“Quân thượng.” Huyền Xà đứng sau lưng Phục Thành, vẻ mặt phức tạp, không nhịn được nói: “Luân Hồi điện hạ chỉ là quên mất quá khứ mới để cho tiểu tử đó có cơ hội, nếu nàng còn nhớ chuyện xưa chắc chắn sẽ không…”
“Ngươi đang thương hại bản quân?” Giọng nói Phục Thành sâu thẳm, không nghe ra vui giận.
Huyền Xà lập tức quỳ nửa gối xuống đất, “Thuộc hạ không dám, quân thượng nguôi giận.”
“Đứng dậy đi.” Phục Thành không biết đang nghĩ gì, lẩm bẩm hỏi: “Huyền Xà, ngươi nói xem, năm xưa nếu bản quân bớt đi lòng tham, sớm cùng Tiểu Hồi thành thân, sau đó sớm tối bên nhau, liệu nàng có yêu ta chăng?”
Huyền Xà mím môi, thấp giọng nói: “Xin thứ lỗi cho thuộc hạ mạo phạm, thuộc hạ vẫn luôn không đồng tình với việc quân thượng năm đó hủy hôn.” Hắn mắt mang vẻ bất bình: “Nếu thật sự là để tranh đoạt vị trí Phủ quân thì thôi, nhưng quân thượng người vốn không muốn vị trí đó.”
“Đúng vậy, khi ấy Luân Hồi điện hạ chưa hiểu thế nào là tình ái, nhưng nàng đã đồng ý gả cho ngài. Chỉ cần ngài thành thân với nàng, sau này có cả đời để dạy nàng biết yêu, biết thương.”
“Dù là lừa gạt thì đã sao? Lừa một lúc là lừa, lừa cả đời, khiến nàng yêu ngài, thì còn gọi là lừa nữa không? Huống chi khi ấy trong lòng nàng đâu đã có ai khác!”
Huyền Xà thật sự tức giận không chịu nổi, “Còn hơn bây giờ… bị kẻ đến sau vượt mặt.”
“Tiểu tử Yến Độ đó lại làm gì cho Luân Hồi điện hạ? Nếu không phải vì hắn, địa phủ sao có thể sụp đổ…”
Phục Thành không nói, lại hỏi một câu: “Vậy tại sao bản quân, người đến trước, lại thua hắn, kẻ đến sau?”
…
…
Huyền Xà nghẹn lời, một lúc lâu không đưa ra được câu trả lời, mặt mày tái mét, “Thuộc hạ… không biết.”
Phục Thành cười, không biết đang cười ai.
Nhưng sự điên cuồng trong mắt hắn khiến người ta lạnh gáy.
Huyền Xà thử hỏi: “Quân thượng, chỗ Mạnh Bà…”
Phục Thành khẽ nói: “Đã đến lúc nấu canh rồi.”
…
Đêm buông xuống.
Tam Thất ngồi trên xích đu trong sân, ngẩng đầu nhìn trời.
Tiểu Vương ngồi xổm bên chân nàng, Tiểu Mập như một quả bóng, bị đuôi nó đánh qua lại.
“Lạ thật, lẽ ra hôm nay phải có trăng tròn to mới phải chứ.” Tiểu Vương giọng điệu mỉa mai: “Trăng này đã chọc giận ai mà bị người ta che lại không cho lộ diện thế này~”
“Ai mà biết được.” Giọng điệu Tam Thất trêu chọc.
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.
Tiếng bước chân đó chậm rãi và không đều, Tam Thất nghiêng đầu, thấy một bóng dáng già nua.
Đồ hiphop trẻ em
Mạnh bà bà còng lưng, chậm rãi đi vào, tay bưng một bát canh nóng hổi.
Ánh mắt Tam Thất khẽ động, đứng dậy đi tới: “Bà bà ơi.”
Mạnh bà bà cười hớn hở, hai mắt vẫn trống rỗng, không có tiêu cự.
Tam Thất nhìn bát canh trong tay bà, nhẹ giọng hỏi: “Bà bà đến đưa canh cho ta à? Vừa hay, ta đã lâu không ăn canh bà bà nấu, nhớ lắm.”
Tam Thất đỡ lấy bát canh trong tay bà, định nhận lấy, nhưng Mạnh bà bà vẫn không buông tay.
Trong lòng Tam Thất khẽ động, nhìn về phía bà lão.
Mạnh bà bà vẫn bộ dạng ngây ngô đó, trong lòng Tam Thất đột nhiên chua xót.
“Bà bà ơi, buông tay đi, ta đang đói.”
Mạnh bà bà miệng mở ra rồi lại khép, giọng nói đứt quãng: “Không… không… tốt… không… ăn…”
Đầu lưỡi Tam Thất chạm vào hàm trên, nụ cười trên mặt không đổi: “Bà bà tự tay nấu, sao có thể không ngon được, ta sẽ ăn hết.”
“Bà bà, yên tâm.”
Nàng dùng tay trái khẽ móc ngón út của bà lão, nhẹ nhàng lắc lắc.
Đây là mật hiệu lúc nhỏ của nàng với bà lão, mỗi khi nàng nghịch ngợm làm chuyện xấu trong thôn, sẽ móc lấy tay bà lão lắc lắc như vậy, vừa là làm nũng vừa là cầu xin tha thứ, rồi bà bà sẽ giúp nàng che giấu.
Tam Thất biết chuyện bà lão được đưa về có điều khuất tất.
Mạnh bà bà tuy vẫn luôn thần trí không rõ nhưng Tam Thất luôn cảm thấy Mạnh bà bà vẫn còn vài phần tỉnh táo, chính vì vậy nên bà mới nói ‘canh không ngon’.
