Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 420.




Thanh Vũ sinh ra từ địa phủ. Lúc nàng vừa mở mắt cũng còn ngây ngô như một đứa trẻ.

Xuyên qua địa phủ cùng tầng tầng trùng thiên, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy là Thương Minh.

Đối với nàng khi đó—một kẻ chưa hiểu sự đời—trong đầu chưa hề tồn tại những khái niệm về “nhân, quỷ, thần” hay “sinh linh”.

Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đôi mắt của người kia thật đẹp.

Nàng vươn tay muốn chạm vào đôi mắt ấy nhưng chỉ chạm phải một vùng bóng tối.

Theo bản năng, nàng nhào nặn vùng tối đó trong tay, nặn thành một con vật không rõ hình dạng, nửa giống mèo, nửa giống chó. Nặn một hồi nàng lại nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp kia.

Đôi mắt ấy dường như ở một nơi rất cao, mà nàng thì chưa biết bay.

Thế là nàng bẻ rời đốt xương ngón út của mình cắ.m vào thân con vật nọ, tạo cho nó một đôi cánh—để nó có thể thay nàng đi tìm đôi mắt đẹp kia.

Nhưng không biết từ lúc nào, có lẽ là sau khi nàng bị Phạn U mang về Phong Đô, con vật có cánh kia đã biến mất.

Nàng dần trưởng thành, bị Phạn U, Bắc thúc và Viêm thúc ném vào vô số tầng địa ngục để rèn luyện. Ký ức lúc sinh ra cũng dần mờ nhạt, trở nên xa xăm.

Dòng suy nghĩ của Thanh Vũ dần kéo về thực tại.

Từ khi Thương Minh thức tỉnh, những ký ức đã bị phong kín bao lâu nay cũng bắt đầu trỗi dậy.

Lúc này nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đặc biệt là khi nhận ra Huyền Miêu Miêu hóa ra lại là con vật nhỏ do chính tay nàng nặn ra.

Vậy rốt cuộc tại sao nó lại xuất hiện bên cạnh Thương Minh?

Lẽ nào là bởi vì khi nặn nó, nàng đã nghĩ rằng “hãy giúp ta tìm đôi mắt xinh đẹp ấy”?

Nhưng mà… ngay từ đầu, Thương Minh chắc chắn đã biết Huyền Miêu Miêu là do nàng tạo ra. Với tính cách trước đây của hắn, làm sao lại có thể nuôi dưỡng một con mèo ngu ngốc như vậy bên mình chứ?

Không hiểu nổi.

Thực sự không hiểu nổi.

Nhưng cũng may, Thanh Vũ vốn không phải kẻ thích tự làm khó mình. Nàng vỗ nhẹ lên đầu tiểu Diệu Lừa, ra lệnh: “Giao Khai Minh Thú cho ngươi, thẩm vấn cho kỹ vào.”

Bên trong bụng tiểu Diệu Lừa có một không gian riêng biệt, nhốt Khai Minh Thú trong đó là an toàn nhất, chẳng khác nào bị phong ấn tầng tầng.

Huống hồ, tiểu biểu muội này gần như đã nuốt trọn bảo vật của cả Côn Luân rồi, chẳng lẽ không nên làm chút việc sao?

Tiểu Diệu Lừa gật đầu, chỉ cần có cỏ ăn, dù là kéo cối xay cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà~

Nhưng đúng lúc Thanh Vũ xoay người rời đi, tay áo nàng bị con lừa cắn chặt.

“Còn chuyện gì nữa?”

Acnes
“Cái đó… Biểu tẩu, hay là tẩu đi xem biểu ca đi?”

Diệu Pháp do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: “Cách bế quan của biểu ca có chút khác thường.”

“Khác thường thế nào?”

Diệu Pháp trầm mặc một lúc rồi đáp:

“Phàm nhân muốn thành tiên cần chém tam thi, còn biểu ca mỗi lần bế quan chính là chém chính mình. Mà là chém thật…”

Thanh Vũ nhướng mày.

Diệu Pháp mang theo chút sợ hãi, chậm rãi nói:

“Hắn từng hóa ra phân thân, rồi dùng chính phân thân đó để cắt nát bản thân từng tấc một, bóc tách từng tầng.”

Thanh Vũ từng nghe Tiêu Trầm Nghiên nhắc đến kiểu tự ngược biến th.ái này của Thương Minh.

Nói thật, dù nàng là một lão quỷ sống lâu năm cũng thấy cách tu luyện này quá mức điên rồ.

“Lần này hắn sẽ không làm vậy đâu.” Thanh Vũ suy nghĩ một chút sau đó chắc chắn kết luận.

“Tại sao?”

Diệu Pháp khó hiểu.

Thanh Vũ trầm giọng nói:

“Chém bản thân, lột bỏ máu thịt, tìm lại chính mình rồi tái tạo. Nhưng hiện tại Thương Minh đã không còn cần làm vậy nữa.”

Bởi vì nghiên mực đã xuất hiện.

Hoàng thành, trong tĩnh thất.

Thương Minh ngồi trước một tấm gương nhìn chằm chằm vào “chính mình” trong gương—hoặc có lẽ nên nói là Tiêu Trầm Nghiên.

Hắn vươn tay chạm vào mặt gương.

Dần dần, thần sắc của hắn bên ngoài gương và thần sắc của người bên trong gương bắt đầu thay đổi.

Trong nháy mắt, Thương Minh tiến vào gương, Tiêu Trầm Nghiên bước ra.

Khoảnh khắc này, dù có là Thanh Vũ đứng đây có lẽ cũng sẽ nhận nhầm hắn là Thương Minh.

Tiêu Trầm Nghiên trầm mặc nhìn gương.

Sau khi đổi vị trí hắn lại có một cảm giác mơ hồ—

Như thể… từ trước đến nay, hắn và Thương Minh chưa từng hoán đổi.

Dù là khi đốt cháy Dao Trì trên thiên giới, tát cho Thiên đế một cú trời giáng, hay khi vì Thanh Vũ mà “lấy” về từng món pháp bảo…

Những lúc đó ý thức của hắn và Thương Minh giống như hoàn toàn hợp nhất.

“Ngươi cũng đã nhận ra rồi chứ?”

Thương Minh trong gương mở miệng:

“Ngươi chính là ta.Ta chính là ngươi.”

Tiêu Trầm Nghiên: “Trong mắt nàng, ngươi là ngươi, ta là ta.”

“Phải.” Thương Minh khẽ cười, “Nhưng sẽ nhanh thôi, rất nhanh, nàng cũng sẽ chấp nhận điều đó.”

Tiêu Trầm Nghiên lặng lẽ nhìn hắn. Một lúc sau, khóe môi hắn nhếch lên mang theo vài phần giễu cợt:

“Thương Minh, đừng quá tự phụ. Ngươi muốn yêu nàng, nhưng một khi đã thật sự yêu ngươi chắc chắn mình có thể quên nàng sao?”

Thương Minh cúi mắt, không lập tức trả lời. Hắn đang suy nghĩ.

Tiêu Trầm Nghiên thản nhiên nói:
“Như ngươi đã nói, ngươi chính là ta. Ta không thể quên nàng, không thể từ bỏ nàng, vậy thì ngươi cũng không thể. Ngươi muốn tu Thái Thượng Vong Tình đạo nhưng ta thì không.”

Thương Minh ngẩng đầu, khẽ cười:

“Xem ra những lần ta chém chính mình trước đây không phải là vô dụng.”

“Nàng là kiếp nạn của ta.”

“Còn ngươi—một phần khác của ta—là chính bản thân ta mà ta cần chém bỏ.”

“Phải.” Tiêu Trầm Nghiên nhẹ nhàng đáp, giọng điệu thoải mái, “Nhưng lần này, ngươi không thể chém được.”

Bởi vì… nàng không muốn.

Tiêu Trầm Nghiên nâng tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào gương.

Chỉ một cái phẩy tay, mặt gương vỡ vụn.

Cùng với đó, Thương Minh trong gương cũng biến mất không dấu vết.

Tiêu Trầm Nghiên nghiêng đầu. Bóng dưới chân hắn bỗng nhúc nhích, vươn lên, biến thành hình dạng một con mèo ngốc.

Hắn vươn tay búng nhẹ vào tai Huyền Miêu Miêu, giọng điệu thong dong:

“Thương Minh không muốn ta biết quan hệ giữa ngươi và Thanh Vũ, nhưng lần này hắn sẽ phải thất vọng rồi.”

Bởi vì, ta đã biết.

Ta cũng đã hoàn toàn sở hữu những ký ức của Thương Minh, hoặc nói đúng hơn—là những ký ức mà ta từng có.

Dù là ánh nhìn đầu tiên khi gặp Thanh Vũ…

Hay khoảnh khắc Huyền Miêu Miêu vỗ đôi cánh làm từ xương, xuyên qua địa phủ và kết giới, lao thẳng đến bên chân hắn như thể cố tình va chạm.

Dù từng là Thái tử Thần tộc nhưng Thương Minh chưa bao giờ thực sự mạnh nhất. Sau khi A La Sát Thiên ra đời không lâu, hắn đã một mình đi đến chiến trường ngoại vực.

Ngoại vực—một bãi chiến trường cổ xưa từ thời Hoàng Hôn Chư Thần đầu tiên.

Cái gọi là “tà ma ngoại vực”, thực chất chính là Ma tộc, được sinh ra từ tàn dư sức mạnh của các Cổ Thần. Chỉ là trong quá trình hình thành chúng bị ảnh hưởng bởi sát niệm tàn khốc và máu tanh nơi chiến trường cổ khiến ý niệm duy nhất khi sinh ra của chúng chính là hủy diệt!

Tà ma ngoại vực không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, lại có số lượng khổng lồ. Mà vùng đất chiến trường cổ vực này vô cùng rộng lớn, dù toàn bộ Thần tộc hợp lực cũng khó lòng thanh trừ, vì vậy họ chỉ có thể lập kết giới để cách ly hoàn toàn nơi đó.

Ngoài tà ma, nơi đó còn có vô số hung thú thượng cổ còn sót lại.

Khi một mình xâm nhập ngoại vực giết tà ma Thương Minh từng chạm trán hung thú “Cùng Kỳ”—một trong tứ hung thượng cổ.

Hai bên kịch chiến suốt bốn mươi chín ngày đêm.

Cuối cùng, kết cục là hai bên đều bị thương nặng.

Cùng Kỳ cắn răng bỏ chạy còn Thương Minh cũng không còn đủ sức truy sát.

Khoảnh khắc đó có lẽ là lúc hắn yếu nhất kể từ khi sinh ra.

Cũng chính lúc đó…Một sinh vật nhỏ bé, không rõ là mèo hay chó, vỗ đôi cánh xương bay lảo đảo đến chỗ hắn.

Rõ ràng chỉ là một sinh vật nhỏ xíu nhưng lại hung hăng vô cùng.

Nó lao vào cắn chết tất cả tà ma ngoại vực đang muốn nhân cơ hội này tấn công, rồi sau đó— nó liền đâm thẳng tới chân hắn như thể muốn đòi vạ.

Thương Minh lặng lẽ nhìn nó.

Còn sinh vật nhỏ này thì lảo đảo bò dậy, như một tiểu sủng vật vô hại, trèo lên bụng hắn, leo lên ngực hắn, sau đó—bốn mắt giao nhau.

Khi ấy hắn còn tưởng rằng nó đang tỏ ý muốn giúp hắn.

Nhưng rồi nó mở miệng nói:

“Mắt của ngươi đẹp quá, ta có thể cắn một miếng không?”

Nó chính là thứ đồ chơi nhỏ mà A La Sát Thiên đã tạo ra.

Khi đó, Thương Minh đã nghĩ—

Thì ra… ánh mắt đầu tiên nàng nhìn ta, là muốn ăn ta sao?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận