Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 226.




“Đúng là một chiêu rút củi dưới đáy nồi.” Yến Độ lấy nước mơ chua từ hàn giám ra, cố ý thêm một thìa mật mới đưa cho Tam Thất.

(Hàn giám: là một vật dụng dùng để giữ lạnh hoặc bảo quản đồ ăn, thức uống, tương tự như một dạng “tủ lạnh” cổ đại. Nó thường được làm từ gỗ, đồng hoặc đá, bên trong chứa đá hoặc băng để duy trì độ lạnh)

Tam Thất uống hai ngụm lớn, chỉ cảm thấy vị ngọt thấm vào lòng, nước mơ mát lạnh khiến nàng không kìm được mà khẽ rùng mình. Nàng thoải mái thở ra một hơi dài, lúc này mới từ từ nói: “Rút củi dưới đáy nồi cũng chưa đến mức, chỉ là cắt đứt đường lui của nàng ta trước. Nhưng mà nàng ta đã tốn bao công sức để tạo thanh thế cho mình, sao có thể cam tâm để ta cướp mất sự chú ý? Chắc chắn sẽ có chiêu sau chờ sẵn.”


“Thay vì đoán chiêu sau của nàng ta, không bằng chủ động tạo cơ hội cho nàng ta, ép nàng ta ra tay.” Yến Độ nhận lấy ly nước mơ nàng uống dở, một hơi uống cạn, sau đó nhàn nhạt nói: “Lều phát nước linh ngày mai chính là cơ hội tốt để nàng ta ra tay lần nữa.”

“Đến lúc đó, những người tắm mưa không sao cả, ngược lại những người dùng nước linh lại xảy ra chuyện, cái nồi đen này tự nhiên sẽ đổ lên đầu nàng.” Yến Độ lắc đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là Thái tử biểu huynh đã xen vào, ra tay với huynh ấy còn hiệu quả hơn cả ra tay với dân chúng.”

“Thái tử cố ý phải không.” Khóe miệng Tam Thất khẽ nhếch, trong mắt lóe lên một tia thấu hiểu: “Ta tuy chưa từng giao tiếp trực diện với Thái tử nhưng hôm nay sau khi nói chuyện qua với Thái tử phi lại thu hoạch không ít. Ván cờ mà chúng ta bày ra, ta đoán Thái tử đã sớm nhìn thấu rồi.”

“Huynh ấy không muốn dân chúng khổ sở, cố ý hy sinh bản thân. Tội danh mưu hại thái tử một nước không nhỏ, đủ để Hoàng thượng và ta hoàn toàn ‘trở mặt’.” Giọng điệu Tam Thất có chút trêu chọc.

Yến Độ bật cười: “Thái tử biểu huynh từ nhỏ đã thông minh, Hoàng thượng lại càng coi trọng vô cùng, sớm đã xác lập vị trí thái tử của huynh ấy, giao cho thực quyền để huynh ấy tham gia chính sự. Chỉ là Thái tử biểu huynh không thích gặp người lạ, điểm này thường bị Hoàng cô trượng trách mắng.”

Tam Thất nghĩ đến sự “trầm ổn” của Thái tử hôm nay, không nhịn được cười thành tiếng: “Cho nên, trầm ổn là thật sự trầm ổn, nhưng tình hình thực tế là người lạ quá nhiều, Thái tử lúc đó chắc đã để đầu óc trống rỗng rồi phải không?”

“Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao quan hệ giữa huynh và Thái tử là tốt nhất nhưng bình thường lại gần như không qua lại với nhau.” Tam Thất nhướng mày, trong mắt có chút trêu chọc.

“Thi thư lễ nhạc lúc nhỏ của ta đều là do Thái tử biểu ca dạy.” Yến Độ thở dài, giọng điệu có chút hoài niệm và bất đắc dĩ: “Bị đánh không ít.”

