rắn bò trong cỏ.
“Lân Diễm Quỷ đế có một loại năng lực có thể che giấu nhân quả, đây cũng là lý do tại sao ngươi ở bên cạnh chúng ta lâu như vậy nhưng chúng ta đều không phát hiện ngươi lại là người của hắn.”
“Không chỉ ngươi, còn có sư tôn của ngươi, năm đó ông ta vào kinh tiếp cận Yến Độ e là đều do Lân Diễm dẫn dắt.”
“Không! Sư tôn của ta sẽ không hại Yến ca đâu!” Vân Bất Ngạ kích động nói: “Sư tôn của ta không phải loại người đó, ta… ta cũng sẽ không hại Yến ca và lão đại. Cẩu gia ngài tin ta.. ta…”
Vân Bất Ngạ muốn giải thích nhưng lại có cảm giác trăm miệng không thể biện minh.
“Kích động cái gì.” Tiểu Vương liếc hắn một cái: “Nếu hai thầy trò các ngươi thật sự có ý định hại người, còn có thể thở đến bây giờ sao?”
“Tam Tam đã xem qua diện mạo của sư tôn ngươi, ông ta phúc trạch sâu dày, cả đời này làm việc thiện, đã làm không ít việc tốt. Lời nói có thể lừa người nhưng công đức trên người không thể lừa người.”
“Đây mới là chỗ sắp đặt tinh vi nhất của Lân Diễm, ngươi và sư tôn của ngươi đều là một cây đinh được găm bên cạnh Tam Tam và Yến Độ, là cây đinh khó gây nghi ngờ nhất.”
“Ai sẽ tin một người đại thiện, một người bằng hữu đã cùng nhau trải qua sinh tử, một ân nhân cứu mạng đã nhiều lần cứu mình khỏi nguy hiểm sẽ đâm sau lưng mình, cho mình một đòn chí mạng?”
Miệng Vân Bất Ngạ há hốc, cơ thể run rẩy.
Tiểu Vương thở dài, “Có lẽ sư tôn của ngươi chính là đã nhận ra điều này nên ông ta mới đuổi ngươi khỏi sư môn, mới vừa về kinh đã cố ý đến trước mặt hoàng đế đòi hủy hôn sự của Tam Tam và Yến Độ.”
“Ông ta đang cảnh báo chúng ta, cũng là đang tìm mọi cách để bảo vệ ngươi.”
“Bánh trôi, sư tôn của ngươi chưa từng thật sự bỏ rơi ngươi.”
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống, Vân Bất Ngạ nghẹn ngào đến không nói nên lời, hắn vội vàng bò dậy muốn đi tìm Vân Hạc đạo trưởng nhưng lại bị nhốt trong pháp trận.
“Cẩu gia! Cẩu gia ngài thả ta ra, ta cầu xin ngài giúp sư tôn của ta.”
“Mọi người đã phát hiện ra chuyện này, nhất định có cách giúp sư tôn của ta thoát khỏi sự khống chế đúng không?”
Vân Bất Ngạ mắt đầy cầu xin.
Tiểu Vương nhìn hắn, khẽ nói: “Đúng là ngốc tử, ngươi còn chưa nhận ra tình hình của ngươi còn nguy hiểm hơn sư tôn của ngươi sao?”
“Ta cùng lắm là chết, nhưng sư tôn của ta phải sống!” Vân Bất Ngạ không do dự nói.
“Nhân quả giữa sư tôn của ngươi và Lân Diễm dễ cắt đứt, nhân quả thật sự khó cắt đứt là ở trên người ngươi.”
Vân Bất Ngạ sững sờ: “…Ta?”
“Trên người ngươi có phong ấn đúng không? Tam Tam đã từng nhắc đến, ngươi ở huyện Tiết đã từng giải khai phong ấn, thổi tắt một ngọn dương hỏa trên vai.”
Vân Bất Ngạ gật đầu, nói: “Lớp phong ấn này là do sư tôn phong cho ta, ông ấy nói ta sinh ra âm thịnh dương suy, ba hồn không ổn. Ngọn dương hỏa trên đầu và hai vai của ta đều là do sư tôn cắt bỏ dương hỏa của mình đặt lên người ta, thay ta thắp sáng.”
Nước mắt hắn lăn dài, nức nở nói: “Dập tắt một ngọn dương hỏa cơ thể ta sẽ thay đổi, có xu hướng trở thành quỷ thần, có thể nắm giữ nhiều sức mạnh phi thường hơn.”
Tiểu Vương khẽ nói: “Dưới trướng Lân Diễm có một Quỷ vương tên là Hư Đỗ, tham ăn tội nghiệt, cả ngày khó no.”
Đồng tử Vân Bất Ngạ co lại: “Ngài nói ta… ta là…”
Giọng nói Tiểu Vương lạnh lùng: “Khi ba ngọn dương hỏa của ngươi còn, ngươi là Vân Bất Ngạ. Đợi đến khi dương hỏa của ngươi tắt hết, thế gian sẽ không còn Vân Bất Ngạ nữa, chỉ có Hư Đỗ Quỷ vương.”
“Đây mới là lý do thực sự sư tôn của ngươi gửi ngươi đến bên cạnh Tam Tam, ông ấy hy vọng Tam Tam có thể cứu ngươi, cắt đứt nhân quả của ngươi với Lân Diễm.”
“Nhưng mà…”
Tiểu Vương bĩu môi: “Cách làm này của sư tôn ngươi lại chưa chắc không nằm trong tính toán của Lân Diễm.”
Nói thực, lúc xâu chuỗi ra được toàn bộ mối quan hệ này, một thân lông chó của Tiểu Vương ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Tam Tam bước vào phế tích Địa Phủ, mộ lần nữa nắm giữ cây nhân quả, chiêu này của Lân Diễm có khi thật sự đã thành công.
Nhưng ai bảo bây giờ càn khôn đã đảo ngược chứ~
Trước đây là địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ thì… chưa chắc.
“Nam Phương Quỷ Đế cái quái gì!” Vân Bất Ngạ nắm chặt tay, nghiến răng, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: “Chân quân đại đế cái quái gì! Lân Diễm cái quái gì! Hắn đang coi sư tôn của ta và ta như quân cờ để thao túng!”
Vân Bất Ngạ cởi đạo bào trên người ném xuống đất giẫm đạp dữ dội.
“Cẩu gia, ngài nói đi! Ta phải làm gì mới có thể cứu sư tôn của ta? Mới có thể tự cứu mình?”
Vân Bất Ngạ không phải là một kẻ ngốc, tất nhiên biết Tiểu Vương đến tìm mình nói rõ sự thật là đã có kế hoạch rồi.
Tiểu Vương lộ ra một nụ cười hài lòng.
Thông minh~
“Hư Đỗ Quỷ vương là cánh tay phải của Lân Diễm Quỷ đế, nhưng Vân Bất Ngạ có thể là thuộc hạ của Luân Hồi Ngục chủ mà!”
Ánh mắt Tiểu Vương sắc bén: “Ta sẽ giúp ngươi ăn luôn Hư Đỗ!”