Không phải không ngon, Mạnh bà bà không muốn nàng uống.
Quả nhiên, sau khi nàng móc lấy ngón tay bà lão, Tam Thất đã thuận lợi lấy được bát canh từ tay bà lão.
Tiểu Vương ở bên cạnh chơi với Tiểu Mập, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, không lên tiếng.
Sau khi Tam Thất ăn hết bát canh đó, Tiểu Vương mới dùng đuôi hất Tiểu Mập vào chum nước, đứng dậy đi tới, “Tối nay không có trăng để ngắm, cũng muộn rồi, ngày mai còn phải lo làm lều phát nước linh nữa. Ta đưa Mạnh lão bà về nghỉ trước kẻo bà lão nửa đêm không ngủ, đi lang thang trong sân dọa người.”
Tam Thất đồng ý, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, cũng về phòng.
Trong Quận chúa phủ yên tĩnh.
Chỉ có một nơi, tiếng hét, chửi rủa, nôn ọe không ngừng.
Trong nhà xí gần nhà củi ở sân sau, một lớp kết giới bao phủ.
Một tiểu nha đầu tóc như tổ gà, hai mắt đỏ ngầu, gào thét trên trời, lăn lộn dưới đất… rồi quỳ xuống nôn ọe.
“Thả ta ra a a a a!! Thả ta ra!!!”
Một giọng nói lọt vào tai nàng, “Nữ nhi ngoan, yên lặng một chút, con làm phụ thân đau đầu quá.”
Loan Loan nước mắt lưng tròng: “Hu hu, phụ thân ơi ọe… con chịu không nổi nữa… con ngấm mùi rồi ọe… khi nào người đến đón con?”
“Sắp rồi, trước đó con giúp phụ thân làm một việc.”
“Hu hu ọe, việc gì ạ?” Loan Loan khóc đến rớt cả vụn sắt, nghe vậy mắt lộ vẻ mong đợi: “Có phải là bảo con giết tên dã nam nhân Yến Độ đó không?”
Theo giọng nói của Phục Thành lọt vào tai, Loan Loan ban đầu kích động, sau đó không hiểu, cuối cùng vẻ mặt đó vừa muốn nói lại thôi, vừa hận sắt không thành thép…
Tiểu nha đầu nghiến răng, giọng nói đầy bất mãn: “Tại sao chứ, người hồ đồ à…”
Trong đầu Loan Loan, giọng của Phục Thành vẫn luôn dịu dàng.
Từ khi có linh trí, phụ thân của tiểu cô nương – Quỷ đế đại nhân – chưa từng nói nặng với nàng ta một lời, nhưng lần này Phục Thành gần như ra lệnh, hắn không gọi nàng ta là Loan Loan mà gọi là:
“Diêm Nguyệt, nghe lệnh.”
…
Đêm nay chắc chắn sẽ không yên bình.
Ban ngày trước mặt mọi người Sở Hồi ra oai thất bại.
Sau khi đối phó xong buổi tiệc đón tiếp đó, nàng ta trở về Mạc Tây Vương phủ ở kinh thành.
Sau khi hạ nhân lui hết, sắc mặt Sở Hồi hoàn toàn đen lại, sự oán hận trong mắt như rắn độc, một con chim ưng đáp xuống bên cửa sổ, sau khi bay vào phòng liền hóa thành một nam nhân mặt mày âm u.
Sở Hồi che giấu sự ác độc trong mắt, gật đầu với nam nhân: “Ưng tiên sinh.”
Sắc mặt Ưng tiên sinh không đổi, chỉ nói: “Việc quân thượng giao, Quận chúa đừng quên.”
“Sở Hồi nhớ, chỉ là tên Yến Độ đó đối với ta khá lạnh nhạt, muốn để hắn thành hôn với ta còn phải tốn không ít công sức.”
Ưng tiên sinh gật đầu, không tỏ ý kiến.
Hắn chưa kịp đi Sở Hồi đã hỏi: “Ca ca giữa chừng rời đi rốt cuộc là vì sao?”
“Chuyện của quân thượng, Quận chúa tốt nhất đừng hỏi han.”
Sở Hồi mím môi, vành mắt dần đỏ: “Ta biết, nhưng ta chỉ muốn giúp ca ca. Hôm nay ta đã gặp vị Luân Hồi điện hạ đó, cũng tự biết không bằng nàng.”
Ưng tiên sinh quay đầu nhìn nàng ta một cái, dường như cũng có chút xúc động.
Hắn im lặng một lát, nói: “Ta không thể tiết lộ chuyện của quân thượng, nhưng trong thời gian ngắn e là ngài ấy không thể vào kinh.”
“Quận chúa cứ làm tốt việc của mình đi, quân thượng không phải thật sự vô tình sắt đá. Nếu ngươi làm tốt, ngày sau khi ngươi trả lại quyền năng bản nguyên cho Luân Hồi điện hạ, quân thượng chắc sẽ không thu hồi mạng sống của ngươi.”
Sở Hồi buồn bã gật đầu.
Đợi Ưng tiên sinh đi rồi nàng ta không nhanh không chậm lau nước mắt trên mặt, sự oán độc và không cam lòng trong đáy mắt không còn che giấu nữa.
Trả lại viên châu quyền năng bản nguyên cho nữ nhân đó? Dựa vào đâu?
Sở Hồi nghiến chặt môi, trong lòng chất vấn: “Theo cách ngươi nói, thật sự có thể để ta đoạt xá nữ nhân đó sao?”
Giọng của một nam nhân vang lên trong tâm trí nàng ta:
—— Tất nhiên.
—— Bản tôn nhất định sẽ giúp ngươi được như ý nguyện, cùng Phục Thành bạc đầu không rời.