Tam Thất nghe vậy, không nhịn được cười thành tiếng: “Yến thiếu tướng quân từng ‘treo đánh’ cả đám tử tôn quyền quý kinh thành, thuở nhỏ cũng có lúc bị ăn đòn sao? Hóa ra cũng có người trị được huynh à?”

Yến Độ liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Huynh ấy là ngoài mềm trong cứng, rất giỏi nắm bắt lòng người. Một vị thái tử tự mình dạy ta học chữ đọc sách, ta nghịch ngợm ghét học, huynh ấy trước mặt mọi người đánh ta mười roi vào lòng bàn tay, sau lưng lại tự đánh mình mười roi, nói gì mà ‘đệ đệ không học là lỗi của ca ca. Trên đời này làm gì có người ca ca như vậy, có vị thái tử như vậy…”


Yến Độ cúi đầu, giọng điệu có chút cảm khái: “Năm ấy ta trốn đi biên ải, giấu thân phận nhập doanh, còn tưởng mình kín kẽ không ai hay. Nhưng thực ra thì sao? Trong thời gian ngắn từ một binh sĩ hèn mọn được đề bạt làm tiên phong, rồi đến phó tướng. Dù có quân công đi nữa, quân doanh đâu thiếu gì kẻ liều chết xả thân, có mấy ai được thượng cấp để mắt nhanh như thế?”

Tam Thất đã tưởng tượng ra được cảnh Thái tử mặt mày lạnh tanh, trong lòng lại rối như tơ vò. Một bên phải âm thầm che giấu chuyện đệ đệ nhập ngũ, một bên lại lo lắng tên đệ đệ rắc rối ấy gặp nguy hiểm nơi biên ải.

Thật ra từ sự nuông chiều của Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đối với Yến Độ bây giờ có thể đoán được lúc nhỏ Yến Độ được sủng ái đến mức nào. Đế Hậu đối với hắn chắc chắn là chăm sóc tỉ mỉ, bảo vệ kín như bưng.

Cho nên khi còn trẻ chưa lộ tài mới có nhiều công tử quyền quý chê hắn là “công tử gấm vóc vô dụng”.

Nhưng Thái tử thì khác, sự bảo vệ của huynh ấy dành cho Yên Độ là kiểu thầm lặng như mưa dầm thấm lâu. Huynh ấy sẽ cho đệ đệ một khoảng trời tự do, để Yên Độ thoát khỏi vòng bảo bọc của tình thân, tự mình gây dựng giang sơn.

Tam Thất nghe Yến Độ kể về quá khứ, không khỏi nghĩ đến những người ở thôn Hoàng Tuyền.

Kiếp này làm người tuy tình thân nàng nhạt nhòa nhưng nàng chưa bao giờ cô đơn, vẫn luôn có một nhóm người nhà yêu thương bảo vệ nàng.

Lúc nhỏ Yến Độ mất phụ mẫu nhưng Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đối đãi hắn như nhi tử ruột, lại có người ca ca như Thái tử âm thầm quan tâm.

Nàng và Yến Độ đều là những người rất may mắn.

Nhân gian này có buồn vui ly hợp nhưng cũng có ấm áp tình người, nhân thế này, những người và việc đáng lưu luyến rất nhiều.

Đồ hiphop trẻ em
Dù là vì công hay vì tư, Tam Thất và Yến Độ đều muốn nhân thế này trường tồn…


Có bằng hữu người thân bên cạnh, lúc rảnh rỗi pha trà uống rượu, nghe gió bốn mùa, vẽ tuyết Tây Sơn, sớm chiều bên nhau, thật hạnh phúc biết bao.

Tam Thất và Yến Độ, cặp đôi ‘khổ mệnh’ này hôm nay trước mặt bàn dân thiên hạ ngoài mặt vâng dạ sau lưng làm khác, tất nhiên không sợ bị người khác thấy thêm nữa.

