Tam thập tam trùng thiên, Hư Không Tàng Viện.
Lăng Sương mặt mày tái nhợt như giấy vàng, không ngừng ho ra máu.
Một chưởng của Thiên hậu vừa rồi hoàn toàn không lưu tình khiến nàng bị tổn thương đến tận thần hồn, ngay cả thân thể cũng rạn nứt không ít.
Di Nhan lấy ra linh dược đút cho Lăng Sương uống nhưng cũng chỉ là tạm thời cầm cự chứ không thể trị tận gốc.
“Vết thương của ta là do Kim Liên ấn của Thiên hậu đánh trúng, thần dược bình thường không thể chữa lành, Di Nhan thần quân không cần phí công vô ích.” Lăng Sương chống đỡ thân thể yếu ớt, chậm rãi ngồi dậy.
Di Nhan vẫn mỉm cười nhìn nàng: “Không được đâu, nếu ngươi thực sự biến thành nhạc mẫu của ta, tiểu oan gia kia của ta mà biết ta thấy chết không cứu e rằng sẽ xé xác ta mất.”
Ánh mắt Lăng Sương thoáng dao động, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “E rằng phải khiến Di Nhan thần quân thất vọng rồi, ta và Sát Sát bệ hạ không có quan hệ gì cả.”
“Thật sao? Nói vậy ngươi hoàn toàn không có ký ức gì về lịch kiếp ở nhân gian ư?”
Lăng Sương thản nhiên đáp: “Ta chưa từng xuống nhân gian.”
“Vậy tại sao ngươi lại đi tìm chết?” Di Nhan vẫn cười hỏi.
Lăng Sương nhíu mày không hiểu: “Tìm chết?”
“Thiên đế trước giờ vẫn giấu ngươi đi, lần này lại để ngươi dẫn quân phong tỏa Dao Trì. Đến nơi rồi ngươi lại cố ý khiêu khích Thiên hậu, cứ như sợ bà ta không đánh chết ngươi vậy.”
Di Nhan vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt bỗng nhiên sắc bén: “Ngươi muốn Thiên hậu giết ngươi!”
Lăng Sương không biểu lộ cảm xúc, hơi thở vẫn dồn dập, máu trong miệng liên tục trào ra. Một lúc lâu sau nàng mới nói:
“Tính cách ta vốn vậy, chẳng qua lỡ chọc giận Thiên hậu nương nương thôi.”
“Vậy sao? Xem ra Lăng Sương thần tướng không biết quan hệ của bản quân trên thiên giới này rộng đến mức nào rồi.”
Di Nhan cười lười nhác: “Trên trời này, bảy phần Thần tộc đều nợ tiền ta, muốn điều tra xem ngươi là người thế nào cũng không phải là chuyện khó.”
Bàn tay Lăng Sương vô thức siết lại thành nắm đấm, biết bản thân không thể trốn tránh, nàng nhìn thẳng vào Di Nhan:
“Con kiến còn ham sống, ta hà cớ gì phải cầu chết?”
“Điều này chỉ có ngươi rõ nhất.” Di Nhan nheo mắt: “Có lẽ đây là mệnh lệnh của Thiên đế, bảo ngươi chủ động khiêu khích Thiên hậu, ép bà ta ra tay giết ngươi cũng được, đánh ngươi trọng thương cũng được.”
“Tốt nhất là khiến ngươi bị đánh rơi khỏi thiên giới, rơi thẳng xuống trước mặt tiểu oan gia của ta để nàng hận Thiên hậu đến tận xương tủy.”
Di Nhan mỉm cười, ngồi xổm trước mặt Lăng Sương, dáng vẻ y như một tiểu bối hiếu thuận.
“Có phải vậy không?”
Lăng Sương nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau dời mắt đi, như thể đã từ bỏ chống cự, nàng nhắm mắt, ngửa cổ nói:
“Di Nhan thần quân đã đoán trúng, ta cũng không có gì để nói nữa.”
Shopee tech zone
“Hiện tại ta đã là kẻ sắp chết, xin người hãy cho ta một kết cục dứt khoát.”
Di Nhan nhìn nàng một lát rồi bật cười khẽ, lần này nụ cười chạm đến đáy mắt:
“Nhạc mẫu à, diễn xuất của người còn kém xa tiểu oan gia của ta lắm.”
Lăng Sương đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt hiện lên chút kích động, nhưng chưa kịp nói gì máu đã lại trào ra khỏi miệng.
Di Nhan giơ quạt lông lên che máu bắn tung tóe, nhân tiện nắm lấy cổ tay nàng, mặc cho nàng giãy giụa, truyền thần lực vào cơ thể nàng.
Hắn thở dài một hơi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà ném luôn cây quạt đã dính máu. Đối diện với ánh mắt đầy hoảng loạn của Lăng Sương, hắn cười nhạt:
“Nếu người có dù chỉ một chút ham m.uốn sống, ta đã nghĩ người định giúp lão phụ thân cặn bã của ta mà đâm sau lưng Sát Sát rồi.”
“Nhưng người lại nhất quyết tìm chết, là vì sợ bản thân trở thành nhược điểm của Sát Sát sao?”
“Xem ra lão phụ thân cặn bã kia đã trả hết ký ức lại cho người rồi.”
Di Nhan truyền thần lực vào cơ thể Lăng Sương, không biết hắn còn dùng bí pháp gì khác mà khiến nàng không thể nói thành lời.
Mọi chuyện diễn ra đúng như lời hắn nói.
Lần trước khi đi địa phủ cầu hôn trở về Thiên đế vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ bộ mặt thật, chỉ mơ hồ nhắc đến việc nàng có lẽ đã từng xuống trần lịch kiếp, trở thành mẫu thân nhân gian của A La Sát Thiên.
Sau đó hắn đem kiếp nạn này đổ cho “Thiên Đạo an bài”.
Kể từ đó nàng bị Thiên đế ra lệnh bế quan.
Trong khoảng thời gian bế quan đó, nàng mơ hồ nhớ lại một số ký ức…
Trong ký ức ấy, nàng có một phu quân, có một nhi tử, vào một ngày tuyết rơi dày, nàng khó khăn sinh ra một nữ nhi.
Nhưng những hình ảnh đó lại vô cùng mờ nhạt, tựa như nàng chỉ là một kẻ bàng quan đứng nhìn cuộc đời của người khác mà không thể thực sự cảm nhận được những cảm xúc trong đó.
Cho đến khi giọng nói của Thiên đế vang lên kéo nàng tỉnh lại khỏi bế quan.
Khoảnh khắc Lăng Sương xuất quan, những ký ức mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng, cùng với đó là những cảm xúc mãnh liệt ùa vào tâm trí nàng.
Những cảm xúc ấy thuộc về nàng, thuộc về kiếp trước Mục Ngạo Tuyết. Chúng cuồn cuộn như triều dâng, suýt chút nữa đã nhấn chìm lý trí và ý thức của nàng.
Tất cả mọi thứ trong nàng đều trở nên hỗn loạn, không thể tìm ra bản ngã của mình, không thể phân biệt được bản thân rốt cuộc là ai.
Và khi nàng còn đang hoang mang, giọng nói của Thiên đế như một mũi dùi sắc nhọn đâm thẳng vào tâm trí nàng.
Hắn bảo nàng phải chọc giận Thiên hậu, ép Thiên hậu ra tay.
Khoảnh khắc ấy nàng cảm thấy bản thân như một con rối bị giật dây. Nhưng đồng thời, cũng như có một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, đánh thức ý thức nguyên bản trong nàng.
Những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần quy về một mối. Nàng vẫn không thể phân biệt rõ, mình là Lăng Sương hay là Mục Ngạo Tuyết.
Nhưng bản năng mách bảo nàng rằng…Thiên đế muốn hại A La Sát Thiên!
Muốn hại con của nàng!
Nàng không muốn trở thành con rối của Thiên đế nhưng nàng lại không có đủ sức mạnh để phản kháng.
Nhưng cái chết là tự do.
Chỉ cần nàng biến mất, con nàng sẽ không còn nhược điểm!
Chỉ cần trước khi nữ nhi của nàng nhìn thấy nàng, chỉ cần việc nàng khôi phục ký ức được giữ kín, Thiên đế sẽ không thể lợi dụng con bé!
Lăng Sương không thể thốt nên lời, nàng chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào Di Nhan, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.
—Đừng nói cho con bé!
—Đừng nói cho con bé!!
—Giết ta đi! Giết ta đi!
—Mặc kệ ta cũng được! Nhưng đừng để con bé nhìn thấy ta!!
Di Nhan nhìn thấu ý nghĩa trong mắt nàng, thoáng chốc hắn sững sờ, trong lòng bỗng dưng nhói lên…Hắn nhớ đến mẫu thân của mình.
Vì hắn, mẫu thân không tiếc hy sinh chính mình, làm giao dịch với Thương Minh để rồi giờ đây chỉ còn lại tàn hồn phiêu dạt.
Khi đó hắn quá ngây thơ, quá yếu ớt, đến tận bây giờ mới hiểu được mẫu thân đã hy sinh những gì vì hắn.
Hắn nhìn Lăng Sương, bỗng nhiên khẽ cười, nụ cười chân thành đến lạ thường.
“Người chọn đứng về phía Sát Sát, thật tốt.”
“Hơn nữa, trên thế gian này lại có thêm một người yêu thương nàng, thật sự rất tốt.”
Hắn đã từng nếm trải nỗi đau mất mẫu thân, tuyệt đối không muốn để Sát Sát cũng phải chịu đựng nỗi đau như thế.
Tiểu oan gia kia nhìn thì tưởng vô tâm vô phế nhưng nếu những người nàng đặt trong tim thực sự gặp chuyện, nàng nhất định sẽ phát điên.
Phạn U đã không còn, nàng không thể lại mất đi mẫu thân thêm lần nữa.
Di Nhan thở dài, giọng điệu như có như không:
“Thương Minh bây giờ đang ở bên cạnh nàng, hắn là nhi tử của Thiên hậu, mà vết thương do Kim Liên ấn của Thiên hậu gây ra cũng chỉ có hắn mới có cách chữa trị.”
“Xem ra đây cũng là một phần trong tính toán của Thiên đế.”
“Nếu người bị trọng thương mà rơi xuống trước mặt Sát Sát nàng sẽ ghi hận Thiên hậu. Mà đúng lúc chỉ có hai người có thể cứu người—một là Thương Minh, hai là Thiên hậu.”
“Thiên hậu chắc chắn sẽ không ra tay, còn Thương Minh thì sao? Hắn và Thiên hậu vốn là mẫu tử tâm linh tương thông.”
“Nếu hắn cứu người nghĩa là hắn làm mất mặt mẫu thân, gây mâu thuẫn với Thiên hậu. Nếu không cứu hắn nhất định sẽ trở mặt với Sát Sát.”
Lăng Sương nắm chặt tay hắn, dùng sức lắc đầu.
—Ngươi đã hiểu rõ tất cả rồi, càng không nên đưa ta đến trước mặt con bé!
Di Nhan chớp mắt, bỗng bật cười:
“Nhạc mẫu có điều chưa biết, không lâu trước Thương Minh đã lên trời vung tay tát thẳng vào mặt Thiên đế một bạt tai, nói là để tận hiếu với mẫu thân mình.”
Lăng Sương sững sờ.
Di Nhan nhịn không được mà cười lớn hơn, tiếp tục nói:
“Trước khi tát Thiên đế hắn còn đốt luôn Dao Trì của mẫu thân hắn.”
Lăng Sương: “…”
Nàng chết lặng.
Nàng nghi ngờ chính đôi tai của mình.
Ai đã đốt Dao Trì?
Ai?
Di Nhan cảm thán:
“Chư thần thiên giới đều mù cả rồi. Nếu nói đến đại bất hiếu và điên cuồng, Thương Minh đáng lẽ phải xếp trước ta mới đúng.”