Yến Độ đưa Tam Thất đến cửa Quận chúa phủ, hắn xuống xe trước, quay lại đỡ nàng xuống.

Sau khi Tam Thất xuống xe, hai người nhìn nhau, trong mắt rõ ràng là sự không nỡ, khiến người khác nhìn cũng không khỏi cong môi, đều dời mắt đi, chỉ sợ một lát sau sẽ cười thành tiếng, phá vỡ bầu không khí.

“Bức tường đó bị xây lại thật là không tiện.” Tam Thất bĩu môi: “Ban ngày mưa, đêm nay chắc sẽ có trăng, ngắm trăng uống rượu, nghĩ thôi đã thấy vui.”

Yến Độ hạ thấp giọng: “Ta trèo tường đến tìm nàng là được.”

Tam Thất liếc hắn một cái, “Đi đây.”

Nàng quay đầu đi hai bước rồi đột nhiên quay lại khiến Yến Độ không kịp trở tay.

Nàng nhón chân hôn nhanh lên môi hắn một cái rồi mới nhanh chóng chạy đi.

Yến Độ đứng ngây người một lúc lâu, đợi đến khi cửa lớn Quận chúa phủ đã đóng lại, Nam Tầm thật sự không nhìn nổi nữa, nén cười nhỏ giọng nói: “Thiếu tướng quân, đừng nhìn nữa, cửa lớn đó sắp bị ngài nhìn ra lỗ rồi.”

Yến Độ lườm hắn một cái mới lên xe ngựa ra lệnh về phủ.

Đợi xe ngựa đi xa, bộ dạng như tiểu tử mới lớn đang yêu trên mặt Yến Độ mới tan đi, trong mắt có thêm sự trầm tư.

Ấn ký kiếm hiện ra, bóng dáng Thái Việt xuất hiện trong xe ngựa.

Hắn chậc một tiếng: “Bực chết ta rồi, ả Sở Hồi đó một mùi trà xanh cũ rích, ta thật sự không chờ được muốn xử lý ả ngay lập tức.”

“Vội gì, đã là trà xanh, tất nhiên phải đun một ấm nước sôi rót vào mới có thể để mọi người đều ngửi thấy mùi đó chứ.” Yến Độ nói xong, chuyển chủ đề: “Vừa rồi ngươi có cảm nhận được không?”


“Cảm nhận được gì? Lúc ngươi và Tiểu Thập hôn nhau ta không có nhìn trộm, sợ mọc lẹo mắt.” Cái miệng tiện của Thái Việt không tha người, vẻ mặt cũng mỉa mai, “Sự sến súa của hai người các ngươi ta không cảm nhận được, nhưng mùi ghen và sát khí ta đã ngửi thấy.”

Ánh mắt Thái Việt trêu chọc: “Có một con cá chua cay đã mắc câu rồi.”

Hẻm nhỏ bên ngoài Quận chúa phủ.

Dưới những mái nhà xám xanh san sát, áo choàng màu tím sẫm của Phục Thành gần như hòa vào bức tường gạch loang lổ, hắn như một con quỷ bị đóng đinh trong bóng tối.

Khớp tay tì vào khe gạch thô ráp, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã rách, những giọt máu theo xương cổ tay trắng nhợt trượt xuống, bắ.n ra những gợn sóng nhỏ trên đám rêu loang lổ. Mùi ẩm mốc của rêu hòa cùng mùi gỉ sét của máu trong lòng bàn tay lại tạo thành một vị tanh ngọt ghê tởm.

Trong đầu Phục Thành lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa thấy.

Cổ họng dâng lên mùi gỉ sét, hắn đột nhiên cười khẽ, cảm giác ngạt thở trong lồng ngực như dây leo siết chặt.

Bên nhau hàng triệu năm, hắn lại là lần đầu tiên thấy Tiểu Hồi như vậy…

Thì ra nàng cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy… để nhìn một người khác…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận